Năm mới, Vinh Cát Xương về nhà, cả nhà họ quây quần, đầm ấm bên nhau. Đêm trừ tịch, A Vụ cùng các huynh đốt pháo, ngắm pháo hoa vô cùng náo nhiệt. Trước kia, khi còn nhỏ nàng không có cơ hội này, lúc đó vì bệnh tật ốm yếu, nàng không chịu được tiếng pháo đì đùng nên thường đóng chặt cửa, bịt tai ở trong phòng.
A Vụ thích sự náo nhiệt này, muốn lưu giữ lại kỉ niệm đẹp đẽ ở phủ An Quốc Công nên càng kiên định thực hiện quyết tâm của mình.
Ban đầu A Vị không có ý định xen vào chuyện thi cử của Vinh Cát Xương, nàng nghĩ đó là việc chọn người hiền tài cho xã tắc, không nên gian dối, dù sao đó cũng là thiên hạ của cậu nàng, nàng đương nhiên muốn thiên vị cho cậu mình.
Nhưng giờ thấy tam phòng vô cùng khó khăn, A Vụ không thể không suy nghĩ đến tương lai của bản thân. Người không lo xa được tất sẽ phải lo gần, huống hồ Vinh Cát Xương cũng có tài, chỉ vì cái tài không gặp thời gặp thế mà thôi.
Năm mới, Vinh Cát Xương đích thân làm cho ba con ba cái đèn lồng. A Vụ được một cái đèn lồng hình con thỏ, mắt đỏ, miệng ba múi giống hệt như thật, bốn chân còn có bốn bánh xe có thể kéo cho chạy. Với một nữ nhi lớn lên trong thâm cung quyền quý như nàng, chiếc đèn lồng hình chú thỏ rất đỗi bình thường này lại là thứ đồ chơi vô cùng lạ lẫm, mới mẻ.
A Vụ có đèn mới, định kéo đèn chạy chơi, nhưng lại nghĩ thật không hợp với một thục nữ, dù sao nàng cũng đã từng là Quận chúa Khang Ninh tiếng tăm lẫy lừng, tài hoa xuất chúng, đoan trang tao nhã mà. Do đó, ở sân nhỏ nhà mình, nàng cho các nha hoàn lui ra hết, sau đó kéo đèn con thỏ chạy mười vòng quanh sân, reo hò ầm ĩ rồi mới thôi, đương nhiên khi ở trước mặt người khác, nàng lại làm ra vẻ rất mực đoan trang.
Tối ngày Mười lăm, Thôi Thị cùng hai đại tẩu ra ngoài làm lễ xua bách bệnh. A Vụ còn nhỏ, lại xinh xắn như ngọc nữ, nếu không cẩn thận bị lạc đường thì Thôi Thị sẽ đau đớn đứt ruột đứt gan mất, thế nên bất kể thế nào bà cũng không cho phép nàng đi cùng. A Vụ cũng không nhõng nhẽo đòi đi theo mẹ, vì tâm tư nàng bây giờ đang "đi theo" Vinh Ngân rồi.
Thế nhưng hôm nay Vinh Cát Xương không cùng đám bạn hữu ngâm thơ thưởng nguyệt, mà lại thể hiện tình phụ tử bao la đích thân dẫn Vinh Giới và Vinh Ngân ra ngoài ngắm đèn lồng. A Vụ thấy thế thì lo lắng giậm chân bình bịch, suýt nữa làm hỏng cả công sức làm thục nữ bao năm.
Vinh Cát Xương nghe lời vợ dặn dò nên cũng không có ý định cho A Vụ đi.
Cuối cùng A Vụ đành phải bặm môi, đôi mắt to tròn chớp chớp, giơ hai tay về phía Vinh Cát Xương tuy trong lòng muốn rỉ máu. "Cha, bế!"
Kế hoạch thành công!
Vinh Cát Xương cúi xuống bế A Vụ. Cô nhóc này suốt nửa năm nay không thích cho người khác đụng vào người, dù ông thỉnh thoảng muốn thơm lên đôi má xinh xắn đỏ hồng như trái táo của con gái mà cũng không được. Bây giờ đột nhiên được hưởng sự đãi ngộ này, ông làm sao không vui mừng cho được?
Con gái ông vừa mềm mại vừa thơm, tựa như chiếc bánh mì thơm phức, khiến trái tim ông chợt mềm lại, cho dù có phải lên trời hái sao cho con, ông cũng tình nguyện bắc thang lên đó.
A Vụ ôm lấy cổ Vinh Cát Xương rồi ầm thầm hít ngửi mùi người ông, may quá không có mùi gì lạ, nàng có thể chịu đựng được, tuy nhiên vẫn để đầu mình cách xa nửa tấc, nhưng cử chỉ này không ảnh hưởng đến tình yêu thương của ông đối với con gái.
Thế là Vinh Cát Xương tươi cười rạng rỡ cõng A Vụ bước ra khỏi nhà cùng Vinh Giới, Vinh Ngân.
A Vụ mặc áo gấm đỏ thêm bông hoa phù dung màu vàng, váy màu vàng nhạt thêu cành phù dung, bên eo buộc miếng ngọc bội hình song ngư năm ngoái lão thái gia thưởng cho nàng, tóc búi cao giống em bé trong bức tranh ngày tết. Trước khi đi, nhũ mẫu sợ nàng lạnh, còn đội cho nàng chiếc mũ thỏ mà trẻ con hay đội ngày tết.
Chiếc mũ hình con thỏ của A Vụ không đắt, nó được làm từ lông thỏ trắng, có điều nhũ mẫu còn khéo léo làm cho đôi tai của thỏ dựng đứng lên, khi A Vụ đội lên đầu, ai nhìn thấy cũng muốn thơm vào gương mặt nhỏ nhắn, dễ thương ấy.
Vinh Cát Xương không nỡ để A Vụ xuống đi bộ nên ông bế nàng cả quãng đường, lại cười tủm tỉm suốt. Người đi đường trông thấy A Vụ đều dừng bước ngoái đầu nhìn. Có người còn liều lĩnh bước đến trêu chọc khiến A Vụ ngại ngùng, vùi đầu vào cổ Vinh Cát Xương.
A Vụ kiếp trước dù được cha mẹ chiều chuộng, nhưng chưa từng được phụ thân bế một đoạn đường xa thế này, nhất thời trong lúc vòng tay ôm cổ Vinh Cát Xương, nàng không còn cảm giác chê bai, xa cách người cha này nữa.
Đang đi trên đường phố tấp nập, A Vụ nhìn thấy một hiệu sách, lập tức học theo kiểu nói của cô cháu gái mới bốn tuổi ở phủ An Quốc Công: "Cha, sách!" Thực ra, câu "Cha, bế!" nàng cũng học từ cô cháu gái đó, vì A Vụ đã là cô gái hơn hai mươi tuổi nên sớm quên cách làm một đứa bé như thế nào.
"Ồ, A Vụ nhà chúng ta muốn xem sách ư?" Vinh Cát Xương vuốt ve cái tai thỏ của A Vụ.
A Vụ cố gắng nhẫn nhịn, nhìn điệu bộ ông vuốt ve cứ như thể Quận chúa nàng đây là chó, mèo vậy.
Vinh Cát Xương cũng là người yêu sách, thấy con gái thích, ông liền dẫn nàng đến đó, nhân tiện mua cho con vài cuốn tập tô vì thấy dạo gần đây thư pháp của A Vụ đã tiến bộ rất nhiều.
Nhưng kết quả A Vụ lại chỉ xem văn bát cổ khiến Vinh Cát Xương vô cùng kinh ngạc. A Vụ không nhận ra sự kinh ngạc của ông, sau khi tìm thấy cuốn sách mình cần liền đưa cho Vinh Giới. "Ca ca, huynh xem này."
Thì ra là mua cho Vinh Giới, huynh muội chúng cũng biết yêu thương nhau đấy, Vinh Cát Xương cười híp mắt trả tiền.
Ra khỏi hiệu sách, Vinh Ngân kéo A Vụ đi khắp nơi, còn mua cho nàng đồ chơi nàng thích, đó là một con châu chấu bằng tre, kẹo thổi đường và chong chóng gió đủ năm màu, A Vụ mải nhìn chợt nhớ đến một chút kỉ niệm thời thơ ấu. À, mà thực ra tuổi thơ của cô gái A Vụ hầu như ở trên giường, vì thế buổi tối hôm nay đối với nàng đặc biệt thú vị.
Mấy đồ chơi nhỏ này đều là thứ đẹp đẽ mà Quận chúa Khang Ninh thiếu thốn, không ngờ lại được hoàn thành ước nguyện ở đây. Hai cô nhóc, cậu nhóc đẹp như kim đồng ngọc nữ nắm tay nhau chạy, cười nói ríu rít, A Vụ tạm thời quên mất lời răn dạy phẩm hạnh dành cho nữ nhi.
"Vinh Ngân, để ý trông em con đấy!" Vinh Cát Xương chỉ biết hét to ở phía sau, vì ông chẳng thể đuổi kịp chúng.
Vinh Ngân dù sao vẫn chỉ là một đứa trẻ, miệng thì dạ vâng, nhưng lại không để vào tai câu nào. Ven đường có trò xiếc khỉ, hai đứa trẻ hào hứng chen vào xem. A Vụ và Vinh Ngân vì nhỏ người, chen được vào tận phía trong, Vinh Cát Xương đành đứng ở phía ngoài cùng.
Gánh xiếc biểu diễn xong, người làm trò cầm đĩa đi thu tiền, đám người xem tản đi rất nhanh, Vinh Cát Xương lúc này không nhìn thấy hai đứa trẻ đâu, lúc tìm thấy thì trước mắt ông chỉ còn lại mỗi mình Vinh Ngân.
Vinh Cát Xương mặt trắng bệch sợ hãi, Vinh Ngân cũng đang khóc ầm ĩ, dù sao cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ mười tuổi. Vinh Giới cuống quá đánh Vinh Ngân một cái, sau đó cả nhà chủ tớ chia nhau đi tìm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...