Trong lúc nghỉ ngơi, Cam Đường chủ động đi qua nói chuyện với Lục Chi Bái. Lục Chi Bái vừa mừng vừa lo, mà Cam Đường cũng không chỉ nói chuyện phiếm với cô ấy, mà còn chia sẻ với cô ấy một số kỹ xảo được sử dụng khi chụp ảnh. Là một nhiếp ảnh gia thời trang chuyên nghiệp, những gì Cam Đường hướng dẫn cũng không thua kém so với giáo viên mà trước đó cô ấy mời đến cả. Hơn nữa cô còn là nhiếp ảnh gia cầm ống kính chính của tạp chí, thế nên Lục Chi Bái càng vô thức nghe những kĩ xảo mà Cam Đường chỉ dạy hơn.
Trước khi quay trở lại buổi quay chụp, Cam Đường lại chỉ bảo cho cô cách để tìm cảm giác khi chụp ảnh. Dưới sự nhẫn nại chỉ bảo 1 đối 1 của Cam Đường, tâm trạng căng thẳng lo lắng của Lục Chi Bái dần dần biến mất. Đợi khi đến lần quay chụp tiếp theo, trạng thái của Lục Chi Bái tốt lên rất nhiều, mắt thường cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Đứng trước ống kính, cô ấy càng ngày càng có thể chủ động thể hiện ra được sự hấp dẫn của phong cách Trung Hoa.
Người đại diện của Lục Chi Bái cũng cực kỳ vui vẻ, buổi trưa cô ấy còn đặt mời tất cả các nhân viên công tác của đoàn đội nhiếp ảnh và Cam Đường một phần thức ăn cùng với trà sữa. Các nhân viên công tác ăn đồ của người ta thì cũng dễ tính hơn hẳn. Mặc dù hôm nay thời gian tan làm muộn hơn so với trong suy nghĩ của mọi người, nhưng cũng không có ai tỏ ra bất mãn hay phàn nàn gì cả, đây cũng là vì tâm trạng của cô Cam rất ổn định.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bọn họ đã làm nghề này nhiều năm như vậy, cũng hiểu rất rõ rằng cảm xúc của lãnh đạo ảnh hưởng lớn đến nhân viên như thế nào. Khi gặp phải vấn đề trong lúc quay chụp, nếu như cảm xúc của nhiếp ảnh gia cầm ống kính chính có thể ổn định, không loạn, thì cũng có thể trấn an được cảm xúc của những người khác trong đoàn đội. Dưới sự kiên nhẫn chỉ đạo và dẫn dắt của cô Cam, càng ngày cô Lục càng đi vào được trạng thái, thấy thế thì trong lòng các nhân viên công tác cũng yên tâm hơn hẳn.
Trước đây Kim Hiểu Hiểu đã làm tạp vụ cho không ít nhiếp ảnh gia trong tạp chí nhà mình rồi, đối với tính cách của đại bộ phận nhiếp ảnh gia trong tạp chí thì cô ấy đều có chút hiểu biết. So sánh một chút, cô ấy cảm thấy bản thân mình thích làm việc với Cam Đường hơn, đồng thời cô ấy cũng âm thầm cảnh báo mình nhất định phải làm tốt công việc của bản thân!
Sau bữa trưa còn có một khoảng thời gian nghỉ ngơi. Lục Chi Bái đi đến nói gì đó với người đại diện của mình, sau đó liền quyết định dời cuộc phỏng vấn sau khi kết thúc quay chụp lên để quay vào giờ nghỉ trưa. Phóng viên phụ trách phỏng vấn cũng không có ý kiến gì cả. Các cô ấy cũng hiểu buổi quay chụp hôm nay có lẽ sẽ kết thúc muộn, mà mọi người cũng không có ai muốn phải tăng ca cả. Thế nên ai cũng đồng ý việc dời buổi phỏng vấn lên trước. Đợi khi Lục Chi Bái phỏng vấn xong thì giờ nghỉ trưa cũng kết thúc. Buổi quay chụp buổi chiều bắt đầu.
Đợi đến khi tất cả tạo hình của kỳ báo lần này quay chụp xong thì cũng đã rất muộn so với thời gian nghỉ mà họ dự tính ban đầu. Tất cả mọi người đều rất mệt mỏi. Mà vì muốn cảm ơn tất cả mọi người đã vất vả làm việc nên người đại diện của Lục Chi Bái còn cố ý muốn mời tất cả cùng đi ăn tối.
Mặc dù hôm nay quay chụp cả ngày, ai ai cũng rất mệt mỏi, chỉ hận không thể bay về nhà nghỉ ngơi ngay lập tức. Nhưng mà bây giờ đại minh tinh mời bữa tối miễn phí, ai lại không vui vẻ mà ăn chứ? Thế là tất cả mọi người đều âm thầm nhìn về phía người quản lý đoàn đội- Cam Đường.
Cam Đường cũng hiểu quy tắc bình thường ở đây, cô cũng biết bữa cơm này là Lục Chi Bái thật lòng muốn mời. Thế nên dưới ánh mắt mong chờ của nhân viên công tác, cô gật đầu: “Vậy thì lần này phải để cho cô Lục tốn kém rồi.”
Người đại diện của Lục Chi Bái cười nói: “ Không tốn kém, không tốn kém. Đây đều là điều nên làm cả. Hôm nay mọi người đều vất vả nhiều rồi!”
Trên mặt của tất cả các nhân viên công tác đều đầy ý cười, mọi người cũng đáp lại mấy câu khách sáo: “Không vất vả” “Không cần khách sáo như vậy đâu”.
Vì mọi người còn đang bận thu dọn mọi thứ ở chỗ quay chụp, thế nên Cam Đường tranh thủ xem qua rồi chọn ảnh vòng 1 cùng Lục Chi Bái và người đại diện của cô ấy. Đợi đến sáng mai khi biên tập viên tạp chí đi làm thì lại chọn lọc thêm một lượt nữa. Trong lúc chọn ảnh, Cam Đường cũng cùng lúc nhìn thấy tin nhắn mà Đoàn Thương Dữ gửi cho cô khoảng 1 tiếng trước, anh hỏi cô đã quay chụp xong chưa, cùng đi ăn cơm với anh.
Cam Đường nhìn thời gian, bây giờ đã là hơn 8 giờ rồi. Hơn nữa cô vừa đồng ý sẽ đi ăn cùng với đoàn đội của Lục Chi Bái. Nếu như bây giờ cô bảo cô không đi nữa thì cũng không tốt. Nghĩ vậy, cô liền đưa tay trả lời lại tin nhắn của Đoàn Thương Dữ.
Cam Đường: Xin lỗi, xin lỗi, bây giờ em mới nhìn thấy tin nhắn. Buổi quay chụp của ngày hôm nay vừa mới kết thúc xong, nhưng mà đoàn đội đối phương muốn mời đoàn đội của em đi ăn cơm. Em là người phụ trách, không thể không đi được. Thế nên tối nay em không thể đi ăn cơm với anh rồi. Không phải anh vẫn đang đợi em đấy chứ?
Đúng thật là Đoàn Thương Dữ vẫn chưa hề ăn tối. Vừa nhìn thấy tin nhắn của Cam Đường, anh đã trả lời ngay: Đúng vậy đó, anh vẫn đang định đợi em cùng đi ăn tối chung mà. Nhưng mà em không cần lo lắng cho anh đâu, em cứ đi ăn cơm vui vẻ đi. Lát nữa anh bảo Cao Trình đặt cơm cho anh là được rồi.
Bình thường nếu không có chuyện gì đặc biệt, hầu như Đoàn Thương Dữ đều dựa theo thời gian tan ca của Cam Đường mà cùng ăn cơm tối với cô, còn công việc thì đem về nhà xử lý tiếp. Còn hôm nay do anh biết việc Cam Đường có buổi quay chụp, hơn nữa còn có thể tan trễ nên anh mới ở lại công ty để tăng ca.
Cam Đường nhìn sự quan tâm chăm sóc cực kì chu đáo của Đoàn Thương Dữ với mình, trong lòng cô cảm thấy thật mềm mại ấm áp. Cô nghĩ nghĩ, cảm thấy thật ra Đoàn Thương Dữ rất thích cảm giác được cô dựa dẫm ỷ lại vào anh, giống như chỉ cần cô bảo anh làm gì đó, anh ấy đều sẽ trở nên rất vui vẻ. Thế là cô gửi cho anh một tin nhắn.
Cam Đường: Vậy có lẽ tối nay em sẽ uống một ít rượu. Anh có rảnh không, đến đón em về nhé?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không ngoài dự đoán, cô vừa gửi tin nhắn đi chưa được mấy giây, Đoàn Thương Dữ đã trả lời lại cho cô một cái meme con chó con tuân lệnh.
Khóe môi của Cam Đường nhếch lên, cô cảm thấy Đoàn Thương Dữ dễ thương chết đi mất. Bình thường lúc nào anh cũng mặc tây trang, dáng vẻ thành thục ổn trọng anh tuấn, thế mà những lúc riêng tư lại rất hay gửi cho cô những chiếc meme chó con dễ thương. Hơn nữa bọn họ đã quen biết nhau nhiều năm như vậy rồi, cô cũng chưa từng thấy anh gửi meme cho cô bao giờ. Đây rõ ràng là sau khi yêu đương anh mới bắt đầu học dùng meme. Nghĩ đến đây, Cam Đường càng cảm thấy điều này thật sự rất hiếm có!
Đợi mọi người thu dọn xong trang thiết bị và mọi thứ ở studio xong, Cam Đường và Lục Chi Bái cùng người đại diện cũng chọn gần xong ảnh rồi. Một đoàn người lái xe đến thẳng nhà hàng mà đoàn đội của Lục Chi Bái đã đặt sẵn. Lái xe từ nhà xuất bản tạp chí tới đó tốn khoảng 15 phút. Cam Đường tiện có xe nên chở luôn cả Kim Hiểu Hiểu và 2 nhân viên công tác cùng nữa.
Đoàn đội của hai người cộng lại cũng khoảng hơn 10 người. Lục Chi Bái đã đặt sẵn một phòng bao riêng rộng rãi. Tất cả ngồi vào hai bàn, sau khi gọi món, mọi người cũng gọi thêm một ít rượu. Bọn họ cũng không gọi rượu mạnh mà chỉ gọi một ít rượu hoa quả. Rượu hoa quả không dễ làm cho người ta say. Hơn nữa Cam Đường còn có Đoàn Thương Dữ đến đón thế nên cô cũng uống một ít. Rượu có vị chua chua ngọt ngọt, uống cũng không tồi.
Người đại diện của Lục Chi Bái cực kì biết cách tạo bầu không khí trên bàn ăn. Không khí trong phòng bao cực kì vui vẻ nhẹ nhàng. Sau này, mỗi khi nhắc đến cả bữa cơm hôm nay hay nhắc đến Lục Chi Bái và đoàn đội của cô ấy, mọi người đều sẽ khen ngợi là chủ yếu. Sự căng thẳng mệt mỏi lúc quay chụp? Ầy, dù sao cô ấy cũng không phải người mẫu chuyên nghiệp, thế nên ai mà không có lúc căng thẳng cơ chứ? Tính cách người ta vừa tốt lại không có bệnh ngôi sao, mà còn rất lễ phép, bọn họ cảm thấy hợp tác với cô ấy rất vui vẻ!
Cam Đường cong khóe môi, cô cảm thấy sự giao lưu giữa người với người có nhiều lúc thật sự rất thú vị.
Hơn 10 giờ, bữa cơm của bọn họ cũng đến lúc kết thúc. Mọi người ăn uống no say xong bắt đầu thu dọn đồ đạc đi ra khỏi phòng bao. Trong đoàn người, người thì gọi xe, người thì thuê tài xế lái thuê đến lái. Ai ai cũng tự mình đi về nhà. Còn Cam Đường không gọi xe cũng không mời tài xế lái thuê đến, vì bây giờ cô đã có tài xế chuyên biệt của riêng mình rồi!
Trước khi bọn họ kết thúc bữa ăn thì Đoàn Thương Dữ cũng đã đến đây từ trước rồi.
Cam Đường nhìn quanh một vòng liền nhìn thấy Đoàn Thương Dữ dừng xe cách đó không xa. Sau khi cô chào mọi người xong lập tức chạy chầm chậm về phía Đoàn Thương Dữ. Đoàn Thương Dữ ngồi ở trong xe cũng nhìn thấy cô, anh lo lắng cô uống nhiều liền vội vàng mở cửa xe đi xuống.
Mà bên này, những nhân viên công tác còn chưa rời đi cũng chú ý tới cảnh tượng của Cam Đường ở phía bên kia. Họ nhìn thấy cô chạy về phía một chiếc xe màu đen, sau đó cánh cửa xe của chiếc xe đó mở ra, có một người đàn ông mặc tây trang màu đen từ trên xe bước xuống. Ánh sáng chỗ mà chiếc xe bên đó dừng lại không tốt lắm, làm cho mọi người không nhìn rõ dáng vẻ lẫn tướng mạo của anh. Bọn họ chỉ có thể nhìn thấy dáng thẳng tắp, cùng cách ăn mặc của anh. Đoán mò cũng có thể đoán được chắc chắn vẻ ngoài của anh không tệ, nhìn từ xa cũng đã thấy được khí chất rất đặc biệt.
Cam Đường cũng không uống say. Lúc này lý trí của cô cực kỳ tỉnh táo. Nhưng khi Đoàn Thương Dữ đến gần, cô vẫn không nhịn được mà lao vào lòng anh. Đoàn Thương Dữ đón lấy người ôm vào lòng. Anh có chút vừa mừng vừa lo. Anh ôm lấy eo cô, cúi đầu trầm giọng hỏi: “Uống say rồi à?”
Cam Đường ngẩng đầu lên nhìn anh, lắc lắc đầu: “Không say.”
Đoàn Thương Dữ nhìn đôi mắt sáng lung linh của cô, anh có cảm giác cứ như mình lạc vào một bầu trời sao vậy, sáng lấp lánh. Trong lòng anh cảm thấy rất vui vẻ. Mấy ngày nay cô luôn bận rộn, hai người cũng chẳng hôn nhau được cái nào cho đàng hoàng. Tóm lại là nụ hôn không sâu được như tối hôm đó.
Cam Đường nhạy cảm nhận ra sự thay đổi trong mắt của Đoàn Thương Dữ. Cô cũng nhận ra bây giờ mình vẫn đang ở bên ngoài, những đồng nghiệp chưa về của cô vẫn đang nhìn sang bên này. Thế là cô vội vàng chui ra khỏi vòng ôm của Đoàn Thương Dữ, đổi thành kéo kéo cánh tay anh nói: “Chúng ta về nhà thôi, em mệt rồi.”
Đoàn Thương Dữ cười cười, giúp cô mở cửa xe.
Đợi sau khi Cam Đường thắt dây an toàn xong, Đoàn Thương Dữ mới khởi động xe rời đi.
Cam Đường thoải mái mà dựa vào lưng ghế. Cô nghiêng mặt nhìn Đoàn Thương Dữ đang lái xe, trong lòng thầm cảm khái. Cũng không biết có phải do cô nghĩ nhiều hay không, nhưng cô luôn cảm thấy hình như sau khi yêu đương với anh xong, cô thấy anh trở nên đẹp trai hơn trước thì phải. Chẳng nhẽ đây là người tình trong mắt hóa Tây Thi hay sao??
Rất khó để Đoàn Thương Dữ không nhận ra ánh nhìn của Cam Đường. Anh nhìn về phía cô, đuôi lông mày hơi nhếch lên.
Cam Đường: “!!!” Xong rồi xong rồi, càng nhìn càng đẹp trai rồi!!
Sự mập mờ vô hình lại bắt đầu lan tràn trong không gian tối tăm yên tĩnh. Cam Đường nghĩ, phải còn một đoạn đường rất dài nữa mới về được tới nhà, thế nên cô cố hắng giọng nói: “Em ngủ một lát, khi nào đến nơi thì anh gọi em nhé.” Nói xong, cô liền chỉnh lại dáng ngồi rồi nhắm mắt giả vờ ngủ.
Đoàn Thương Dữ nhẹ nhàng nhìn cô, trong đôi mắt của anh hiện lên vẻ mất mát. Biểu hiện của cô chính là một loại trốn tránh, cô vẫn chưa quen việc dùng thân phận bạn gái để đối diện với anh. Sau đó, Đoàn Thương Dữ lại cảm thấy hình như mình hơi gấp gáp rồi. Bọn họ mới xác định quan hệ được 1 tuần, hơn nữa còn không đi theo trình tự như bình thường.
Đúng ra là Cam Đường giả bộ ngủ. Nhưng hôm nay cô vất vả quay chụp cả một ngày, buổi tối còn cùng ăn tối vui chơi với mọi người. Thế nên sau khi cô nhắm mắt lại cũng cảm thấy buồn ngủ thật, bất giác mà cũng thiu thiu ngủ mất.
Đến tận khi cô được Đoàn Thương Dữ gọi dậy. Cam Đường mơ màng mở mắt: “Đến rồi à?”
Đoàn Thương Dữ trầm giọng đáp: “Đến rồi.”
Cam Đường dụi mắt, cảm giác buồn ngủ vơi đi một chút.
Sau khi vào cửa, Đoàn Thương Dữ bật đèn và máy sưởi ở phòng khách lên. Sau đó anh đi vào bếp pha một cốc nước mật ong cho Cam Đường.
“Em chưa uống say mà.” Cam Đường nói.
Đoàn Thương Dữ cầm ly để vào tay cô: “Không say thì cũng uống một ít đi, ngọt đấy.”
Cam Đường: “....” Ngọt đấy? Dỗ trẻ con đấy à? Mặc dù trong lòng âm thầm oán trách, nhưng mà cô vẫn uống hết cốc nước mật ong mà anh pha cho. Anh pha rất vừa, vị ngọt thanh đạm vừa phải.
Cam Đường nhìn anh cầm chiếc cốc không vào trong phòng bếp rửa. Khi vào nhà anh đã cởi áo khoác ngoài và áo khoác tây trang ra rồi, bây giờ anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản cùng với quần tây màu đen. Dáng người anh cao thẳng, Cam Đường hơi mím môi, nhấc chân đi về phía anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...