Lần cãi nhau trước đó đã qua hai tuần, hình như Ngụy Viễn thật sự từ bỏ Tư Miên.
Mấy ngày gần đây, trừ khi cần thiết nói chuyện, hắn không còn trêu ghẹo Tư Miên nữa.
Tư Miên coi như thở ra một hơi.
Hôm nay có tiết Thể dục, giáo viên kiểm tra chạy 800 mét, 1000 mét rồi cho cả lớp sinh hoạt tự do.
Tư Miên đột nhiên cảm thấy váng đầu, cơ thể mềm nhũn nóng lên.
Thôi toang, kỳ kết hợp đến rồi.
Tư Miên có thể chất đặc biệt, thuốc ức chế bình thường vô dụng với cậu.
Nếu không được Alpha an ủi, cậu đành phải đến bệnh viện cách ly.
Chuyện này cũng không sao nhưng hơi khó chịu vì bị nhốt tận ba bốn ngày.
Bạn vĩnh viễn không biết Omega đến kỳ mà không được xoa dịu sẽ cực đoan đến đâu.
Tư Miên lảo đảo vào lớp xin giáo viên chủ nhiệm nghỉ phép, giáo viên biết trường hợp của cậu nên nhanh chóng duyệt.
Tư Miên xịt hơi che chắn pheromone, gọi xe đến bệnh viện.
Ngụy Viễn cố tình thờ ơ nên những ngày qua không để ý Tư Miên, nào ngờ thờ ơ đến độ con người ta vào bệnh viện.
Trước đây Tư Miên đến kỳ, Lục Miên đều ký gửi pheromone tinh luyện của mình từ nước ngoài về, ai ngờ thằng nhóc này theo đuổi bạn gái dữ quá nên quên mất.
Chờ đến khi Ngụy Viễn phát hiện Tư Miên xin nghỉ sau giờ học Thể dục, hắn cũng lập tức xin nghỉ theo.
Ngụy Viễn: "Khoảnh khắc ấy tôi cực kỳ sợ hãi."
Ngụy Viễn không rõ Omega đến kỳ sẽ cách ly thế nào, đến khi nhìn thấy Tư Miên bị xích trên giường, đầu óc mơ hồ, đôi mắt nhuốm đầy tơ máu, lòng hắn trở nên lạnh lẽo.
Xích sắt không ngừng đong đưa vì Tư Miên giãy dụa thở gấp.
Ngụy Viễn cắn ngón tay: Dù biết sẽ bị cách ly cũng không muốn tới tìm mình ư...!Sao cậu không biết yêu thương bản thân như vậy...!
Càng giận thì càng đau lòng.
"Cậu Ngụy, cho hỏi cậu là Alpha của cậu Tư Miên sao?"
"Phải."
"Được, cậu chờ một lát.
Tôi lập tức xử lý thủ tục xuất viện cho cậu Tư Miên."
Cửa phòng cách ly mở ra, mùi bạc hà che trời lấp đất cuồn cuộn xông tới.
Đó là Omega cậu thích.
Omega cậu thích đang gợi tình trước mặt cậu.
Bây giờ cậu mau qua đó đánh dấu người ta.
Đối phương sẽ nhuốm đầy mùi hương của cậu.
Em ấy là người của cậu.
Em ấy thuộc về cậu.
Ngụy Viễn thừa nhận trong nháy mắt, hắn nảy sinh ý nghĩ xấu, nhưng khi nghe được tiếng nức nở của Tư Miên, Ngụy Viễn đột ngột tỉnh táo.
Không được.
Đó là Omega tôi thích.
Làm sao tôi có thể nhẫn tâm vấy bẩn cậu ấy bằng trò hèn hạ như vậy?
Ngụy Viễn nhìn nhân viên y tế nới lỏng xiềng xích giam cầm Tư Miên, Tư Miên cuộn tròn trên giường, ép buộc mình phải tỉnh táo.
Tay cậu bị trầy da, không ngờ rướm máu còn kèm theo mùi hương quyến rũ hơn cả tuyến thể.
Ngụy Viễn cảm thấy mình khổ quá, không khác gì Alpha nghẹn ngào nhất truyện.
Nếu dựa theo tỷ lệ thì đến đây coi như đã được nửa câu chuyện, vậy mà hắn còn chưa nắm tay Tư Miên, bây giờ phải chịu thêm đòn tra tấn nhìn được chứ không ăn được.
Hắn chỉ là baby 216 tháng thôi mà, vì sao đối xử với hắn tàn nhẫn như vậy?
Ngụy Viễn cũng không biết vì sao mình phải sắp xếp cho Tư Miên ra viện, lẽ ra để cậu nằm viện mới là lựa chọn tốt nhất, nhưng hắn không đành lòng nhìn cậu nằm đó co rúm, bị bản năng trời sinh tra tấn khổ sở, không ra người cũng chẳng ra ma.
Ngụy Viễn bước chậm đến chỗ Tư Miên, Tư Miên cảnh giác trốn vào góc, nói năng đứt quãng: "Đừng...!đừng...!qua đây."
"Nghe lời, cậu sẽ không khó chịu nữa." Ngụy Viễn chạm nhẹ vào cổ Tư Miên, tuyến thể đã hơi lồi lên: "Đánh dấu tạm thời được chứ?"
Ý thức của Tư Miên bắt đầu tan rã, hơi thở Alpha kích thích cậu, nhưng cậu hiểu đánh dấu tạm thời mà Ngụy Viễn nói khác hẳn với định nghĩa của cậu trước đó.
Muốn.
Không được, hồi trước mày mới từ chối người ta.
"Không muốn, mình không muốn..." Tư Miên bật khóc nức nở: "Mình không thể hại cậu..."
Đánh dấu Omega tạm thời cũng ảnh hưởng và khống chế tinh thần Alpha.
"Cậu vĩnh viễn sẽ không hại mình."
Ngụy Viễn hôn mí mắt đỏ bừng của Tư Miên, cắn vào phần gáy trắng nõn.
Hắn cắn tàn nhẫn như thể muốn dạy cho cậu một bài học, đồng thời kèm theo đôi chút giận dỗi.
Sau khi hoàn thành đánh dấu tạm thời, Ngụy Viễn hôn tuyến thể Tư Miên.
Thời khắc này, hắn thật sự muốn đánh dấu cậu vĩnh viễn, để cả thế giới biết rằng cậu là Omega của hắn.
Ngụy Viễn bế Tư Miên, không màng ánh mắt dò hỏi của những người khác, hắn thản nhiên rời khỏi bệnh viện.
Về đến nhà, Tư Miên đã bình tĩnh hơn nhiều.
Được đánh dấu tạm thời, coi như kỳ kết hợp cũng trôi qua.
Ngụy Viễn nhìn nét mặt hiền hậu hiếm thấy của đối phương, hắn đột nhiên chạy đi lấy bộ áo ngủ hamster liền quần.
"Miên Miên, hôm nay mặc bộ này được không?"
Omega vừa được đánh dấu, chưa kịp lấy lại ý thức nên Alpha nói gì nghe nấy, hành động cũng tuân theo như lúc gần gũi với Alpha, bao gồm cả xưng hô.
"Được." Tư Miên nghiêng đầu, nheo mắt cười: "Dạ được anh."
Thanh máu trống không.
Có một câu nói rất đúng: Chỉ cần em nở nụ cười, anh cho em luôn cái mạng này..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...