Minh hôn yêu thầm

 
Tuy rằng giữa hai người có một “hình phạt” không biết khi nào mới có thể kết thúc, nhưng điều này không cản trở tình cảm của hai người dần tốt lên sau khi nói ra hết mọi chuyện. Có điều trong khoảng thời gian này Đoàn Thương Dữ đang đàm phán một dự án hợp tác, lúc tan tầm muộn hơn trước rất nhiều, bình thường anh tan ca về đến nhà, Cam Đường đã tắm rửa xong lên giường rồi.
Trong nháy mắt đã bước vào tháng bảy, Cam Đường hôm nay quay phim kết thúc muộn hơn chút, bởi vậy lúc Đoàn Thương Dữ về đến nhà, Cam Đường còn đang tắm trong phòng tắm. Đợi Cam Đường tắm xong đi ra đã thấy được Đoàn Thương Dữ đang ngồi trên sô pha.
“Về rồi à?” Cô cười nói với anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đoàn Thương Dữ ừ một tiếng, đứng dậy đi về phía cô, ôm lấy cô, gò má chôn vùi vào cần cổ vừa tắm xong còn đang phảng phất hương thơm: “Thơm thật đó.”
Trong mắt Cam Đường hiện lên ý cười, nói: “Nói cứ như là lần đầu anh ngửi vậy.” Hai người đều dùng chung một chai sữa tắm, nói xong vỗ một cái sau lưng anh: “Được rồi, buông em ra đi, em phải đi dưỡng da, anh đi tắm trước đi.”
Đoàn Thương Dữ thoáng thả lỏng người trong lồng ngực, Cam Đường mới vừa tắm xong toàn thân đều tản ra mùi thơm của sữa tắm, da thịt nhẵn nhụi mà còn có đôi chỗ ửng hồng, đôi mắt ướt át trong trẻo. Cổ họng Đoạn Thương Dữ khẽ nuốt xuống, nói: “Hôn anh trước đi.”
Cam Đường cười khẽ, kiễng mũi chân hôn lên môi anh: “Được rồi... Ừm!” Hai chữ vừa mới nói ra đã bị Đoạn Thương Dữ chế trụ sau gáy, giữ lại hôn, so với nụ hôn của cô lúc trước vừa lướt qua đã dừng lại, lúc này Đoạn Thương Dữ hận không thể nuốt cô vào. Hai người say sưa hôn, răng môi dây dưa, mãi đến khi bên ngoài truyền đến tiếng sấm “bùm”, nụ hôn này mới kết thúc.
Sau khi tách ra, chân Cam Đường mềm nhũn có chút đứng không vững, Đoạn Thương Dữ ôm ngang cô đến trước bàn trang điểm của cô, đỡ ghế ngồi cho cô ngồi xuống. Cam Đường quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sau tiếng sấm sét kia mưa to ào ào rơi xuống, lúc này đang đập bùm bụp vào cánh cửa thủy tinh.
“Mưa rơi lớn thật.” Cô không nhịn được mà nói.
Đoàn Thương Dữ cũng nhìn ra ngoài cửa sổ: “Mấy ngày tiếp theo đều sẽ có mưa.”

Cam Đường thu tầm mắt mình lại, ngẩng đầu nhìn về phía anh: “Đi tắm nhanh đi.”
Đoàn Thương Dữ gật đầu một cái, cầm quần áo ngủ nhẹ nhàng đi vào phòng tắm.
Cam Đường sau khi dưỡng da xong đã lên giường trước, rất nhanh, Đoạn Thương Dữ cũng tắm rửa xong đi ra, xốc chăn lên. Anh ghét bỏ nhìn cái gối đầu dựng thẳng đặt ở giữa hai người bọn họ, sau đó cách một cái gối ôm ôm lấy cô, đây cũng là cách anh  tranh thủ từng chút từng chút khoảng thời gian này.
Tiếng mưa rơi bên ngoài đối với Cam Đường mà nói giống như khúc nhạc thôi miên, cơn buồn ngủ cũng dần dần tăng lên, cô dựa vào trong lòng Đoạn Thương Dữ, mí mắt càng ngày càng nặng, cô lầm bầm một tiếng, nói: “Tắt đèn ngủ đi.”
Đoàn Thương Dữ: “Được.” Nói xong hôn lên trán cô, lúc này mới đưa tay tắt đèn ngủ trên đầu giường.
Sau khi tắt đèn xong, Cam Đường cũng nhanh chóng chìm vào trong giấc mộng đẹp.
Ban đêm, Cam Đường mơ mơ màng màng tỉnh lại, không sờ thấy Đoàn Thương Dữ như ngày trước, cô có chút chật vật mở mắt ra. Sau khi thích ứng được với bóng tối, lúc này mới phát hiện cánh cửa thủy tinh mờ của phòng tắm truyền ra anh sáng và hơi nóng. Đây cũng không phải lần đầu tiên, Cam Đường cũng đoán được anh ở bên trong làm gì, cô nằm trên gối bật cười. Cô bảo anh không được đụng vào mình, anh thật sự ngoan ngoãn không đụng. Nhiều lần hai người đã hôn đến mức gần như tẩu hỏa nhập ma, anh vẫn kiên cường nhịn xuống.
Cam Đường đợi một lúc lâu cũng không thấy anh đi ra, thật sự không đỡ nổi sự hấp dẫn của Chu Công, lại lần nữa mơ màng ngủ mất. Trước khi ngủ cô cũng suy nghĩ chết, đợi ngày mai… ngày mai sẽ nói với anh, kết thúc chuyện trừng phạt này…
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Sau khi buổi sáng Cam Đường tỉnh lại, Đoàn Thương Dữ đã đi làm. Hôm nay buổi trưa cô có lịch chụp, sau khi thức dậy đánh răng rửa mặt, ăn xong bữa sáng Đoàn Thương Dữ chuẩn bị cho cô, lúc này mới lái xe ra cửa. Trải qua một đêm, mưa rơi nhỏ hơn rất nhiều.

Đến phòng chụp, sắp xếp công việc trước, Cam Đường nhận được tin nhắn mà Đoàn Thương Dữ gửi tới.
Đoàn Thương Dữ: Tối nay đi ăn cơm với người phụ trách hạng mục, sẽ về muộn một chút.
Cam Đường: Được, vậy chúc tổng giám đốc Đoàn hợp tác thành công trước!
Đoạn Thương Dữ trả lời lại bẳng tin nhắn âm thanh, Cam Đường nhìn xung quanh, điều chỉnh âm lượng điện thoại sau đó đặt bên tai, hai chữ trầm thấp dịu dàng của Đoạn Thương Dữ “nhớ em” truyền đến màng nhĩ Cam Đường.
Hai tai Cam Đường trong nháy mắt đỏ ửng, người này đúng thật là.
“Cô Cam, mọi chuyện chuẩn bị xong hết rồi.”
Giọng nói Kim Hiểu Hiểu bỗng nhiên truyền đến từ phía sao.
Cam Đường lập tức đặt điện thoại trong tay xuống, xoay người nhìn cô ấy một cái: “Được, tới đây.” Nói xong quay người gửi cho Đoàn Thương Dữ một cái biểu cảm, cuối cùng nhét điện thoại vào trong túi.
Kim Hiểu Hiểu thu tất cả vẻ mặt của Cam Đường vào trong mắt, có thể đến chính cô cũng không biết, lúc này mi mắt của cô đang sáng rực như mùa xuân. Kim Hiều Hiểu không cần đoán cũng biết, hai người bọn họ bây giờ đang tốt lắm, khoảng thời gian này chính là mật ngọt nhất này.
Cam Đường bên này chụp xong đã là gần bảy giờ tối, Đoàn Thương Dữ buổi tối có xã giao, Cam Đường ăn tối với Kim Hiểu Hiểu ở bên ngoài, về đến nhà đã là sắp chín giờ. Lúc cô vừa về đến nhà, bên ngoài bắt đầu mưa lớn hơn. Trước khi đi tắm cô gửi cho Đoàn Thương Dữ một tin nhắn, hỏi anh đại khái lúc nào mới có thể quay về. Gửi xong cũng không có ý đợi trả lời, đi tắm trước. Đến khi cô tắm xong đi ra Đoàn Thương Dữ vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô, Cam Đường cũng không nghĩ quá nhiều, dưỡng da xong còn cố ý bôi sữa dưỡng thể thơm ngát. Đoàn Thương Dữ rất thích mùi hoa hồng này.
“Ầm ầm!” Bất thình lình một tiếng sấm nổ tung ngoài cửa sổ, Cam Đường vốn đang vặn nắp sữa trên người, bị tiếng sấm này dọa không nắm chắc nắp bình, nắp bình lăn lông lốc trên mặt đất, Cam Đường nghiêng đầu nhìn mưa to bên ngoài, không biết vì sao, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an không nói nên lời. Cô đưa tay cầm lấy điện thoại bên cạnh, còn có mười phút nữa đã là mười giờ rồi. Lúc chín giờ cô gửi tin nhắn cho Đoàn Thương Dữ, đến bây giờ vẫn chưa trả lời.

Cam Đường không nhịn được gọi điện thoại cho Đoàn Thương Dữ, đầu bên kia điện thoại đổ một hồi chuông dài không có người nghe, kéo theo tiếng tim của Cam Đường. Lúc này tim cô đập rất nhanh, lồng ngực ngập tràn bất an. Tuy rằng cô cảm thấy cũng có thể là Đoàn Thương Dữ là bởi vì tắt tiếng điện thoại, cho nên mới không nhìn thấy tin nhắn. Nhưng mặc dù nghĩ như vậy, cô lại không có cách nào giải thích đươc bất an xao động trong tim mình. Loại xao động bất an này sau khi liên tục mấy cuộc điện thoại cũng không ai nghe máy đã đạt tới đỉnh cao.
Bỗng nhiên, trong đầu cô thoáng qua một tia suy nghĩ. Ngay sau đó, cô gọi điện thoại cho Cao Trình, lần thứ nhất không có người nghe, lần thứ hai điện thoại lúc này mới được kết nối. Sau khi kết nối Cam Đường lập tức hỏi: “Đoàn Thương Dữ đâu?”
Cao Trình lúc này đang phối hợp xử lý tai nạn giao thông, anh ta biết người bên kia điện thoại là Cam Đường, vì vậy lập tức trả lời: “Ông chủ bây giờ đang ở bệnh viện.”
Đầu Cam Đường trống rỗng mấy giây, trái tim càng đập mãnh liệt hơn. Hai chân cô mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống đất, cô vươn tay đỡ lấy bàn trang điểm ổn định thân thể, gấp giọng hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Cao Trình không dám giấu diếm, sau khi nói xong chuyện Đoàn Thương Dữ đi bệnh viện, điện thoại lập tức bị bên kia cúp.
“Anh Cao, ở phía sau xe có một cái điện thoại.”
Nhân viên cầm một cái điện thoại đến.
Cao Trình liếc nhìn một cái, là điện thoại của ông chủ bọn họ. Chắc là lúc trước tông vào đuôi xe nên làm rơi điện thoại ở phía sau. Bảo sao cô Cam gọi điện thoại cho anh ta, sợ là không liên lạc được với ông chủ nên đang phát điên lên rồi.
Mà Cam Đường sau khi cúp điện thoại của Cao Trình, vội vã khoác áo khoác đi xuống lầu, cầm chìa khóa xe, đến dép cũng không kịp đổi đã đi ra ngoài. Trên đường mưa rơi rất lớn, xe cộ đi lại cũng chậm hơn nhiều, Cam Đường lòng nóng như lửa đốt lại không có cách nào cả. Vất vả lắm con đường mới được khai thông một chút, cô nắm lấy cơ hội chạy về phía bệnh viện, đậu xe xong lập tức chạy vào trong phòng bệnh.
Lúc Cam Đường đến, Đoàn Thương Dữ đang ở trong phòng kiểm tra, Sầm Vi thì chờ ở cửa, Cam Đường cũng thấy Sầm Vi, lúc này cô chạy về phía cô ta, cầm tay cô ta vội vàng hỏi: “Đoàn Thương Dữ đâu? Anh ấy đâu?”
Sầm Vi nhìn Cam Đường mặt cắt không có một tia máu nào, tóc mái và trên vai đều dính nước mưa, vội vàng mở miệng nói: “Tổng giám đốc Đoàn đang kiểm tra bên trong, hẳn là không có vấn đề gì quá lớn, cô đừng quá lo lắng.”
Cam Đường nắm chặt tay Sầm Vi: “Anh ấy bị thương sao? Chảy máu không?”
Sầm Vi suy nghĩ một chút, nói: “Bị thương nhẹ, không chảy máu.”

Hôm nay dự án xã giao, tổng giám đốc Đoàn đưa theo cô ta cùng với trợ lý Cao. Trên đường đàm phán hợp đồng trở về, bên ngoài trời mưa rất lớn, càng nguy hiểm hơn chính là một vụ tai nạn giao thông ngay trước mắt bọn họ. Trong lúc nhốn nháo hoảng loạn, xe của bọn họ lại bị chiếc xe phía sau xông tới tông vào đuôi xe. Nếu không phải trợ lý Cao lúc đó tốc độ phản ứng nhanh, xe của bọn họ thiếu chút nữa bị cuốn vào tai nạn giao thông phía trước rồi. Cô ta và trợ lý Cao ngồi ở phía trước có dây an toàn cùng với túi khí an toàn hơi khá hơn một chút, nhưng thật ra tổng giám đốc Đoàn ngồi ở ghế sau bị dập đầu vào ghế lái, bị thương nhẹ, hiện trường sự cố phức tạp, trợ lý Cao ở lại hỗ trợ xử lý, cô ta và tổng giám đốc Đoàn đến bệnh viện kiểm tra.
Sầm Vi nói những lời này là để cho Cam Đường một chút an ủi, nhưng cô vẫn gắt gao nhìn chằm chằm ‌ phòng cửa kiểm tra, cô nhất định phải nhìn thấy anh từ bên trong đi ra, nhìn thấy kết quả kiểm tra của anh, cô mới có thể hoàn toàn yên tâm. Cô lúc này cũng không tự mình ý thức được bả vai cùng với tay của mình đều đang run rẩy.
Sầm Vi đứng ở bên cạnh cô thì đều nhìn thấy toàn bộ, lúc này trong lòng cô ta ngũ vị tạp trần. Cô ta muốn an ủi cô, rồi lại không biết nên nói cái gì, nói cho cùng vẫn là bởi vì chuyện lúc trước, bây giờ cô ta nhìn thấy cô, trong lòng đều không thể khống chế cơn tức giận, bởi vậy trong gần mười phút chờ đợi, hai người cũng không có nói với nhau câu nào.
Cam Đường lúc này cũng không biết trong lòng Sầm Vi đang suy nghĩ cái gì, hiện tại trong lòng cô đều là Đoàn Thương Dữ trong phòng kiểm tra. Trong lúc chờ đợi, cửa phòng kiểm tra mở ra, Cam Đường theo bản năng nhấc chân bước qua hai bước, khi Đoàn Thương Dữ từ phòng kiểm tra đi ra nhìn thấy Cam Đường, trong mắt để lộ vẻ bất ngờ không thể tin được.
“Đường Đường? Sao em lại…”
Đoàn Thương Dữ còn chưa dứt lời, Cam Đường đã vọt về phía anh. Cô muốn đưa tay ôm anh, nhưng lại dừng lại, muốn đụng nhưng cũng không dám đụng. Cô không biết bây giờ anh rốt cuộc đang bị thương chỗ nào, cô cũng sợ mình ôm chặt sẽ khiến anh bị đau. Vừa do dự được hai giây, Đoàn Thương Dữ chủ động dang hai tay nắm lấy bả vai cô, ôm cô vào trong ngực.
“Đừng lo lắng, anh không sao.”
Cam Đường nghe được giọng nói khàn khàn của anh, nước mắt cô vẫn đang cố kìm nén lúc này không nhịn được mà rơi xuống. Gò mà cô vùi vào hõm cổ anh, hai tay ôm thật chặt eo anh, cố gắng đè nén tiếng khóc rấm rứt trong cổ họng.
Đoàn Thương Dữ ôm chặt người trong lòng, vẫn cảm nhận được cơ thể cô khẽ run rẩy. Giọt nước mắt nóng bỏng của cô rơi xuống cổ anh, lồng ngực anh nóng lên đến phát đau, anh nghiêng đầu hôn tóc cô, an ủi: “Đừng sợ, anh không sao, đừng khóc.”



 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận