Minh Nguyệt Đang - Tứ Quý Cẩm Tập 1

Mấy ngày nay, A Vụ đều mong ngóng đếm từng ngày.

Mùng Mười hôm ấy, A Vụ dậy thật sớm, lần đầu tiên nàng chỉ ngồi trước gương một khắc đã đứng dậy. Sau đó, nàng vội vàng lên phòng gặp Thôi Thị, thấy bà vẫn trang điểm như thường ngày, chỉ mặc chiếc áo tím màu khói đã hơi cũ với chiếc váy thêu cành hoa lan trên nền vải trắng, tóc búi đơn giản và cài một cây trâm ngọc. Mặc dù dáng vẻ thùy mị, nhưng cách trang điểm giản dị, qua loa như vậy chẳng giống như đi dự tiệc chút nào.

"Mẫu thân hôm nay không ra ngoài sao?" A Vụ hỏi với giọng hoài nghi.

Thôi Thị thấy A Vụ mặc áo ngắn hồng đào mới may với váy ngắn màu đỏ nhạt, lại thắt dải lụa ngũ sắc có cài vòng bạch ngọc, đeo chuỗi ngọc bát bảo có khóa trường thọ, trang điểm thật đẹp trong bộ dạng háo hức muốn ra ngoài.

Thôi Thị vẻ mặt u ám, áy náy vẫy A Vụ đến bên cạnh, chỉnh lại chuỗi ngọc khóa trường thọ cho con. "Con vẫn nhớ hôm nay là sinh thần của lão thái thái bên phủ Tĩnh An Hầu ư?"

Đứa trẻ này ra ngoài mà chỉ có mỗi chuỗi ngọc khóa trường thọ để đeo, Thôi Thị thấy vậy trong lòng không khỏi xót xa.

A Vụ gật đầu.


Thôi Thị ôm con vào lòng, không biết giải thích thế nào cho con hiểu về sự khó xử của mình. Các phu nhân trong thành rất có thế lực, càng là phu nhân tôn quý lại càng có thế lực. Một người có thân phận như Thôi Thị làm sao lọt vào mắt họ, ngay cả đại phu nhân, nhị phu nhân có đi cũng chẳng ai để mắt đến mấy người đàn bà sống trong phủ Quốc Công đã sa sút về gia thế.

Thôi Thị từng đi ra ngoài xã giao một hai lần, sau đó thì không muốn đi nữa, hằng ngày chỉ ở nhà thêu hoa may áo, chăm sóc con cái, coi như tự tìm lấy niềm vui.

Nhưng A Vụ lại thích chỗ náo nhiệt, rất nhiều lần chỉ vì A Vụ, bà mới ra ngoài xã giao, nhưng cũng chính vì ánh nhìn của mấy phu nhân đó đối với A Vụ mà bà lại càng ít ra khỏi nhà.

Không thể phủ nhận, A Vụ chính là cô bé xinh đẹp nhất kinh thành trong số đám trẻ con cùng trang lứa, nhưng nàng lại không có tài năng gì, đến chỗ nào  cũng bị coi thường. Dường như sắc đẹp ấy thuộc về nàng là một sai lầm, một người như nàng thì không nên tham lam chiếm lấy dung nhan ấy.

Những phu nhân đó nhìn A Vụ như nhìn một di nương tương lai, sau này nàng cũng chỉ là món đồ chơi yêu thích của đám vương tôn công tử mà thôi. Vinh Vật Ưu còn bé không hiểu được, nhưng một người từng trải như Thôi Thị lại rất hiểu những cái nhìn ấy.

"Con từng bảo tam cô nương ở phủ Tĩnh An Hầu hay trừng mắt nhìn con cơ mà? Chúng ta không đi cũng được, hôm nay mẹ sẽ bảo nhà bếp nấu cho con món cá hoa quế mà con thích ăn, được không?"


A Vụ mở đôi mắt to tròn long lanh nhìn Thôi Thị, tỏ ra cực kì thất vọng. Thôi Thị thấy đôi mắt ngân ngấn nước tràn đầy ngây thơ và mong đợi của A Vụ thì vội ngoảnh đầu đi, không dám nhìn thẳng vào con.

"Cô ta lườm con thì con mặc kệ cô ta là được mà." Thực ra, không phải nàng không hiểu nỗi khó xử của Thôi Thị. Bà chỉ có một chiếc trâm cài đầu nên những phu nhân đỏm dáng đương nhiên rất coi thường bà, trêu chọc, cười nhạo bà. Thế nhưng, trên hết thảy, A Vụ thực sự muốn gặp lại những người thân quen trước kia của nàng, cho dù chỉ để nghe chút ít thông tin từ phủ Công chúa thôi cũng được.

A Vụ cũng không hi vọng được gặp Trưởng Công chúa. Mẹ nàng là người vô cùng kiêu ngạo, kiểu gia thế sa sút như phủ Tĩnh An Hầu căn bản không lọt vào mắt bà. Bà không bao giờ giẫm gót ngọc đến chỗ thấp kém như vậy. Hơn nữa, A Vụ cũng không có ý định làm quen với bà. Với sự hiểu biết của nàng về Trưởng Công chúa, e rằng chỉ cần nàng vừa buột miệng nói ra, bà sẽ nghĩ nàng chính  là kẻ tiểu nhân "thấy sang bắt quàng làm họ", mấy lời nói xằng bậy này, bà không ra lệnh giết chết nàng mới lạ.

A Vụ càng nói lại càng khiến Thôi Thị khó xử. Thôi Thị không muốn A Vụ ra ngoài, lão thái thái lại càng không. Tiền thân của A Vụ có dáng vẻ hèn mọn thấp kém, lại không biết mình biết ta, lúc nào cũng bắt chước Vinh Ngũ, chỉ làm trò cười cho người khác. Gương mặt của nàng xinh đẹp thật, nhưng khí chất kém cỏi không đỡ được cho gương mặt, chỉ làm cho dung nhan thêm phần xấu đi, ngay cả lão thái gia cũng không hài lòng. Từ trước đến giờ, Thôi Thị không muốn nói những lời đau lòng này cho A Vụ biết.

"Hôm nay mẹ chẳng chuẩn bị gì cả, có muốn ra ngoài cũng không kịp nữa, lần sau mẹ sẽ cho con đi, được không?" Thôi Thị gần như thấp giọng cầu xin A Vụ.

A Vụ đành phải gật đầu, ủ rũ quay về phòng mình.


Ngày hôm sau, A Vụ đến Dục Tú Các như thường lệ, Vinh Tứ, Vinh Ngũ cũng đã đến và đang đợi Bạch tiên sinh.

"Ồ, chiếc vòng tay của tứ tỷ tỷ đẹp quá!" A Vụ chỉ vào chiếc vòng ngọc trên cổ tay của Vinh Tứ, màu sắc dịu nhẹ trang nhã, đẹp hơn cái vòng trước đây cô hay đeo. Hành động này không giống thái độ đối xử hà khắc với con cái thường ngày của nhị thẩm chút nào.

"Hôm qua Tấn Quốc Công phu nhân cho ta đấy!" Vinh Tứ nói với giọng đắc ý, còn chìa tay đeo vòng lại gần để A Vụ nhìn kĩ. Ở trong phủ này, Vinh Tứ chỉ có thể tìm được chút đắc ý khi đứng trước mặt A Vụ mà thôi.

A Vụ nhìn biểu tỷ với vẻ mặt ngưỡng mộ, ao ước, khiến cho cái "máy nói" của Vinh Tứ bắt đầu "bật" không ngừng nghỉ. Vinh Tứ kể Tấn Quốc Công phu nhân tốt bụng ra sao, nhân từ thân thiết thế nào, dáng dấp khoan thai ra sao, quý mến tỷ ta thế nào.

A Vụ biết rất rõ về vị Tấn Quốc Công phu nhân Lưu Thị này. Tấn Quốc Công hiện đang được nể trọng, phu nhân của vị Quốc Công này cũng được nhiều người quý mến, trong kinh thành không mấy ai không yêu quý bà, ngay cả Trưởng Công chúa nổi tiếng khó tính mà cũng đối xử tốt với bà.

Vinh Tứ lại đem chuyện nàng ta gặp các quý phu nhân kể cho A Vụ nghe, chê bai một hồi mấy người khinh thường một đứa con vợ lẽ như tỷ ta. Cuối cùng, Vinh Tứ bổ sung thêm: "May mà lục muội muội không đi đấy!"

A Vụ nghe tai nọ ra tai kia, vì nàng biết rõ tính tình, dung mạo của mấy vị phu nhân trong kinh thành hơn Vinh Tứ nhiều. Cuối cùng, Vinh Tứ nói: "Đáng tiếc Tấn Quốc Công phu nhân lại về sớm, nếu không sẽ còn nói chuyện thêm với tỷ."

"Sao phu nhân lại phải về sớm vậy?" A Vụ thuận miệng hỏi.


"Nghe nói Quận chúa Khang Ninh của phủ Trưởng Công chúa đã qua đời vào mùa xuân. Trưởng Công chúa ngày đêm buồn rầu, mấy ngày gần đây cũng không được khỏe, Tấn Quốc Công phu nhân về sớm là để đi thăm Trưởng Công chúa."

A Vụ thầm nghĩ Tấn Quốc Công phu nhân quả là người nhạy bén, chán không muốn tiếp đãi khách liền mượn ngay tên tuổi của Trưởng Công chúa làm cớ rời đi. Nhưng chuyện A Vụ muốn biết không ngờ lại có thể nghe được từ chỗ Vinh Tứ, thật không uổng công nàng nhắm mắt nhắm mũi khen chiếc vòng rất bình thường của cô ta.

Quận chúa Khang Ninh qua đời là cái tin khiến A Vụ cảm thấy khá nhẹ nhõm. Nàng cũng chẳng biết diễn tả cảm giác của mình thế nào, chỉ biết rằng trong lòng thực sự không muốn có một linh hồn khác hưởng sự chăm sóc của Trưởng Công chúa, vì bà chỉ có thể là mẹ của một mình nàng thôi. Nàng không biết bây giờ mẹ vượt qua nỗi đau đớn đó như thế nào, vì Trưởng Công chúa yêu thương A Vụ còn hơn cả bản thân bà.

Vinh Tứ còn kể những điều tỷ ta mắt thấy tai nghe, nhưng lúc này Bạch tiên sinh bước vào phòng nên tỷ ta đành dừng lại.

Trong giờ học của Bạch tiên sinh, A Vụ ngồi lơ đãng không chú tâm, chỉ đến giờ học đàn của Cốc tiên sinh, nàng mới lấy lại tinh thần. Nàng vốn định để giờ học trôi qua một cách bình lặng, nhưng trải qua sự việc ngày hôm qua, A Vụ đã có kế hoạch mới, chỉ có như vậy thì sau này mới có cơ hội ra khỏi phủ, nếu cứ sống bình lặng sẽ càng khiến người ta coi thường.

Đúng vậy, hôm nay A Vụ lắng nghe vô cùng chăm chú, Cốc tiên sinh dạy bài Hán cung thu nguyệt, tuy nàng đã biết gảy cả bài, giỏi hơn cả Vinh Tứ, Vinh Ngũ, nhưng nàng không muốn thực hiện trôi chảy một lần, tránh để mọi người ngạc nhiên. Có điều A Vụ sẽ cố gắng đẩy nhanh tốc độ tiến bộ của mình.

Môn thư họa buổi chiều, A Vụ được tiên sinh khen ngợi về thư pháp, còn môn đánh cờ vẫn là Vinh Ngũ dẫn đầu. Vinh Tứ thì dẫn đầu về môn nữ công, ba tỷ muội đều có sở trường riêng nên đối xử với nhau khá hòa thuận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận