Minh hôn yêu thầm

 
Cam Đường và Kim Hiểu Hiểu ăn sáng xong mới bắt đầu xuất phát.
Sáng sớm, ngàn núi tỉnh giấc, mây sớm ló dạng, những ngọn đồi xanh xanh phía xa được bao trùm bởi một lớp mây mù mờ ảo mỏng như vải tuyn, tia nắng ban mai vàng nhạt nhuộm viền mây quấn quanh những ngọn đồi nhấp nhô. 
Cam Đường nóng lòng muốn ghi lại cảnh đẹp trước mắt mình vào trong máy ảnh. Hai người chụp ảnh ở trong rừng cả buổi sáng, mãi cho đến khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, cái bụng đói cồn cào bắt đầu biểu tình thì cả hai mới cất máy ảnh và xuống núi. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước tiên, hai người họ đi ăn trưa ở ngoài rồi sau đó mới quay lại khách sạn để thu dọn chút hành lý.
Lúc đứng đợi qua cửa an ninh ở sân bay, Cam Đường đang nhắn tin WeChat cho Đoàn Thương Dữ.
Đoàn Thương Dữ: Sau khi trở về, em có muốn tới công ty anh không?
Cam Đường suy nghĩ một lát rồi trả lời anh: Có ạ.
Đoàn Thương Dữ: Vậy anh sẽ sắp xếp người đến đón em.
Cam Đường: Dạ.
Sau khi trò chuyện cùng Cam Đường xong, Đoàn Thương Dữ gọi điện cho Cao Trình đang ở bên ngoài văn phòng, rất nhanh Cao Trình đã gõ cửa đi vào.
“Tổng giám đốc Đoàn, anh tìm tôi sao?”
“Cậu thu xếp công việc trước đi, sau đó đến sân bay đón Cam Đường rồi đưa cô ấy đến thẳng công ty cho tôi.”
Cao Trình trả lời: “Được, bây giờ tôi sẽ đi ngay.”
Đoàn Thương Dữ gật đầu với anh ta.
Cao Trình ra khỏi văn phòng, giải thích ngắn gọn công việc cần làm tiếp theo cho các thư ký ở ban thư ký. Anh ta suy nghĩ một lúc rồi bảo thư ký Ninh đi mua bánh kem và trái cây tươi như lần trước. 
Nghe đến đó, các thư ký chợt cảm thấy có chút quen thuộc, sau đó nhanh chóng nghĩ tới cái gì đó rồi đồng loạt nhìn về phía Cao Trình.

Thư ký Ninh là người hướng ngoại, nghe vậy thì lập tức hỏi lại: “Trợ lý Cao, có phải như tôi đang nghĩ không?”
Cao Trình lấy điện thoại và chìa khóa xe trên bàn làm việc, cười nói: “Đúng rồi đó, đi thôi, thư ký Ninh, mau chuẩn bị đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thư ký Ninh ừ ừ hai tiếng rồi nhanh chóng đứng dậy khỏi vị trí của mình.
Sau khi Cao Trình và thư ký Ninh rời đi, các thư ký còn lại không khỏi nhỏ giọng thảo luận. Khi nhắc tới Cam Đường, trong mắt bọn họ đều tràn ngập sự ghen tị. Cô không chỉ xinh đẹp mà còn tốt nghiệp khoa nhiếp ảnh của trường Nghệ thuật Thị giác New York. Hiện tại cô là nhiếp ảnh gia của một tạp chí hàng đầu trong nước, điều quan trọng nhất là cô còn là bạn gái của sếp của bọn họ. Đúng thật là một bạch phú mỹ*, vừa sinh ra đã được định sẵn là người chiến thắng mà.
(*) Bạch phú mỹ: chỉ những phụ nữ có nước da trắng trẻo, kinh tế vững vàng, ngoại hình xinh đẹp, dáng chuẩn và tính tình tốt.
Thư ký Chu nói tiếp vài câu, sau đó lặng lẽ liếc nhìn thư ký Sầm, người gần như không nói một lời nào. Cô ấy cảm thấy hình như gần đây mình đã phát hiện ra bí mật của thư ký Sầm, cô ta có vẻ như đang… thích Tổng giám đốc Đoàn thì phải.
Chưa đến ba giờ, Cam Đường và Kim Hiểu Hiểu đã thuận lợi đáp xuống sân bay thành phố S. Hai người tách nhau ra ở cổng sân bay, rất nhanh, Cam Đường cũng nhận được điện thoại của Cao Trình gọi tới. 
Sau khi gặp mặt, bọn họ chỉ trò chuyện dăm ba câu, sau đó Cao Trình lái xe đưa Cam Đường đến tập đoàn Đoàn thị.
Ngoại trừ các thư ký trong ban thư ký, những nhân viên ở tầng hai mốt đều không biết chuyện Cam Đường đến đây, vậy nên khi thấy trợ lý Cao dẫn theo bạn gái của sếp đã lâu không gặp từ trong thang máy đi ra, bọn họ cực kỳ ngạc nhiên, rất nhanh sau đó, sếp của họ cũng mau chóng bước ra từ trong văn phòng.
Vì đã có kinh nghiệm từ trước cho nên Cam Đường khẽ gật đầu chào hỏi với các nhân viên ở tầng hai một, sau đó thì đi theo Đoàn Thương Dữ vào văn phòng của anh.
Cửa văn phòng vừa mới đóng lại, Cam Đường đã bị Đoàn Thương Dữ nắm lấy cổ tay rồi kéo vào trong lòng.
"Có mệt không?" Anh hỏi.
Cam Đường ôm chặt lấy vòng eo săn chắc của anh: "Không mệt."
Đoàn Thương Dữ hơi buông lỏng người trong lòng ra, nhìn vào đôi mắt của cô: "Cả ngày hôm nay anh rất nhớ em."
Cam Đường hơi bất ngờ, hai tai bắt đầu nóng lên. Cô vốn muốn hỏi rằng có phải anh nói hơi quá rồi không? Hai người mới tách ra từ lúc sáng sớm, đến bây giờ còn chưa tới mười hai tiếng đồng hồ nữa cơ mà, nhưng lời đến miệng thì lại thành: "Em cũng vậy." 
Đoàn Thương Dữ nở nụ cười, cúi đầu hôn lên môi cô.
Cảm giác răng môi xen kẽ tuy rằng khiến người ta rất say đắm, nhưng trong lòng Cam Đường lại có chút căng thẳng, sợ có người tới gõ cửa ngay lúc này. Vì vậy, cô cũng không quá đắm chìm vào nụ hôn, hôn chưa được một phút thì cô đã đẩy anh ra.

Cô thở đều đều, nói với anh: “Anh… anh tiếp tục làm việc đi, em chờ anh." 
Nói xong, cô một mình đi đến sô pha trong phòng làm việc của anh, cũng như mọi lần, trên bàn đều có bánh kem và trái cây mà cô thích ăn.
"Vậy tối nay em muốn ăn món gì?" Đoàn Thương Dữ hỏi cô. 
Cam Đường suy nghĩ một chút rồi đáp: "Em muốn ăn thịt nướng."
"Vậy bây giờ anh sẽ bảo Cao Trình đặt chỗ."
"Dạ."
Đương nhiên Đoàn Thương Dữ vẫn còn công việc phải xử lý, sau khi trở lại bàn làm việc, anh ngồi xuống, gọi điện thoại giao việc cho Cao Trình. Không bao lâu sau, anh đã tiến vào trạng thái tập trung làm việc.
Vì vậy, Cam Đường cũng từ bỏ ý định mời anh ăn trái cây để không quấy rầy đến anh. Trong lúc Đoàn Thương Dữ đang xử lý công việc, cô mở laptop ra, chuyển ảnh và video quay được trong hai ngày nay từ máy ảnh vào, sau khi sàng lọc thì dựa theo khu vực cảnh quan mà di chuyển các tấm ảnh tới các thư mục khác nhau để phân biệt.

Không biết qua bao lâu, mặt trời bên ngoài khung cửa sổ sát đất đã dần lặn xuống.
“Cốc cốc cốc…" Tiếng gõ cửa từ bên ngoài đột nhiên vang lên.
Đoàn Thương Dữ ngồi sau bàn làm việc và Cam Đường đang ngồi trên ghê sô pha đều vô thức nhìn ra phía cửa.
Đoàn Thương Dữ cất giọng: "Mời vào." 
Ngay sau đó, cánh cửa văn phòng được mở ra, người bước vào là một phụ nữ trẻ trung, mặc trang phục công sở chỉnh tề, Cam Đường không có ấn tượng quá sâu sắc với người này, nhưng cô cũng biết rằng cô ta là một số các thư ký của Đoàn Thương Dữ.
Sau khi Sầm Vi bước vào cửa, ánh mắt đầu tiên của cô ta là hướng về phía Cam Đường đang ngồi trên sô pha. Cam Đường đang để laptop ở trên đùi, ánh hoàng hôn ấm áp màu cam chiếu lên người cô, càng làm tôn lên cho gương mặt vốn đã yêu kiều của cô, sự xinh đẹp quyến rũ ấy khiến người ta khó có thể rời mắt.
Hai người yên lặng nhìn nhau hai giây, tiếp đến Sầm Vi cười gật đầu với cô rồi cầm tài liệu trong tay đi tới chỗ Đoàn Thương Dữ.
"Tổng giám đốc Đoàn, số giấy tờ này cần có chữ ký của anh." Sầm Vi đưa số tài liệu trong tay cho anh.

Đoàn Thương Dữ lật tài liệu ra xem qua một lần, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, lúc này anh mới ký tên mình vào góc dưới tờ giấy. 
Sau khi Sầm Vi nhận lại tài liệu đã ký thì cũng không nán lại ở trong văn phòng nữa mà nhanh chóng rời đi và nhẹ nhàng khép cửa văn phòng lại.
Đoàn Thương Dữ để ý tới ánh mắt của Cam Đường đang nhìn về phía cánh cửa văn phòng đang đóng lại, anh bỗng gọi cô một tiếng: “Đường Đường?”
Cam Đường phản ứng lại và nhìn về phía anh.
“Em nhìn cái gì vậy?” Đoàn Thương Dữ nói.
Cam Đường suy nghĩ một hồi, quả thật trước đây cô đã từng bắt gặp ánh mắt của cô thư ký này rồi. Cô cảm thấy cô ta trông có chút quen mắt, nhưng nhất thời lại không nhớ ra là rốt cuộc đã gặp ở đâu. 
Cam Đường cũng không phải là người thích tự làm khó bản thân, không nghĩ ra được thì không nghĩ nữa thôi. Cô cười với anh rồi lắc đầu: “Không có gì. À đúng rồi, anh làm xong việc rồi sao?”
“Còn một email cần phải đọc thôi, mười phút nữa là xong rồi.” 
Cam Đường gật đầu: “Được, vậy anh xem tiếp đi.” 
Trong lúc Đoàn Thương Dữ đang xem email, Cam Đường không có hứng thú vẽ vời nữa nên đã lưu lại một nửa tác phẩm đang vẽ dở. Sau khi đóng laptop lại, cô lần lượt cất laptop và máy ảnh vào túi xách máy tính và túi camera, thu dọn trái cây đã ăn xong rồi ngồi lướt Weibo.
Đoàn Thương Dữ xem xong email thì tắt máy tính, đứng dậy mặc chiếc áo vest trên giá áo vào rồi đi tới chỗ Cam Đường đang ngồi chơi điện thoại: “Đi thôi, em đói chưa?” 
Nói rồi, anh tiện tay xách túi máy tính của cô lên, còn túi camera thì Cam Đường tự mình đeo.
Cam Đường gật đầu, đặt tay mình vào trong lòng bàn tay khô ráo, ấm áp của anh, sau đó đan mười ngón lại với nhau.
Hai người cùng rời khỏi văn phòng. Lúc này, trên tầng hai mốt vẫn còn một số nhân viên vẫn chưa được tan làm, thấy hai bọn họ nắm tay nhau đi ra thì nhiệt tình chào hỏi, Cam Đường cũng cười đáp lại.
Cao Trình đặt bàn cho hai người họ tại một nhà hàng thịt nướng lúc bảy giờ tối, trên đường đi không hề bị kẹt xe nên bọn họ đã đến nhà hàng thịt nướng sớm hơn hai mươi phút. Ăn xong bữa tối, hai người lại lái xe về nhà, Cam Đường ăn hơi no nên sau khi lên lầu cất máy ảnh và laptop, Đoàn Thương Dữ lại kéo cô đi xuống dưới khu dân cư để tản bộ.
Vào đầu hè cuối tháng năm, thời tiết ở thành phố S vẫn khá thoải mái, sáng tối đều không có sự chênh lệch nhiệt độ trong ngày quá lớn, không lạnh cũng chẳng nóng. 
Gió thổi nhè nhẹ vào buổi tối thì lại càng dễ chịu hơn, ở quảng trường trong khu dân cư còn có các bạn nhỏ được ba mẹ dắt đi chơi, tiếng cười đùa của chúng thật vô tư và rạng rỡ.
“Trước khi đến trường là khoảng thời gian vui vẻ nhất của mỗi người nhỉ?” Cam Đường nói, cô không nhịn được mà khẽ cười thành tiếng.
Đoàn Thương Dữ nghe được những lời này của cô thì khóe miệng cũng cong lên. Anh nhìn về phía những bạn nhỏ kia, đứa nào đứa nấy đều rất xinh đẹp và đáng yêu với tiếng cười giòn tan, trong đó còn có một em bé còn đang chập chững biết đi được ba mẹ nắm lấy tay nhỏ, lững chững đi từng bước một.
Cam Đường nhìn theo ánh mắt của Đoàn Thương Dữ, khi thấy một gia đình ba người, cô ngay lập tức ngước mắt lên nhìn Đoàn Thương Dữ đang đứng bên cạnh.
Nhìn thấy sự dịu dàng và khao khát mờ nhạt giữa hai hàng lông mày của anh, cô không khỏi nghĩ, quả thật nếu có thể được ở bên cạnh anh mãi thế này thì quá tốt rồi. Có lẽ qua thêm hai ba năm nữa, nếu tình cảm của bọn họ vẫn được duy trì ổn định như vậy thì muốn có thêm một đứa con… cũng không phải là không được…

“Em đang nghĩ gì vậy?” Đoàn Thương Dữ đột nhiên hỏi.
Cam Đường lập tức tỉnh táo lại, cô vừa mới… nghĩ cái gì vậy? Muốn đợi hai ba năm sau rồi tính tới chuyện sinh con với Đoàn Thương Dữ sao? Nghĩ đến đây, Cam Đường không khỏi quay mặt sang chỗ khác, giấu đi sự xấu hổ của mình, vừa rồi cô đã thật sự nghĩ như vậy sao?!
Đèn đường ở khu nhà của bọn họ rất sáng nên Đoàn Thương Dữ dễ dàng thấy được gò má đang hơi ửng hồng của cô, trong lòng anh đột nhiên cảm thấy rung động một cách khó hiểu.
Anh duỗi tay đỡ lấy bả vai cô, để cô nhìn mình, sau đó lại tiếp tục hỏi: “Đường Đường, em vừa mới nghĩ gì vậy?”
Cam Đường mím môi, lúc cô hé miệng định nói thì điện thoại trong túi bỗng nhiên vang lên, Cam Đường lập tức tỉnh táo lại: “Em… em có điện thoại, em phải nghe cái đã.” 
Cô cố nén lại trái tim đang đập thình thịch, lấy điện thoại từ trong túi ra, là biên tập viên của tạp chí gọi tới.
Sau khi nhấc máy, giọng nói của biên tập viên tạp chí Khang Dao được truyền tới: “Cô Cam, tôi không làm phiền đến giấc ngủ của cô chứ?”
Cam Đường lập tức nói: “Không có, tôi vẫn chưa ngủ.”
Khang Dao gọi đến chủ yếu là muốn hỏi xem cô định chọn địa điểm chụp ảnh thế nào. Nhắc tới việc này, Cam Đường đúng lúc cũng có chuyện cần nói với cô ấy. 
Cô kể cho Khang Dao chuyện mình và Kim Hiểu Hiểu tới thành phố D để nghiên cứu địa hình, hơn nữa còn quay chụp được không ít ảnh và video ở đây, ngày mai khi họp ở phòng tạp chí, cô sẽ chiếu lên cho mọi người cùng xem.
Khang Dao nghe giọng điệu của cô cũng thấy được cô rất vừa ý với phong cảnh rừng núi của thành phố D, địa điểm có thể làm nhiếp ảnh gia hài lòng cũng đã được coi như là thành công một nửa rồi, vì vậy Khang Dao cũng cảm thấy nhẹ lòng hơn một chút: “OK nha, hẹn ngày mai gặp cô tại phòng tạp chí.”
“Được, tạm biệt biên tập Khang.”
“Bai bai, ngủ sớm đi nhé.”
Cam Đường vừa cúp điện thoại với Khang Dao xong thì Đoàn Thương Dữ đã hỏi tiếp: "Đường Đường, em vẫn chưa nói với anh vừa nãy em đã nghĩ gì đấy.”
Nếu không có cuộc điện thoại này, có thể Cam Đường sẽ nhất thời xúc động mà nói thẳng với anh rồi, nhưng bây giờ cô sẽ không thể nào lỡ lời được nữa, vì thế, cô cười và nói với anh: “Em không nghĩ gì hết.” 
Nói xong, cô nhanh chóng đi về hướng tòa nhà chung cư của bọn họ.
“Đường Đường!” Đoàn Thương Dữ lập tức đuổi theo sau.
Cam Đường sao có thể thoát khỏi Đoàn Thương Dữ được, cô chạy chưa được mấy mét thì đã bị Đoàn Thương Dữ bắt lại rồi.
Cam Đường thấy anh không định buông cô ra thì dứt khoát quấn lấy người anh luôn, sau đó cô nhẹ giọng với anh: “Em mệt quá, đi không nổi nữa rồi, anh cõng em về đi.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui