Minh hôn yêu thầm

 
Lúc này hơn nửa người Cam Đường đều đã nằm sấp trên người Đoàn Thương Dữ, một tay cô giữ chặt lấy vai anh, một tay đỡ lấy gò má anh, không hiểu sao lại có chút cảm giác gì đó áp đảo hơn, cô mạnh bạo hôn lên môi anh. Từ lúc bị cô đẩy ra, Đoàn Thương Dữ đã biết mình chọc giận làm cô mất hứng rồi, nhân lúc này có bậc thang đi xuống thì vội vàng chủ động tiếp nhận.
Mà sau khi Cam Đường thuận lợi thăm dò vào trong thì không chạm vào đầu lưỡi của anh, khi anh chủ động thì né tránh, còn hơi không hài lòng nhéo nhéo lên bờ vai anh. Lặp đi lặp lại như thế vài lần, Đoàn Thương Dữ cũng phát hiện ra, là tại khi nãy mình né tránh khiến cô mất hứng đây mà.
Sự yên phận của Đoàn Thương Dữ khiến Cam Đường cảm thấy khá hài lòng, ghé lên người anh tiếp tục hôn. Nhưng cô lại không có nhiều kỹ năng hôn lắm, hơn nữa rất dễ thấy mệt mỏi chỉ sau một thời gian ngắn, Cam Đường ít nhiều cũng cảm thấy rất mất mặt bởi thể lực có hạn của bản thân, không muốn chủ động nữa, muốn phá game* luôn...
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
(*) Nguyên văn là "Bãi lạn" (摆烂): ngôn ngữ mạng, phá game khi biết không thể thắng, thể hiện việc khi tình huống xấu thì không muốn chủ động thay đổi mà mặc kệ nó.
Trong bóng tối, Đoàn Thương Dữ cũng rất nhạy bén cảm nhận được sự thay đổi của cô, biết cô không còn sức nữa, trong mắt hiện lên ý cười. Anh lập tức nắm chặt vòng eo thon nhỏ của cô, dùng sức một chút, vị trí của hai người trong nháy mắt đã thay đổi.
Gáy Cam Đường rơi lên chiếc gối mềm mại, Đoàn Thương Dữ cũng thuận theo tư thế nghiêng người về trước đè xuống dưới, anh không nói câu nào, chỉ dễ dàng cạy mở hàm răng của cô.
Chẳng mất bao lâu, nụ hôn của anh đã đi tới bên cằm, hôn dọc theo chiếc cằm thon nhỏ của cô đến vành tai cô, tai và cổ của Cam Đường luôn nhạy cảm hơn, cô không thể chịu đựng được mà run lên trong vòng tay anh.
Quả nhiên, so với anh, cô vẫn không lưu loát bằng, thêm vào đó cô cũng không thể phủ nhận, thật ra mình vẫn thích anh chủ động hôn hơn.
Nhiệt độ trong phòng ngủ không ngừng tăng cao, tay Đoàn Thương Dữ cũng chẳng hề rảnh rỗi. Môi Cam Đường bị chặn kín, chỉ có thể phát ra tiếng nghẹn ngào vỡ vụn, cảm giác được anh không có ý định dừng lại, thế nên trong tiềm thức liền vặn eo giãy dụa né tránh.
Một giây sau, tiếng rên nặng nề trước nay chưa từng có của đàn ông khiến Cam Đường giống như bị điểm huyệt, trong nháy mắt không dám nhúc nhích, trái tim Cam Đường càng đập càng gấp gáp, như thể ngay giây sau sẽ bật tung lồng ngực lao ra ngoài.
Phòng ngủ không bật đèn, cũng vì thế mà Cam Đường không nhìn thấy mồ hôi mỏng trên trán cùng gò má anh, cũng không nhìn thấy gân xanh của anh lờ mờ giật giật vì ngấm ngầm chịu đựng và kiềm chế, Đoàn Thương Dữ nặng nề thở hắt ra, anh có chút khó khăn buông người trong ngực ra.

Trong bóng tối, Cam Đường nghe thấy thanh âm sột soạt do ma sát phát ra khi anh xuống giường, ngay sau đó, giọng nói khàn khàn của anh vang lên: "Ngoan, em ngủ trước đi."
Ngay khi Đoàn Thương Dữ xoay người đang muốn rời đi, Cam Đường cũng không biết mình bị làm sao, thế nhưng trong bóng tối cô lại níu được chính xác góc áo anh.
Cơ thể Đoàn Thương Dữ tức thời khựng lại, yết hầu của anh chuyển động dữ dội.
"Đường Đường?"
Lúc này Cam Đường cũng hoảng hốt vô cùng, cô siết chặt nắm tay, trên gương mặt ửng hồng tràn đầy mâu thuẫn, có điều Đoàn Thương Dữ lại không nhìn thấy được. Cuối cùng Cam Đường vẫn thật nhỏ giọng mở miệng.
Sau khi cô nói xong, không khí trong phòng ngủ ngay lập tức ngưng đọng.
Qua vài giây, hai người đều không nói gì, Cam Đường phải lấy hết can đảm mới dám mở miệng nói lời kia, sự trầm lặng kéo dài của anh làm cô có cảm giác hai gò má đỏ bừng gần như sắp bốc cháy, đồng thời cũng hy vọng mình có thể biến mất khỏi thế giới này luôn cho xong...
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghĩ đến đây, ngón tay cô đang nắm chặt góc áo anh cũng mơ màng có dấu hiệu buông ra, nhưng một giây sau đó, Cam Đường cảm giác được một bóng đen nhào về phía mình, cánh tay bị người đàn ông giữ lấy không cho xen vào, rất nhanh sau đó, tựa như có tiếng sấm nổ chớp giật vang lên trong đầu, đùng một cái khiến cô hoa mắt choáng váng.
...
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hết thảy rốt cuộc cũng bình ổn trở lại, Đoàn Thương Dữ hài lòng vừa ý ôm chặt người trong ngực, sau đó giơ tay bật đèn ngủ trên đầu giường "cạch" một tiếng, trong nháy mắt bóng tối mờ mịt đã bị ánh đèn ấm áp xua tan, Cam Đường nhanh chóng vùi má vào hõm cổ anh.
Đoàn Thương Dữ giật mình, đôi mắt hiện lên ý cười, anh nghiêng đầu hôn lên lọn tóc cô.
"Anh dọn dẹp một chút đã, được chứ?"

Cam Đường không nói lời nào, chỉ gật gật đầu, ngay lúc anh đứng dậy lấy khăn giấy, cô bèn vùi khuôn mặt ửng đỏ vào trong gối. Hiện tại cô không muốn nhìn thấy anh, cũng không muốn để anh nhìn thấy bộ dạng lúc này của mình.
Chờ đến khi Đoàn Thương Dữ dọn dẹp qua loa cho mình một chút xong, sau đó mới để ý thấy Cam Đường không biết từ lúc nào đã vùi mặt vào trong gối, anh đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa gáy cô, giọng nói khàn khàn: "Như vậy không ngột ngạt à?"
Có điều Cam Đường cũng không đáp lại anh, sau đó tầm mắt Đoàn Thương Dữ rơi xuống bàn tay nhỏ bé mà cô để lộ ra bên ngoài, anh rút giấy ướt cạnh đó, lau sạch sẽ ngón tay nhỏ nhắn của cô.
Sau khi tay đã được lau sạch, Đoàn Thương Dữ dùng âm thành khàn khàn dịu dàng nói: "Có muốn đi tắm không?"
Cam Đường do dự mâu thuẫn vài giây, nhỏ giọng nói với anh: "... Vậy anh tắt đèn được không?"
Đoàn Thương Dữ suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Tắt đèn không nhìn thấy đường được, sẽ vấp ngã đấy." Lúc này bên ngoài trời đang mưa, phòng ngủ tắt đèn đã chẳng mấy sáng sủa từ trước, đi một mình còn có thể mò mẫm từng bước, nhưng nếu là ẵm thêm một người thì sẽ vẫn có chút nguy hiểm. Nếu anh đi một mình thì không sao, nhưng bế cô thì anh không thể mạo hiểm được.
Cam Đường: "..." Hình như sau khi tắt đèn đúng là tối thui.
Đoàn Thương Dữ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, tay kia nhấn lên thắt lưng mảnh khảnh của cô, nhẹ nhàng lay lay hai cái, mang theo hàm ý thương lượng đầy cưng chiều, sau đó anh đưa tay giữ lấy eo kéo cô về phía mình, thấy cô không có ý phản kháng, lúc này mới một tay ôm lấy cô từ trên giường.
Cam Đường lấy lại một chút sức lực, hai chân vô thức kẹp lấy thắt lưng anh, cánh tay vòng qua cổ anh, lúc đó trên mặt cũng hiện lên dáng vẻ không thể tin được. Chờ đã? Vừa rồi sao cô lại bị anh ôm lên khỏi giường, cánh tay và lực eo của anh mạnh tới vậy sao??? Lúc này cô kinh ngạc đến mức quên mất cả chuyện vừa nãy đang xấu hổ mất tự nhiên.
Đoàn Thương Dữ được nhìn thấy dáng vẻ lúc này của cô đúng như mong muốn, hai gò má trắng nõn nhẵn nhụi ửng hồng lên, đôi mắt như được làn nước gột rửa trong veo, mí mắt, đuôi mắt cùng chóp mũi đều lấm tấm sắc hồng, vì giật mình mà đôi môi sưng đỏ cũng khe khẽ hé mở.
Cam Đường va phải đôi mắt Đoàn Thương Dữ, bị kéo ngược trở về từ cảm xúc kinh ngạc, cô chớp chớp mắt vài cái, nhìn đôi mắt sâu thẳm mà thấm đẫm ý cười của anh, nhiệt độ lại bắt đầu dâng lên từ trên cổ, cô mím môi, sau đó đấm lên vai anh.
"Nhìn cái gì vậy? Còn nhìn nữa hả?"

Thanh âm khàn khàn mà nũng nịu vô cùng.
Yết hầu Đoàn Thương Dữ chuyển động, anh cười cười nhấc cô lên, nói: "Được rồi, không nhìn, không nhìn nữa." Sau đó sải bước về phía phòng tắm.
Cam Đường ôm chặt cổ anh, dứt khoát vùi hai gò má nóng lên cổ anh.
Đoàn Thương Dữ bật đèn trong phòng tắm lên, dịu dàng hỏi cô: "Muốn ngâm mình hay tắm vòi hoa sen?"
Cam Đường ngẩng đầu lên, cô mím môi, thật ra cô muốn ngâm mình, nhưng lúc này cô vừa mệt vừa buồn ngủ, cô lo rằng nếu ngâm mình thì sẽ ngủ thiếp đi trong bồn tắm mất. Cô vẫn muốn nhanh chóng tắm rửa xong xuôi rồi đi ngủ sớm hơn, vì thế không còn chút sức lực nào nói: "Tắm vòi hoa sen đi."
Đoàn Thương Dữ gật đầu, cẩn thận thả cô xuống, chờ đến khi cô đứng vững rồi mới đưa tay mở vòi nước trong phòng tắm ra, hơi nóng mờ mịt lập tức lan ra khắp phòng tắm, rất nhanh sau đó, lại đưa cho cô một bộ đồ ngủ sạch sẽ. Anh không nhịn được hôn lên gò má nhỏ nhắn của cô, nói: "Em tắm trước đi, anh dọn dẹp bên ngoài một chút."
Cam Đường mặt đỏ bừng gật đầu ừ một tiếng.
Sau khi Đoàn Thương Dữ đi ra ngoài, lúc này Cam Đường mới bước vào phòng tắm, cô yên lặng cúi đầu nhìn xuống tay mình, lúc này cổ tay vẫn còn mỏi nhừ, Cam Đường lập tức nắm chặt ngón tay, không dám tiếp tục suy nghĩ nữa.
Cam Đường cực kỳ buồn ngủ, nhanh chóng tắm rửa thật vội vã*, thật ra cô cũng không muốn sấy tóc cho lắm, tiếc rằng tóc cô quá dài mà lại dày, phải sấy khô mới có thể ngủ được, cho nên cô đành gắng gượng sấy tóc đến lúc nửa khô rồi không thể chờ được nữa gấp máy sấy đi ra ngoài.
(*) Nguyên văn là "Tắm chiến đấu" (战斗澡): cách tắm của binh sĩ trong thời gian chiến đấu, tranh thủ thời gian nghỉ để tắm chỉ với vòi hoa sen.
Lúc đi ra ngoài, Đoàn Thương Dữ đã thay chăn ga trải giường mới, cô nhìn tấm ga trải giường nhăn nhúm bị thay ra, khàn giọng lo lắng hỏi: "Cái này phải làm sao?"
Ngoài trời vẫn còn mưa, chắc chắn không thể giặt sạch được, chưa nói đến việc nơi này cũng không phải chỗ ở của họ, chỉ có hai người anh với cô. Sáng mai bọn họ sẽ trở về nhà, nếu bị dì Chung chú ý tới... Nghĩ đến đây, da mặt Cam Đường đã không ngừng nóng lên, tuy hai người họ cũng chưa làm được tới bước đó, nhưng người khác sẽ không cho rằng như vậy đâu...
Từ biểu tình của cô, Đoàn Thương Dữ đã đoán được băn khoăn trong lòng cô, anh cười nhắc nhở: "Có phải em quên mất máy giặt rồi không? Dùng máy giặt sấy rất nhanh."
Cam Đường: "..." À, quả nhiên là tâm trí cô đang lơ mơ không rõ ràng, quên béng cả máy giặt tích hợp chức năng sấy.
Đoàn Thương Dữ thấy dáng vẻ hoảng hốt của cô thì trong lòng đã mềm nhũn không chịu nổi, anh kéo cô đến bên giường, hôn lên trán cô: "Ngủ trước đi, những thứ này em không cần quan tâm nữa, anh sẽ xử lý ổn thoả."

Cam Đường mắt nhắm mắt mở gật gật đầu, đã buồn ngủ muốn mở mắt thật to cũng không mở nổi.
Đoàn Thương Dữ thấy cô buồn ngủ đến như vậy, bèn giúp cô vén chăn lên, nói với cô: "Nào, lên giường đi."
Cam Đường nghe lời nằm lên giường, Đoàn Thương Dữ đỡ cô nằm xuống, sau đó lại tỉ mỉ giúp cô dém chăn, bấy giờ mới cuốn chăn ga trải giường vừa thay đi vào phòng tắm.
Cam Đường vùi mặt vào trong chăn, chăn ga mới thay có mùi nước giặt sạch sẽ khoan khoái, lúc này cô hoàn toàn không còn hơi sức nghĩ tới Đoàn Thương Dữ trong phòng tắm nữa.
Những hạt mưa bên ngoài cửa sổ vẫn đang liên tục đập lên cửa kính, khi ấy ở trong tai Cam Đường lại giống như là khúc hát ru, làm mí mắt cô càng ngày càng nặng trĩu, rất nhanh chóng, cô đã lập tức ngủ thiếp đi.
Đoàn Thương Dữ bỏ chăn vừa thay ra vào trong máy giặt sấy cài đặt thời gian giặt đồ, ngay sau đó đi vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, đến khi anh từ phòng tắm đi ra ngoài, Cam Đường nằm trên giường thật sự đã ngủ thiếp đi.
Có điều tư thế ngủ không được ngay ngắn nề nếp lắm, một chân lộ ra ngoài chăn, ống quần bị xốc lên một chút, lộ ra một đoạn mắt cá chân trắng muốt, chân nhỏ cũng mảnh khảnh nằm trơ trọi.
Đoàn Thương Dữ nhẹ nhàng đi qua, anh giúp cô kéo ống quần xuống, lại đặt bắp chân của cô vào trong chăn ấm đắp lại, lúc này mới quay lại đầu giường.
Anh nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, lông mi như chiếc quạt nan, môi hồng phơn phớt, sự dịu dàng như muốn tràn ra khỏi ánh mắt, sau đó tầm mắt rất nhanh lại rơi xuống bàn tay cô đang đặt ở bên ngoài, ngón tay trắng nõn thon dài như cây hành, anh cầm tay cô nâng lên kề môi, đặt xuống vài nụ hôn chân thành.
Đoàn Thương Dữ cứ như vậy nhìn cô thật lâu, mãi đến khi vang lên âm thanh báo hiệu máy giặt giặt xong ở trong phòng tắm, lúc này anh mới đứng dậy quay vào phòng tắm, thu dọn tất thảy mọi thứ ổn thoả xong xuôi, anh một lần nữa trở lại giường, sau khi tắt đèn lập tức ôm chặt lấy người đang ngủ say sưa vào trong lồng ngực.
"Ngủ ngon, mơ đẹp."
Giọng nói trầm thấp khàn khàn của anh vang lên.
Cam Đường đang ngủ đương nhiên sẽ không nghe thấy, nhưng cô lại thật sự có được một đêm mộng đẹp.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui