Edit & Beta: Pianvy Kim –
Mấy ngày nay, Thiên Cù Tử không còn tiếp tục đến trai Tâm Nham nữa. Đối với lời đồn về Hạ Chi Lan, hắn luôn giữ im lặng, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận. Tái Sương Quy mấy lần làm bộ vô ý nhắc tới, có điều bị hắn đánh trống lảng nhiều quá nên đành phải thôi.
Ông ít nhiều vẫn có chút nuối tiếc, với thể chất của Hạ Chi Lan, cho dù sau này có thai, hài tử sinh ra vẫn phải tập luyện lại từ đầu, sẽ mất thêm một quãng thời gian dài dằng dặc. Đối với căn cơ Thiên Cù Tử thì thật sự đáng tiếc.
Nhưng ông trước kia cũng từng có một bạn lữ, mặc dù người ấy đã sớm qua đời, nhưng vẫn coi như ông đã từng trải, hiểu được tình cảm nam nữ không thể miễn cưỡng, cho nên không nói gì thêm.
Ngược lại, Bất Động Bồ Đề toàn thân thoát khỏi tin đồn, Phật tông không bị ảnh hưởng xấu nào.
Húc Họa mấy ngày gần đây trôi qua tự tại. Nàng mỗi ngày phải giảng bài, mấy vị chấp sự lên lớp chỉ nói một khắc đồng hồ, để bảo đảm việc học của đệ tử ngoại môn không bị chậm trễ, thời gian còn lại thì khá rảnh rỗi.
Nàng theo phái nuôi thả, nghĩ đến đâu giảng đến đó. Nhưng suy nghĩ kĩ thì sẽ thấy những bài học của nàng không hề tùy tiện chút nào. Nàng từng dạy học ở Họa Thành lâu như vậy, kinh nghiệm giảng dạy so với mấy vị chấp sự phong phú hơn nhiều.
Đệ tử ngoại môn năm nay xem như gặp may, Húc Họa cũng không phiền giảng cho bọn họ – nàng đang nương nhờ linh khí trên núi Dung Thiên mà tu luyện, coi như có qua có lại, dạy học cho đệ tử ngoại môn của Âm Dương Viện.
Nhờ chín linh mạch trên núi Dung Thiên, linh lực của nàng tiến triển thần tốc.
Một đêm, nàng đang ngồi xếp bằng trên giường, để từng sợi linh lực du tẩu trong cơ thể, thấm sâu vào mỗi giọt máu tấc thịt thì bỗng dưng ngực nổi lên cảm giác khác thường. Tất cả linh lực giống như một vật gì đó hấp thu, cuộn xoáy một chỗ quanh ngực.
Nàng cau mày lại, ngưng tụ thần thức, sau một lúc tỉ mỉ quan sát, lúc thấy rõ ràng vật kia là vật gì, trong lòng lập tức chấn động.
Là nguyệt tủy!
Sao lại là nguyệt tủy?! Hèn chi ngay cả những dược hiệu ngoan cố như Thần Nữ Lộ cùng máu dâm xà mà còn bị áp chế. Dạng trân bảo hiếm có thế này không thể vô tình chạy vào trong lồng ngực nàng được.
Mà cố tình nàng còn biết vật này vốn là của ai nữa!
Hề Vân Giai đúng chứ?
Mổ lấy vật hộ tâm sẽ để lại tổn hại vô cùng to lớn, lấy tu vi của Hề Vân Giai mà nói, nếu y thực sự đã mổ vật này cho nàng, thì sao có thể vẫn bình yên vô sự được? Lúc trước Thiên Cù Tử đánh nhau với bọn Hạ Tâm Bích, nàng đã tận mắt nhìn thấy Hề Vân Giai.
Y không giống như từng bị thương chút nào.
Ngón trỏ tay phải Húc Họa chạm vào ngực, lấy linh lực thăm dò. Nguyệt tủy bên trong nàng thanh lọc hết tạp chất trong linh lực, đem từng tia mát lạnh đưa đến toàn thân.
Vật hộ tâm không thể mở ra linh trí, cũng không có ý thức riêng. Nhưng vậy mới tốt. Chẳng ai hy vọng trong ngực mình có một thứ cứ rảnh rỗi là lại mở mồm tám nhảm cả. Húc Họa ban đầu định lấy Thần Ma chi tức làm hộ tâm, nhưng về sau gia hỏa này mở được linh trí, nàng không đành lòng diệt bỏ thần thức của nó, cho nên còn lưu đến tận bây giờ.
Húc Họa nắm lấy Thần Ma chi tức đang ngủ gật trên vai mình. Nó bị giật mình tỉnh dậy, đang muốn ồn ào, thì đã bị Húc Họa rót một tia thần niệm vào, lập tức ngậm miệng.
Húc Họa không chút kiêng kị dò xét mọi nơi trong pháp bảo, rốt cuộc phát hiện ra bất thường – khế ước của nàng và nó đã bị đổi rồi!
Nàng tập trung niệm lực, cẩn thận xem xét, lúc này mới phát hiện mình đã bị giáng làm thứ chủ. Mà chủ nhân chân chính của nó… Nàng cố gắng nhìn kỹ, trên lạc khoản khế ước là ba chữ rồng bay phượng múa – Hề Huyền Chu.
Thần Ma chi tức không dám thở mạnh, lúc lâu sau mới dám trộm liếc Húc Họa, giống như một con chó nhỏ làm sai.
Hề Huyền Chu – Húc Họa nhớ kỹ ba chữ này, trong lòng nhất thời dậy sóng. Nếu Thiên Cù Tử cứu nàng chỉ vì tộc Ma Khôi còn sống trong Họa Thành, như vậy không cần nghĩ nhiều, nhưng hắn còn mổ lấy nguyệt tủy cho nàng, vậy thì không cách nào giải thích nổi.
Đôi bên hợp tác, mỗi bên đương nhiên phải bỏ ra một phần, thế nhưng nào lại có chuyện bỏ cả tính mạng?
Nàng ra đời đã 500 năm, nhân gian ấm lạnh muôn màu đều từng nếm trải, nhưng vẫn nghĩ mãi không hiểu được.
Thiên Cù Tử đường đường là chưởng viện một mạch, đưa tay tương trợ đã là cám ơn, lý do gì còn mổ lấy vật hộ tâm của hắn ra cho nàng?
Nếu nói là hắn đang dùng khổ nhục kế, thì cũng vẫn hơi quá mức trượng nghĩa rồi.
Húc Họa càng lúc càng chìm vào suy nghĩ cùng nghi ngờ. Thần Ma chi tức đem hết quang mang trên người giấu đi hết, biến lại chỉ lớn hơn hạt gạo một chút, lặng lẽ trốn phía sau cổ nàng.
Húc Họa vẫn không phản ứng gì, tiếp tục xuất thần.
Trước đó vài ngày, Thiên Cù Tử đang đi giày cho nàng thì đột nhiên chảy máu cam, thật sự là vì thân thể hắn dị thường, nhất thời thất thố ư? Nếu không phải vậy, thì những ngày gần đây, hắn luôn tặng linh thủy ra ngoài, liệu có phải có hàm ý gì không?
Nàng lắc đầu, lần đầu tiên trong lòng không thể phỏng đoán ra được nguyên nhân. Mà thêm nữa, chuyện giữa Thiên Cù Tử và Hạ Chi Lan là thế nào?
Càng nghĩ càng rối. Trong lòng tựa như vùng tuyết bị ngựa dẫm đạp, chỉ còn lại một mảnh vũng bùn. Nói tóm lại, chính là lễ quá dày quá nặng, khó mà báo đáp nổi.
Nghĩ đến báo đáp, gương mặt nàng nổi lên tầng ửng đỏ.
Suy nghĩ như dây rối, nàng dứt khoát định ra ngoài tắm rửa. Nhưng cửa vừa mở, cả người liền sửng sốt. Ngoài kia ánh trăng như tuyết, có một người khoác ánh trăng đứng đó, bị nàng đột nhiên mở cửa mà giật mình, cái tay người ấy đang còn nâng giữa không trung, giống như vừa định gõ cửa.
Chính là Thiên Cù Tử.
Húc Họa thầm rên một tiếng, trên mặt chỉ có thể làm bộ mỉm cười, cố nén xấu hổ để không thất lễ: “Hề chưởng viện đêm khuya đến đây, có chuyện gì quan trọng sao?”
Thiên Cù Tử thả tay xuống, ho nhẹ một tiếng, ánh trăng sáng trắng cũng chẳng thể che được ráng đỏ trên mặt: “Ta…”, hắn nhìn xuống đất, vội vàng nói, “Ta cùng Hạ Chi Lan chỉ mới gặp nhau một lần, không hề giống như người ta đồn đại.”
“Ồ?” Mảnh tuyết trong lòng Húc Họa không còn bị móng ngựa chà đạp, mà là bị người biến thành bùn loãng luôn. Không khí rơi vào trầm mặc, nàng đành lung tung đáp: “Ồ… vâng.”
Cho nên ngươi đêm khuya không ngủ, đứng trước phòng ta nửa ngày chỉ để nói câu này thôi? Nàng cơ hồ giả ngu: “Việc liên quan đến thanh danh chưởng viện, có lẽ phải nên làm sáng tỏ cho bên ngoài biết mới đúng.”
Thiên Cù Tử hơi nghiêng mặt đi, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi luồn vào tay áo,: “Trước mắt không nên.”
Bởi vậy ngươi tới đây là muốn giải thích cho ta?
Nhịp tim Húc Họa tăng nhanh, cảm thấy giữa hai người chỉ có một tờ giấy mỏng, nhẹ tay đâm một cái cũng sẽ thủng.
Nhưng nàng biết, nếu tờ giấy đó bị đâm thủng thì sẽ có hậu quả gì.
Thiên Cù Tử giải thích xong mới sực nhớ khi nãy nàng đang chuẩn bị ra ngoài, đành nói: “Trời đã khuya rồi, Khôi Thủ định đi đâu?”
Húc Họa ngầm thở phào nhẹ nhõm: “Ta ra ngoài tắm rửa.”
Thiên Cù Tử nhíu mày, hắn nhớ rõ ràng đệ tử ngoại môn đều phải múc nước vào phòng tắm rửa, lập tức nói: “Ngoại môn không có bể tắm.”
Húc Họa không để ý: “Đất trời làm giường, sông núi làm chăn.”
Đúng là nàng thường xuyên ra chỗ hoang vắng tắm rửa.
Thiên Cù Tử hơi suy nghĩ, đột nhiên nói: “Trong rừng Khổ Trúc có ao sương tên là Lan Hương, nếu Khôi Thủ không ngại…”
Lời sau đó có chút không tiện nói. Hắn là một kẻ độc thân, đêm hôm khuya khoắt còn mời con gái nhà người ta qua nhà mình tắm rửa, nghĩ thế nào cũng thấy hơi dâm tục.
Húc Họa đương nhiên chỉ có thể uyển chuyển từ chối, nàng nói khẽ: “Hồ Phi Kính rộng ba mươi dặm, vô cùng hợp với sở thích của ta. Đêm nay trời đẹp, trời tối người cũng yên, ta không quấy rầy chưởng viện ngủ ngon nữa.”
Thiên Cù Tử đang cảm thấy khi nãy mình đường đột quá, nghe nàng nói vậy thì gật đầu ngay: “Vậy cũng được.”
Nói xong liền rời đi.
Húc Họa nhìn bóng lưng hắn, đột nhiên lên tiếng: “Hề Huyền Chu.”
Thân thể Thiên Cù Tử cứng ngắc, chậm chạp quay đầu.
Quả nhiên là hắn. Trong lòng Húc Họa thở dài một hơi, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Hôm qua công lực ta vừa khôi phục thêm một chút, mới biết được trong cơ thể có nguyệt tủy. Loại trân bảo này xin hỏi có phải là vật của Hề chưởng viện hay không?”
Thiên Cù Tử không dám nghe tiếp, muốn nhanh cắt đứt chủ đề nên đáp vội: “Sắc trời đã tối, Khôi Thủ nên nghỉ ngơi sớm.”
Húc Họa không để ý tới hắn đánh trổng lảng: “Ngài đem vật hộ tâm ra tặng Húc Họa, Húc Họa thật sự được sủng mà kinh. Thịnh tình này của chưởng viện có lẽ không phải vô tình. Bản tọa trong lòng vô cùng cảm kích, nhưng cũng mong chưởng viện có thể giải đáp nghi vấn của ta.”
Thấy nàng không chịu buông tha, Thiên Cù Tử cũng không có biện pháp tránh né, nhưng hắn biết, một khi hắn mở miệng nói, tất sẽ bị nàng cự tuyệt.
Húc Họa có thể hiểu ý hắn bao nhiêu? Nàng có thể phân rõ thật giả trong lời nói của hắn không? Doanh Trì chắc chắn đã từng nói yêu nàng, “khổ nhục kế” của hắn so với sự cầm tù của Doanh Trì thì có khác biệt gì đâu?
Cho dù hắn có hy vọng cách mấy, nàng cũng sẽ không ở lại Âm Dương Viện, cũng như hắn không thể cùng nàng trở về Họa Thành.
Nguyện vọng của hắn với nàng, nàng sẽ chấp nhận sao?
Bởi vậy hắn tránh đi ánh mắt của nàng, sắc mặt lần nữa đóng băng, rốt cuộc lại biến thành Hề chưởng viện cao cao tại thượng, thản nhiên nói: “Chỉ là muốn giao hảo với Ma Khôi mà thôi, không có mong muốn gì.”
Lời hắn nói tương đối thuyết phục. Hắn đã không nói, nàng cũng coi như không biết, vậy chuyện dễ dàng. Húc Họa biết như vậy chỉ có lợi chứ không có hại, nhưng được đối phương thi ân, bản thân lại không thể báo đáp, nghĩ sao cũng thấy cắn rứt.
Nàng chưa từng nghĩ đến chuyện lấy thân báo đáp. Tính đến đêm hôm qua, trong mắt nàng, Thiên Cù Tử từng là một kẻ không có mấy phân cần tôn kính.
Nhưng hắn luôn trầm mặc nhường nhịn, ngược lại khiến cho nàng mềm lòng.
Nàng thích loại người vì yêu mà cố chấp tranh đoạt như Doanh Trì, vì chỉ có như vậy, nàng mới có thể đón đầu công kích, ăn miếng trả miếng, cuối cùng cắt đứt ân nghĩa, trở mặt thành thù.
Nhưng Thiên Cù Tử thì ngược lại, vô cùng phiền. Hắn hoàn toàn làm theo ý muốn của nàng, sử dụng phương thức tương trợ một không quấy rầy, hai không can thiệp. Tính hắn ôn hòa như nước, suýt nữa khiến người ta quên hắn có tồn tại, khi phát giác ra thì đã nguy hiểm cận kề.
Nàng không thích loại dây dưa thế này, liền dứt khoát nói thẳng: “Hề chưởng viện sẽ không có ý với ta chứ?”
Toàn thân Thiên Cù Tử trở nên căng thẳng, thanh âm vậy mà vẫn ấm áp nhu hòa: “Khôi Thủ phong nghi khuynh thế, được làm bằng hữu, Hề mỗ đã đủ vui mừng.”
Thật thông minh.
Húc Họa bất đắc dĩ, chỉ là bạn bè thôi thì cũng được, lập tức xuất ra vẻ mặt bằng hữu thân thiết: “Tối nay trăng thanh gió mát, nếu chưởng viện không muốn ngủ, thì lát nữa cùng ta xuống núi tìm tửu quán nhậu một chút đi, có được không?”
Thiên Cù Tử ngạc nhiên, không biết tại sao nàng bỗng dưng đổi chủ ý, mơ mơ hồ hồ lập tức đáp ứng: “Được.”
Húc Họa nhấc quần áo trong tay lên, thực ra nàng bây giờ đã có thể sử dụng khư đỉnh rồi, nhưng vẫn thích ôm quần áo như vậy: “Ta đi tắm rửa trước.”
Thiên Cù Tử “ừ” một tiếng, trong đầu hát ca nhảy múa, mất hồn mất vía, tự dưng buột miệng nói một câu: “Hồ Phi Kính không cho phép nghịch nước.”
...
Cái tên này!
Húc Họa im lặng: “Vậy… ta ra rừng Khổ Trúc được không? Chưởng viện đã xem ta là bằng hữu thì không cần ngại nữa. Cơ mà, chắc ngài cũng muốn thay đồ chứ hả?” Hắn mà mặc bộ quần áo này đi ra ngoài, muốn không bị chú ý cũng khó.
Thiên Cù Tử tim đập như điên: “Được.”
Gió đêm thổi hiu hiu, Liên Hoành thích thú phủ linh quang màu xanh nhạt lên con đường mòn. Thiên Cù Tử sóng vai Húc Họa mà đi, một đường đưa nàng đến ao sương Lan Hương.
Nước trong ao ấm áp, thoang thoảng mùi thơm, xung quanh không bày biện cái gì hoa mỹ, chỉ có đá cuội trơn bóng đen có trắng có, ướt át tinh tế.
Thiên Cù Tử cùng Húc Họa đi tới tận mép ao, Thần Ma chi tức ngờ vực – lão nam nhân đi theo chủ nhân ta tới đây làm gì? Muốn nhìn trộm Khôi Thủ ta tắm rửa ả?
Nó uyển chuyển nói: “Chưởng viện, ta cảm thấy loại hành động Ngưu Lang nhìn lén tiên nữ tắm rửa xong còn trộm quần áo của người ta, rất ư thấp hèn.”
…Cám ơn, ngươi uyển chuyển ghê.
Thiên Cù Tử bấm tay, bắn bay luôn thần trí của nó.
Húc Họa nhìn hắn gật đầu cười một tiếng, trong lòng hắn rơi mất một nhịp, khẽ khàng nói: “Ta… về phòng thay đồ, Khôi Thủ cứ tự nhiên.”
Húc Họa đồng ý, chờ hắn đi xa mới cởi áo xuống nước. Bên trên ao phủ một tầng sương trắng, như mộng như ảo. Thần Ma chi tức cực kỳ cảnh giác ngồi lên y phục của nàng, hệt như một con khuyển dữ trung thành.
Thiên Cù Tử đương nhiên sẽ không đến nhìn trộm, hắn thay một bộ y phục ở nhà màu trúc xanh xong, liền đứng ở rừng trúc cách đó không xa, bị hơi nước phủ lên thành cái bóng mờ. Hắn nghĩ đến việc cuối cùng cũng được nắm tay cùng nàng đi dạo, vui thích đến mức ngay cả hồ nước ánh trăng cũng có thể xuất khẩu thành thơ, trong đầu làm gì có ý nghĩ muốn khinh nhờn nàng như Thần Ma nói?
Dưới núi Dung Thiên, vì đệ tử ngoại môn hầu bao rủng rỉnh, nên có rất nhiều trà lâu tửu quán được mở. Tiên tông không phân chia ngày đêm nghiêm ngặt như phàm nhân, nên bây giờ chỗ này vẫn thật náo nhiệt.
Húc Họa bước đi cùng Thiên Cù Tử, hắn mặc ngoại bào màu xanh trúc, làm nổi bật lên áo trong màu trắng tuyết. Thiếu đi sắc bén, lại thêm phần ôn nhu. Húc Họa tâm tình không tệ, hỏi: “Chưởng viện có thích ăn uống không?”
Thiên Cù Tử hơi nhíu mày: “Bình thường ta chỉ pha trà, đối với ẩm thực cũng không quá hứng thú.”
“Ừ.”
“Khôi Thủ không thích uống trà?”
Húc Họa đáp: “Ta thích rượu, nhắm chung với tai lợn, đuôi heo hay thịt bò chưng tương đều ngon… Mấy cái thứ trà chẳng khác gì nước lã, đối với ta luôn thiếu hương vị.”
Thiên Cù Tử mỉm cười: “Tu tâm trước tu miệng, ít có ai tu vi như Khôi Thủ mà vẫn còn thích những vật tanh.”
Hắn vừa nói chuyện vừa đi về trước dẫn đường, Húc Họa bước theo hắn đáp: “Ta đến nhân gian chính là vì chợ búa phồn hoa, nhà nhà sáng đèn. Siêu phàm thoát tục gì đó không phải cái ta muốn.”
Thiên Cù Tử nghe vậy giật mình, cảm thấy lời này có chút kỳ lạ, giống như nàng không phải tới từ nhân gian vậy. Nhưng điều tra chuyện riêng tư của người ta luôn không nên, hắn nói: “Ẩm thực chỗ này ta đã lâu không thử qua, không biết chỗ nào ngon dở. Hay là để Khôi Thủ chọn vậy?”
Húc Họa cũng không khách khí: “Vậy thấy quán nào có vẻ ngon thì vào đi.”
Thiên Cù Tử mỉm cười, hắn chính là thích tính cách hào phóng thoải mái như thế.
Hai người ra ngoài không nên để lộ thân phận, liền dùng thuật pháp che đi khuôn mặt thật, vào một tửu quán không quá đông người. Đất trời tối mờ, đêm khuya uống rượu, hai người chọn một chỗ khuất, không làm ai chú ý.
Húc Họa không chút khách khí gọi rượu thịt, còn đặc biệt kêu thêm đĩa tai lợn thái lát. Chủ quán và con ông ta chạy tới chạy lui trong quán, có lẽ vì gây ồn quá, mà trong tiệm không nhiều khách vào.
Hạt châu của đứa bé lăn xuống dưới bàn, nó đang muốn hất khăn trải bàn lên để chui xuống nhặt, thì Thiên Cù Tử đã xốc cổ áo nó lên, tiện tay nhặt hạt châu ra cho nó. Chưởng quỹ liên tục xin lỗi, lại tặng bọn họ một đĩa đậu phộng.
Húc Họa nhấp một miếng rượu, ăn một miếng tai lợn, thoải mái hưởng thụ đến híp cả mắt.
Thiên Cù Tử trong lòng mềm mại, gọi thêm một đĩa đùi dê nướng, sau đó hắn phát hiện, Húc Họa là một kẻ phàm ăn. Hèn chi trước kia giảm béo lại thống khổ như vậy.
Húc Họa gắp một khối thịt bò kho tương cho vào đĩa hắn, thấy Thiên Cù Tử ngạc nhiên, nàng nói: “Nếm thử đi, ngài tu hành gì mà đoạn tình tuyệt dục, chưa từng nếm thử vị nhân gian có phải không?”
Thiên Cù Tử khẽ đáp: “Ta không có đoạn tình tuyệt dục gì, nhưng do trưởng bối nghiêm khắc, từ nhỏ đã dạy ta sự bất thành đều do không nghiêm khắc với bản thân. Sau đó hầu hết thời gian ta chỉ dành cho việc tu luyện, không rảnh bận tâm mấy chuyện khác.”
“Nhưng vẫn còn thời gian để pha trà mà. Ngài thích trà gì nhất?”
Thiên Cù Tử suy nghĩ, cũng không biết đáp sao.
Trong khư đỉnh của hắn mang không ít danh trà, nhưng bản thân hắn lại không đặc biệt thích uống trà. Hắn nói: “Pha trà, chủ yếu để tĩnh tâm. Không quan trọng trà gì, nước nào.”
Húc Họa cười phì một cái, lại nhấp rượu: “Vậy thì cứ nấu nước thôi, bỏ trà vào làm gì? Ngài có kiêng thịt không?”
Thiên Cù Tử đáp: “Cũng không nhất thiết.”
Húc Họa gắp một khối tai lợn đưa đến miệng hắn: “Ăn.” Nàng dùng đũa của mình để gắp cho hắn.
Thiên Cù Tử nhìn thoáng qua, chậm rãi mở miệng.
Ủa, sao bỗng dưng không khí đen tối vậy?
Húc Họa cảm thấy là lạ, liền bưng rượu lên uống một ngụm. Đột nhiên bên ngoài truyền đến một thanh âm quen thuộc: “Dọn cho ta đồ nhắm ngon chút đi.”
Húc Họa cùng Thiên Cù Tử run lên. Là Phó Thuần Phong! Đi theo ông ta còn có Đao tông chưởng viện Mộc Cuồng Dương nữa!
Nếu bị bọn họ trông thấy sẽ rất không ổn! Mà thuật che mắt của hai người, đối với người cao thâm như Mộc Cuồng Dương ngược lại sẽ gây chú ý. Thiên Cù Tử còn chưa lên tiếng, đã thấy Húc Họa phản ứng cực nhanh, cầm hết chén đũa của mình xoay người một cái, chui xuống đáy bàn.
Thiên Cù Tử: “…”
Khăn trải bàn dủ dài dể che kín nàng, nhưng cũng vì thế mà khiến hắn cảm thấy hai chân mình có hơi không được tự nhiên.
Húc Họa vừa chui xuống cũng liền cảm thấy thật quái dị – Thiên Cù Tử chân vô cùng thon dài, tăng chiều cao ba tấc đều là vì chân dài ra sao? Rồi giữa hai chân hắn…
Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn!!
*** Hãy đợi editor cười xong đã ***
Quả nhiên, Phó Thuần Phong và Mộc Cuồng Dương vừa bước vào đã phát hiện ra Thiên Cù Tử. Phó Thuần Phong hơi ngạc nhiên, những năm gần đây Thiên Cù Tử rất hiếm khi ra ngoài, sao tối nay lại có hứng thú đi chơi vậy nhỉ?
Lại nhìn đến đống đồ ăn trên bàn, ông nín cười, đột nhiên hiểu được lý do hắn dùng thuật che mắt.
Mộc Cuồng Dương sớm đã bước nhanh về trước: “Ăn một mình không vui đâu nha!”
Lời chưa dứt, trên tay đã cầm một chân dê nướng nhỏ.
Phó Thuần Phong thở dài, đành phải ngồi xuống bên cạnh cô. Trong số mấy đại trưởng lão, chỉ có ông là thất bại nhất. Mộc Cuồng Dương ham mê rượu thịt, đêm nào cũng vụng trộm xuống núi, còn ông thì sao? Ngăn không được thì phải đi theo thôi, nếu không lỡ như Mộc chưởng viện mà say rượu, mặt mũi Đao tông sẽ khó giữ nổi lắm.
Thêm nữa, Mộc Cuồng Dương thân là chưởng viện Đao tông, dù phần lớn người gặp người tránh, nhưng cũng có kẻ mang ý khác, đợi cô lộ sơ hở liền tận lực tiếp cận. Lấy tính tình không tim không phổi của cô, chỉ sợ sẽ không chỉ là vấn đề liên quan đến thể diện của Đao tông nữa.
Ông đổ rượu ra ly, trước mặt Thiên Cù Tử hớp một ngụm. Thiên Cù Tử mười phần thông cảm cho ông, quay đầu gọi chưởng quỹ dọn thêm chút đồ ăn nóng.
Sao vẫn chưa xong thế?
Húc Họa ngồi dưới bàn, tâm tình giống như hồi thực hành trên núi Giao Chỉ, có điều vị trí hai người đã đổi – thiệt không vui chút nào!
Thiên Cù Tử tựa hồ biết được tâm tư nàng, thừa dịp Phó Thuần Phong nói chuyện với Mộc Cuồng Dương, hắn lén lút cầm một cái đùi cừu, xuyên qua khăn trải bàn đưa cho nàng. Húc Họa nhận lấy, khó tránh khỏi có chút mắc cười.
Nàng thì được gặm thịt, còn Thiên Cù Tử thì không, trong lòng hắn chỉ nghĩ biện pháp ứng phó hai người kia, nhất định không thể để bọn họ phát giác ra Húc Họa. Nếu hỏi ở Cửu Uyên có cái gì nhanh hơn đao của Mộc Cuồng Dương, thì nhất định là mồm mép cô nàng.
Cũng may Mộc Cuồng Dương lúc ăn cơm cũng như lúc vung đao, nhanh như vũ bão đã xong bảy tám phần thức ăn cộng thêm hai vò rượu. Cô nhấc tay lên, Phó Thuần Phong liền đưa qua một tấm lụa.
Mộc Cuồng Dương nhận lấy lau miệng, vỗ vỗ vai Thiên Cù Tử: “Lần sau không ngủ được thì tới chỗ ta. Cô đơn uống rượu, thật là đáng thương.”
Thiên Cù Tử mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, ngồi ngay ngắn bất động: “Đa tạ Mộc chưởng viện quan tâm. Nhưng Mộc chưởng viện đã có Phó trưởng lão làm bạn rượu rồi, cần gì phải đổi người?”
“Sư tôn á?” Mộc Cuồng Dương vẻ mặt thành thật đáp, “Ông ấy đã lớn tuổi như vậy rồi, nhiều khi không bao lâu nữa sẽ chết già, còn có thể đối ẩm với ta được bao lâu? Ta cũng phải chuẩn bị sớm chứ, đúng không?”
Phó Thuần Phong mặt đen sì như đít nồi.
Thật vất vả mới mời được Mộc Cuồng Dương về, Thiên Cù Tử thở dài một hơi, nói: “Ra đi.”
Húc Họa đang gặm chân dê, nghe vậy liền đóng trận pháp lại. Trận pháp này lấy kinh dịch bát quái bố trí thành, vì không hao tổn linh lực nên sẽ không thu hút chú ý. Nàng vừa giải khai trận nhãn xong, thì bỗng nhiên có một hạt châu lăn tới, tiếp đó là một tiểu hài tử xốc khăn trải bàn lên bò vào.
Một lúc sau, toàn bộ quán ăn vang vọng tiếng con nít gào to: “Cha, dưới bàn ăn có một tỷ tỷ đang ăn trộm thịt với “chân” (*) của ca ca!”
(* Nguyên tác “bổng”: ẩn dụ cho cái “chân giữa” ahihi)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...