Minh Tư xuống xe, ngẩng đầu nhìn nắng chiều tà tà chiếu xuống, thân ở ngoại ô, ngôi nhà duy nhất thế chân vạc mang hoàng hôn chói lọi, cây cối cao ngất xung quanh phủ một lớp ánh sáng u vàng, vi vu trong gió theo từng cơn sóng lá, nhiều ngày không thấy nhà khiến cho trái tim Minh Tư ấm áp hơn dĩ vãng.
Cánh tay quen thuộc vòng qua sau lưng cậu, Minh Tư liền an tâm dựa vào lồng ngực người kia, tay khoác lên bàn tay bên hông cậu, trên mặt mang theo nụ cười ấm áp, “Rốt cuộc đã về nhà.” Nhà, cái chữ này ở trong lòng Minh Tư càng ngày càng tự nhiên, cảm xúc của con tim cũng càng ngày càng khác biệt.
Sở Khanh Hàm dịu dàng hôn lên tóc Minh Tư, “Ừm.”
Minh Tư vỗ cánh tay Sở Khanh Hàm, “Thư ký Lục mệt mỏi cả quãng đường, chúng ta đi lấy hành lý.” Nhưng lúc giương mắt nhìn lên, Lục Phong đã đem hành lý đến trước cửa rồi, mà cửa nhà lại mở ra từ bên trong, đi ra là Hồng Lâm khoác tạp dề, đưa tay nhận lấy vật trong tay Lục Phong, đứng ở cửa, “Ông chủ, Thẩm tiên sinh, cơm tối đã chuẩn bị xong.”
“Cảm ơn.” Không cần nhìn Sở Khanh Hàm bên cạnh, Minh Tư cũng biết chuyện này nhất định là do Sở Khanh Hàm an bài, nhất là khi bước vào nhà thấy phòng khách không nhiễm một hạt bụi, Minh Tư càng thêm xác định.
Giữ lại hai người muốn rời đi, bữa cơm tối hiếm thấy mà náo nhiệt hơn bình thường, đợi thu dọn chén đũa thỏa đáng, Hồng Lâm mới cùng Lục Phong rời đi.
Lúc trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, chuyện thứ nhất Minh Tư làm chính là đem tấm hình Đường Tư Tiệp chụp cất giữ cẩn thận, dọn dẹp đơn giản lại vài thứ, rồi mới tắm rửa một thân mệt mỏi, sau đó hai người liền đi ngủ thật sớm.
Khi trời vừa tờ mờ sáng, trên không trung xanh nhạt còn mơ hồ lấp ló vài ngôi sao cuối cùng, Minh Tư đã chậm rãi mở mắt ra, đoán chừng là do suốt cả hành trình được Sở Khanh Hàm chiếu cố quá tốt, cho nên không có mệt mỏi bao nhiêu, sau khi tỉnh liền không còn buồn ngủ, muốn ngồi dậy, lại bị Sở Khanh Hàm vẫn còn đang chìm trong mộng đẹp bao vây ở giữa hai cánh tay.
Nhìn người bên cạnh vẫn say sưa ngủ, Minh Tư liền không lộn xộn, chỉ đưa tay đem chăn để ngang bên hông Sở Khanh Hàm kéo lên trên, tiếp theo liền làm ổ lần nữa trong lồng ngực Sở Khanh Hàm. Đợi đến tám giờ, Minh Tư nhẹ nhàng xuống giường, rửa mặt chải đầu sau đó bắt đầu vào bếp nấu bữa ăn sáng, thuận tiện hầm một nồi canh ngon.
Chín giờ, Sở Khanh Hàm hiếm thấy dậy trễ mới xuất hiện trước mặt Minh Tư, cúi đầu hôn lên môi người yêu, Sở Khanh Hàm liền nhận lấy thức ăn trên tay Minh Tư bưng lên bàn, ngày đầu tiên sau khi du lịch trở về cũng coi như chính thức bắt đầu.
Đến trưa, nhìn Lục Phong không có vẻ gì là mệt mỏi lại xuất hiện trong nhà, bất đồng với lần trước là, Lục Phong lại khôi phục một thân âu phục cùng cặp tài liệu mà hắn rất ít khi rời tay, xem bộ dạng hẳn là cần nói chuyện công việc. Minh Tư vào bếp múc hai chén canh bưng lên phòng sách, Sở Khanh Hàm đang cúi đầu nhìn văn kiện, thấy Minh Tư xuất hiện, sự lãnh đạm lúc xử lý chuyện công trong nháy mắt như được phủ lên một tầng tình cảm, loại cảm xúc khiến cho người ta không thể nào hình dung, nhưng rõ ràng ánh mắt Sở Khanh Hàm lúc này đã hàm chứa ôn nhu cùng mềm mại không lời.
Khóe miệng Minh Tư tràn ra tươi cười, buông xuống chén canh trong tay liền rời khỏi phòng. Vừa đóng cửa lại, điện thoại di động trong túi lập tức rinh rinh vang lên, nhìn tên người gọi tới, nụ cười của Minh Tư càng mở rộng.
“Minh Tư, Minh Tư, mau mau hỗ trợ, trong tay mình có một thứ cần phiên dịch.” Giọng oang oang của Tiêu Viễn lộ ra sự vội vã nồng đậm, quả thật nếu không phải không giải quyết được cái mớ văn kiện toàn là danh từ chuyên môn này, hắn cũng sẽ không làm phiền đến Minh Tư vừa mới du lịch trở về.
“Mình biết.” Nụ cười của Minh Tư từ đầu đến cuối đều không có thay đổi, “Cậu gửi văn kiện vào hộp thư của mình, mình sẽ nhanh chóng phiên dịch rồi chuyển cho cậu.” Đi vào phòng ngủ mở máy vi tính lên, đăng nhập vào hộp thư.
“Mình mua cho cậu quà lưu niệm, ngày kia gặp mặt sẽ đưa cho cậu.”
“Quả là anh em tốt của mình, bất quá bây giờ mình cần phải xử lý chuyện khác, Minh Tư, qua mấy ngày nữa mình sẽ tẩy trần cho cậu.”
Tiêu Viễn dường như bề bộn rất nhiều việc, từ trong điện thoại, cũng có thể nghe ra được người người bên kia nóng nảy cùng bận rộn, “Ừm, mình biết rồi.”
Để điện thoại xuống, thuận tay mở ra bức thư điện tử thứ nhất, Minh Tư phát hiện người gửi tới không phải là Tiêu Viễn, mà là Lãnh Lâm đã lâu không nghĩ tới kia, số lượng từ ngữ không nhiều, nhưng Minh Tư lại không có đọc hết, rất bình tĩnh mà tắt đi, mở ra bức thư thứ hai ký tên Tiêu Viễn.
Không có gợn sóng, vẫn như thường ngày xử lý văn kiện thỏa đáng, lại gọi điện thoại cho Tiêu Viễn, đem văn kiện phiên dịch tốt chuyển đi.
Hộp thư đã lâu chưa mở, chất đầy thư của Lãnh Lâm chẳng biết gửi tới từ bao giờ, tắt hộp thư, Minh Tư xóa bỏ toàn bộ thư của Lãnh Lâm.
Thật ra xóa bỏ không phải bởi vì Minh Tư còn chưa buông xuống, mà vì đã thật sự buông xuống mười năm chung sống kia.
Đơn giản lướt một vòng internet, lại mua một ít tài liệu nước ngoài ở trên mạng, Minh Tư mới tắt máy vi tính. Cửa phía sau truyền đến tiếng mở ra, Minh Tư xoay người, nụ cười càng thêm sâu sắc, trong mắt phủ đầy bóng hình của người mang theo ánh sáng chậm rãi bước về phía cậu, mặc dù mặt mày người kia vẫn bình tĩnh, nhưng vô hình lộ ra hương vị của ánh mặt trời, rất ấm rất ấm…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...