Hạ Tinh Trình rót ly rượu thứ ba.
Trên mặt cậu hiện ra nét ửng hồng do tác dụng của cồn, nhìn ly rượu trắng không tính là nhỏ ở trong tay, lại một lần nữa cúi người xuống tiến sát đến trước người Dương Du Minh, thái độ cung kính giọng điệu chân thành nói: "Em xin lỗi, anh Minh."
Dương Du Minh lần thứ hai nắm chặt cổ tay cậu.
Hạ Tinh Trình muốn rút tay ra, nhưng lại phát hiện lần này Dương Du Minh dùng sức nắm tay mình, cậu chẳng thể nào giãy ra được.
Vẻ mặt Dương Du Minh rất nghiêm túc, hình như thật sự hơi mất hứng.
Một đống cảm xúc tủi thân khó mà nói rõ bỗng chốc nổi lên, mang theo chua xót khổ sở từ trong lòng một đường lan đến mũi, đôi mắt cậu lập tức ầng ậng nước, chỉ cần chớp mắt một cái là sẽ rơi ra.
Hạ Tinh Trình không muốn bị bất cứ ai nhìn thấy, nên cố gắng kìm nén. Nhưng người khác có lẽ không thấy, còn Dương Du Minh cách cậu gần như vậy chắc chắn sẽ thấy.
Dương Du Minh bỗng nhiên đứng dậy, một tay khác lấy ly rượu khỏi tay cậu, giơ lên uống một hơi cạn sạch, rồi để ly rượu xuống mặt bàn.
Tiếp đó, anh giơ tay vỗ vai Hạ Tinh Trình, sau đó bàn tay dán vào lưng cậu đẩy nhẹ một cái: "Ra đây với tôi, tôi sẽ nói chuyện với cậu."
Hạ Tinh Trình cúi đầu, im lặng không lên tiếng theo sức Dương Du Minh đẩy cậu mà đi ra ngoài.
Hoàng Kế Tân thấy Hạ Tinh Trình đi theo Dương Du Minh ra khỏi phòng riêng, sốt sắng đứng lên định đi ra ngoài, kết quả Thái Mỹ Đình giơ tay lên ngăn anh lại.
Thái Mỹ Đình nhìn anh lắc đầu.
Hoàng Kế Tân đành phải bất an ngồi xuống.
Lý Vân vẫn luôn ngồi bên cạnh im lặng không lên tiếng bỗng nhiên mỉm cười, nói: "Dương Du Minh là người từ trước đến giờ không thích làm khó dễ người khác, yên tâm đi."
Hoàng Kế Tân cười gượng gật đầu với cô: "Tôi đương nhiên không lo anh Minh, chỉ sợ Tinh Trình không hiểu chuyện."
Lúc này Thái Mỹ Đình nói: "Để cậu ấy tự xử lý."
Ra khỏi phòng riêng, Dương Du Minh hỏi nhân viên phục vụ đứng ở ngoài cửa, có chỗ nào yên tĩnh để nói chuyện hay không.
Hạ Tinh Trình đi theo sau lưng Dương Du Minh, cúi đầu không nói lời nào.
Nhân viên phục vụ lập tức dẫn bọn họ tới căn phòng bên cạnh, đó là một phòng trà nhỏ yên tĩnh, bên trong chẳng có ai.
Sau khi mở cửa đi vào, nhân viên phục vụ định bật đèn, Dương Du Minh lại nói: "Không cần, để tôi."
Nhân viên phục vụ nghe vậy, cúi chào rồi im lặng lui ra, chỉ để lại Dương Du Minh và Hạ Tinh Trình ở bên trong, còn chu đáo đóng cửa lại cho hai người.
Hạ Tinh Trình ngồi xuống cạnh bàn trà bằng gỗ lim ở trong phòng trà, lúc ngẩng đầu lên nước mắt không dằn lại được mà chảy xuống, cậu cảm thấy mình rất ngu ngốc, điều duy nhất có thể an ủi bản thân là trong này không có ánh sáng, Dương Du Minh sẽ không thấy rõ mặt mình.
Nhưng đợi thời gian trôi qua, cậu dần thích ứng với bóng tối trong phòng trà, dựa vào tia sáng yếu ớt bên ngoài cửa sổ, cậu có thể từ từ nhìn thấy rõ khuôn mặt của Dương Du Minh.
Dương Du Minh đứng dựa lưng vào ghế gỗ, đang nhìn cậu, trên mặt không có biểu cảm gì.
Hạ Tinh Trình giơ tay qua loa lau nước mắt.
Tác dụng của cồn trong não cậu càng trở nên rõ ràng hơn, cậu mang một khuôn mặt đỏ bừng đầy nước mắt, nhìn chằm chằm Dương Du Minh mỉm cười. Cậu vừa cảm thấy hưng vừa cảm thấy bi ai.
Dương Du Minh nói: "Có gì đáng khóc đâu."
Hạ Tinh Trình cười nói: "Vâng, em thật sự xin lỗi, anh Minh."
Giọng Dương Du Minh vừa trầm thấp vừa bình tĩnh: "Tôi nói không cần phải làm vậy là thật sự không cần, tôi sẽ không vì chuyện này mà tức giận."
"Anh giận rồi," Hạ Tinh Trình nói.
Tiếp đó nhân lúc Dương Du Minh chưa kịp nói gì, cậu lại khăng khăng nói lại lần nữa: "Anh giận rồi." Cậu cảm nhận được, ít nhất vào lúc đó Dương Du Minh đã giận rồi.
Dương Du Minh nhìn cậu, bỗng dưng mỉm cười.
Hai chân Hạ Tinh Trình đạp trên bàn trà, hai chân cong lại mãi cho đến khi đùi dính sát vào bụng, sau đó ôm chân tựa đầu lên đầu gối.
Đây không phải là hành động mà cậu thường làm, hơi trẻ con, dưới cái nhìn của cậu cũng không đủ nam tính, cậu giống như là Phương Tiệm Viễn đang nói chuyện với Dư Hải Dương: "Em không cố ý, trong đầu em rất loạn, sao lúc ấy anh lại hôn em?"
Dương Du Minh hơi đứng thẳng dậy, nhíu mày nhìn cậu.
Hạ Tinh Trình nhỏ giọng nói: "Có lúc em sẽ cảm thấy anh cách em thật xa."
Dương Du Minh từ từ đi tới bên cạnh cậu, một tay cắm trong túi quần, một tay khác đặt lên đầu cậu: "Tinh Trình, cậu tỉnh lại đi."
Hạ Tinh Trình nghiêng đầu qua, dán sát mặt vào lòng bàn tay anh, đôi mắt vừa khóc xong lấp lánh nhìn Dương Du Minh.
Dương Du Minh thở dài: "Cậu thật sự phải tỉnh lại đi."
Hạ Tinh Trình nhắm mắt lại, dường như cậu vô cùng mệt mỏi.
Dương Du Minh hết cách đành phải nói: "Cậu say rồi."
Hạ Tinh Trình nhắm mắt lại nói: "Em không say, nếu như anh còn giận, em có thể uống tiếp." Uống đến lúc Dương Du Minh nguôi giận mới thôi.
Dương Du Minh khẽ nói: "Không cần nhắc lại chuyện này nữa, cũng không cần ở trước mặt những người khác xin lỗi tôi nữa."
Kiểu xin lỗi này sẽ khiến hai người đều khó xử.
Hạ Tinh Trình không lên tiếng.
Dương Du Minh cúi đầu nhìn cậu: "Không khóc nữa đúng không? Không khóc nữa thì quay lại."
Lúc này Hạ Tinh Trình mới mở mắt ra, ngẩng đầu lên.
Dương Du Minh kéo một miếng giấy ăn để trên bàn trà đưa cho cậu.
Hạ Tinh Trình ngơ ngác không đưa tay nhận lấy, giống như không hiểu được ý của Dương Du Minh.
Dương Du Minh chỉ có thể gấp giấy ăn trong tay lại, cúi đầu lau nước mắt trên mặt cho cậu.
Hạ Tinh Trình ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn anh.
Cuối cùng, anh ném tờ giấy ăn kia vào trong thùng rác, nói: "Nên quay lại thôi."
Bọn họ quay lại phòng riêng ở bên cạnh rồi ngồi xuống.
Không biết có phải tinh thần đột ngột thả lỏng hay không, Hạ Tinh Trình quay về bên bàn cơm chưa được bao lâu đã nằm nhoài lên bàn ngủ thiếp đi.
Dương Du Minh nói với Thái Mỹ Đình: "Chị Đình, gọi người đưa cậu ấy về trước đi."
Thái Mỹ Đình gật đầu, bảo Hoàng Kế Tân đưa Hạ Tinh Trình về khách sạn.
Hoàng Kế Tân vỗ vỗ mặt Hạ Tinh Trình nhưng cũng chẳng thể đánh thức cậu, nên chỉ có thể bắt lấy cánh tay cậu vòng qua vai mình rồi nhấc cậu lên, dìu cậu đi ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...