Lời này của Tống Giảo Giảo khiến Cam Đường giật mình nôn nóng, cô cuống quít tắt loa, nói với Tống Giảo Giảo: “Cậu đừng có nói tào lao nữa, không có chuyện đó đâu. Giờ tớ đang bận, không nói chuyện với cậu nữa, cúp đây, bái bai.” Dứt lời, cô không đợi Tống Giảo Giảo phản ứng lại đã quyết đoán cúp điện thoại.
Bên này Tống Giảo Giảo nghe tiếng cúp điện thoại ‘tút tút’, vẻ mặt hoang mang.
Không phải là giận chứ? Chỉ đùa chút thôi mà.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Kinh Tả ôm con trai vừa tắm rửa xong đi ra thì nhìn thấy vợ mình cầm điện thoại, ngẩn ngơ ngồi bên giường.
“Sao thế?” Anh ta hỏi.
Tống Giảo Giảo ngẫm nghĩ, kể chuyện vừa xảy ra cho anh ta nghe. Kể xong, cô ấy nhỏ giọng hỏi: “Anh nói thử xem, có phải Đường Đường đang giận em không?”
Lục Kinh Tả liếc nhìn thời gian trên điện thoại, kiểm soát biểu cảm, an ủi: “Không đâu, em đừng nghĩ nhiều.”
“Vậy em gọi lại cho cậu ấy, giải thích nha?”
“Đừng, có khi cô ấy đang bận việc thật, mấy tiếng nữa hẵng gọi?”
Tống Giảo Giảo mím môi, nhớ lại giọng điệu của Cam Đường, hình như không giống như đang giận mà giống như đang bận việc thật. Được rồi, để lát nữa hẵng gọi lại vậy.
Bên này Cam Đường cúp máy, đồng thời cũng chú ý tới ánh mắt của Đoàn Thương Dữ, cô mỉm cười ngượng ngùng giải thích với anh: “Cậu đừng có nghe Giảo Giảo nói bậy bạ, tôi và đàn anh không có chuyện đó đâu, qua tết là anh ấy phải về New York rồi.”
Đoàn Thương Dữ nhìn cô, suy nghĩ một lúc vẫn không nhịn được mà hỏi: “Cậu còn thích anh ta à?”
Cam Đường bất đắc dĩ cười, nói: “Nếu là tình cảm nam nữ thì không phải thích, tôi và anh ấy chỉ là bạn bè.”
Đoàn Thương Dữ rũ mắt. Thật ra anh muốn hỏi là cô còn thích Tô Hàng không? Nhưng anh không nói được thành lời, thậm chí anh còn không dám nhắc đến cái tên Tô Hàng ở trước mặt cô. Tô Hàng, Phương Tự, ngay cả cái tên của hai người họ cũng giống nhau đến thế.
Theo anh được biết thì cô chỉ từng hẹn hò với hai người Tô Hàng và Phương Tự.
Một người ba năm, một người ba tháng.
Đã bao nhiêu năm rồi, hình như cô còn chưa buông bỏ Tô Hàng.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Đoàn Thương Dữ càng thêm u ám.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trên đường đưa Đoàn Thương Dữ về nhà, Đoàn Thương Dữ không nói câu nào, Cam Đường cũng không biết anh bị làm sao. Cô chỉ cảm nhận được hình như tâm trạng anh không được tốt, cô muốn hỏi anh nhưng phút chốc không nghĩ ra phải hỏi thế nào. Vì thế, dọc đường đi, hai người gần như không giao tiếp gì.
...
Đoàn Thương Dữ nhận ra bản thân có tình cảm khác với Cam Đường vào kỳ nghỉ đông lớp 10 năm ấy. Chung Tinh ôm đứa con trai nhỏ mới tròn ba tháng về nước, anh nhìn bọn họ, đầu óc trống rỗng, sau đoạn hồi ức trống rỗng đó, người đầu tiên anh nghĩ đến là Cam Đường.
Cam Đường sợ lạnh từ nhỏ. Nhưng hôm đó khi cô nhận được cuộc gọi của anh và chạy ra ngoài, cô không hề mang mũ áo khăn choàng, tóc và quần áo phủ đầy bông tuyết, cô lạnh đến hai má và chóp mũi đỏ bừng. Chờ đến khi ngồi trong quán trà sữa bật điều hòa, tay cô cầm trà sữa nóng hầm hập nhưng châm vẫn vô thức lạnh đến run lẩy bẩy.
Kỳ nghỉ đông kết thúc, bọn họ bước vào lớp 11, lúc này còn không đến hai năm nữa đã phải thi đại học nhưng điểm số của Cam Đường lúc đó chỉ nằm ở mức trên trung bình. Đó là lý do tại sao Đoàn Thương Dữ không dám bày tỏ tình cảm với cô, anh cũng biết Lục Kinh Tả thích Tống Giảo Giảo nhưng để không ảnh hưởng đến việc học của cô ấy nên anh ta cũng kiềm chế kiên trì. Vì thế, anh cũng nhẫn nhịn, định đợi sau khi kỳ thi đại học kết thúc mới bày tỏ tình cảm với cô.
Nhưng anh không ngờ ánh mắt Cam Đường kém đến thế, lại đi thích thằng nhãi Tô Hàng! Anh càng không ngờ là Tô Hàng rõ ràng đã nói bản thân thích những cô gái có khí chất văn chương nghệ thuật nhưng sau khi có kết quả đại học lại đi tỏ tình với Cam Đường, thượng vị thành công.
Khi anh biết nguyện vọng của Tô Hàng là đại học T, còn anh, Cam Đường và đám người Lục Kinh Tả lại đến đại học S thì Đoàn Thương Dự không muốn phủ nhận rằng bản thân đã mừng thầm. Trong màn đêm yên tĩnh, anh còn có ý định đập chậu cướp bông của Tô Hàng vô số lần.
Nhưng mỗi khi ý định này mạnh mẽ xâm chiếm lý trí anh thì trong đầu anh lại xuất hiện gương mặt ngọt ngào của Cam Đường khi nhắc đến Tô Hàng, anh ghen tỵ đến lục phủ ngũ tạng quặn đau. Vì thế, trong gần ba năm bọn họ yêu xa, mặc dù anh và Cam Đường học chung trường đại học, mặc dù có Lục Kinh Tả và bạn bè làm cầu nối, bọn họ có thể mười ngày nửa tháng gặp nhau một lần nhưng anh vẫn kiềm chế bản thân không để ý đến cô. Anh sợ, anh sợ mình sẽ làm ra chuyện gì đó sai trái.
Mãi đến kỳ hai của năm ba, anh biết chuyện Tô Hàng chuẩn bị ra nước ngoài qua miệng Lục Kinh Tả, còn vì sao Lục Kinh Tả biết thì chắc là do bạn gái anh ta – Tống Giảo Giảo nói. Còn vì sao Tống Giảo Giảo biết thì tất nhiên là do Cam Đường nói.
Cứ như thế, Tô Hàng và Cam Đường chia tay trong hòa bình.
Cuối tuần bọn họ cùng nhau liên hoan, ăn gần xong thì Cam Đường đã uống nửa chai bia dựa vào lòng Tống Giảo Giảo nghẹn ngào nức nở. Lúc ấy anh suýt đặt vé máy bay đến đại học T tìm Tô Hàng tính sổ nhưng bị Lục Kinh Tả ngăn lại, nói một câu mà anh nhớ đến tận bây giờ.
“Nhỡ cậu đánh Tô Hàng, cậu ta tỉnh táo lại không ra nước ngoài nữa thì biết làm sao bây giờ? Nhỡ Tô Hàng biết cậu cũng thích Cam Đường, không muốn chia tay nữa thì phải làm sao?”
Cứ thế, anh nhanh chóng bình tĩnh lại.
Hèn hạ thì hèn hạ thôi. Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên có ý định hèn hạ ấy.
Anh tưởng Cam Đường sẽ vì chuyện Tô Hàng xuất ngoại nên chia tay với cô mà nhanh chóng thoát khỏi mối tình này. Nhưng anh không ngờ, năm tư đại học, vào lúc chuẩn bị tốt nghiệp, cô đột ngột thông báo bản thân sắp ra nước ngoài tiếp tục đào tạo chuyên sâu về ngành chụp ảnh. Lúc ấy, Tống Giảo Giảo cũng ngây người, hiển nhiên là cô chưa nói chuyện này cho cô ấy biết.
Tô Hàng đi nước Anh, còn cô đi New York – Mỹ.
Điều này khiến anh thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất là bọn họ không ở cùng một quốc gia, Cam Đường vốn thích chụp ảnh, cô học Đại học Nghệ thuật thị giác ở New York, không liên quan gì đến Tô Hàng. Anh đã tự an ủi mình như vậy.
Vì chênh lệch múi giờ, sau khi đến New York, Cam Đường ít khi liên lạc với bọn họ và chỉ có tết mỗi năm cô mới về nước một lần. Hai năm trước, khi mới tốt nghiệp, anh bận khởi nghiệp, chuyện lớn chuyện nhỏ trong công ty gì cũng đến tay anh nhưng chỉ cần có thời gian là anh sẽ ngồi máy bay đến New York.
Mới đến New York được hai năm, Cam Đường đã quen biết rất nhiều bạn bè cùng chung chí hướng, bọn họ thích giao lưu với nhau, sưu tầm chụp ảnh với nhau. Cô đứng giữa bọn họ mà trò chuyện, mỗi giơ tay nhấc chân đều mang theo sự tự tin tỏa nắng khiến người ta khó dời mắt.
Cuối năm thứ hai, công ty internet do anh sáng lập chính thức niêm yết trên thị trường chứng khoán New York.
Sau khi kết thúc, họ ăn tối ở nhà hàng, khi anh đang suy nghĩ nên tỏ tình như thế nào thì điện thoại của cô đổ chuông. Dòng chữ trên điện thoại là ‘Đàn anh’ nhưng từ cuộc trò chuyện ngắn ngủi giữa cô và anh ta, anh có thể nhận thấy ở cô toát ra sự gần gũi lạ thường.
Sau khi cúp máy, Cam Đường mới thú nhận với anh rằng đàn anh là bạn trai của cô, bọn họ vừa xác định mối quan hệ vào tuần trước.
Trước khi đi, anh đã gặp đàn anh của Cam Đường.
Khí chất rất giống Tô Hàng.
Lần này là Phương Tự quay về, vậy lần sau thì sao? Có khi nào lần sau là Tô Hàng không?
...
Theo điều hướng, xe Cam Đường thuận lợi đi vào khu phố nơi Đoàn Thương Dữ sống. An ninh trong khu phố này rất nghiêm ngặt, xe nước ngoài thông thường không được phép đi vào, khi nhân viên bảo vệ nhìn thấy Đoàn Thương Dữ ngồi ở ghế phó lái, nhận ra anh rồi mới cho họ vào.
Nhân viên bảo vệ đứng đó, mặt mày kinh ngạc nhìn xe Cam Đường lái vào. Anh Đoàn khác với những ông chủ giàu có hay đưa những cô gái khác nhau về nhà. Anh ở đây đã hơn một năm nhưng bọn họ chưa từng thấy anh đưa cô gái nào về.
Ủa? Không phải, hình như từng đưa về rồi, nếu nhớ không nhầm thì là kỳ nghỉ đông năm ngoái. Nhân viên bảo vệ nghĩ kỹ lại, hình như cô gái của năm ngoái và cô gái lúc nãy là cùng một người.
“Nhà cậu là tòa 3 tầng 16 đúng không?”
Cam Đường nói chuyện, Đoàn Thương Dữ cũng tỉnh táo lại từ những suy tư. Anh ‘ừ’ một tiếng, giọng nói khàn đặc: “Đúng rồi.”
Cam Đường lần theo dấu hiệu nhanh chóng tìm thấy vị trí của tòa 3, vì cô sẽ đi ngay sau khi anh xuống xe nên cô không tìm chỗ đậu. Ngay khi cô muốn tấp vào lề thì Đoàn Thương Dữ nói: "Chỗ đậu xe của tôi ở đằng kia, đậu ở đó đi.”
Cam Đường thấy không cần phải phiền phức như thế nhưng thấy tâm trạng Đoàn Thương Dữ không tốt, cô quyết định đợi tí nữa sẽ nói chuyện với anh. Vì thế, cô nghe lời anh, đỗ xe vào chỗ đậu xe của anh. Cô dừng xe, tắt máy, ngay khi cô chần chừ không biết nên nói như thế nào.
“Cam Đường.”
Đoàn Thương Dữ bỗng gọi tên cô.
Cam Đường lập tức quay sang nhìn anh: “Hả?”
Bàn tay Đoàn Thương Dữ siết thành nắm đấm: “Chúng ta là bạn bè đúng không?”
Cam Đường giật mình, sao anh lại hỏi chuyện này?
“Đương nhiên là đúng rồi.” Cam Đường cởi dây đai an toàn, xích lại gần anh, nghiêm túc hỏi: “Đang yên đang lành, sao tự nhiên lại hỏi chuyện này?”
Đoàn Thương Dữ nhìn cô chăm chú, giọng nói khàn đặc: “Nếu tôi nói tôi cần cậu giúp thì cậu có bằng lòng giúp tôi không?”
“Đương nhiên là bằng lòng. Cậu nói đi, chuyện gì?”
“Chuyện gì cũng được sao?”
Cam Đường do dự: “À thì...có phạm pháp không?”
Trái tim nặng trĩu căng thẳng của Đoàn Thương Dữ bỗng thoải mái hơn vì câu nói này của cô. Anh không khỏi cười ra tiếng, nhìn cô rồi lắc đầu: “Không phạm pháp.”
Trái tim căng thẳng của Cam Đường cũng lập tức thả lỏng: "Không phạm pháp là được. Cậu nói đi, cần tôi giúp gì?”
Trên mặt Đoàn Thương Dữ hiện lên vẻ do dự, đôi môi mấp máy mấy lần, cuối cùng mở miệng nói: "Cậu... cậu có thể kết hôn với tôi không?"
Đầu óc Cam Đường ong ong một hồi, trống rỗng, cô sững sờ gần mười giây mới phản ứng lại. Cô chống tay vào ghế, chậm rãi nhổm người tiến về phía Đoàn Thương Dữ, lòng bàn tay ấm áp áp lên trán anh, nhiệt độ dưới lòng bàn tay rất bình thường.
“Cậu... không bị sốt chứ?”
Giọng cô hơi run.
Bàn tay cô áp lên trán Đoàn Thương Dữ, anh ngẩng đầu nhìn khuôn mặt trắng nõn gần kề của cô, đôi mắt màu hổ phách trong veo ẩm ướt, mùi thơm nhàn nhạt quanh quẩn nơi đầu mũi. Anh giơ tay níu tay cô xuống, lưu luyến một giây rồi buông ra. Anh nhìn cô, quả quyết nói: “Không hề.”
Lúc này đầu óc Cam Đường rối như tơ vò, nói năng không còn mạch lạc: “Cậu, cậu đợi chút, để tôi phân tích.” Vài giây sau, cô nhìn anh, thăm dò hỏi: “Cậu nói cần tôi giúp,... sau đó việc cậu cần tôi giúp là kết hôn với cậu?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...