Lưu Quang lão đại dừng chân lại ở trấn nhỏ này, tìm đến một ngôi nhà bình thường. Cổng chính hướng về gian phòng phía nam, cửa sổ lớn mở rộng, ánh nắng tùy ý chiếu vào, khiến cho ngày sau giờ ngọ mùa thu, vàng óng ấm áp.
Trong phòng, bên trên giường lớn, Lâm Phóng mặc một chiếc áo trắng đơn tựa vào giường, đầu gối đặt một quyển sách. Sắc mặt hắn đã có chút hồng nhuận, vẫn mang vẻ thanh tuấn trước sau như một. Ở một góc khác trong phòng, Lưu Khác rất khó tin cũng cầm sách, đôi mắt hổ bình thường giương lên hôm nay cụp xuống khác lạ, cũng có vài phần bộ dạng tĩnh tú (vừa yên tĩnh vừa đẹp đẽ).
Nhưng hai mỹ nhân một lớn một nhỏ này đều thua kém chén canh gà mê người trong tay ta.
Đây không phải canh gà bình thường mà là đầu bếp sủng ái ta nhất Chiến gia, một ngày đi trăm dặm, đuổi tới trấn nhỏ này, mà nấu ra. Dưới sự bày mưu đặt kế của ta, hắn đem những thứ mà cha coi như trân bảo: cực phẩm nhân sâm ngàn năm mà hiện nay võ lâm chỉ có duy nhất một, và Cửu chuyển linh chi thảo của triều đại trước, còn có Ngọc phấn Như Ý đan do Y Thánh đã quy tiên luyện chế, toàn bộ lén lút mang theo ra, bỏ vào chén canh gà bình thường này.
Bởi vì đại phu vô cùng chấn kinh cùng sùng bái nói là canh gà như vậy có thể giúp Lâm Phóng phục hồi nhanh chóng còn có thể khiến cơ thể tốt hơn so với trước kia, mà tuyệt đối sẽ không bởi vì đại bổ mà tổn thương sau này, ta mới yên tâm đem canh gà này cho Lâm Phóng.
Đương nhiên, đầu bếp của Chiến gia ta cũng đã vô cùng bi phẫn và kiêu ngạo. Bi phẫn là, nhiều thứ trân quý như vậy lại đem cho một người không phải là người của Chiến gia ăn; kiêu ngạo vì hiện nay trên đời đã không còn người có thể giống như hắn, có cơ hội nấu ra canh gà trân quý như thế.
Có điều là canh gà này đúng thật là ôn hương xông vào mũi, khiến người thèm nhỏ dãi……
Ta bưng canh gà bước vào gian phòng của Lâm Phóng, Lưu Khác đang ngồi một bên liền “Ba” một tiếng bỏ sách xuống, vội vàng hỏi: “Cái gì thế, thơm như vậy?” Ngay cả Lâm Phóng luôn luôn không thuộc khói lửa nhân gian đều ngẩng đầu nhìn hướng ta.
Ta nuốt nuốt nước miếng, cẩn thận dè dặt bưng canh gà đi đến bên giường Lâm Phóng: “Lão đại, uống canh gà.”
Lưu Khác vội vàng sáp tới: “Làm sao lại thơm như vậy? Cho ta một chén được không?”
Lâm Phóng nâng tay muốn tiếp lấy, ta vội vàng nói: “Lão đại, ngươi không cần động tay, cẩn thận miệng vết thương vỡ ra. Ta đút cho ngươi.”
Lâm Phóng liếc nhìn ta, theo lời để xuống tay.
Lưu Khác chen miệng nói: “Đại tỷ! Miệng vết thương của minh chủ hôm qua đã kết vảy!”
Ta múc lên một muỗng cháo, để tới bờ môi tỉ mỉ thổi thổi lại đưa đến miệng Lâm Phóng. Hắn khẽ mở môi son, há mồm ngậm chặt. Một đôi con ngươi mát lạnh lại nhìn ta. Không biết vì sao, bị hắn nhìn chòng chọc lại khiến trên mặt ta có chút nóng, thế là mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, cuối cùng lại dán mắt vào bát canh gà.
Lưu Khác cả giận nói: “Ngươi ngươi ngươi, không nghe ta nói sao?”
Ta lại múc một muỗng nữa, đưa đến trước môi Lâm Phóng.
Lưu Khác ở bên cạnh vẫn không chịu: “Cũng cho ta một chén! Ta nghe bọn hắn nói rất bổ, uống xong công lực cũng sẽ tăng tiến không ít!”
Ta để thìa xuống, nhìn về hướng thiếu niên đang phẫn nộ kia: “Canh gà này một trăm lượng cũng không mua nổi một chén, chính ta cũng không được uống, ngươi còn nghĩ có thể uống?”
Lưu Khác hô to một tiếng: “Ngươi thiên vị!”
Ta ha ha cười: “Ta chính là thiên vị!”
Lưu Khác vô cùng phẫn nộ, tông cửa xông ra — ngoài cửa, rất nhanh truyền tới tiếng xé gió — hắn mỗi lần phẫn nộ, phương thức trút giận chính là đi luyện đao.
Ta mặc kệ hắn, cười tít mắt nhìn Lâm Phóng: “Lão đại, chúng ta không cần để ý đến hắn, ngươi từ từ ăn.” Ta lại đưa một muỗng qua.
Lâm Phóng há miệng ngậm.
Ngậm chặt không thả, nhìn chòng chọc ta.
Ta có chút kỳ lạ, lại không dám dùng sức kéo ra, chỉ phải cẩn thận dè dặt hỏi: “Như thế nào? Lão đại, không ngon sao?”
Con mắt sắc của hắn có chút thâm trầm, đoán chừng canh gà rất bổ, mới uống vài ngụm, sắc mặt đã tăng thêm hồng nhuận. Hắn chậm rãi mở miệng nói: “Hoằng Nhi, ngươi cũng ăn đi.”
“Ta sao có thể ăn được?” Như chuyện đương nhiên: “Một chén một trăm lượng đó, ăn ta sẽ đau lòng!”
Hắn bỗng nhiên cười, nói: “Ngươi đem chỗ còn dư ăn hết đi.”
Ta còn muốn biện bạch, lại nghe hắn trầm giọng nói: “Nghe lời.”
Có chút…… Khó mà kháng cự……
Được thôi, ta thừa nhận kỳ thật ta cũng rất muốn ăn. Đã là lệnh của minh chủ đại nhân, ta nhất định phải tuân thủ rồi.
Ta cẩn thận dè dặt cầm lấy thìa, lại cẩn thận dè dặt hớp mấy miếng, hài lòng thoả dạ liếm liếm môi. Quay đầu nhìn hướng hắn, lại phát hiện hắn vẫn nhìn chòng chọc ta, trên khuôn mặt thanh tú như băng tuyết hằn sâu ý cười.
“Lão đại!” Ta kinh ngạc nói: “Đây là lần đầu tiên thấy ngươi cười lâu như vậy! Canh gà không tệ chứ?”
“Ừ.” Hắn nhìn ta: “Cực kỳ…… Không tệ.”
Canh gà còn dư lại, ta vô luận ra sao không chịu uống. Cũng may Lâm Phóng không bức ta nữa, chậm rãi đem canh gà uống hết.
Uống xong canh gà, tâm tình Lâm Phóng dường như rất tốt, thuận đường còn hỏi ta về đầu bếp của Chiến gia, lại hỏi một ít chuyện tình ở Kinh Châu.
Chúng ta nói một hồi, ta sợ khiến Lâm Phóng mệt mỏi nên bưng bát không đứng dậy, đi ra khỏi phòng.
Trong viện, Lưu Khác vác thanh đao, nổi giận đùng đùng nhìn ta. Hài tử này, đã lâu như vậy, còn chưa nguôi giận sao?
Ta đi qua: “Được rồi, không nên tức giận! Hắn bị thương nặng như vậy, ngươi cũng nên thông cảm nha!”
Lưu Khác ghé đầu lại, ở trên thân ta ngửi ngửi, rất khẳng định nói: “Ngươi cũng uống.”
Ta kinh ngạc nói: “Ngươi là chó?”
Hắn gật gật đầu, thậm chí có chút đắc ý.
Ta nhất thời cảm thấy,thật khó lý giải lòng tự tôn của thiếu niên Liêu Đông.
“Ta nói……” Hắn bỗng nhiên giương giọng, còn cố ý kéo dài: “Kỳ thật là ngươi thích minh chủ của ngươi phải không?”
Ta ngẩn ngơ. Bỗng nhiên ý thức đến Lâm Phóng rất có khả năng cũng nghe thấy câu nói này, không khỏi vừa thẹn vừa tức, hạ giọng nói với Lưu khác: “Ngươi nói bậy cái gì?”
Lưu Khác càng thêm đắc ý: “Bị ta nói trúng? Nếu như đúng là như vậy, ta có thể tha thứ việc ngươi không cho ta uống canh gà!”
“Ta không cần ngươi tha thứ!” Ta chỉ cảm thấy trên mặt nóng hừng hực, giận dữ nói: “Ngươi, này cái tên tiểu tử thối này, ngươi hiểu chuyện tình yêu nam nữ sao?”
Hắn bị ta nói có chút chột dạ, tức giận nói: “Ta không hiểu, chẳng lẽ ngươi hiểu?”
“Đương nhiên!” Ta khinh bỉ nhìn hắn,“Ta đối với minh chủ, đó là chân tâm thật ý sùng kính, hắn chính là lão đại của ta, là chủ thượng của ta, là người trọng yếu nhất với ta. Ta vì hắn, tùy tiện cũng có thể chết đi. Loại tình cảm tri kỷ này cao hơn tình cảm nam nữ. Ngươi nói như vậy, là bôi nhọ cảm tình của ta cùng minh chủ!”
“Cái gì loạn thất bát tao thế? Ta nghe không hiểu!” Lưu Khác liếc ta một cái: “Ta đi hỏi hắn!” Hắn như một làn khói vọt vào gian phòng.
Ta mắt trợn tròn, hắn muốn hỏi Lâm Phóng cái gì?
Ta cũng vội vã đi theo, sắc mặt Lâm Phóng bình tĩnh nhìn chúng ta đi tới — trong lòng ta buông lỏng, thật tốt, nhìn bộ dáng của hắn đoán chừng là không nghe thấy những lời vô vị vừa rồi của Lưu Khác.
Lưu Khác đặt mông ngồi vào bên giường Lâm Phóng, không nói chuyện. Lâm Phóng nhìn Lưu Khác, lại nhìn ta, nói: “Hoằng Nhi sao thế? Mặt lại đỏ như vậy?”
“Ta không có chuyện gì……”
“Nàng bị ta nói trúng tâm sự, tất nhiên là đỏ mặt!” Lưu Khác chen miệng nói.
Lâm Phóng nhướng mắt: “Ồ?”
Rất kỳ lạ, một tiếng “ồ” này của hắn khiến cho mặt của ta đột nhiên trở nên càng nóng, lòng thình thịch nhảy, nhanh đến nỗi ta chịu không nổi!
Thật muốn…… Cướp đường mà chạy……
Ta lập tức bắt được cổ áo Lưu Khác: “Tiểu tử thối, hôm nay không cho ngươi lĩnh giáo Phá Liễn kiếm pháp ta sẽ không mang họ Chiến!”
Thân thể hắn thụt xuống, từ trong tay ta trượt ra, vội vàng hướng cửa chạy đi.
Muốn chạy? Ta cũng hướng cửa chạy đi –
“Oành –”
“Oành –”
Thân thể Lưu Khác bỗng nhiên dừng lại, đầu ta đụng vào sau lưng hắn, hắn phát ra một tiếng kêu thảm thiết. Ta cũng hung hăng sờ sờ trán — đau quá! Tiểu tử này, vì sao đột nhiên ngừng lại?
“Hoằng Nhi, tinh thần không tệ.” Một giọng nói trầm ổn đột ngột vang lên.
Ta một phen túm lấy Lưu khác đang cản đường kéo qua một bên, ngốc ngốc nhìn người tới.
Hắn mỉm cười nhìn ta, mắt trong tràn đầy thương tiếc.
“Sư phụ!” Ta nhất thời buồn vui cùng trào lên, bổ nhào vào trong lòng hắn.
Hắn vuốt ve đầu ta, rồi buông tay, vội vàng đến bên giường Lâm Phóng.
Ta chần chờ một chút, hướng ngoài cửa nhìn nhìn, vắng vẻ trống không.
Nhất thời có chút mất mát, cũng đi trở về bên giường Lâm Phóng.
“Văn Tuyền, ngươi chịu khổ rồi.” Sư phụ nói.
“Không ngại.” Lâm Phóng mỉm cười nói.
“Sớm biết như thế, cho dù ta là kháng chỉ cũng phải cùng các ngươi đi tới Kinh Châu, có thể ngươi sẽ không bị thương.” Sư phụ tự trách.
“Hạ Hầu đại hiệp, ở vị trí của ta cũng nên gặp thử thách này.” Lâm Phóng bình tĩnh nói: “Ngươi thân có trọng trách, há có thể tự tiện rời cương vị được?”
Lưu Khác biết điều lui ra ngoài, thay chúng ta đóng lại cửa.
Sư phụ lại nhìn ta: “Ngươi cũng khổ cực. Nghe nói ngươi đánh trọng thương Đỗ Tăng?”
Ta cười hắc hắc: “Đáng tiếc chưa thể giết hắn.”
Sư phụ gật gật đầu, lại hướng về Lâm Phóng nói: “Lần này ta dẫn đại bộ phận quân tinh nhuệ tới đây. Mấy đạo nhân mã khác cũng đang trên đường. Khi nào động thủ?”
Lâm Phóng trầm ngâm khoảng khắc nói: “Ý tứ triều đình như thế nào?”
Sư phụ nói: “Đúng như ngươi đoán — cho rằng chúng ta cùng Chu Phưởng liên thủ.”
Chu Phưởng? Cái tên này thật quen tai, đúng, ta đã từng nghe cha nhắc tới qua, là thứ sử Lương Châu. Cha ta không để ý nhiều người. Người này có thể khiến cha ta đề cập tới mấy lần, chứng tỏ hắn không tầm thường.
Lâm Phóng nói: “Rốt cục cũng có động tĩnh lớn.”
“Quân đội Chu Phưởng đã vào Kinh Châu, đoán chừng còn có bảy tám ngày nữa là có thể đến phụ cận.” Sư phụ nói.
Lâm Phóng gật gật đầu: “Chúng ta năm ngày sau lên đường, cùng bọn hắn tụ lại. Trước phái mấy người qua liên hệ cùng bọn hắn.”
Sư phụ lại hỏi: “Có báo tin cho đám người Hoắc Dương?”
Trong lòng ta căng thẳng.
Lâm Phóng lắc đầu: “Không có. Tin ta ở chỗ này cực kỳ bí ẩn, bọn hắn cũng không biết.”
“Bọn hắn có an toàn không?” Ta thăm hỏi.
Lâm Phóng hướng về phía ta cười nói: “Bắt được Đỗ Tăng, liền biết. Lại phải chiến tranh, Hoằng Nhi, ngươi nguyện ý không?”
Sư phụ có chút kinh ngạc nhìn Lâm Phóng, lại nhìn ta.
“Nguyện ý! Các ngươi đi nơi nào, ta liền đi nơi đó!” Ta hào hùng nói: “Ngươi nói nam nhi sống ở trên đời, chỉ vì non sông này. Ta nói nữ tử, cũng là như thế!”
Lâm Phóng bình tĩnh nhìn ta. Sư phụ vỗ tay hoan nghênh nói: “Nói rất hay!”
“Ngươi nghỉ ngơi trước.” Sư phụ nói: “Ngày mai lại bàn bạc cùng ngươi.” Lâm Phóng gật đầu.
Ta theo đuôi sư phụ đi ra, còn chưa đi đến cửa, ta nhịn không được thấp giọng thăm hỏi: “Sư phụ, Tử Tô như thế nào không tới……”
“Đợi đã!” Giọng nói Lâm Phóng bỗng nhiên vang lên. Chúng ta xoay người.
“Hạ Hầu đại hiệp, ta còn có chuyện muốn nói với ngươi.” Lâm Phóng nói.
Hạ Hầu sư phụ liếc nhìn ta, rồi đi về hướng về Lâm Phóng. Ta đứng tại chỗ.
Lâm Phóng nói khẽ: “Hoằng Nhi, ngươi đi xuống trước đi.”
Có cái chuyện gì, sư phụ có thể biết, ta lại không thể biết?
Ta đầy bụng hoài nghi ra khỏi phòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...