Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

“Thanh Hoằng thật có nhã hứng.” Lâm Phóng nhìn trước mắt một mảng nước dao động lăn tăn.

“Đương nhiên, ta là người rất có nhã hứng .” Ta hơi có chút đắc ý.

Cái gọi là thỏ khôn ba ngách*, ta ở bờ sông thuê một chiếc thuyền con, so với khách sạn tiện nghi không ít.

(Thỏ khôn ba ngách: Ý nói: thỏ có ba ngách hang để tránh cho khỏi bị chết; cũng như con người phải có trí mưu tự tồn)

Gió sông thổi nhẹ qua, ta nhìn hắn một thân quần áo che kín, không nóng sao?

Hẳn là rất nóng –

Chiếc khăn cũ màu trắng dùng để cột tóc trên đầu Lâm Phóng sớm đã cởi xuống, mái tóc đen mềm mại rối tung xõa xuống hai vai. Thân thể hắn dựa vào khoang thuyền, ống tay áo rộng rãi lộ ra bên trong cánh tay trắng nõn, cổ áo trễ xuống, lộ ra ra một mảng da thịt tựa như ngọc.

Hắn thực sự sinh ra thật đẹp, phấn điêu ngọc trác như dạng thần tiên sắp bệnh chết.

“Lâm công tử, ngươi rất nóng?” Ta quan tâm nhìn hắn,“Hay là ta kêu Tiểu Lam lên thuyền giúp ngươi quạt?”

“Không cần.” Hắn trầm mặc một lát, lại trừng mắt một cái, không biết tại sao, lòng của ta như thế lại nhảy nhanh vài nhịp.

Hắn trừng ta làm gì? Chẳng lẽ là vì noãn tâm châu?

“Lâm công tử, noãn tâm châu hiện nay không thể cho ngươi.” Ta vừa mới đồng ý Tiểu Lam, cho nàng mang chơi mười ngày.

Lâm công tử cúi đầu cười khẽ: “Quân tử không đoạt nhân sở ái*. Thanh Hoằng đã cướp được, đó là của Thanh Hoằng. Ta không cần.”

(Quân tử không đoạt nhân sở ái: quân tử sẽ không đi đoạt thứ thuộc sở hữu của người khác)

“Nhưng nếu như ngươi cần, ta có thể cho ngươi mượn.” Ta chân thành nói, nhìn thân thể hắn tiều tụy vì bệnh, tựa hồ thực sự cần.

“Tốt, nếu như ngày kia ta bệnh tình nguy kịch, nhất định hướng Thanh Hoằng mượn.” Lâm công tử cảm kích nhìn ta, chỉ là lời nói có chút quái dị.

Không khí tương đối tĩnh lặng.

Lâm công tử cũng không phải người đặc biệt khéo ăn nói, lúc này càng ngây ngốc nhìn ngoại sơn thủy cảnh phía ngoài thuyền.

Đâu có nửa điểm phong thái hào hùng của nhân sĩ võ lâm? Ngược lại có điểm giống như công tử nhà giàu chưa gặp qua sự đời, đáng thương tội nghiệp.

Ta nhất thời sinh lòng thương cảm — hắn chắc hẳn rất ít đi ra ngoài, quả nhiên là bị người ta coi như hình nộm.

“Lâm công tử.”

“Gọi ta là A Phóng.”

“A Phóng, ngươi có phải hay không …… Rất ít khi đi ra ngoài?” Ta hạ giọng, tiến đến bên lỗ tai hắn, “Bọn hắn…… Đối với ngươi không tốt?”

Cử chỉ tiếp cận mờ ám của ta như vậy nháy mắt làm tai hắn đã đỏ ửng lên, liếc nhìn ta, cúi đầu.


“Đợi tuyển ra Võ Lâm minh chủ, vật minh chủ gia truyền của ngươi cũng muốn giao cho hắn, khi đó, ngươi phải làm sao?”

“Ta liền…… giống như ngươi,” Hắn nghiêm túc nhìn ta dáng vẻ như đứa bé vậy hai mắt ánh lên sự phấn khởi, “Thuê một chiếc thuyền, du sơn ngoạn thủy!”

Ta cười gượng mấy tiếng, lòng thương hại càng tăng lên. Hắn nghèo như vậy, muốn du sơn ngoạn thủy, nhất định là phùng má giả làm người mập. Ngay cả một bộ quần áo mới đều không có, lấy đâu ra tiền trả phí thuyền?

Nghĩ đến phụ thân trước khi xuống núi đã dặn dò, ta cầm đôi tay của hắn, tay của hắn thực lạnh lẽo.

“A Phóng, ngươi yên tâm. Lần võ lâm đại hội này, ta sẽ bảo hộ ngươi. Nếu như võ lâm đại hội kết thúc, ngươi không có chỗ đi, có thể đi Kinh Châu. Ta sẽ xin cha thu ngươi làm đồ đệ, sư huynh đệ ở trên đó đều cực kỳ tốt, ngươi sẽ không cô đơn một mình.”

“Thanh Hoằng……” Biểu tình của hắn trong khoảng khắc cứng ngắc, sau đó cúi đầu, làm như muốn khóc đến nơi.

“Ngươi xem ngươi, ngay cả bộ quần áo mới cũng không có. Đợi lên bờ, ta nói Tiểu Lam mua cho ngươi bộ quần áo mới.”

Hắn sửng số một chút: “Cái này….thật không cần.”

“A Phóng, ngươi không cần khách khí với ta!” Chỉ là một bộ quần áo, giá trị cũng không đáng mấy đồng tiền.

“Thực sự, trong nhà ta có quần áo mới. Sao có thể khiến ngươi tiêu pha.” Sắc mặt hắn có chút kinh ngạc.

“Có quần áo mới vì sao ngươi không mặc? Cố gia dựa vào ngươi triệu tập võ lâm, vì sao ngay cả bộ quần áo mới cũng không cho ngươi?” Ta tức giận nói.

Cố gia, tức Tôn Ngô, lúc đó là Giang Đông quyền quý, là chỗ dựa vững chắc của Lâm Phóng. Cha nói, cũng là lực lượng ủng hộ Võ Lâm minh chủ đời sau.

Hắn dở khóc dở cười nhìn ta: “Quần áo cũ mặc rất thoải mái! Ta ăn Ngũ Thạch Tán, da dễ tổn thương, quần áo mới thường khiến thân thể bị thương dễ chảy máu.” Ngữ khí của hắn như đang mặc kệ lời trách móc của ta.

Ngũ Thạch Tán, Ngũ Thạch Tán?!

Cha nói đây là kỳ độc nhân gian, tuyệt đối không thể đụng. Dùng nhiều sẽ khiến ruột xuyên bụng nát mà chết!

Ai sẽ tự nguyện uống thuốc độc?

Ta khiếp sợ nhìn hắn, hắn không rõ nguyên do nhìn ta.

Thôi, hắn đã ra vẻ không có chuyện gì, ta cũng không thể hỏi lại, mẹ đã nói làm người phải khéo hiểu lòng người.

“Thanh Hoằng, chúng ta chèo thuyền ra kia được không?” Hắn hưng trí hỏi.

Thuyền này rất nhỏ, chỉ đủ cho hai người, hiện tại thuyền ngừng trên bờ, Tiểu Lam cùng hộ vệ của hắn đều ở trên bờ hầu hạ. Ta đánh giá một chút tay chân gầy yếu của hắn, lại nghĩ đến vừa rồi mới nắm cổ tay hắn, không cảm giác được chút nội lực nào.

Hắn không sợ, ta sợ cái gì? Được rồi.

Tiểu Lam cùng hai người hộ vệ trừng mắt, nhìn chúng ta đem thuyền nhỏ càng chèo càng xa.

Kỳ thật, chỉ là một mình ta chèo.


Lâm Phóng cứng rắn chèo hai cái, hơi thở đã có chút dồn dập. Hắn ngại ngùng cười cười, ngồi xuống bên khoang thuyền.

Chèo đến lòng sông, ta đắc ý quay đầu nhìn hắn, lại phát hiện hắn tựa vào khoang thuyền, cơ thể rất nóng, cổ áo kéo mở, lộ ra hơn phân nửa bờ vai tuyết trắng, đều sắp trượt, mơ hồ có thể thấy được lồng ngực của hắn. Hắn mỉm cười nhìn ta, tựa hồ vẫn chưa phát hiện ra điều gì.

“Lâm công tử, y phục của ngươi trượt xuống kìa.” Ta hảo tâm nhắc nhở.

Hắn giật mình,vươn cánh tay trắng nõn chậm rãi đem cổ áo buộc chặt.

“Chi bằng chúng ta câu cá?” Ta từ trên sàn tàu rút ra hai cái cần câu.

Mắt hắn sáng lên.

Lâm công tử này có điểm kỳ lạ.

Một ngày này trôi qua, thật sự rất thú vị

Lâm Phóng tuy rằng có điểm ngây ngô, nhưng lại rất nhu thuật nghe lời, theo ta câu cá, gắn mồi câu, thậm chí còn ở một bên giúp ta quạt—rất giống thất sư đệ!

Từ sau khi ta đầy mười tuổi, các sư huynh sư đệ đã không còn nghe nha đầu là ta sai sử. Chỉ còn thất sư đệ nhỏ tuổi nhất là tùy tùng trung thành của ta!

Thất sư đệ tuy rằng tuổi nhỏ, thế nhưng lên núi, xuống sông, ăn trộm gà, trộm chó, chỉ chỗ nào hướng chỗ đó, sai khiến vô cùng tốt.

Lâm Phóng xuất hiện, khiến ta cảm giác như gương vỡ lại lành, cảm giác đã mất mà có lại được.

Chạng vạng tối, giỏ cá đã đầy.Chúng ta cũng hảo hữu hơn rất nhiều.

Nghĩ đến canh cá thơm ngon, nước miếng của ta đã muốn chảy xuống.

“Ha ha ha, cá kho tàu, cá hấp, cá hạt thông…”Ta đứng giữa bóng chiều mà lớn tiếng hét to.

Hắn không có đáp lại.

Ta quay đầu, chỉ thấy hắn cuộn tròn trong khoang thuyền, toàn thân run nhè nhẹ.

Ta vội vàng đi tới, khuôn mặt tuyết trắng của hắn hơi hướng lên, toàn thân mồ hôi nhễ nhại, “Thanh Hoằng, xin lỗi…Ngũ thạch tán,phát tác…”

Quả nhiên trúng độc!

“Ngươi đừng sợ!” Ta nhìn búi tóc hỗn độn cùng gương mặt tái nhợt, thân thể hắn càng run càng mãnh liệt. Nâng hắn dậy, đem nội lực từ tay phải chậm rãi truyền vào cổ tay hắn, đồng thời hỏi: “Trên người ngươi có giải dược không?”

Hắn không trả lời, cả người càng run lên kịch liệt, xoay người một cái, thế nhưng lại đặt ta ở dưới thân.

Đây là cái tình huống gì?


” Thanh Hoằng..Thanh Hoằng…” Hắn cúi đầu thấp giọng gọi tên ta, thanh âm vừa mềm vừa nhu, cực kì êm tai.

Hai tay hắn chống tại hai bên đầu ta, gương mặt tuấn tú cách ta không đến ba tấc.

Cặp mắt xinh đẹp kia, phảng phất có thể nói: nghịch ngợm, ôn nhu, ỷ lại, ái mộ, si mê…cái gì cũng có…

Ta đột nhiên cảm giác được thế giới của mình hoàn toàn yên tĩnh, lòng tựa hồ cũng yếu mềm rớt xuống.

Hắn gầy yếu đáng thương như thế, lại dịu dàng đơn thuần…

Khoang thuyền dường như trở nên mơ hồ, ta ngửi thấy nước sông đạm đạm mùi vị.

Trong trời đất dường như chỉ còn đôi mắt của hắn, đoạt nhân tâm phách (chiếm lấy hồn người) đem ta bao phủ.

Đầu hiện lên một ý niệm: Hắn được xưng là võ lâm đệ nhất mỹ nam tử cũng không phải không có đạo lý…

Hắn vốn mi mục như họa, lúc này mang theo một chút cố chấp, cuồng nhiệt cùng kiên trì. Trong hơi thở nhàn nhạt vị thuốc đông y.

Hắn muốn làm gì?

Thân thể của hắn gần ta như thế, dẫn đến cho ta một cảm giác xao động mới lạ…

Với cảm giác xa lạ này, ta phản ứng có chút chần chờ…

Cho đến tận khi, hắn cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi, tay hắn đặt trên ngực ta. Trong đầu điện quang hỏa thạch hiện lên đêm đó, biểu tình đờ đẫn cùng bàn tay nóng bỏng của người kia…

Bộ dạng sợ hãi lập tức thanh tỉnh, ta không chần chờ nữa một chưởng đem hắn đánh bay.

Con mẹ nó, trong sạch của ta!

—————–

Sáng sớm, bầu trời mây đen chồng chất, tối thiểu là mấy trượng lớn, ép tới không thở nổi.

Tâm tình ta tối tăm, u ám.

Ngồi xếp bằng trên giường lớn tại một khách điếm, vận một hồi công nhưng căn bản không có biện pháp tập trung được tinh lực.

Thuyền nhỏ ở bờ sông của ta, bởi vì trở thành chỗ sỉ nhục cho ta nên không bao giờ có ý địnnh đặt một bước chân lên đấy nữa.

“Kẽo kẹt –” Cửa bị đẩy ra, Tiểu Lam nhẹ nhàng đi vào.

Thân hình nàng thướt tha duyên dáng bước vào trong phòng đến bên bàn tròn, đem chậu đồng trong tay để xuống, ngữ khí cực kỳ bình thường lơ lỏng nói: “Lâm phu nhân, rửa mặt.”

Ta nội tức bị kiềm hãm, thiếu chút tẩu hỏa nhập ma.

Nha đầu này!

Ta lặng im một lúc, thâm trầm nói: “Ngươi kêu ta Lâm phu nhân lại lần nữa, ta liền gả ngươi cho hộ vệ của Lâm Phóng.”

Tiểu Lam sắc mặt nhất thời thật khó coi, đại khái là nghĩ đến hai thị vệ chất phác bên người Lâm Phóng.


Nàng cũng không xấu hổ lâu, thực là biết co biết duỗi, lập tức chân chó đến bên ta nói: “Tiểu thư, vừa mới rơi xuống nước, để em giúp cô gột rửa?”

Ta hừ một tiếng, tâm tình lại như cũ tựa tầng mây tối tăm phủ thật dày tầng tầng lớp lớp.

Võ lâm đại hội còn bảy ngày nữa.

Hồi tưởng từ lúc xuống núi tới mấy ngày nay, ta mới vào giang hồ, chỉ mới mò đến một cái châu tử tồi tệ, lại liên tục bị hai nam nhân…… khinh bạc.

Chẳng lẽ lời phụ thân nói thực ứng nghiệm? Ta thật sự anh hùng khó vượt ải mỹ nhân?

Lòng ngây thơ của thiếu nữ vô tội lâm vào diễm tình dây dưa, tâm tình phức tạp khôn kể. Ta rửa mặt, dẫn Tiểu Lam đi đến quán ở phố Tôn Ký ăn mì.

Đồn rằng quán mì Tôn Ký hương vị tuyệt nhất kinh thành, ăn vào ta mới biết, mẹ ta làm mì thì ra lại khó ăn như vậy.

Lão Tôn làm mì hương vị thật ngon, lại vẫn chỉ bày cái quầy hàng, thấy rõ năng lực buôn bán của hắn thật kém.

“Lão Tôn, hai chén mì thịt bò!” Ta cùng Tiểu Lam nuốt nước miếng ngồi xuống.

Lão Tôn vui tươi hớn hở bưng tới trước mặt chúng ta: “Hai vị cô nương, mời.”

Tới Kiến Khang ngày đầu tiên, đại nương bán bánh bao liền nhìn ra chúng ta là nữ giả nam trang.

Mẹ ta thường đắc ý nói, năm đó,nàng nữ giả nam trang cùng cha xưng huynh gọi đệ, chỉ là cha đã tàng ẩn bên trong sắc tâm cùng âm mưu mà thôi.

Mấy ngày này, ta dứt khoát không mặc nam trang.

“Tiểu thư, Lâm công tử mấy lần đưa thiệp, cô nhất định không gặp hắn sao?” Tiểu Lam vừa nhai vừa nói.

“Không gặp.” Ta nói, “Chờ ta hết giận trước đã.”

Tuy rằng hôm đó là vì Ngũ Thạch Tán phát tác, về tình có thể tha thứ. Nhưng mẹ nói, cô nương làm bộ lên mặt, mới là cô nương tốt.

Tiểu Lam không nói nữa, ta dùng tốc độ tựa gió quét lá cây, vùi đầu ăn mì.

Bỗng nhiên toàn thân run lên. Tiểu Lam chỉ ta: “Tiểu thư, cạnh bàn có một công tử thật tuấn tú, cô mau nhìn xem.”

Ta nhất thời cảm thấy cực kỳ bẽ mặt.

Ta biết, ta đương nhiên biết.

Người ka kim quan cột tóc, một thân thanh bào, khăn đen thắt lưng, khí chất của một công tử quý phái.

Hắn vừa ngồi xuống, ta đã cảm nhận được khí chất lạnh lùng mạnh mẽ. Giống như đêm đó trong suốt như nguyệt, u lãnh như đêm.

Tiểu Lam tự cho là giọng nói rất nhỏ, nhưng người nội lực thâm hậu như thế lại nghe không được?

Ta cố gắng cho động tác thô lỗ của mình trở nên nhẹ nhàng, cùng những dân thường kia không khác. Cổ họng khô khốc, quay đầu hướng về Lão Tôn nói: “Lão Tôn, cho ta thêm một quả trứng gà.” Ánh mắt hờ hững lướt qua mặt hắn.

Hắn đạm mạc ngẩng đầu, cùng ánh mắt ta đối diện, lại cúi xuống tao nhã ăn mì.

Không nhận ra ! Không nhận ra đi!

Ta cắn từng miếng trứng gà trơn mềm, thối tiểu tử, nhìn xem ta hôm nay trêu cợt ngươi như thế nào!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui