Từ sáng sớm, Cam Đường đã bị Đoàn Thương Dữ đánh thức.
Cam Đường buồn ngủ không mở được mắt, lẩm bẩm: "... Buồn ngủ quá."
Đoàn Thương Dữ vuốt ve gò má mịn màng của cô, anh cũng biết cô buồn ngủ, nếu vẫn còn ở bên kia thì đương nhiên anh sẽ không gọi cô dậy sớm thế này. Sang đây rồi thật ra cô muốn tiếp tục nằm ngủ cũng chẳng sao, sẽ không có ai đến làm phiền đến cô. Dù là vậy nhưng buổi sáng anh còn có buổi họp sớm phải tới công ty, cũng không thể để cô ở lại đây một mình, nếu không đến lúc cô tỉnh giấc có lẽ sẽ cảm thấy thiếu tự nhiên, đến mức không dám bước chân ra khỏi cửa. Nghĩ tới đây, anh không nhịn được mà cong môi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Nếu em vẫn không chịu rời giường, anh sẽ đi một mình đấy nhé?"
Cam Đường nhăn mày, anh đi thì đi đi, hôm nay cô không đến nhà xuất bản tạp chí, cô còn muốn ngủ... Bỗng nhiên, cô nhận ra cái gì đó, a a a không được không được! Phải cho cô đi chung với! Cam Đường vốn còn đang mệt mỏi không nhấc nổi mi lên bỗng nhiên trợn tròn mắt, cô vội vàng ra sức nắm lấy cánh tay Đoàn Thương Dữ, nhìn thấy trên người anh vẫn còn mặc đồ ngủ thì lập tức thả lỏng đi rất nhiều, sau đó lại không nhịn được giơ tay đấm vào vai anh.
Anh cũng chưa dậy hẳn mà, dám lừa cô à, cô còn tưởng anh đã thu xếp xong xuôi sắp ra khỏi nhà rồi chứ!
Đoàn Thương Dữ nhìn thấy dáng vẻ hoảng loạn gấp gáp của cô thì không nhịn được bật cười, anh nắm lấy tay cô, kéo vào lòng nhấn xuống một cái, vuốt ve mái tóc suôn dài mềm mại của cô: "Dậy đi nhé? Hửm?"
Trán Cam Đường dựa lên bờ vai anh, mí mắt buồn ngủ nặng trĩu xuống, lẩm bẩm ừm một tiếng trong miệng.
Sau khi đã rửa mặt xong, bấy giờ cơn buồn ngủ của Cam Đường mới tiêu tan đi đôi chút, có điều ở cổ tay vẫn không thoải mái lắm, cực kỳ nhức mỏi. Cô không nhịn được bèn xoa nắn cử động khớp ngón tay vài lần, đồng thời lẩm bẩm: "Tay em sao lại mỏi thế này..."
Âm cuối vừa mới dứt, trong đầu cô bỗng nhiên loé lên một tia sáng trắng xoá, khoảnh khắc ngọt ngào triền miên mà cô đã lãng quên trong nháy mắt lại chợt hiện ra. Cam Đường thoáng mở to mắt nhìn về phía Đoàn Thương Dữ ở bên kia, hiển nhiên anh cũng giật mình trước lời nói này của cô, cơn khô nóng từ cổ họng bắt đầu dâng lên, Cam Đường mím môi.
SOS, hãy để cô cứ vậy biến mất khỏi thế giới này đi mà!
Lúc này Đoàn Thương Dữ cũng phản ứng lại, anh tiến thêm một bước về phía cô, đưa tay ra nắm lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng giúp cô xoa bóp, khàn giọng hỏi: "Ngoại trừ nhức mỏi ra, có đau không?"
"Không, không đau." Cam Đường chớp chớp mắt, lắc đầu, cô rút tay ra, tiếp tục nói: "Chuyện này... Ăn sáng ở đây, đúng chứ? Chúng ta xuống tầng thôi nhỉ?" Nói xong, cô nhấc chân đi về phía cửa phòng ngủ.
Vừa đi được hai bước, cô lập tức bị Đoàn Thương Dữ ôm lấy từ phía sau: "Xin lỗi."
Vành tai Cam Đường nóng bừng, vô thức nói: "Không, không sao." Sau khi nói xong cô lại nhíu nhíu mày, cảm giác hình như có chỗ nào đó không ổn lắm?
"Cảm ơn." Đoàn Thương Dữ lại nói.
Cam Đường hả một tiếng: "Gì... Cái gì cơ?"
Đoàn Thương Dữ tiếp tục nói: "Cảm ơn em tối qua đã giúp anh."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cam Đường: "..." Thật muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình luôn, hỏi gì mà hỏi lắm vậy chứ hả?!!
Hai người cùng đi xuống tầng, dì giúp việc trong nhà đang dọn bữa sáng lên bàn ăn, Chung Tinh cũng bê đĩa từ phòng bếp ra ngoài, nhìn thấy hai người bọn họ, cười nói: "Chào buổi sáng, dậy rồi à, mau tới ăn sáng đi."
"Mẹ, để con giúp mẹ." Cam Đường nhấc chân đi qua, muốn tới giúp một tay.
"Để anh." Đoàn Thương Dữ đi tới trước cô một bước, nhận lấy chiếc đĩa trong tay Chung Tinh.
Ít lâu sau, Đoàn Kha và Đoàn Thương Nhất cũng lần lượt xuống nhà.
Đoàn Thương Nhất mặc một bộ âu phục cỡ nhỏ kiểu Anh Quốc, Cam Đường vừa liếc mắt một cái đã nhận ra là đồng phục học sinh, bây giờ đồng phục đi học đẹp đẽ tinh xảo hơn đồng phục trước kia của họ rất nhiều.
Sau khi ăn sáng xong, Chung Tinh đưa Thương Nhất đến trường học, Cam Đường và Đoàn Thương Dữ cùng nhau rời đi. Mưa rơi suốt đêm qua đến giờ vẫn chưa tạnh hẳn nhưng cũng đã ngớt đi rất nhiều, cây cối trong bồn hoa hai bên đường đều xanh mướt vì vừa được nước mưa gột rửa tưới tắm, xe cộ qua lại vội vã.
Đoàn Thương Dữ đưa Cam Đường về căn hộ trước, sau khi anh dừng xe, cô quay người muốn lấy máy ảnh và laptop để ở ghế sau, nhưng còn chưa kịp chạm tới thì đã bị Đoàn Thương Dữ nắm lấy cổ tay.
“Để anh.” Nói xong, anh lấy máy ảnh và laptop cho cô, rồi tiếp tục bảo: “Đi thôi, anh đưa em lên.”
Cam Đường hả một tiếng: “Em… Em tự lên được mà?”
Đoàn Thương Dữ không nói không rằng, ánh mắt chỉ nhìn về phía cánh tay cô đã bị anh dùng quá sức tối qua.
Cam Đường: "… " Cô dùng chân leo lên tầng cơ mà. Đang nghĩ ngợi thì lại liếc thấy máy ảnh và laptop đều nằm gọn trên tay anh, hiểu rồi, nhưng mà cũng đâu có nghiêm trọng đến mức đó!
Đoàn Thương Dữ đã mở cửa xuống xe, Cam Đường cũng chỉ có thể xuống theo.
“Thực ra em có thể tự mang lên được.” Cô vẫn cố gắng chống cự.
Đoạn Thương Dữ một tay cầm máy ảnh và laptop, tay kia vòng qua ôm lấy bả vai cô: “Đi thôi.”
Cam Đường: "… " Đành vậy.
Đoàn Thương Dữ đưa Cam Đường vào tận trong nhà, để máy ảnh và laptop lên bàn trà, sau đó nói với cô: “Nếu buồn ngủ thì cứ đi ngủ tiếp đi.”
Cam Đường gật đầu thật mạnh, bởi vì đúng là cô đang thật sự muốn làm như thế, cô còn muốn ngủ thêm một giấc.
...
Đoàn Thương Dữ đi rồi, Cam Đường lên tầng ngủ tiếp, tỉnh lại lần nữa thì đồng hồ đã điểm đã gần 12 giờ trưa rồi. Sau khi ngủ no nê tỉnh dậy, cả người Cam Đường đều thoải mái hơn nhiều. Đang duỗi người trong chăn, cô bỗng nhiên nghĩ ra điều gì đó, bèn thử cử động tay một chút, cũng không còn mỏi nữa. Cam Đường vén chăn lên rời khỏi giường, vào phòng tắm rửa mặt qua loa rồi cầm điện thoại vừa đi xuống tầng vừa mở app gọi thức ăn giao hàng tận nơi.
Khi cô đang ngồi trên ghế sô pha lướt xem menu gọi món, ở ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng nắp che mật mã mở ra, tiếp theo sau đó là tiếng mở khóa bằng vân tay, cửa chính được mở từ bên ngoài.
Đoàn Thương Dữ vừa đẩy cửa bước vào thì bèn cùng Cam Đường bốn mắt nhìn nhau.
“Sao anh lại về rồi?” Cam Đường ngạc nhiên, sau đó cô lại nhìn thấy hộp thức ăn sẵn mang về trên tay anh, bèn đi dép lê lạch bạch chạy về phía anh: “Anh đặt cơm trưa à?” Cô duỗi tay định cầm lấy, nhưng lại bị Đoàn Thương Dữ né ra.
Cam Đường: "??? " Cô bất đắc dĩ lắc lắc tay trước mặt anh: “Đã không sao rồi!”
“Có hơi nặng.” Đoàn Thương Dữ thay dép, kéo cô đi về phía bếp: “Chưa ăn cơm trưa phải không?”
“Đúng là vừa khéo, em mới định gọi đồ thôi.”
“Vậy là anh vẫn về kịp.”
Đoàn Thương Dữ bầu bạn ăn cơm cùng Cam Đường xong thì lại phải đến công ty ngay. Cam Đường tiễn anh ra tới cửa, cho dù trưa nay anh có về nhà hay không thì trong lòng cô cũng chẳng hề cảm thấy mất mát buồn bực, vậy mà anh lại đặc biệt mang cơm về cùng cô dùng bữa, trái tim cô chợt ngọt ngào như mía lùi. Vậy nên khi anh sắp ra cửa, cô bèn giơ tay kéo lấy ống tay áo của anh.
Sau khi nụ hôn từ biệt đầy bịn rịn kết thúc, Đoàn Thương Dữ mới hài lòng rời đi.
Cam Đường đóng cửa lại, dùng bàn tay áp lên gò má nóng rực, nhẹ nhàng cất bước đi về phía bàn trà. Cô ngồi trên thảm trải sàn phía sau bàn, chuyển hình ảnh và video hậu trường mà cô đã chụp cho Lục Chi Bái vào laptop, những giờ sau đó cô đều dành hết cho việc chỉnh sửa video hậu trường và mấy tấm hình.
Sau khi chỉnh sửa xong xuôi cả rồi, Cam Đường bèn gửi hình ảnh và video hậu trường cho Triệu Mân, người quản lý của Lục Chi Bái qua email.
Đến tận đêm khuya, Cam Đường mới nhận được tin nhắn trả lời của Triệu Mân, nói là trước đó cô ấy bận bịu không nhìn thấy tin nhắn. Cô ấy bày tỏ sự hài lòng với video hậu trường và ảnh chụp, cũng nhanh chóng thanh toán phần tiền còn lại cho phòng làm việc bên phía cô, cũng nói mình đã gửi ảnh chụp thương hiệu bản cứng cho người phụ trách của 100%, muộn nhất là tối mai sẽ thanh toán nốt phần tiền còn lại cho cô.
Cam Đường nói không cần phải vội.
Thứ sáu, dưới sự giới thiệu của tổng biên tập “Étude”, Cam Đường đi ăn cơm với một nhiếp ảnh gia khác. Giống như cô, người đó cũng là một nữ nhiếp ảnh gia, lớn hơn cô ba tuổi, năm nay vừa tròn ba mươi, tính cách vô cùng sôi nổi, hai người cùng ăn bữa cơm này rất vui vẻ.
Sáng sớm ngày mười ba tháng tư, Cam Đường dẫn theo Kim Hiểu Hiểu tới studio của “Étude”. Khi họ đến nơi, ba người mẫu chụp ảnh hôm nay đã có mặt. Kì này “Étude” mời tới đây ba người mẫu trẻ tiềm năng, chiều cao đều trên một mét tám bảy, vai rộng chân dài, nhìn qua vô cùng tuấn tú đẹp mắt.
Hai người trong số họ đã trang điểm xong, người còn lại vẫn đang trang điểm. Lúc ba người nhìn thấy Cam Đường, trong mắt đều lộ ra vẻ ngạc nhiên, sau khi trông thấy máy ảnh trong tay cô thì họ lại càng ngạc nhiên hơn. Cam Đường đã quen với ánh mắt này rồi, chủ động chào hỏi các chuyên gia trong phòng trang điểm và cả ba người họ.
Trần Mính phản ứng nhanh nhất: “Chào cô.”
Cam Đường mỉm cười với anh ấy: “Xin chào.”
Hai người kia cũng phản ứng lại, lần lượt nói lời chào hỏi Cam Đường.
Sau khi bố trí địa điểm chụp ảnh ổn thoả, trước hết Cam Đường chụp ảnh cá nhân cho Trần Mính và Diêu Khang đã trang điểm xong.
Chỉ trong một buổi sáng, Cam Đường đã chụp xong ảnh cá nhân cho cả ba người, cộng thêm ảnh đôi của Trần Minh cùng Diêu Khang, ảnh đôi còn lại và ảnh nhóm ba người thì buổi chiều sẽ chụp tiếp.
Buổi trưa, Cam Đường, Kim Hiểu Hiểu và ba người mẫu ăn cơm ở ngay tại phòng chụp cùng những nhân viên công tác khác. So với suất cơm đầy đủ thịt rau của họ, suất cơm của mấy người bên Trần Mính lại nhạt nhẽo đến kỳ lạ, mỗi người ăn một hộp salad trộn. Ba người miệng thì ăn rau trong hộp cơm của mình, ánh mắt lại gần như cùng một lúc nhìn về phía hộp cơm của những người khác, cảnh tượng bi hài không biết phải diễn tả thế nào.
Thật ra mấy người Trần Mính ngày thường cũng không đến nỗi quá ham ăn, chẳng qua là trước buổi chụp hôm nay họ liên tục phải kiểm soát cân nặng, khoảng thời gian này toàn ăn rau, gần như sắp ói luôn rồi, cho nên bây giờ nhìn thấy bữa ăn có thịt có rau của mọi người thì bèn không kiềm chế nổi, cứ thế liếc mắt nhìn sang.
Ăn xong cơm, còn khoảng nửa tiếng để nghỉ trưa, Cam Đường ngồi một bên xem ảnh gốc.
“Cô Cam?” Bỗng nhiên một giọng nói hơi quen thuộc vang lên.
Cam Đường nhìn qua theo phản xạ.
Bạch Dung?
Quả đúng là Bạch Dung, thật ra sáng nay Bạch Dung đã biết Cam Đường cũng đang ở đây, chẳng qua hồi sáng cô ấy chụp ảnh ở địa điểm tương đối xa chỗ này, bây giờ có chút thời gian mới vội vàng chạy qua.
Cam Đường đứng dậy đi về phía cô ấy, nhìn concept trang điểm khuôn mặt và trang phục trên người cô ấy đã đoán ra được ngày hôm nay cô ấy vừa chụp hình.
Bạch Dung cười nói: “Cô Cam, cảm ơn cô.”
Cam Đường hả một tiếng: “Cảm ơn tôi vì chuyện gì cơ?”
Bạch Dung giải thích: “Dù sao lần này tôi có thể được mời đến chụp ảnh cho Étude, thật ra cũng nhờ trước đây cô từng chụp ảnh hậu trường cho tôi.”
Ngày hôm ấy, sau khi bài đăng Weibo của vị blogger thời trang kia leo được lên hẳn hot search, cơ hội làm việc của rất nhiều người mẫu bên họ cũng đều trở nên tốt hơn hẳn. Nhất là Bạch Dung, hình ảnh của cô ấy được blogger thời trang để ở ô chính giữa trong khung chia chín ảnh, dạo gần đây những công việc mà quản lý của cô ấy nhận được đều là nhờ vào sức nóng của bức ảnh hậu trường ấy. Mà trong số đó, công việc chất lượng nhất chính là chụp hình trang bìa cho “Étude”, mặc dù chỉ là ảnh bốn người, nhưng cũng khá hơn nhiều so với những bộ ảnh photoshoot tập thể của cô ấy trước đây.
Cam Đường nghe xong lời giải thích của cô ấy thì cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra, trong giới này, người mẫu và nhiếp ảnh gia luôn luôn hỗ trợ nâng đỡ cho thành tựu của nhau, Bạch Dung nói cảm ơn cô, thật ra cô cũng không thể không nói lời cảm ơn cô ấy mà?
Lát nữa hai người đều còn có buổi chụp nên cũng không thể tán gẫu quá lâu. Trước khi đi, trên mặt Bạch Dung hiện lên vẻ đắn đo do dự, cuối cùng cô ấy vẫn mở miệng hỏi: "Cô Cam, buổi tối cô có rảnh không? Tôi mời cô đi ăn một bữa được chứ?"
Dĩ nhiên Cam Đường đã nhận ra sự hồi hộp xen lẫn mong chờ trên khuôn mặt của cô ấy, vì thế bèn gật gật đầu: "Được chứ."
Bạch Dung nghe được lời này, đôi mắt cũng sáng lên theo: "Vậy cô Cam, tôi đi trước nhé, có thể tôi sẽ chụp xong trước cô, vậy tôi chụp xong sẽ qua đây chờ cô!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...