Minh Nguyệt Chiếu Hoa Sen


Sau buổi du ngoạn ngắm hoa kết thúc, sự việc các quý nữ đụng phải đám sơn tặc trên núi được lan truyền lặng lẽ giữa các đại thần trong triều.

Thế nhưng dường như mọi người đều không hẹn mà cùng ngậm miệng không nói, sợ ảnh hưởng đến thanh danh của cô nương nhà mình, liên luỵ đến tiền đồ của chính mình.

Cũng may các cô nương đều trở về nguyên vẹn không bị tổn thương gì.

Nếu có người đến hỏi thăm chi tiết, Trang Cẩm Ngu chỉ nói tránh việc nhỏ không đáng kể nói rằng trên núi có sơn tặc, mà những quý nữ đó đã sớm rời đi, lúc này mọi người mới yên tâm.

Sau khi Tiết gia biết được chuyện này, nghĩ đến cũng đã sợ đổ mồ hôi hột.

“Cô nương Cao gia kia cũng tuỳ hứng quá rồi, sau này các ngươi không cần giao du với nàng ta nữa.

” Tiết lão thái thái vô cùng bực bội nói.

Người làm trưởng bối như bà thường ngày sẽ không nhúng tay vào chuyện kết bạn của các nữ hài tử, lúc này lão thái thái đã mở miệng, hẳn là đã hạ quyết tâm, trong lòng cũng càng coi thường Cao Ngọc Dung.

Nữ tử vốn là nên dịu dàng nhã nhặn lịch sự.

Nàng ta cứng đầu kiêu ngạo thì thôi đi, nhưng mà bây giờ còn liên quan đến sơn tặc, suýt nữa thì liên luỵ nhiều cô nương như vậy, nếu như thật sự xảy ra chuyện, nàng ta làm sao có thể gánh nổi trách nhiêm này cơ chứ.

Nữ tử như vậy nên tránh xa mới phải.

Lưu thị vội vàng kéo Tiết Quế Châu lại nhìn từ trên xuống dưới, nói: “May mắn con ta cơ trí, nhờ vậy mới có thể trở về không hao tổn sợi lông cọng tóc nào.


Tiết Quế Dao ngưới mắt nhìn về phía hai người bọn họ, nói: “Thẩm thẩm sai rồi, lúc ta và A Phù đi qua thông báo cho các nàng, thế nhưng trong nhóm những người không chịu tin bọn ta, ngũ muội muội cũng có phần giúp đỡ mấy người bên phía Cao Ngọc Dung đấy, nàng ta hiện giờ có thể trở về không thiếu sợi tóc nào, thì phải nên cảm ơn A Phù mới đúng.


Lưu thị nghe vậy, trong lòng có chút không vui.

“Ngươi xem ngươi nói những lời này, chẳng lẽ đi ra ngoài bảo vệ muội muội không phải là chuyện những người làm tỷ tỷ như các ngươi nên làm sao?”
Tiết Quế Dao tuy rằng đã sớm biết tính cách của Lưu thị, nhưng vẫn bị thái độ dửng dưng của nàng ta chọc tức đến xì khói.

Lưu thị cưng chiều Tiết Quế Châu như vậy, không chịu nghe người khác nói một chút không tốt về nàng ta, lúc này nàng ta bị chỉ mặt gọi tên như vậy thì thân nhân trong ngoài cũng không muốn nhận mặt nữa.

Tiết Quế Dao lười xen vào, cũng chẳng hé răng.

Tiết Quế Dao đợi đến khi ra khỏi nơi ở của Tiết lão thái thái thì liền đi thẳng tới Nhiễm Hương Cư
Nàng ta đi vào phòng nhìn thấy Tiết Quế Uyển cũng đang ở đó, giọng nói có hơi ngập ngừng.


“Tam tỷ tỷ vậy mà chịu đến nơi này của A Phù, chứ không muốn nhìn thấy ta, chắc hẳn là vẫn còn giận ta rồi.


Tiết Quế Uyển có chút ngượng ngùng giữ chặt tay nàng ta, kéo nàng ta vào trong phòng, nói: “Chỉ là mấy hôm trước ta vẫn còn băn khoăn với chính bản thân mình thôi, không liên quan gì đến các ngươi, nghe nói A Phù bị thương ở chân, ở chỗ ta có thuốc bôi tổ truyền của nhà di nương, liền đem tới đây cho A Phù dùng thử xem.


“Tỷ tỷ bận lòng với chính mình làm cái gì, có sai cũng không phải là ngươi sai.

” Tiết Quế Dao nói.

Khương Vạn Nương cũng khuyên: “Bây giờ tỷ tỷ có thể thoải mái chút rồi, không phải ngoại tổ mẫu đã nói rồi sao, chúng ta có thể đi cầu xin bà làm chủ.


Tiết Quế Uyển cười cười, nói: “Ta hiện giờ không muốn gả chồng, cũng không biết có thể gả được hay không.


Khương Vạn Nương thấy nàng ta thực sự buồn rầu vì chuyện này, có vài phần đồng cảm, nói: “Ta cũng không muốn, tỷ tỷ không biết đâu, lúc trước ta bị từ hôn, ít nhiều gì cũng khổ sở như tỷ tỷ bây giờ vậy.


“A Phù xinh đẹp như vậy cũng không muốn gả chồng, ta còn gả chồng làm cái gì, hai người các ngươi đều không muốn gả, sau này ta cứ mặt dày đi theo hai người, ba người chúng ta nương tựa lẫn nhau sống qua ngày.

” Tiết Quế Dao cười nói.

Ba người nói nói cười cười, vậy mà cũng bớt đi vài phần u sầu.

Vào lúc này, bên ngoài có một nha hoàn chạy vào, vẻ mặt vui vẻ nói: “Cô nương, ngoài cửa có người tới, muốn gặp lão phu nhân để ngỏ lời cầu hôn.


Nàng ta vừa mới dứt lời, ý cười trên mặt cả ba cô nương ngồi trong phòng đều bay biến đâu mất.

Mấy người mắt to nhìn mắt nhỏ, Tiết Quế Uyển lại có chút bồn chồn không yên.

“Trong phủ chúng ta nhiều cô nương như vậy, là ai tới cầu hôn, ngươi nói cho rõ ràng xem.

” Tiết Quế Dao hỏi.

Nha hoàn kia nói: “Người tới cầu hôn chính là Lâm thủ phụ gia, nghe nói người của Lâm gia đã mời Quan bà mối đến, muốn cầu thú Khương cô nương.



Tiết Quế Uyển và Tiết Quế Dao vô cùng kinh ngạc, thế nhưng đến khi các nàng quay đầu nhìn về phía Khương Vạn Nương, vẻ mặt của nàng lại vô cùng bình tĩnh, không thể nhìn ra được là vui mừng hay tức giận.

Tiết lão thái thái sau khi tiếp khách xong, trong lòng đột nhiên có hơi lưỡng lự.

Trình thị thấy lão thái thái không nói lời nào, thì không nhịn được thúc giục hỏi một cái: “Mẫu thân nghĩ sao, Lâm gia này lúc đầu đã bỏ rơi A Phù, bây giờ vậy mà lại chịu quay đầu nhận con dâu, ngài cảm thấy thế nào?”
Lưu thị nói: “Này còn thế nào nữa, công tử Lâm gia đối với A Phù nhà ta tình sâu nghĩa nặng, tướng mạo của hắn cũng thuộc dạng có tiếng ở kinh thành này, lúc Khương gia còn sung túc, A Phù gả cho hắn đã là trèo cao, bây giờ Khương gia không còn, hắn vẫn không thay đổi suy nghĩ, đương nhiên là một người đáng để phó thác.


Tiết lão thái thái lắc đầu nói: “Nói thì chỗ nào cũng dễ nghe, chỉ có một điều, lần này bọn họ tới, là muốn thú A Phù làm quý thiếp, chuyện này có nghĩa là gì, trong lòng các ngươi cũng hiểu rồi chứ?”
Lưu thị nói: “Có cái gì mà không rõ ràng, mẫu thân chớ có trách ta không thương yêu A Phù, chỉ là hiện giờ thân phận của nàng ta thật là không còn được như xưa …”
Tiết lão thái thái nghe nàng ta nói như vậy thì nhịn không được cau mày, Lưu thị thấy vậy mới chịu im miệng.

Trong lòng Tiết lão thái thái, còn vướng mắc một việc lớn hơn nữa.

Khương Vạn Nương đã không còn trong sạch, nếu như gả thấp thì còn có Tiết gia chống lưng.

Chỉ là trèo cao đến Lâm gia, chuyện như vậy sao có thế giấu diếm cho được?
Chẳng cần phải nghĩ, Tiết lão thái thái cũng cảm thấy Lâm gia thật sự không còn thích hợp với Khương Vạn Nương nữa.

Trình thị nghĩ nghĩ, nói: “Mẫu thân, thật sự không phải Tiết gia chúng ta không nuôi nổi một cô nương như A Phù, chỉ là nàng ấy trước sau gì cũng phải gả đi, gả càng lúc càng trễ thì không tốt cho nàng.


“Cuộc đời của nữ tữ vốn đã khổ sỡ, nàng đã bị từ hôn một lần, người khác không nói ra khỏi miệng, nhưng có ai mà không cảm thấy trên người nàng như treo một tấm bảng ‘người vợ bị bỏ rơi’ cơ chứ, nếu như Lâm gia có thể chào đón nàng, thật sự là chỉ có lợi với nàng mà thôi, huống hồ Lâm công tử si tình có tiếng, nếu không làm sao người của Lâm gia lại mò đến cửa như thế này?”
Lúc này tức phụ hai phòng vậy mà cùng chung một ý kiến, ai cũng cảm thấy Khương Vạn Nương có thể gả đến Lâm gia.

Tiết lão thái thái hơi có chút dao động.

Giờ phút này Khương Vạn Nương đang đứng bên ngoài rèm cửa, nghe các nàng nói xong, chút hy vọng trong lòng giống như đã chìm vào đáy nước.

Ma ma đứng bên ngoài định mở miệng hỏi nàng, lại bị nàng giơ tay ngăn lại.

“Ta đến một phòng khác chờ ngoại tổ mẫu, lát nữa bà nói chuyện xong ta lại qua đây.

” Khương Vạn Nương nói.

Ma ma đồng ý với nàng, trong lòng thầm than thở một tiếng.


Đợi sau khi hai tức phụ rời đi, Tiết lão thái thái mới kêu Khương Vạn Nương tiến vào.

“Vừa nãy ngươi đứng bên ngoài đã nghe thấy hết rồi chứ?”
Khương Vạn Nương gật gật đầu nói: “Trong lòng ta hiểu rõ ngoại tổ mẫu vì chuyện của ta mà đã nhọc lòng rất nhiều, nhưng chuyện này ta không thể nghe theo được.


“Hả?” Tiết lão thái thái nhìn nàng hỏi: “Vì sao?”
Khương Vạn Nương chần chờ nói: “Ta và hắn từng có một đoạn tình cũ, ta cũng đã từng gửi gắm rất nhiều tình cảm thời thiếu nữ trên người hắn …”
“Chỉ là lúc Khương gia bị xét nhà, mọi yêu thích của ta đều biến thành chán ghét.


“Nếu như thật sự muốn bới lông tìm vết xem hắn đã làm sai điều gì, thì thật sự không thể tìm ra được cái gì cả.


“Chỉ là lúc ta cần hắn nhất, hắn lại dùng rất nhiều lý do mà rời khỏi ta.


“Hiện giờ ta được Tiết gia che chở sống một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc, Lâm gia nguyện ý nhận mặt với ta, ta lại không thể gả đi.


Nói cách khác, Khương Vạn Nương có thể gả cho một người xa lạ không có tình cảm, còn hơn gả cho một người đã dâng hiến quá nhiều tình cảm đến mức nàng cảm thấy kiệt sức.

“Ta vốn tưởng rằng ngươi sẽ vì Tiết gia mà ép dạ cầu toàn đồng ý với hôn sự này đấy chứ.

” Tiết lão thái thái cười nói.

Khương Vạn Nương đáp: “Nếu như ta thật sự ép dạ cầu toàn mà đồng ý, mới là phụ bạc tâm ý của ngoại tổ mẫu, tuy rằng ta không muốn gây thêm phiền toái cho Tiết gia, nhưng cũng không muốn chính bản thân mình trở thành gánh nặng của bất kỳ ai.


Tiết lão thái thái cảm thấy nàng có thể suy nghĩ thấu đáo, trong lòng cũng sáng sủa không ít.

Vậy thì tốt quá rồi.

Nàng có thể vượt qua nghịch cảnh, không tự ti về chính bản thân mình đã là rất tốt rồi.

Khương Vạn Nương rời khỏi nơi ở của Tiết lão thái thái, trở về không được bao lâu thì bên ngoài đưa tới một phong thư.

Khương Vạn Nương mở ra là thư của Lâm Thanh Nhuận nhờ người chuyển vào trong phủ, không ngờ rằng lại nhắn nhủ muốn gặp lại nàng.

Ở trong thư hắn ta nói rất nhiều lời lẽ chân thành, lại nói đây là lần cuối cùng, sau này tuyệt đối sẽ không quấy rầy nàng nữa, bảo nàng đừng nghi ngờ tấm lòng của hắn.

Nói cho cùng nàng cũng chưa từng yêu ai đến như vậy, Lâm Thanh Nhuận là người đầu tiên, hẳn cũng sẽ là người cuối cùng.

Nếu như không có tình cảm đơn thuần ngày xưa phó thác tất cả cho hắn ta, thì sau đó làm sao nàng có thể oán hắn sâu nặng như vậy được.


Lúc trước vì yêu sinh hận, hiện giờ không còn tình cảm yêu thích như ngày xưa nữa, đương nhiên cũng sẽ không chất chứa oán hận nhiều như vậy.

Khương Vạn Nương nghĩ nghĩ, vẫn không định đi gặp hắn, lại bảo Chỉ Hạ lấy giấy bút tới, để nàng đáp tin hồi báo.

Mà ở bên này, cõi lòng Lâm Thanh Nhuận lại tràn trề hy vọng.

Hắn tưởng có thể dùng danh nghĩa Lâm gia ra mặt cầu hôn Khương Vạn Nương một lần nữa, thì có thể giải toả được khúc mắc tồn tại trong lòng Khương Vạn Nương.

Hắn cảm thấy Khương Vạn Nương vốn không muốn tha thứ cho hắn, là bởi vì lúc trước Lâm gia đã bội ước với nàng.

Sau khi hắn ta người đưa tin đi, vẫn luôn chờ đợi hồi âm của Khương Vạn Nương.

Thư hồi âm là có, nhưng lại là Khương Vạn Nương bảo người đưa thư từ chối lời mời.

Đang lúc Lâm Thanh Nhuân ngây người ra như phỗng.

“Công tử, bà mối kia truyền lời với ta, nói là người của Tiết gia đã từ chối lời cầu thân của Lâm gia, chuyện này phải giải quyết thế nào đây?” Thư Mặc vừa bước vào phòng liền nói.

Sau khi Lâm Thanh Nhuận bình tĩnh lại, hòi: “Bà mối kia bây giờ đang ở đâu?”
Thư Mặc nói: “Lúc này chắc là đang đi vào phủ bẩm báo việc này với đại phu nhân.


Lâm Thanh Nhuận vội nói: “Ngươi đi ngăn bà ta lại, bảo bà ta chớ có đem tin tức này truyền tới lỗ tai của mẫu thân.


Thư Mặc ngẩn người, không hiểu lắm ý định của Lâm Thanh Nhuận.

“Chỉ là, lần này Tiết gia đã từ chối chúng ta, cho dù bà mối kia không nói ra, đại phu nhân sớm muộn gì cũng sẽ biết, bà vốn dĩ đã không ưa, chỉ sợ sau khi biết chuyện lại càng không thể mở lòng đón nhận Khương cô nương.


Hắn ta nói vài câu lại không nhịn được oán giận, nói: “Khương cô nương kia cũng quá không biết điều, công tử đã hạ mình suy nghĩ chu toàn cho nàng ta như vậy, nàng ta lại còn làm bộ làm tịch …”
Lâm Thanh Nhuận ngồi đó ngẩn ra một lát, lại chậm rãi gấp lại thư hồi đáp của Khương Vạn Nương, cuối cùng ném vào lư hương đốt cháy.

Hắn xoay người trầm giọng nói với Mặc Thư: “Ngươi đừng có nhiều chuyện, đi ngăn bà mối kia lại sau đó đưa ngân phiếu cho bà ta, bảo bà ta về nhà đi, dù sao hôn sự giữa ta và Vạn Nương cũng không bị huỷ bỏ.


Thư Mặc cảm thấy hình như là Lâm Thanh Nhuận bị quỷ ám rồi, có chút không yên lòng nói: “Công tử … Như vậy chỉ sợ không tốt lắm?”
Lâm Thanh Nhuận nói: “Không có gì là không tốt, đợi qua mấy ngày nữa ngươi sẽ hiểu thôi.


Tiết lão phu nhân từ trước đến nay không phải là người có thể làm chủ cuộc đời của Khương Vạn Nương …
Mà giờ phút này Lâm Thanh Nhuận cũng ý thức được chấp niệm của hắn đối với mối tình này đã đâm sâu bén rễ trong lòng, sâu nặng đến mức chỉ khi hắn có được Khương Vạn Nương, mới có thể tiêu tán.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui