Sau khi ăn cơm, Cam Đường lên tầng trang điểm thay quần áo trước, lúc cô trang điểm, Đoàn Thương Dữ cũng đã thu dọn xong. Trong khoảng thời gian này, anh đã lục tục chuyển đồ đạc của mình về phòng ngủ, Cam Đường nhìn thấy hết, nhưng cô cũng không nói gì cả, thật ra thì hai người ngủ cùng với nhau cũng rất tốt...
Đoàn Thương Dữ vừa đi vào, lập tức tiến thẳng một mạch về phía cô. Cam Đường nhìn thấy dáng vẻ chờ mong của anh trên gương trang điểm, trong lòng có chút buồn cười, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên. Khi anh đến gần, cô quay đầu lại, khẽ nâng cổ, Đoàn Thương Dữ được hôn xong mới cảm thấy vừa lòng đi vào phòng thay quần áo.
Cam Đường liếc nhìn bóng lưng anh, cười cười tiếp tục trang điểm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chờ đến lúc trang điểm xong, bấy giờ cô mới đứng dậy đi về phía phòng thay đồ, vừa đi vào đã thấy Đoàn Thương Dữ đang cài thắt lưng, chính là chiếc thắt lưng cô mua cho anh, còn mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen... Dưới chiếc áo sơ mi màu trắng, đường cong cơ bắp trên cánh tay săn chắc cuồn cuộn, cơ bụng có rãnh múi rõ ràng, thắt lưng quần tây màu đen kề sát vòng eo cứng cáp lại thon gọn của anh, đôi chân dài thẳng rắn chắc giấu dưới lớp quần tây, mà lúc này trong tay anh còn nắm lấy thắt lưng đen. Cam Đường trong nháy mắt đã bị chọc trúng... Cô không nhịn được nuốt nước miếng, mà Đoàn Thương Dữ cũng quay sang nhìn về phía cô.
Cam Đường cảm thấy mình đúng là không thể khá lên nổi, chân đã mềm nhũn ra...
Đang nghĩ ngợi, cô đã thấy Đoàn Thương Dữ nhíu nhíu mày, ngay sau đó có hơi buồn rầu nói: "Đường Đường, em tới thật đúng lúc, hình như thắt lưng này hơi khó cài."
Cam Đường nghe được lời này của anh, lập tức chân không còn mềm nữa, theo bản năng đi về phía anh: "Làm sao có thể thế được? Ngày hôm đó em mua còn thử rồi mà, dễ cài lắm đó." Nói xong, cô tự giơ tay cầm lấy thắt lưng, lúc giúp anh cài lại, mu bàn tay còn đặt đó cọ xát vài lần trên bụng anh, sau đó "lạch cạch" một tiếng, không phải vừa rồi cô cài rất dễ dàng sao? Thế nên cô bèn ngẩng đầu nhìn anh, khi trông thấy đôi mắt mang đầy ý cười của anh thì đã nhanh chóng hiểu ra.
Lúc đó Cam Đường đang định buông tay, kết quả là cô chỉ vừa hơi thả lỏng tay ra, bàn tay ấm áp khô ráo của Đoàn Thương Dữ đã lập tức phủ lên trên, mu bàn tay cô cũng theo đó dán sát vào cơ bụng rắn chắc của anh, lòng bàn tay thì bị anh nắm chặt lấy.
Cam Đường cắn răng, trừng mắt nhìn anh: "Cố tình phải không hả?"
Khóe miệng Đoàn Thương Dữ càng cong hơn một chút: "Đừng tức giận mà."
Cam Đường: "..." SOS! Cho đến bây giờ lúc nào cũng có người hỏi, bề ngoài đẹp mã thì có ích lợi gì? Thật ra bề ngoài đẹp đẽ cực kỳ hữu ích đó! Ví dụ như bây giờ, anh mới nói một câu như vậy, chớp mắt một cái cơn tức giận của cô cũng chẳng còn sót lại một chút nào! Cô hoàn toàn không có bất cứ sức miễn dịch nào với anh cả!!!
Cam Đường giãy giụa mãi không được, quyết đoán dùng mu bàn tay chống lên cơ bụng anh: "Không tức giận với anh, anh buông em ra, em còn phải thay quần áo."
Đoàn Thương Dữ dùng lòng bàn tay hơi thô ráp vuốt ve cô, lúc bấy giờ mới buông ra, mà cũng bởi anh cố tình vuốt nhẹ, Cam Đường như cảm nhận được một luồng điện tê dại chảy qua. Sau khi bàn tay được tự do, cô nhanh chóng đẩy anh ra khỏi phòng thay đồ: "Anh đi ra ngoài cho em, nhanh lên!"
"Anh vẫn còn chưa thay quần áo xong mà."
"Chờ em thay xong thì anh thay tiếp!
"Không thể làm cùng nhau được sao?"
"Không thể! Anh phiền chết đi được ấy!"
Dưới sự phối hợp của Đoàn Thương Dữ, Cam Đường thuận lợi đẩy được người ra khỏi phòng thay đồ, cảnh cáo: "Nếu anh dám vào thì em sẽ không để yên cho anh đâu."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đoàn Thương Dữ nhìn khuôn mặt trắng nõn ửng hồng của cô, mỉm cười giơ tay lên ra vẻ đầu hàng.
Cam Đường hừ một tiếng, đóng sầm cửa lại trước mặt anh.
Sau khi đóng cửa, Cam Đường quay người nhìn dáng vẻ mặt mũi đỏ bừng của mình phản chiếu trong gương lớn, cô áp tay lên gò má ra sức hít thở mấy lần rồi mới mở phòng thay quần áo của mình ra thay đồ. Thứ bảy cô vừa mua một chiếc váy ngắn, vốn định hôm nay mặc luôn, nhưng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô cúi đầu nhìn đầu gối mình.
Vì thế cô chỉ có thể từ bỏ chiếc váy ngắn này, cuối cùng chọn một cái váy dáng chữ A màu đen dài qua đầu gối, bên trên thì mặc một chiếc áo giả vest hai mảnh kiểu dáng mùa xuân màu đen và xanh lam, cổ áo sơ mi hơi đứng vừa vặn có thể che đi vết hôn trên cổ cô. Cô nhìn vào gương thấy không có vấn đề gì, sau đó mới mở cửa phòng thay đồ đi ra ngoài, vừa đi ra đã nhìn thấy Đoàn Thương Dữ đang đứng ở cửa.
Cô ho nhẹ một tiếng: "Anh vào đi."
Đoàn Thương Dữ nhanh chóng mặc áo khoác tây đi ra, đồng thời trong tay còn mang theo hai cái khuy măng sét, là cặp khuy cô mua cho.
"Đường Đường, đeo giúp anh được không?"
Cam Đường liếc anh một cái: "Sao anh không nói là khuy áo này không dễ đeo?"
Đoàn Thương Dữ: "..."
"Anh sai rồi." Nói xin lỗi rất dứt khoát.
Cam Đường chậc khẽ một tiếng, cầm lấy một cái khuy măng sét từ trong tay anh, nhớ lại cách chị bán hàng ở quầy dạy lúc đó, giúp anh đeo lên, khuy măng sét màu đen đơn giản cổ điển kết hợp với áo sơ mi trắng của anh bổ sung cho nhau rất hợp lý, biểu cảm của Cam Đường cũng trở nên hài lòng.
...
Từ lâu, tất cả nhân viên của nhà xuất bản tạp chí đều đã quen với việc các nhiếp ảnh gia và chuyên gia trang điểm không cần trực theo ca, cho dù chuyên gia có tới hay không thì bọn họ cũng chẳng ngạc nhiên. Bởi vậy khi nhìn thấy Cam Đường xuất hiện trở lại sau một thời gian dài thì cũng không quá bất ngờ, chào hỏi xong xuôi lại vội vàng cúi đầu bận rộn với công việc trước mắt mình.
Cam Đường vừa đến văn phòng không được bao lâu, Kim Hiểu Hiểu đã tới gõ cửa.
"Mời vào." Cam Đường nói một tiếng.
Kim Hiểu Hiểu đẩy cửa bước vào: "Cô Cam."
Một tay Kim Hiểu Hiểu bưng tách cà phê, tay kia cầm thêm một cuốn tạp chí, Cam Đường thấy thế bèn đứng dậy nhận lấy cà phê từ trong tay cô, nhân tiện hỏi: "Trong tay em đang cầm cái gì vậy?"
Kim Hiểu Hiểu cười nói: "Tạp chí số tháng ba đó! Bên kia kho hàng đã bắt đầu vận chuyển rồi, đây là cuốn được gửi đến nhà xuất bản tạp chí của chúng ta."
Cam Đường đặt cà phê ở gần mép bàn, nhận lấy cuốn tạp chí mà Kim Hiểu Hiểu đưa tới, nhân vật trên trang bìa tạp chí quả nhiên là Tằng Nhất Tư.
"Trang 52." Kim Hiểu Hiểu bỗng nhiên nói: "Chuyên mục chúng ta chụp ấy ạ."
Cam Đường cười cười, lật tạp chí đến trang 52, quả nhiên là chuyên mục xu hướng, cô lật xem nội dung của phần này, ánh nhìn không thể không dừng lại thêm vài giây trên người Bạch Dung. Sau khi đọc xong cô lại nghĩ ra việc trước đó mình cũng mua tạp chí, cũng nên giao hàng rồi chứ, cô lấy điện thoại ra xem một chút, quả thật đã hiển thị giao hàng rồi, kho hàng của "Sa Gia" ở thành phố S, cô khớp lại với thời gian mua, nói không chừng đêm nay có thể nhận được.
Quả nhiên, lúc xế chiều, Cam Đường đã nhìn thấy tin nhắn nhận hàng.
Mãi đến giờ tan sở Cam Đường mới rời đi, đến tiểu khu, cô đỗ xe ở tủ chuyển phát nhanh bên ngoài khu nhà, kết quả vừa xuống xe đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Dù chỉ là bóng lưng, nhưng cô vẫn nhận ra, người đó chính là Đoàn Thương Dữ không lệch đi đâu được! Lúc này anh đang đưa lưng về phía cô, nghĩ tới đây, cô bất giác bước thật nhẹ chân.
Mặc dù cô còn chưa kịp chạm vào anh, chỉ còn cách anh vài bước chân thì đã bị Đoàn Thương Dữ phát hiện, anh quay người, tầm mắt sắc bén xẹt lướt qua.
Ánh nhìn sắc như dao của anh bất ngờ làm cho Cam Đường giật nảy mình.
Mà Đoàn Thương Dữ cũng phản ứng lại, cảm giác sắc nhọn trong mắt đã biến mất không còn dấu vết, thay vào đó là sự êm dịu không thể dùng ngôn ngữ diễn tả được: "Đường Đường?"
Cam Đường mím môi, chắc Đoàn Thương Dữ là bậc thầy thay đổi khuôn mặt* đó nhỉ? Có điều lúc anh chuyển từ ánh nhìn sắc bén "người lạ chớ tới gần" sang sự thả lỏng nhu hòa sau sau khi trông thấy mình, đáy lòng Cam Đường vẫn cảm thấy ấm áp, cô cười đi về phía anh: "Anh cũng đang lấy chuyển phát nhanh đó hả?"
(*) Thay đổi khuôn mặt (变脸): một kỹ thuật trong kinh kịch Tứ Xuyên, còn gọi là chuyển mặt nạ hay biến diện để tạo hình nhân vật. Trong đó các diễn viên sẽ chuyển từ mặt nạ này qua mặt nạ khác.
Cam Đường nói lời này xong bèn cúi đầu lấy điện thoại từ trong túi ra, cho nên cô cũng không để ý tới việc vẻ mặt của Đoàn Thương Dữ có hơi biến đổi sau câu nói ấy, anh nhanh nhẹn lấy hàng giao tới trong tủ chuyển phát nhanh.
Cam Đường cũng mở tin nhắn, nhập mã nhận hàng để lấy chuyển phát nhanh, đúng là tạp chí cô mua.
Cam Đường lấy bưu kiện xong thì đóng cửa tủ chuyển phát, sau đó tự nhiên khoác tay Đoàn Thương Dữ đang chờ cô, cô cầm túi bưu kiện nói với anh: "Nhìn này, số tạp chí tháng ba của nhà xuất bản bọn em đã giao tới rồi, bên trong có tác phẩm em chụp đó, về đến nhà có muốn ngắm thử không?"
Đoàn Thương Dữ cười gật đầu: "Tất nhiên là muốn rồi."
"Đúng rồi, anh mua gì vậy?" Lúc này Cam Đường mới nhớ tới việc hỏi anh.
Đoàn Thương Dữ lặng lẽ đẩy tạp chí ra sau một chút, nói: "Không mua gì cả."
Cam Đường lập tức cảm thấy có gì đó không ổn lắm, cô lập tức tò mò ló đầu nhìn về cánh tay đang cầm hàng chuyển phát nhanh của anh, dù vậy động tác của anh rất nhanh, thoáng cái đã giấu kiện hàng ra sau lưng, cô không nhìn thấy được chút nào.
Đôi mắt Cam Đường mở lớn, lúc này lòng hiếu kỳ đã thật sự bị khơi lên, rốt cuộc là mua cái gì vậy? Có thể khiến anh giấu kín như thế? Cho nên cô vội buông anh ra, chắn trước người không cho anh đi nữa: "Để em xem nào? Rốt cuộc anh đã mua gì thế?"
Đoàn Thương Dữ giấu gói hàng ra sau lưng: "Không được."
Cam Đường đảo mắt, bỗng nhiên hạ giọng xuống, nói: "Không phải anh vừa mua thứ gì đó không phù hợp cho thiếu nhi đấy chứ?"
Đoàn Thương Dữ sửng sốt, hơi bất đắc dĩ bảo: "Em đang nghĩ cái gì vậy?"
"Nếu không phải thì tại sao lại không thể cho em xem được?"
Đoàn Thương Dữ không nói gì, nhưng cũng không đưa kiện hàng chuyển phát ra.
Cam Đường thấy thế thì cụp mắt xuống, mất mát nói: "Không cho xem thì thôi, cho dù là quan hệ như vậy, cũng nên cho nhau một số bí mật, là em ép anh quá đáng." Nói xong cô cầm gói bưu phẩm của mình nhấc chân rời đi trước.
Đoàn Thương Dữ nhìn theo bóng lưng cô, dù anh cũng biết có lẽ cô đã cố tình nói như vậy, nhưng vẫn không khỏi hoảng hốt, lập tức theo sát phía sau: "Đường Đường, anh cho em xem này."
Cam Đường càng đi càng nhanh: "Thôi bỏ đi, em không xem nữa." Đang nói, cánh tay đã bị người đàn ông ở phía sau giữ lấy, đồng thời gói hàng mà anh giấu nhẹm nãy giờ cũng được đưa tới trước mặt cô, thế mà cô lại đột ngột nhắm mắt, nói: "Em chẳng hề ép anh chút nào đâu đấy."
Đoàn Thương Dữ trông thấy khóe miệng cô lúc này đang hơi nhếch lên, không nhịn được bật cười, anh biết ngay đa phần là cô cố tình.
Cam Đường nghe được tiếng cười của anh, mở hé một con mắt, mà ngay trong nháy mắt ấy, thứ cô nhìn thấy lại chính là khuôn mặt tuấn tú phóng to của Đoàn Thương Dữ, đôi môi ấm áp của anh cũng áp xuống. Bấy giờ hai mắt Cam Đường đều mở lớn, đồng thời lúc cô chớp mắt, lông mi anh lại khẽ sượt qua, mắt cô bỗng chốc trở nên ngứa ngáy nhột nhạt, sau khi kịp phục hồi tinh thần cô mới vội vàng đẩy người ra, sau đó ngó trái nhìn phải mấy lần.
"Anh... Còn đang ở bên ngoài đấy?" Cô nói chuyện căng thẳng đến lắp bắp.
Đoàn Thương Dữ tiến lên một bước ôm eo cô, lại đưa kiện chuyển phát nhanh trong tay ra lần nữa: "Cô Cam xem thử đi mà, cầu xin em đó."
Cam Đường: "..." Vi phạm quy tắc vi phạm quy tắc rồi!!!
Nhưng cô vẫn không nhịn được tò mò xem thử, vừa nhìn lướt qua cô đã cảm thấy có gì đó không ổn, sao kiện hàng chuyển phát này của anh lại giống của cô vậy? Cô giơ tay nhận lấy, nhìn kỹ thông tin người gửi trên phiếu giao hàng, không phải là địa chỉ giao hàng của nhà xuất bản tạp chí các cô đó sao???
Cam Đường có chút ngạc nhiên nhìn về phía anh: "Tạp chí của nhà xuất bản bọn em?"
Đoàn Thương Dữ gật đầu.
Cam Đường lại hỏi: "Số tháng ba?"
Đoàn Thương Dữ cũng gật đầu tiếp.
Hỏi tới đây, còn chuyện gì Cam Đường không rõ được chứ? Anh không phải độc giả của "Sa Gia", cũng không phải người hâm mộ của Tằng Nhất Tư, thì việc anh mua tạp chí kỳ tháng ba chỉ có một khả năng duy nhất, là vì cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...