Minh hôn yêu thầm

 
Trong phòng ngủ hiện giờ chỉ bật một chiếc đèn ngủ ấm áp, ánh đèn êm dịu mà mờ ảo, lúc này đây Cam Đường đang ngồi trên giường, trong tay vẫn cầm thứ đồ mà cô mới mua trước đó, khi vừa tháo ra cảm giác có hơi lành lạnh, hiện tại đã bị cô nắm chặt đến mức nóng lên...
Cam Đường cảm thấy thính giác đêm nay của cô dường như càng nhạy bén hơn bình thường, tiếng nước tí tách truyền đến từ trong phòng tắm hệt như đang gõ mạnh vào lồng ngực cô. Cô vô thức tiếp tục xoa xoa lên thứ kia, bỗng nhiên "cạch" một tiếng cửa phòng tắm mở ra, đồ vật trong tay Cam Đường rơi xuống ga trải giường, cô vội vã cầm lên rồi nhanh chóng nhét vào dưới gối.
Cam Đường cũng không biết vì sao phản ứng đầu tiên của mình lại là giấu nó đi, rõ ràng đã định thẳng thắn nói hết rồi mà. Có điều lúc này cô chẳng còn thời gian để tiếp tục suy nghĩ tới vấn đề này nữa, tầm mắt của cô lúc ấy đang nhìn về phía Đoàn Thương Dữ mới đi ra từ phòng tắm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Anh... Anh đã tắm xong rồi à?" Cô chủ động mở miệng nói.
Đoàn Thương Dữ ừ một tiếng, dưới ánh đèn ngủ ấm áp, làn da nhẵn nhụi đang lộ ra bên ngoài của cô càng trở nên bóng loáng nõn nà, anh có thể nhìn thấu được cô đang rất căng thẳng mà vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, mấp máy môi dưới, rốt cuộc cũng kiên định tiến về phía cô.
Cam Đường vô thức nắm chặt lấy ga giường, anh càng tới gần thì trái tim cô càng luống cuống đập mạnh hơn. Cô buộc mình phải bình tĩnh lại đôi chút, không nên hốt hoảng, dù sao lúc này tên đã bắn ra khỏi cung thì không thể quay đầu lại, chưa kể cô còn cảm nhận được rằng, anh sẽ không cho cô cơ hội quay đầu lại nữa.
Đoàn Thương Dữ ngồi xuống bên mép giường, hai người nhìn nhau, không khí mập mờ vô hình lan toả tán loạn khắp phòng ngủ. Rất nhanh sau đó, anh đã giữ chặt lấy bàn tay ấm áp mang theo hơi ẩm của cô, khi anh chuẩn bị hôn lên, Cam Đường cất giọng run run mở miệng: "Tắt... Tắt đèn đi."
Trong lòng Đoàn Thương Dữ thật ra không muốn tắt đèn, anh muốn ngắm nhìn cô, nhưng lại thấy lúc này hàng lông mi căng thẳng của cô đang run rẩy không kiềm chế nổi, anh vẫn giơ tay tắt chiếc đèn ngủ duy nhất trong căn phòng.
"Lạch cạch" một tiếng, trong nháy mắt cả phòng ngủ chìm vào bóng tối.
Bóng tối mờ mịt mang đến cho Cam Đường chút cảm giác an toàn, thần kinh căng thẳng của cô cũng được thả lỏng trong chốc lát. Có điều một giây sau, cô lập tức bị người ta bắt nạt hung hăng hôn xuống, môi lưỡi đàn ông nóng bỏng, hai người như nuốt chửng lấy nhau trong nụ hôn sâu, cảm giác tê dại quen thuộc dâng lên từ xương cụt xông thẳng đến đỉnh đầu.

...
Sóng tình dài đằng đẵng cuối cùng cũng chầm chậm hạ dần xuống, hết thảy đều yên ả trở lại, Đoàn Thương Dữ ôm chặt lấy thân người ướt đẫm mồ hôi đang nằm trong ngực, cho đến bây giờ anh vẫn cảm thấy không thể tin nổi. Thật ra anh cũng chẳng hề có tâm lý phức tạp gì, nhưng nghĩ đến việc cô đã hoàn toàn chỉ thuộc về mình mình, anh lập tức kích động đến nỗi trong lòng dường như cũng đang run rẩy.
Lúc này đại não Cam Đường đã trống rỗng, rất lâu vẫn chưa khôi phục được tinh thần.
Bỗng nhiên, giọng đàn ông khàn khàn vang lên bên tai.
"Còn khó chịu sao?"
Cam Đường bỗng dưng hoàn hồn, vành tai nóng bừng rất đỗi quái lạ, cô nuốt giọng nói khản đặc không khác gì anh xuống cổ họng, nhẹ nhàng lắc đầu ở trong lòng anh.
Đoàn Thương Dữ tiếp tục hỏi cô: "Bây giờ có thể bật đèn rồi chứ?"
Tim Cam Đường khẽ run lên, theo bản năng cô không muốn để anh bật đèn, nhưng lúc này bọn họ đang ở trong một đống bề bộn, không bật đèn thu dọn thì không được, cho nên sau khi im lặng mất vài giây, cô ừ một tiếng. Chỉ là trong khoảnh khắc anh đứng dậy đi bật đèn, cô bèn kéo chăn đắp trùm qua đỉnh đầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ánh đèn màu vàng ấm áp sáng lên trong phòng ngủ, Đoàn Thương Dữ vừa quay đầu lại thì đã trông thấy cảnh tượng dường như từng gặp rồi. Anh cười cười nằm xuống ôm lấy cả người cô, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ sống lưng cô qua một lớp chăn, yên lặng trao cho cô sự kiên nhẫn mà dịu dàng.
Cam Đường quả thật cũng cảm nhận được sự kiên nhẫn dịu dàng của anh, cuối cùng cô lấy hết can đảm chậm rãi kéo chăn xuống, trước hết để lộ đôi mắt ướt đẫm còn phủ đầy hơi nước ở trong tầm nhìn của Đoàn Thương Dữ, viền mắt dường như phủ phấn ửng hồng, hô hấp của Đoàn Thương Dữ hơi nghẹn lại.
Cam Đường cũng nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Đoàn Thương Dữ đang ghé lại thật gần, ái tình dục vọng trên mặt vẫn chưa hoàn toàn rút xuống, trái tim Cam Đường đập thình thịch. Nghĩ đến sóng tình triền miên lúc trước, cô vô thức lại muốn giấu mình vào trong chăn, nhưng Đoàn Thương Dữ không để cho cô được như ý.

Đôi môi nóng bỏng của người đàn ông rơi lên mí mắt ướt đẫm ửng hồng của cô, đồng thời, chiếc chăn cũng dần dần bị kéo ra, môi anh rất nhanh hôn xuống dọc theo bờ môi cô. Dưới nụ hôn dịu dàng ẩn chứa đầy sự kiềm chế của anh, rốt cuộc Cam Đường cũng từ từ thả lỏng, mà khi đã thả lỏng, Cam Đường lại có thể cảm nhận được rằng cơ thể mình đang không thoải mái.
Từng hành động cử chỉ cùng những biểu cảm rất nhỏ của cô đều có thể bị Đoàn Thương Dữ nắm bắt được, vì thế anh mở miệng: "Đi tắm nhé, được không?"
Đây cũng chính là điều Cam Đường mong đợi, tất nhiên sẽ không từ chối.
Khi Đoàn Thương Dữ đang điều chỉnh nước nóng, Cam Đường đã ngồi trên bồn rửa mặt. Lúc này anh chỉ mặc mỗi một chiếc quần ngủ, bởi vì anh đưa lưng về phía cô, cho nên cô lập tức rõ ràng trông thấy được những dấu vết trên lưng anh. Tức khắc, gò má Cam Đường nóng bừng lên, có hơi ngượng ngùng, nhưng riêng áy náy thì lại không có, bởi vì trên người mình cũng đâu tốt hơn anh chỗ nào...
Đoàn Thương Dữ điều chỉnh nước nóng xong xuôi, từ phòng tắm đi ra, lập tức nhìn thấy cô đỏ mặt cúi đầu, dáng vẻ giống như đang nghĩ ngợi chuyện gì, sau đó tầm mắt dừng lại trên bờ vai trắng nõn có chút gầy gò mỏng manh của cô, dấu vết mờ ám vẫn còn in ở phía trên.
Cam Đường cũng rất nhanh chóng nhận ra được tầm mắt quá sức nóng bỏng của anh, cô vô thức nhìn về phía anh, đồng thời cũng níu chặt lấy cái chăn ở trước người, gấp gáp nói: "Nước nóng rồi hả? Anh có thể... Ra ngoài rồi."
Chân mày Đoàn Thương Dữ khẽ nhíu lại một cái, anh đi về phía cô, bế cô từ bồn rửa mặt đi vào phòng tắm. Cam Đường vốn tưởng anh buông mình xuống rồi sẽ đi luôn, ai ngờ rằng anh lại bước vào theo mình, đúng lúc đó, cô cũng ngay lập tức hiểu được ý đồ của anh.
Tuy là lúc nãy hai người cực kỳ thân mật khăng khít, nhưng nếu để họ mặt đối mặt với nhau, Cam Đường vẫn không làm quen nổi...
"Không làm cùng nhau được sao?" Anh hỏi.
Tuy hỏi như vậy nhưng rõ ràng là anh cũng không có ý định rời đi, mà Cam Đường đã sớm nhận ra, cô khẽ thở dài trong lòng, quên đi, dù sao sớm muộn gì cũng phải làm quen dần, chưa nói tới việc hiện tại đúng là cô đang cực kỳ mệt mỏi chẳng còn chút sức lực nào, có người phục vụ cũng rất tốt.
Đoàn Thương Dữ trông thấy cả trạng thái trước và sau của cô, lúc trước còn do dự không vừa lòng tự nguyện, lúc sau thì nhắm mắt lại tiếp nhận sự phục vụ của anh như chuyện đương nhiên. Anh không nhịn được liền bật cười, tuy nhiên trong lòng cũng vừa ngứa ngáy vừa vui sướng, anh chật vật đè nén cảm xúc rung động xuống, rốt cuộc vẫn không bị phân tâm tắm rửa xong xuôi cho cô.
Đoàn Thương Dữ dùng khăn ủ đầu bọc gọn mái tóc suôn dài sũng nước của cô, sau đó lấy khăn tắm sạch sẽ mềm mại quấn cả người lại, ôm ngang rời khỏi phòng tắm. Mớ lộn xộn ở bên ngoài còn chưa kịp thu dọn, Đoàn Thương Dữ đã đặt cô lên sô pha trước.

"Chờ anh một chút, sẽ nhanh chóng dọn dẹp xong ngay thôi." Anh nói.
Cam Đường ngáp một cái gật gật đầu với anh.
Chờ sau khi tháo chăn ga gối đệm đổi sang bộ khác, lúc này anh mới ôm cô lên giường.
Đoàn Thương Dữ cầm bộ đồ ngủ đi ra, nhìn thấy cô đang quấn khăn tắm cuộn mình trên giường như một bé tằm con, anh khẽ cười, vuốt ve gò má nhỏ nhắn của cô vài cái, dịu dàng nói: "Đường Đường, đứng lên mặc đồ ngủ thôi."
Cam Đường nhăn mặt, không lẩm bẩm tiếng nào, cũng không nhúc nhích.
Đoàn Thương Dữ chỉ có thể tiếp tục tự mình làm.
Vất vả lắm mới mặc xong đồ ngủ cho người ta, Đoàn Thương Dữ còn phải sấy tóc cho cô, tóc cô vừa dài lại còn dày, phải sấy khô mới có thể đi ngủ thoải mái được. Máy sấy tóc mới mua ít tiếng ồn, lúc sấy tóc cho cô, đầu cô cứ lắc lư trái phải nên anh dứt khoát để cô dựa vào người mình, lúc này mới giúp cô sấy tóc, chải kỹ, xong xuôi lại đặt nhẹ nhàng cô vào trong chăn, nhìn gò má trắng nõn nhẵn nhụi của cô, anh không nhịn được tiến lại gần hơn hôn một cái, bấy giờ mới là kết thúc.
...
Giấc ngủ này của Cam Đường rất sâu, chờ đến lúc cô tỉnh lại thì ngoài trời đã sáng bừng. Cô khẽ cử động cơ thể, một loại cảm giác đau đớn nói không nên lời khiến cả người cô đều tỉnh táo ngay, Cam Đường mơ màng một lát mới nhớ tới chuyện tối hôm qua, đồng thời cũng để ý tới việc trên giường chỉ có một mình mình.
Đoàn Thương Dữ đâu? Không phải là đã đến chỗ làm rồi chứ?
Nếu như là trước kia, chắc chắn Cam Đường sẽ không cảm thấy mất mát chỉ vì những chuyện như vậy, nhưng đã trải qua một buổi tối hôm qua, làm sao anh có thể ăn xong sạch sẽ rồi lại bỏ chạy như thế được chứ? Đúng là đàn ông đều chẳng có gì tốt đẹp mà! Cam Đường âm thầm định tội cho Đoàn Thương Dữ ở trong lòng, ngoài miệng lại bĩu môi, trong lúc vành mắt đang hơi ươn ướt, bỗng nhiên cô chợt nghe thấy một tiếng "cạch" từ ngoài cửa truyền tới, là âm thanh tay nắm cửa bị vặn mở ra, cô theo bản năng hơi ngẩng đầu lên nhìn sang.
Đoàn Thương Dữ vừa mở cửa đi vào đã nhìn thấy cô đang ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa, thế nhưng một giây sau lại nhanh chóng rụt lại vào trong chăn, anh còn tưởng cô vẫn thẹn thùng, cười cười đi về phía đó, ngồi xuống bên mép giường.
"Tỉnh rồi à? Có đói hay không?" Anh dịu dàng hỏi cô.
Lúc này Cam Đường đã nhanh chóng lau khô nước mắt rưng rưng, nằm trong chăn rầu rĩ hỏi anh: "Sao anh không đi làm?"

"Anh xin nghỉ phép, hôm nay không đến công ty, làm món em thích ăn rồi đấy, có xuống nhà ăn được không?" Nói xong anh đưa tay kéo chăn của cô xuống.
Cam Đường vốn dĩ không túm chặt chăn, thế nên Đoàn Thương Dữ kéo chăn xuống rất dễ dàng, hai người một nằm một ngồi bốn mắt nhìn nhau, lông mày Đoàn Thương Dữ trong chớp mắt đã nhíu lại, anh chạm vào đuôi mắt ươn ướt của cô, trên mặt lộ vẻ bối rối, còn tưởng cô không thoải mái chỗ nào, vội vàng hỏi: "Làm sao vậy? Có phải còn khó chịu không?"
Cam Đường biết anh hiểu lầm, nhưng cô cũng đâu tiện nói với anh, là vì cô cho rằng anh đã bỏ lại mình mà đi làm trước cho nên mới tức phát khóc chứ? Vì thế cô chỉ có thể nói dối quanh co, đáng thương bảo: "Khắp người đều cực kỳ đau nhức."
Đoàn Thương Dữ nghe vậy thì cũng có chút yên tâm, đau nhức là hiện tượng bình thường, anh đỡ cô dậy ôm vào trong ngực, nói: "Lát nữa ăn cơm xong anh sẽ xoa bóp cho em nhé?"
Cam Đường hỏi tiếp: "Anh biết xoa bóp à?"
"Có biết qua một chút."
Cam Đường ồ một tiếng, gật gật đầu.
Đoàn Thương Dữ ôm người dậy đi tới phòng tắm rửa mặt.
Lúc cô rửa mặt, anh đứng đằng sau cô cầm lược gỡ rối chải mái tóc dài xõa tung của cô theo chiều từ trên xuống dưới. Cam Đường len lén nhìn anh trong gương rửa mặt, ngay sau đó lập tức bị anh bắt được. Anh buông lược gỡ rối xuống, tiến về phía trước một bước áp sát vào lưng cô, ngay sau đó, hai tay luồn qua bên hông giam lấy vòng eo cô, nhẹ nhàng đặt cằm lên đỉnh đầu cô, cũng nhìn cô qua gương, đối diện với cô.
"Nhìn gì anh?" Anh mỉm cười hỏi.
Cam Đường phồng má, hừ một tiếng nói: "Em thích nhìn gì thì em nhìn."
Đoàn Thương Dữ lập tức bật cười, dùng cằm cọ cọ trên đỉnh đầu của cô, thuận theo nói: "Đúng vậy, em muốn nhìn thế nào thì cứ nhìn như thế, tốt nhất là chỉ nhìn một mình anh."
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui