Đoàn Thương Dữ chặn lấy môi của cô, trêu ghẹo cô: “Lúc trước em cũng không chê anh, tại sao bây giờ lại chê bản thân chứ?”
Cam Đường khẽ động đầu lưỡi muốn phản bác, nhưng anh lại không cho cô cơ hội, sau đó anh hôn đến cô không thể nói được gì. Đến khi anh hôn xong thì cô cũng đã quên béng chuyện lúc nãy trong cơn sóng vô tận rồi.
Trong khoảng thời gian này, Cam Đường rất nhớ anh, nhớ rất nhiều, rất nhiều.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhất là khi cô trở về vào buổi tối, thứ chào đón cô chỉ có căn nhà trống rỗng, ánh đèn thinh lặng, không có những cái ôm hay nụ hôn nào cả.
Lúc này, sự nhớ nhung của cô dành cho anh sẽ được phóng đại lên con số nhiều vô kể. Lúc trước, khi Lục Kinh Tả đi công tác, Tống Giảo Giảo đã nói như vậy với cô, thế mà cô còn cảm thấy cô ấy quá sến súa, nhưng bây giờ bản thân cô lại đang chìm sâu vào cảm giác đó, cho nên giờ cô mới thấy đồng cảm sâu sắc với Tống Giảo Giảo.
Sến súa thì sến súa thôi, cô không phủ nhận điều đó.
Vì vậy, trong cơn sóng trào thắm thiết, cô đã thả lỏng bản thân để đón nhận anh nhiều hơn.
Dường như Đoàn Thương Dữ đã cảm nhận được sự thay đổi trên cơ thể cô, tiếp đó là sự thay đổi về mặt cảm xúc của cô. Anh không kìm được mà vòng tay ôm lấy bờ vai gầy gò của Cam Đường rồi ôm cô vào lòng, đôi môi vốn đang lởn vởn quanh cổ nháy mắt đã đặt lên môi cô một lần nữa.
Vào khoảnh khắc này, họ đều cảm thấy thoải mái bởi sự dịu dàng của đối phương.
Sau khi cơn mây mưa kết thúc, Đoàn Thương Dữ bế người đang mơ màng buồn ngủ vào phòng tắm để rửa mặt sơ qua rồi trở lại giường. Sau khi tắt đèn, Cam Đường vô cùng ỷ lại dựa vào lòng anh, cảm giác đã yên lòng bao trùm lấy cô, cô uể oải hỏi: “Bây giờ mấy giờ rồi?”
Đoàn Thương Dữ liếc nhìn thời gian trên điện thoại di động rồi trả lời: “Gần bốn giờ sáng rồi.”
Cam Đường lập tức mở mắt ra: “Đã muộn như vậy rồi sao?”
Đoàn Thương Dữ xoa xoa eo cô: “Chứ em nghĩ là mấy giờ?”
Cam Đường mím môi không lên tiếng, vài giây sau lại hỏi: “Anh không thấy mệt sao?”
Đoàn Thương Dữ trả lời cô: “Bây giờ anh thấy mệt rồi.”
“Vậy ngủ đi.” Cô vừa nói vừa vỗ nhẹ vào bàn tay đang ở sau lưng cô của anh.
Đoàn Thương Dữ không nhịn được cười, anh ừ một tiếng rồi ôm chặt lấy cô, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.
Bình thường hầu như là Cam Đường sẽ ngủ trước Đoàn Thương Dữ, nhưng hôm nay thì ngược lại, Cam Đường nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng đều đều của Đoàn Thương Dữ trong bóng tối, cô biết là anh đã ngủ rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thế là Cam Đường khẽ vươn tay ra, nhẹ nhàng sờ vào đường nét trên khuôn mặt của anh, sau đó lại nhích lại gần hôn lên môi anh. Sau khi áp vào vài giây thì cô lấy ra, rồi lại vùi mặt vào hõm vai của anh.
Cam Đường ngủ một giấc đến khi tự động tỉnh dậy, lần này lại khác với những lần trước, trên giường không chỉ có một mình cô mà còn có Đoàn Thương Dữ đang nằm ngay sau lưng ôm cô vào lòng.
Nói ra cũng thấy lạ, không cần biết họ đã ngủ trong tư thế gì vào tối hôm trước, nhưng khi sáng hôm sau tỉnh lại, lúc nào anh cũng ôm chặt lấy mình từ phía sau.
Khi Cam Đường nghe thấy tiếng thở đều từ phía sau truyền tới thì cô biết rõ là anh vẫn chưa dậy, điều này cũng hợp lý thôi. Lúc này, Cam Đường đã ngủ đủ giấc và không định ngủ tiếp nữa, thế là cô cẩn thận chui ra khỏi vòng tay của anh, ngồi ở đầu giường hôn vào má anh một cái, sau đó mới rón rén đi vào phòng tắm để đánh răng rửa mặt.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, cô cầm lấy điện thoại rồi cũng rón rén đi xuống lầu. Sau khi xuống lầu, cô mới để ý thấy bên ngoài đang mưa lâm râm, cũng không biết là trời đã bắt đầu mưa từ lúc nào nữa. Cam Đường không nghĩ ngợi gì thêm, lúc này đang là hai giờ chiều, cô đúng là đã ngủ một giấc rất say và chiếc bụng giờ đã đói meo rồi.
Cam Đường nghĩ rằng Đoàn Thương Dữ chắc chắn sẽ phải ngủ đến bốn, năm giờ chiều, vì vậy cô đã nấu đại một món gì đó để ăn lót dạ. Cô định nghỉ ngơi một hồi, sau đó nấu bữa tối cho anh trước khi anh thức dậy. Mấy ngày ở Los Angeles, có lẽ anh cũng khá nhớ cơm nhà nấu rồi.
Tài nấu nướng của Cam Đường đúng là không tốt bằng Đoàn Thương Dữ, nhưng thực ra cũng không tệ lắm, chung quy thì mùi vị vẫn rất ổn. Nhưng suốt mấy tháng nay, từ khi cô dọn đến đây, cô gần như chưa từng tự mình nấu ăn, và tất nhiên những thứ như nấu cháo hay nấu mì gì đó là không tính rồi, ý của cô là nấu một bữa ăn đàng hoàng gồm mấy món mặn và một món canh đấy.
Đoàn Thương Dữ không cho cô nấu nướng nhiều. Bình thường khi có thời gian cũng là anh tự mình xuống bếp, còn nếu không thì cả hai sẽ đi ăn ở nhà hàng bên ngoài, hoặc là đến nhà bà ngoại để ké được một bữa thịnh soạn luôn.
Tóm lại, cô không có nhiều cơ hội để nấu nướng, lần này vừa hay để Đoàn Thương Dữ nếm thử tài nghệ thực sự của cô đi!
…
Ba giờ chiều, anh shipper đúng giờ xách hai túi rau tươi và thịt giao đến nhà.
Cam Đường bắt đầu nấu nướng dựa theo thực đơn đã định sẵn một cách đâu vào đấy.
Hơn một tiếng đồng hồ sau, Đoàn Thương Dữ ở trong phòng ngủ trên lầu mới từ từ tỉnh giấc. Anh có thói quen hay ôm chặt lấy người trước mặt, nhưng sao bây giờ anh lại đang không ôm ai cả? Chẳng phải tối qua anh đã về nước rồi sao? Trong lúc suy nghĩ này hiện lên thì anh cũng đã mở mắt ra.
Thứ lọt vào mắt đúng là căn phòng quen thuộc, và chỉ có mình anh trên giường cũng không sai.
Đoàn Thương Dữ nhìn chằm chằm vào trần nhà mất mấy giây, lúc này tinh thần hỗn loạn mới dần dần bình ổn lại, anh đoán hiện giờ chắc cô đang ở dưới lầu rồi.
Đoàn Thương Dữ khẽ cười một tiếng, vén chăn bước xuống giường rồi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt trước. Sau khi rửa mặt xong thì anh mở cửa bước ra ngoài.
Vừa mở cửa ra thì anh đã ngửi thấy mùi thức ăn quen thuộc, điều này khiến anh nhớ đến bát mì mà tối qua cô đã nấu cho mình.
Cô đang nấu cơm sao?
Nghĩ vậy, anh sải bước đi xuống lầu.
Khi Đoàn Thương Dữ đi xuống lầu, vừa hay Cam Đường đang bưng thức ăn từ nhà bếp đi ra và nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của anh. Vừa nãy cô còn định đặt thức ăn xuống rồi lên lầu xem anh đã tỉnh dậy chưa đây.
“Anh dậy rồi à?” Cô hỏi.
Đoàn Thương Dữ bước lại gần, lúc này anh mới nhìn thấy mấy món ăn trên bàn, anh kinh ngạc hỏi: “Tất cả đều do em nấu sao?”
Cam Đường nghe thấy sự kinh ngạc trong lời nói của anh, cô đáp: “Đúng vậy, trông cũng đẹp mắt nhỉ?”
Đoàn Thương Dữ cười và ôm lấy cô từ phía sau, anh tựa cằm lên vai cô: “Đâu chỉ trông đẹp mắt thôi đâu, mà mùi thơm còn rất đậm đà nữa.”
Thật trùng hợp khi anh vừa dứt lời thì cái bụng cũng phát ra tiếng cồn cào đói bụng, làm tăng thêm tính chân thực cho lời nói của anh.
Cam Đường phì cười, cô xoay người lại trong vòng tay của anh, đặt tay áp vào cái bụng rắn chắc của anh, nói: “Anh đói rồi đúng không? Trong bếp còn nồi canh nữa, để em múc ra…” Khi cô đang nói thì bàn tay nóng hổi mạnh mẽ của Đoàn Thương Dữ đột nhiên đặt trên mu bàn tay của cô.
Cam Đường ngẩng đầu lên nhìn anh, nhưng cô lại nhìn thấy cơn dục vọng quen thuộc đang đan xen vào nhau trong đôi mắt sâu thẳm của anh. Cam Đường thoáng kinh ngạc, đồng thời cô cũng thấy hơi buồn cười và cạn lời, bụng đã đói đến kêu cồn cào rồi mà còn có tâm trạng nghĩ đến chuyện này sao? Vì vậy, cô siết lòng bàn tay đang áp vào bụng thành một nắm đấm, rồi đấm nhẹ vào bụng anh.
Đoàn Thương Dữ thấy cô trừng mắt nhìn mình, thế là máu nóng trong người cũng cháy rực theo, suy nghĩ mê hoặc cũng không thể giấu được nữa, cổ họng anh nghẹn lại: “Đường Đường à…”
Cam Đường: “…” Xem ra cú đấm vừa nãy hơi nhẹ rồi, cô đang nghĩ liệu có nên đấm anh thêm một phát nữa không đây. Nhưng suy cho cùng thì cô vẫn không nỡ, cô đảo mắt sang chỗ khác, dịu dàng nói: “Em đã nấu bữa cơm này mất hơn hai tiếng đồng hồ đấy! Lẽ nào anh không muốn nếm thử sao?”
Đoàn Thương Dữ nghe vậy thì lập tức đáp: “Có chứ, anh muốn ăn mà.”
Cam Đường khẽ cười, rút tay ra: “Vậy em đi múc canh đây.”
Đoàn Thương Dữ nhìn bóng lưng cô rồi anh cất bước đi theo, sau đó lại ôm lấy cô từ phía sau.
Cam Đường vỗ vào cánh tay của anh: “Anh cứ như vậy thì em khó đi lại lắm đấy.”
Đoàn Thương Dữ không định buông tay ra: “Dễ đi mà.” Dứt lời, anh vừa ôm cô vừa đẩy cô đi về phía trước.
Lúc này Cam Đường đã cạn lời không muốn nói nữa.
Sau khi vào bếp, cô đưa tay mở nắp nồi canh đang hầm ra, nồi canh cá diếc được hầm ra màu trắng sữa đang sôi ùng ục, hơi nóng bốc lên lượn lờ ngay trước mắt. Lúc này Đoàn Thương Dữ mới chịu buông cô ra.
“Để anh múc cho.” Anh nói.
Thế là Cam Đường đưa bát canh và muỗng canh ở bên cạnh cho anh.
Trên bàn ăn, Cam Đường nhìn Đoàn Thương Dữ bằng ánh mắt đầy mong đợi. Đoàn Thương Dữ cảm thấy dáng vẻ hiện giờ của cô thật giống như một đứa trẻ đang mong chờ được khen ngợi vậy, trong lòng anh đột nhiên mềm nhũn đến khó tin.
Vì vậy, sau khi nuốt đồ ăn trong miệng xuống thì anh chủ động nói: “Ngon lắm, rất ngấm vị.”
Nghe vậy, Cam Đường lập tức lộ ra vẻ mặt thỏa mãn, sau đó cô lại gắp một miếng sườn xào chua ngọt cho anh.
Đoàn Thương Dữ ăn bữa cơm này rất ngon miệng, trong lòng Cam Đường cũng cảm thấy rất vui. Suy cho cùng khi họ dùng bữa ở nhiều nhà hàng nổi tiếng, anh cũng không ăn ngon miệng bằng lúc này.
Sau khi ăn xong, Đoàn Thương Dữ chủ động thu dọn bát đũa, còn Cam Đường thì ngồi khoanh chân trên ghế sofa xem TV đợi anh. Đoàn Thương Dữ nhanh chóng dọn dẹp rồi đi tới, ôm người vào lòng như thói quen thường lệ. Cam Đường ngồi ở trước anh, thoải mái tựa lưng vào lồng ngực của anh.
Cam Đường nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bởi vì trời đang mưa nên lúc này sắc trời u ám hơn trước rất nhiều. Nếu trời không mưa thì họ còn có thể xuống dưới lầu đi dạo để tiêu hóa bớt. Cô nhanh chóng rời mắt đi chỗ khác, cô quay đầu lại hếch cằm lên nhìn Đoàn Thương Dữ, hỏi: “Chúng ta xem phim khác nhé?”
Đoàn Thương Dữ vuốt ve tay của cô: “Được.”
Khi họ đang xem phim, thời gian lặng lẽ trôi qua, bầu trời bên ngoài cửa sổ cũng đổi sang đen kịt rồi.
“Cảnh tượng này đẹp quá, anh cảm thấy…” Cam Đường vừa nói vừa quay lại nhìn Đoàn Thương Dữ, ngay sau đó, cô chợt im bặt, bởi vì cô nhìn thấy Đoàn Thương Dữ đang nhắm mắt lại, hình như anh đã ngủ rồi.
Cam Đường đưa tay quơ nhẹ vài cái trước mặt anh, mà anh không có phản ứng nào cả, anh thực sự đã ngủ thiếp đi rồi.
Anh mới thức dậy vào lúc hơn năm giờ chiều mà bây giờ lại ngủ mất rồi. Cam Đường chợt nhớ tới trước khi anh rời đi, anh đã nói nếu chuyến công tác này diễn ra thuận lợi thì tầm mười ngày là có thể trở về, nhưng anh lại về trước nhiều ngày như vậy. Nghĩ tới đây, Cam Đường không khỏi cảm thấy đau lòng, cô đưa tay cầm lấy chiếc điều khiển từ xa ở bên cạnh rồi tắt tiếng bộ phim đi.
Khi bộ phim dài gần hai tiếng đồng hồ kết thúc thì đã là tám giờ tối rồi, Cam Đường suy nghĩ một hồi, cuối cùng cô vẫn chọn lên tiếng đánh thức Đoàn Thương Dữ.
“Đoàn Thương Dữ, dậy đi anh, đi lên lầu ngủ nào.”
Sau khi gọi vài tiếng thì Đoàn Thương Dữ mới cau mày tỉnh dậy, anh thấy bộ phim đã chiếu xong thì cảm giác hơi có lỗi: “Vừa nãy anh đã ngủ thiếp đi sao?”
Cam Đường cong môi, đưa tay vuốt ve cặp chân mày của anh: “Đúng vậy, đi thôi, chúng ta lên lầu nghỉ ngơi đi.”
Dứt lời, cô cầm điều khiển từ xa tắt TV đi.
Khi Đoàn Thương Dữ tắm xong rồi ra khỏi phòng tắm, Cam Đường đang nằm trong chăn nghịch điện thoại. Sau khi lên giường, anh lấy đi điện thoại di động của cô, sau đó ôm cô vào lòng, hài lòng nói: “Ngủ đi.”
Cam Đường: “…” Đúng là cô muốn cho anh lên lầu ngủ thật đấy, nhưng cô vẫn chưa muốn ngủ mà!
Ban ngày cô đã ngủ quá nhiều nên hiện giờ cô không thấy buồn ngủ chút nào, nhưng nghĩ lại thì cô vẫn nói: “Được, vậy anh tắt đèn đi.”
Đoàn Thương Dữ giơ tay lên tắt đèn, rồi quay lại ôm chặt lấy cô, anh vùi má vào chiếc cổ thơm phức của cô.
Cam Đường cũng vỗ nhẹ vào lưng anh, dỗ dành nói: “Ngủ đi.”
Cam Đường vỗ về một hồi thì nhận ra hơi thở của Đoàn Thương Dữ càng lúc càng đều, anh đã ngủ rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...