– Edit & Beta: Pianvy Kim –
Thiên Cù Tử cẩn thận đặt từng mảnh vỡ của Xá Thế Liên Đăng vào hộp. Kể từ giờ, chúng đã trở thành bảo vật cực giá trị, nửa của Tiên tông, nửa của Ma tộc. Tiên linh cùng Ma tức vừa vặn hòa lẫn vào nhau, không cái nào lấn át cái nào.
Thần Ma chi tức đột nhiên thấy có chút cảm động, nó nịnh bợ nói: “Cửu Uyên Tiên Tông trước nay pháp bảo nhiều vô số kể. Nguyệt Tủy cái loại chí tôn pháp bảo này vậy mà còn bị sư đồ các ngài độc chiếm. Bất quá ngài yên tâm, ta sẽ không phụ công sức của ngài. Đợi chủ nhân ta khôi phục, nhất định sẽ sinh cho ngài một đệ nhất đồ tôn!”
Thiên Cù Tử dừng tay, đột nhiên nói: “Thần Ma.”
Lúc này độ hảo cảm của nó với hắn đang tăng bạo liệt, lập tức đáp lại: “Sao ạ?”
Hắn gằn từng tiếng: “Trên người Vân Giai không có Nguyệt Tủy.”
“A?” Thần Ma sửng sốt, “Không đúng a, đêm hôm đó…”
Nó bỗng nhiên kịp phản ứng, lập tức ngậm chặt miệng không nói nữa.
Ngày hôm sau, Thiên Cù Tử tự giác đi tìm nhị trưởng lão Âm Dương Viện Nhất Hiệt Tiên, tội danh là sử dụng cấm thuật. Trên dưới viện đều chấn động.
Thân là một đệ nhất đại tông giới tu tiên, môn quy Cửu Uyên xưa nay nghiêm ngặt. Mà kiêng kị nhất là việc làm chuyện mờ ám, lời nói và hành động không minh bạch.
Thiên Cù Tử thân chưởng viện, biết rõ còn cố phạm, phải chịu tội gấp bội.
[Thái Sơ Điện]
Tứ đại trưởng lão đều có mặt.
Tái Sương Quy toàn thân phát run: “Cấm thuật? Con dùng cấm thuật gì?”
Hắn lắc đầu không đáp, Tái Sương Quy phùng mang trợn má như con ếch đang nổi giận: “Vì sao dám làm vậy? Thân là chưởng viện, chẳng lẽ không biết tông quy cấm cái gì sao?”
Thiên Cù Tử buông mắt, dù bị truy vấn thế nào cũng chỉ nhả một câu: “Đệ tử biết sai, nguyện lĩnh trách phạt.”
Nhất Hiệt Tiên chỉ là sư bá hắn, không như sư tôn thân cận có thể trực tiếp răn dạy nên rất khó xử. Ông lập tức nói: “Chưởng viện luôn biết giới hạn, hiểu lẽ tiến thối, làm việc xưa nay cẩn thận. Lần này có lẽ bất đắc dĩ mới phải dùng đến cấm thuật. Nếu có thể giải thích hợp lý, ta sẽ…”
Hai vị trưởng lão còn lại đều không nói gì. Mặc dù chức vị trưởng lão lập ra là để kiềm chế, giám sát các chưởng viện, nhưng Thiên Cù Tử là người khuôn phép thế nào chứ, cho nên việc các ông đang làm cảm giác thập phần kỳ quặc.
Bọn ông đều là trưởng bối, còn Thiên Cù Tử tính cách minh bạch lễ nghi, giữa hai bên càng chưa từng có hiềm khích gì. Nếu nói lý do thỏa đáng, tự dưng mọi chuyện có thể cho qua.
Mà hắn giống như không hiểu chuyện, chỉ đáp lại: “Nhất thời tư tâm mà thôi, không có nguyên nhân gì.”
Tái Sương Quy tức giận chỉ vào mặt hắn, nửa ngày không nói nổi một câu. Nhất Hiệt Tiên cũng hết cách. Đệ tử trong môn phái đông đảo, nếu lần này không nghiêm trị, sau này trên dưới bắt chước làm theo, kết quả sẽ thế nào?
“Đã như vậy, liền làm theo tông quy đi.”
Ngày kế tiếp, Thiên Cù Tử lên Thận Khởi Lâu, lĩnh phạt ba trăm roi Thất Hiền Giới Xích.
Thất Hiền Giới Xích là loại khí cụ điển hình để trừng phạt. Mọi người ở dưới trừng mắt nhìn, không ai dám can đảm đỡ thay. Quất đến lần thứ một trăm, hắn rốt cục không nhịn nổi, phun một ngụm máu ngay trên hình đài.
Trên lưng hắn sớm đã máu thịt be bét, Tái Sương Quy tức đến sôi máu, Nhất Hiệt Tiên không nhịn được hỏi: “Con thế nào?”
Thiên Cù Tử lắc đầu ra hiệu – không đáng ngại, cứ tiếp tục.
Thần Ma ngồi xổm trên bảo kiếm của Thiên Cù Tử, một bộ yên tĩnh dáng vẻ suy nghĩ.
Đợi đến khi hình phạt kết thúc, Thiên Cù Tử không còn đứng dậy nổi nữa. Hề Vân Giai nhanh chân chạy đến muốn đỡ lại bị hắn đẩy ra. Tái Sương Quy mặc dù đang bừng bừng lửa giận, nhưng làm sao còn nỡ chống mắt nhìn xem hắn cách nào quật cường. Ông bước lên đỡ hắn, một đường trở về rừng Khổ Trúc.
Vừa bấm huyệt cổ tay, ông liền sắc mặt đại biến: “Con… Sao trên người con lại có vết thương cũ?”
Thiên Cù Tử cả người kiệt sức, nghe vậy đáp: “Không có gì.”
Tái Sương Quy gầm lên: “Quân Thiên Tử đâu?”
Quân Thiên Tử là Y tông chưởng viện, nghe Tái Sương Quy gọi liền chạy tới ngay. Ông biết chuyện hôm nay Thiên Cù Tử chịu hình, đương nhiên đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, vậy mà lúc bắt mạch tượng cũng phải biến sắc: “Sao… Sao lại không thấy hộ tâm chi vật đâu?”
Thiên Cù Tử duỗi tay ngăn lại, Quân Thiên Tử một mặt thần sắc lo lắng, một mặt vội vã kê đơn.
Rối loạn hồi lâu, rừng Khổ Trúc rốt cuộc lấy lại vẻ thanh tĩnh. Thần Ma chi tức ngồi xổm bên gối Thiên Cù Tử. Thương thế hắn vô cùng nặng nề, uy lực của Thất Hiền Giới Xích, bằng ba trăm roi cũng đủ giết chết Hề Vân Giai.
Thần Ma hóa quang thành cái chân, đụng đụng Thiên Cù Tử. Hắn cũng không có ngủ, tình trạng cơ thể đang nguy cấp, phải cố giữ thần trí không được mê man.
Thần Ma nhìn hắn một lúc, đột nhiên hỏi: “Ngài có thể làm sườn quân (*) cho Khôi Thủ đó a.”
(*) Sườn quân: Sườn” nghĩa là “trắc”, ví dụ “trắc phi”. Trong cung đấu thì đi từ Vương phi => Chính phi => Trắc phi. Đối với “sườn quân” cũng tương tự thế.
Thiên Cù Tử so với thường ngày phản ứng chậm một chút, hồi lâu sau mới hỏi lại: “Cái gì sườn quân?”
Nó trả lời: “Khôi Thủ Họa Thành chúng ta muốn chọn một trong bốn tướng Tham, Niệm, Sân, Si nâng lên làm hôn phu. Có lẽ ngài từng gặp qua bốn vị ấy rồi. Nếu Khôi Thủ ta thích cả bốn người, thì có thể sẽ chọn một người làm chính quân, ba người còn lại làm sườn quân. Nhưng mà Tham tướng đã bỏ mạng lúc chiến đấu với Ma tộc, nên coi như ngài vẫn còn cơ hội đấy.”
Thật ra căn bản làm gì có cơ hội nào, tộc quy của Ma Khôi đã quy định rõ, Khôi Thủ sẽ không được phép cùng người ngoại tộc thông hôn. Nó chỉ là thấy Thiên Cù Tử quá suy yếu nên hiểu lòng người, khéo léo an ủi hắn một chút mà thôi.Lời editor: Lần nào dịch tôi cũng chia đôi page ra, nhưng hóa ra chương lại ngắn hơn tôi nghĩ. Có lẽ chương sau làm sẽ mất máu hơn, cũng hy vọng truyện không quá ngược haha.
Với dạo này đang hot căp Bính – Na, tôi mê đến mức không muốn ngủ, ngày ngày save hình đọc fanart.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...