Minh Ngọc Khuynh Thành

Vì Lưu Thái Y đang ở đây, nên Phúc Tử và Lạc Thanh Thanh chỉ có thể đứng bên ngoài đợi. Từ ma ma thấy thời giờ đã không còn sớm liền lên tiếng nhắc nhở:

“Thái Hậu, Phúc công công của Đông Cung đang ở bên ngoài.”

Còn chưa kịp để Thái Hậu lên tiếng thì Lưu Hoài Chương đã chấp tay thi lễ:

“Lão thần xin phép cáo lui trước.”

Thái Hậu gật đầu, ra lệnh cho một cung nữ đi theo Lưu Hoài Chương về Thái Y viện lấy thuốc. Từ ma ma đích thân tiễn ông ấy ra ngoài. Cũng nhân tiện mời Phúc Tử vào trong. Nghe thấy Lý Lăng Diên đem thuốc quý đến thăm hỏi, Thái Hậu gật đầu.

“Thái Tử có lòng như vậy ai gia rất an ủi. Quận chúa đã ngủ rồi, đợi khi nào bệnh tình khởi sắc ai gia sẽ bảo nàng đến Đông Cung đa tạ.”

Phúc Tử dâng đồ lên, đáp:

“Thái Hậu đã quá lời, quận chúa dù sao cũng cùng điện hạ trưởng thành, điện hạ luôn xem nàng như muội muội.”

Thái Hậu đương nhiên biết giữa hai người không có chút hi vọng gì, nhưng Thái Hậu vẫn cảm thấy Nhạc Ly thích hợp với vị trí Thái Tử Phi nhất. Lúc trước bà vì sợ đấu đá hậu cung nên mới gả Diêu Liên Vũ cho Nhạc Phong, nhưng nàng cuối cùng vẫn không có bao nhiêu ngày hạnh phúc, ngay đến nữ nhi cũng không kịp nhìn mặt đã mất. Bà không muốn Nhạc Ly đi vào vết xe đổ của mẫu thân nàng, nếu nàng trở thành Thái Tử Phi thì có thể kề cận bà, có bà ở đây cũng không ai dám ức hiếp Nhạc Ly. Lý Lăng Diên có lẽ nhìn ra ý đồ của Thái Hậu, nên trước khi đi đã căn dặn Phúc Tử cứ giả ngu mà qua ải.


Lạc Thanh Thanh cúi đầu đứng phía sau Phúc Tử, nhưng Thái Hậu vừa nhìn đã nhận ra nàng.

“Ngươi là cung nữ bên cạnh Diên Nhi, lần trước bị tam công chúa khó dễ. Đến, ngẩng đầu lên ai gia xem nào.”

Lạc Thanh Thanh tiến lên mấy bước, ngoan ngoãn ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Thái Hậu.

“Nô tỳ bái kiến Thái Hậu nương nương…”

Nàng còn chưa nói hết câu đã bị Thái Hậu ngăn lại.

“Không cần đa lễ. Ai gia trông ngươi có chút quen mắt, trước đây ngươi hầu hạ ở cung nào?”

“Hồi Thái Hậu, nô tỳ từ lúc nhập cung đã được phân đến bên cạnh Thái Tử điện hạ. Vì không giữ quy củ, mạo phạm chủ tử nên bị phạt đến Hoán Y Cục một thời gian …”

“Chuyện đó ai gia có nghe nói, ấm ức cho ngươi rồi.”

Lạc Thanh Thanh không cảm thấy gì cả, nàng là cung nữ nên chịu chút ấm ức là thường tình. Hơn nữa Lý Lăng Diên đã trút giận thay nàng, nàng còn có gì mà tức giận chứ? Lạc Thanh Thanh thật không hiểu, sao ai cũng cho rằng người bị bắt nạt là nàng.

Thái Hậu giống như đối với Lạc Thanh Thanh vừa gặp đã quen, đem một chiếc trâm cài ban cho nàng.

“Nữ nhi cũng không được quá sơ sài, ở bên Thái Tử thì càng phải chú ý. Cầm lấy, là ai gia thưởng cho ngươi.”

Lạc Thanh Thanh biết đó là hoàng ân, không thể từ chối chỉ có thể tạ ơn.

“Tạ Thái Hậu nương nương ban thưởng.”

Thái Hậu gật đầu hài lòng, nói mấy câu với Phúc Tử rồi cho hai người lui ra. Phúc Tử dựa theo lời căn dặn của Lý Lăng Diên, đến Thái y viện tìm Lưu Hoài Chương dò hỏi tình hình. Lý Lăng Diên sau khi nghe thấy Phúc Tử bẩm báo, có chút đăm chiêu.

“Ngươi nói Lưu Hoài Chương đề nghị Hoàng Tổ Mẫu tìm thuật sĩ giang hồ à?”


“Hồi điện hạ, đúng là như vậy.”

Hoàng Cung trọng yếu, sao Lưu Hoài Chương lại có thể đề nghị chuyện này cho Thái Hậu. Mặc dù tính mạng của Nhạc Ly đang gặp nguy hiểm, nhưng cũng không thể vì vậy mà lơ là cảnh giác, ai biết kẻ đó là người ra sao. Lý Lăng Diên cau mày, ánh mắt dừng trên người Lạc Thanh Thanh đang gặm táo bên cạnh.

“Thanh Nhi, nàng có biết gã Thần Y Thiện Tâm đó không?”

Lạc Thanh Thanh lắc đầu, nuốt táo trong miệng xuống.

“Ta chưa nghe bao giờ. Nếu thật sự có người như vậy, sư phụ nhất định sẽ nói với ta.”

“Vậy nếu cả sư phụ nàng cũng không biết thì sao?”

Lạc Thanh Thanh thấy Lý Lăng Diên nghi ngờ sư phụ mình, lập tức xụ mặt.

“Không thể nào, sư phụ là người uyên bác. Trên giang hồ không có ai là sư phụ không biết. Nếu ngay cả sư phụ cũng không quen thì khẳng định gã đó là lang băm không đáng tin.”

Phúc Tử chưa từng thấy Lạc Thanh Thanh trong bộ dạng cáu kỉnh này, không ngờ lại đáng yêu như vậy. Ông ta rất muốn cười, nhưng bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Lý Lăng Diên thì liền dẹp bỏ ý định đó. Ông hắng giọng, vô cùng nghiêm túc nói.

“Vậy sư phụ Lạc cô nương có biết y thuật không?”


“Đương nhiên là biết rồi, còn rất lợi hại nữa đấy."

Phụt…

Phúc Tử cuối cùng cũng không chịu nổi mà cười thành tiếng. Lạc Thanh Thanh thật sự là một đồ nhi tốt, nhìn ánh mắt sùng bái của nàng là biết ngay. Nhưng trên đời làm gì có người thần thánh như vậy, bảy phần là nàng đã bị lừa.

Lý Lăng Diên cũng che môi ho khẽ một tiếng, cố gắng nếu kéo chút hình tượng của mình.

“Thanh Nhi, vậy nàng có thể gọi sư phụ của nàng đến đây không?”

Lạc Thanh Thanh rầu rĩ lắc đầu, lúc nàng xuống núi sư phụ đã căn dặn nàng không được nói ra danh tính của ông, càng không được chủ động tìm. Đến lúc cần thiết thì ông sẽ tự đến. Lạc Thanh Thanh không thể làm trái lại lời hứa.

Lý Lăng Diên thấy nàng lắc đầu thì rất yên tâm. Chỉ cần nàng tìm không được sư phụ thì phải ngoan ngoãn ở lại đây. Còn về sư phụ đó, hắn sẽ tự mình tìm hiểu. Chuyện cấp bách hiện giờ là bệnh tình của Nhạc Ly. Hắn nhìn Phúc Tử, nói:

“Cho người giúp Phụ Hoàng tìm kiếm thần y Thiện Tâm, càng nhanh càng tốt.”

Phúc Tử nhận lệnh sau đó ra ngoài. Lạc Thanh Thanh cau mày, nàng cảm thấy dường như bản thân đã bỏ qua điều gì đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận