Do sự cố nên cắm trại được dời lại thêm 1 tuần nữa. Anh thì cũng hơi tiếc vì không được đi sớm để còn biết thêm về con người của cô nữa, nhưng không sao, dù gì cũng sẽ cắm trại cũng đến mau thôi. Chỉ còn một tuần nữa kia mà.
* Lớp học vẫn đang được sửa chữa*
Hôm nay là ngày đầu Khoa đến lớp. Anh được giáo viên giới thiệu. Còn về phần Quyên, Mịnh, phường thì đã biết lâu rồi nên không ngạc nhiên gì mấy, nhưng cái ngạc nhiên là cách nói chuyện và gương mặt trở nên khác xa lạ thường, anh trở nên đẹp trai hơn so với lúc trước. Còn nói chuyện thì cũng ngọt ngào hơn, không kêu căng như lúc xưa nữa. Vậy cũng đỡ.
Thế là, anh được sắp ngồi chung với Phường, Phường tròn mắt ngạc nhiên không kém phần cảm thấy như bị mắc vào cái gánh nặng vô hình vậy, cô có phần không thích cho lắm. Biết vậy, đã không ngồi một mình rồi, mà ông trời chắc cũng đang trêu đùa cô đây, vì sắp tới vừa đối phó với Quyên mà còn đề phòng cái tên này nữa, đúng là ghét của nào trời trao của ấy mà.
Khoa chỉ hài lòng mà ngồi kế Phường, không quên cái chào cô.
- Lâu rồi không gặp em đó, Phường!!!_Cậu nhìn cô.
- Ờ..._Cô chỉ lạnh lùng trả lời cộc lốc.
Vì cô đang quan sát 2 người kia. Mịnh đang nói chuyện vui vẻ lắm với cô Quyên, chỉ dạy bài học tận tình. Vì anh là học sinh giỏi mà. Nên những bài toán đó không có khó khăn gì cả đối với anh.
Khoa thấy được cảnh đó, vội cười thầm trong lòng. Cậu cũng cảm ơn Mịnh vì đã đẩy Phường ra và yêu một người con gái mới. Không ai khác đó là Quyên, hèn chi, cậu thấy anh toàn quan tâm đến những gì Quyên nói. Cậu còn nhớ cái lúc cậu còn học ở trường dạy võ. Lúc đó là kì thi lên đai của các võ sinh, không có Quyên ở đó vì cô có việc ở trường dạy võ khác. Cậu chỉ thấy anh buồn và tỏ vẻ bực mình.
Còn giờ thì chỉ còn cách cưa đổ Phường là xong.
- Thì ra em học chung với thầy Mịnh, mà sao anh ta ngồi chung với ai thế nhỉ???...
-..._Im lặng.
Câu nói của cậu làm cho cô như bực mình lên. Phường quay lên liếc anh một cái, anh chỉ cười nhẹ rồi nhìn Phường đang nghe giảng.
Còn về phần Quyên và Mịnh, họ đang nghe giảng, vẫn còn cười giỡn.
Cô Quyên cũng cởi mở hơn.
- Chút nữa anh giảng lại nha... em muốn hiểu rõ hơn...
- Ừm..._Anh khẽ gật đầu.
Ra chơi...
Hôm nay có tiết thể dục, lớp 11a3 của cô sẽ học tiết 3, còn lớp 11a2 sẽ học tiết 4. Vì 2 lớp này trùng hợp người dạy. Quyên nói chuyện với tụi bạn, còn Phường thì ngồi yên ở đó quan sát cử chỉ của Quyên.
Bạn Quyên nói.
- Hôm nay có tiết Toán đó, Quyên trả bài chưa???
- Chưa..._Cô lắc đầu.
- Vậy chắc hôm nay trả đó Quyên!!!
- Ừ, tui đi học bài cái đã...
Cô quay về bàn, 15 phút đó, cô dành thời gian để học thuộc định nghĩa của bài.
Phường nảy ra một ý làm cho Quyên phải mắc vận xui một lần.
Trống đánh, lớp Quyên ra tập thể dục, nhân lúc Mịnh không có ở trong lớp, lại vắng người nên Phường đã lấy cái cuốn tập Toán, mục đích làm cho Quyên không có tập để lên trả bài, vì thầy bảo ai không có tập đồng nghĩa với việc không thuộc bài. Sẽ bị đứng hết tiết.
Cô lấy được cuốn tập của Quyên rồi tiện tay vứt ở ra cửa kính sân trường, nơi không có người qua lại, hành động đó khiến Khoa nhìn thấy, thấy cô vứt đi, cậu chỉ nhẹ nhàng mà nhặt lại cuốn vở. Thấy được tên của chủ nhân cậu cũng hơi ngạc nhiên.
- Quyên hả??? Sao em ấy lại vứt cuốn tập của Quyên, hay là muốn đấu khẩu với Quyên???
Cậu chỉ quay bước về lớp, lúc đó, lớp Phường cũng nhiều người vào rồi.
Cậu cũng muốn giúp Phường hãm hại Quyên một lần, người Phường không thích cũng chính là người anh không thích.
Sau đó, anh trở về bàn của mình ngồi, nhìn thấy thái độ của Phường vẫn không có cảm giác gì cả. Không hồi hộp mà cũng không cảm thấy run sợ điều gì, rất gan dạ!. Anh không quên nhét cuốn tập trong túi cặp, Phường cũng chẳng để ý đến gì cả, chỉ nhìn Mịnh đang viết bài.
Tiết 3 trôi nhanh...
Đến lớp Phường phải ra tập thể dục và thay cho lớp 11a3 vào học môn Toán. Rồi Phường vui mừng xem thử Quyên sẽ như thế nào đây, chỉ tiếc là tiết này học thể dục nên không xem được cái bản mặt mất cuốn tập sẽ như thế nào đây. Cho cô một lần nhục nhã trước mặt bao nhiêu người.
Hôm nay Mịnh không được khỏe cho nên xin nghỉ học tiết Thể Dục, mục đích cũng nhằm có thể tránh được Phường mà ngồi với Quyên cho tự nhiên một chút. Quyên cũng biết anh không khỏe trong người nên cô ngồi xa ra cho anh có thể thoải mái hơn.
Vào giờ, thầy bước vào lớp, vẫn cái chào quen thuộc rồi hô ngồi xuống. Đúng như dự đoán, thầy kêu cô lên trả bài. Cô lục cặp rồi đến lục lọi bàn học, vẫn không thấy cuốn tập đâu, thầy giáo vẫn kiên nhẫn ngồi chờ, vì lần trước cô không thuộc bài đã cho thiếu nợ rồi, hôm nay có cơ hội trả bài nên không cho thiếu nợ nữa. Sao tự nhiên cuốn tập mất tiêu. Cô nói trong sự lo lắng.
- Tập mình đâu rồi ta???
- Chuyện gì thế Quyên??_Anh hỏi.
- Cuốn tập của em... mất tiêu rồi, giờ lên mà không có tập, chẳng khác gì mà không chịu học bài chứ..._Cô nhăn mặt nói.
- Mất tập sao???
Anh đột nhiên nảy ra một ý. Gỡ miếng nhãn gắn tên Lê Thanh Mịnh rồi ân cần nhẹ nhàng đưa cho Quyên. Thì ra là ý này. Như vậy cũng tốt cho Quyên. Cô biết ý định của anh nên vội cười nhẹ.
Quyên cầm cuốn tập rồi không quên cảm ơn. Đi lên trả bài.
* 5p sau*
Quyên vui vẻ về chỗ ngồi và nhận được cái điểm 10 đầy sự may mắn của Mịnh đã giúp cô. Cô về chỗ ngồi, chỉ nhẹ nhàng cười rồi nói.
- Cảm ơn anh nhé, không có anh chắc em ăn con 0 quá!_Cô ngây thơ bảo
- Có gì đâu...
Anh chỉ cười rồi nhìn cô âu yếm, còn cô quay lên và viết bài. Cô nghĩ anh được xem là vị cứu tinh của cô trong những lúc nguy hiểm cận kề. Cô cũng cảm ơn vì đã cho anh ngồi đây với cô. Chỉ dạy cô những bài học khó mà cô chẳng tài nào hiểu được...
Còn về Phường, cô cũng đâu có biết cái cách hãm hại của mình nhưng lại làm cho Quyên trở nên may mắn hơn nhiều. Cô chỉ biết nghĩ theo hướng lúc Quyên bị thầy phạt đứng ở đó, rồi cả lớp chỉ cười vào mặt cô. Nghĩ đến đó, cô chỉ cười to hơn trong giờ tập. Hành động đó khiến Khoa nhìn cô cười nói nhỏ trong lòng. Rồi cười trong vô vọng.
- Hãm hại người khác, em thích đến vậy sao??? Hãm hại tình địch của người em yêu, vui đến vậy sao???
- Hết chương 7 -
Tình cảm: 38%
Nhịp tim: 42%
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...