Đoàn Thương Dữ… Thích cô ư?
Cam Đường sợ hãi bởi chính suy nghĩ của mình, ngay sau đó, hai nhân vật ở hai thái cực khác nhau xuất hiện trong não cô bắt đầu tranh đấu.
Sao có chuyện Đoàn Thương Dữ thích cô được? Nếu đúng là anh thích cô từ lúc ấy thì tính đến bây giờ cũng phải tám năm rồi mà? Mặc dù cô biết mình có ngoại hình rất xinh đẹp, từ nhỏ đến lớn có không ít nam sinh chạy theo tán tỉnh cô. Nhưng Đoàn Thương Dữ cũng không hề kém cạnh, anh không chỉ có ngoại hình xuất chúng, mà thành tích học tập cũng rất tốt, gia đình giàu có quyền thế, đi đâu mà chẳng có những cô gái xinh đẹp ưu tú hoặc bằng hoặc hơn cô thích anh? Cô thì có tài đức gì mà khiến Đoàn Thương Dữ phải yêu thầm suốt tám năm?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khoé miệng Cam Đường khẽ giật giật, cô tự cho rằng bản thân suy nghĩ kỳ lạ, tự mình đa tình. Lại nói, nếu anh thật sự thích cô nhiều năm như vậy thì tại sao, năm năm sau khi cô và Tô Hàng chia tay anh không hề có động tĩnh gì? Làm gì có ai có thể thích thầm một người trong suốt nhiều năm vậy mà không rên nổi một tiếng? Huống hồ bọn họ còn có tình cảm thanh mai trúc mã.
Có điều… Trong suốt năm năm ấy, mặc dù anh chưa một lần biểu lộ rằng mình thích cô bằng ngôn ngữ, nhưng mấy năm cô ở New York, số lần anh tới thăm cô còn nhiều hơn cả ba mẹ cô hay ba Chu. Mỗi lần tới anh sẽ dẫn cô đi tham dự một bữa tiệc lớn, có lần cô phàn nàn với anh rằng đồ ăn ở New York khó ăn muốn chết, thế là lần sau tới anh tự xông pha nấu cơm nhà cho cô ăn, tất nhiên chỉ gồm ba món ăn một món canh, đơn giản vậy thôi. Anh vốn là cậu ấm trong gia đình danh giá, mười đầu ngón tay chưa từng động đến một giọt mưa. Ngay cả lần cô phát sốt, như thể anh đã biết trước và bất ngờ xuất hiện trước cửa ký túc xá cô.
Có rất nhiều chuyện lặt vặt kiểu vậy nhưng Cam Đường không nhớ rõ, có điều, như thế tức là anh thích cô thật ư? Thích thật sao?
Nhưng từ nhỏ đến lớn, từ khi anh không kháng cự cô, anh luôn đối xử với cô tốt như vậy. Anh sẽ chờ cô rồi cùng nhau đi học, cho cô chép bài, dùng tiền tiêu vặt của mình để mua kẹo cho cô, cuối tuần thường dành thời gian đưa cô ra ngoài chơi, chẳng lẽ nói anh thích cô từ nhỏ ư? Vậy thì hơi lố quá!
Có lẽ việc anh đối xử tốt với cô chỉ như một thói quen, dù sao trước lúc học trung học anh cũng chỉ có một người bạn là cô. Tình cảm gắn bó bao nhiêu năm, việc chăm sóc cô dần trở thành thói quen. Hơn nữa, mỗi lần tới New York anh thường nói là mình đi công tác, rồi nhân tiện ghé qua thăm cô.
Cho nên, có lẽ đây không phải vì anh thích.
“Cô Cam?”
Giọng Kim Hiểu Hiểu vang lên.
Bấy giờ Cam Đường mới hoàn hồn, nhận ra mình vừa phân tâm suy nghĩ lung tung, bèn cười ngượng ngùng đáp lại cô ấy, sau đó nói xin lỗi. Kim Hiểu Hiểu đáp không sao, cô ấy cũng không hỏi cô vừa nghĩ cái gì.
Ăn cơm xong, Cam Đường đưa Kim Hiểu Hiểu về nhà, lúc lái xe về, đầu óc cô rối như tơ vò. Về cơ bản thì cô đã xác định được, sở dĩ ngày đó Đoàn Thương Dữ nói với mình lời đó là thuộc về vế sau, giờ bọn họ đang ở độ tuổi thích hợp, cả hai cũng hiểu đối phương, và có nền móng tình cảm sâu đậm. Điều quan trọng hơn cả là hai người đã kết hôn, quá trình đi tới hôn nhân không quan trọng, vấn đề nằm ở kết quả. Thử tiến triển thêm bước nữa… Hình như không phải không thể.
……
Cam Đường ngẫm nghĩ, chẳng mấy chốc cô đã lái xe vào gara khu dân cư, cô điều khiển xe vào đúng vị trí đỗ một cách thuần thục. Nhưng lúc ấy, cô kinh ngạc khi phát hiện một chiếc BMW màu trắng chen lên trước rồi dừng ngay vị trí đậu xe của cô, hơn nữa người nọ tắt máy rất nhanh. Trước khi người nọ kịp xuống xe, Cam Đường lập tức đánh tay lái chặn trước đầu xe BMW.
Người xuống xe là một cô gái trẻ xách túi hiệu, tóc uốn xoăn. Khi thấy cô dừng xe ngay trước đầu xe mình, cô ta không nhịn được bèn lên tiếng: “Cô bị cái quái gì vậy? Cô dừng xe kiểu này thì người ta đi thế nào?”
Cam Đường kéo cửa kính xe xuống, định nói với cô ta câu: “…” Ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng cô vẫn kiên nhẫn: “Thật ngại quá, thưa cô, cô dừng xe ngay vị trí đậu xe của tôi. Người nên lái xe đi chỗ khác là cô mới phải.”
“Cô coi tôi là đồ ngốc á, chủ sở hữu của bãi đậu xe này không thường xuyên sống ở đây, cho nên mọi người có thể đỗ xe tùy ý ở vị trí đậu xe của anh ta.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giờ Cam Đường chỉ muốn về nhà thật nhanh, cô không muốn dây dưa tranh cãi với cô ta chút nào: “Cái này… Chồng tôi đã mua vị trí đỗ xe này rồi, cho nên phiền cô lái xe đi.”
Cô gái trẻ kia cau mày: “Cô nói mua là mua à? Giấy chứng nhận quyền sở hữu đâu?”
Cam Đường thấy rõ cô ta đang cố tình gây sự vẽ chuyện, sao cô có thể mang giấy chứng nhận quyền sở hữu vị trí đỗ xe bên người chứ? Còn nữa, người mua vị trí đỗ xe này là Đoàn Thương Dữ, giờ anh đang ở trên tầng, mà nhìn điệu bộ của cô gái trẻ trước mắt chắc sẽ không chịu lái xe đi nếu không thấy giấy chứng nhận quyền sở hữu. Cam Đường ngẫm nghĩ một lúc, bèn rút điện thoại và nhấn gọi một dãy số.
Lúc này Đoàn Thương Dữ đang ngồi trong thư phòng xem văn kiện, nhưng nói trắng ra là đầu óc anh vốn treo ngược cành cây, thi thoảng lại nhìn thời gian dưới góc trái màn hình, suy nghĩ xem tối nay Cam Đường sẽ về lúc mấy giờ. Đột nhiên, màn hình điện thoại bên cạnh bỗng sáng lên, mà tên liên lạc là Cam Đường. Đoàn Thương Dữ trừng mắt, duỗi tay cầm điện thoại lên lại vô tình làm rơi xuống bàn tạo thành âm thanh “cốp —”. Anh vội vã nhặt điện thoại lên lần nữa, vuốt nút trả lời.
“Cô còn tính gọi người để nhờ giúp đỡ à? Cô… Cô chờ đó!”
Đoàn Thương Dữ còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy một giọng nữ lạ ở đầu dây bên kia truyền đến, anh đứng bật dậy khỏi ghế dựa theo bản năng, siết chặt điện thoại, gọi tên Cam Đường.
Mà Cam Đường cũng đang cạn lời trước phản ứng của cô gái trẻ kia, thấy cô ta cũng móc điện thoại từ trong túi ra rồi bấm gọi ai đó. Đúng lúc này, giọng Đoàn Thương Dữ vang trong điện thoại, cô mở miệng: “Ừm, tôi đây, tôi không sao, giờ cậu đang ở nhà không?”
Nghe giọng điệu cô vẫn bình thường, bấy giờ Đoàn Thương Dữ mới thả lỏng người hơn chút, trả lời: “Có, giờ cậu đang ở đâu?”
“Tôi ở bãi đậu xe dưới tầng, giờ cậu mang giấy chứng nhận quyền sử dụng vị trí đậu xe mà cậu mua cho tôi xuống đây đi.”
“Chồng ơi, em bị người ta bắt nạt! Em đang ở bãi đậu xe! Anh nhanh lên đấy! Em sợ bọn họ đánh em lắm!”
Cam Đường: “…”
Đoàn Thương Dữ: “…”
Qua câu nói từ người phụ nữ xa lạ kia, Đoàn Thương Dữ cũng đoán được đại khái câu chuyện, anh đáp: “Nhớ khóa kỹ cửa xe và cửa sổ xe lại, trước khi tôi xuống cậu không cần nói chuyện với bọn họ làm gì.”
Nghe Đoàn Thương Dữ nói vậy, Cam Đường ừ một tiếng: “Được, vậy tôi chờ cậu.” Sau khi cúp máy, Cam Đường bắt đầu kéo cửa sổ xe lên. Người phụ nữ này tuỳ hứng như vậy, lỡ bạn trai cô ta cũng không biết nói lý thì phải làm sao? Tốt nhất là cứ nghe lời Đoàn Thương Dữ, khoá cửa cho an toàn.
Cô gái trẻ thấy Cam Đường kéo cửa sổ xe cũng nhìn trái ngó phải, sau đó mở cửa xe rồi ngồi vào trong. Cô ta không tin cô có giấy chứng nhận quyền sở hữu thật!
Bạn trai của cô gái trẻ kia xuống trước Đoàn Thương Dữ một bước, Cam Đường ngồi trong xe, thấy rõ diện mạo người nọ. Đó là một người đàn ông trẻ tuổi, mặc vest chỉnh tề, cô gái ngồi trong xe vừa thấy anh ta xuất hiện như nhìn thấy cứu tính, vội mở cửa chạy đến bên cạnh anh ta, rồi kéo anh ta đi về phía Cam Đường.
“Này? Chồng cô đâu rồi? Không phải cô nói là sẽ cầm giấy chứng nhận quyền sở hữu xuống sao? Đừng nói là cô lừa tôi đấy nhé?”
Cô gái trẻ kia vừa dứt lời, một giọng nam truyền tới.
“Tôi là chồng cô ấy, có chuyện gì cứ tìm tôi!”
Cặp đôi đang nhìn Cam Đường đồng loạt nhìn về phía chủ nhân giọng nói.
Đoàn Thương Dữ bước tới trước mặt bọn họ, việc đầu tiên là gõ cửa sổ xe mấy cái, Cam Đường hạ cửa kính xuống.
“Không sao chứ?” Anh hỏi.
Cam Đường lắc đầu.
Sau khi Đoàn Thương Dữ xác nhận Cam Đường không có việc gì, anh mới đứng thẳng người nhìn con xe BMW màu trắng kia, mở giấy chứng nhận quyền sở hữu vị trí đỗ xe trong tay, nói với cặp tình nhân kia bằng giọng điệu lạnh lùng: “Chúng tôi đã mua vị trí đỗ xe này rồi, đây là giấy chứng nhận quyền sở hữu. Phiền mấy người lái xe đi chỗ khác, nếu không tôi sẽ gọi bên bất động sản tới xử lý.”
Thời điểm cô gái trẻ tuổi kia nhìn thấy diện mạo Đoàn Thương Dữ cô ta vô cùng sửng sốt, cô ta không ngờ chồng Cam Đường lại đẹp trai như vậy. Nhưng khi thấy anh nói với điệu bộ không vui, cô ta căng thẳng siết chặt cánh tay bạn trai mình.
Người đàn ông trẻ tuổi kia là nhân viên ngồi văn phòng quanh năm, mặc dù người đàn ông trước mặt anh ta chỉ mặc đồ đơn giản ở nhà, nhưng anh ta có thể cảm nhận rõ luồng khí thế hơn người và tư thái của một lãnh đạo. Phải nói là khí chất của của anh còn kinh khủng và bức người hơn lãnh đạo anh ta mười phần, vì vậy anh ta chỉ đành cười xin lỗi.
“Thật ngại quá, chắc là hiểu lầm, gây phiền toái cho hai người rồi. Giờ chúng tôi sẽ lái xe đi nơi khác ngay.” Dứt lời, anh ta kéo bạn gái lên xe, lái xe của bạn gái ra vị trí khác, sau đó vẫn kéo cửa kính xuống và xin lỗi một lần nữa.
Đoàn Thương Dữ nhìn cô gái trẻ ngồi trên ghế lái phụ, dường như cô ta cũng hiểu ra vấn đề gì đó, vội nói xin lỗi với Cam Đường đang ngồi trong xe. Đúng là cô ta đã ngang ngược chiếm chỗ đậu xe của người ta, hơn nữa, khí thế của chồng cô quá bức người, khiến cô ta hơi sợ.
Sau khi đôi tình nhân kia lái xe rời đi, Cam Đường lập tức điều khiển xe vào vị trí đậu xe của mình. Dừng xe xong, Đoàn Thương Dữ đưa giấy chứng nhận quyền sở hữu qua cửa sổ cho cô.
“Cậu để cái này trong xe đi.”
Cam Đường ừ một tiếng, đặt giấy chứng nhận quyền sở hữu vào ngăn kéo xe.
Cam Đường xuống xe, khóa kỹ cửa, nói với Đoàn Thương Dữ: “Cảm ơn.”
Đoàn Thương Dữ nhìn cô: “Cần phải khách sáo với tôi vậy sao?”
Cam Đường mím môi, đang định nói chuyện lại nhận ra điều gì đó không đúng. Giờ đang là đầu tháng ba, bầu không khí trong thành phố S se lạnh, nhiệt độ thất thường, độ chênh lệch giữa ngày và đêm khá lớn, đặc biệt là ở những nơi lạnh lẽo tối tăm như bãi đỗ xe ngầm. Mà bây giờ anh chỉ mặc bộ đồ ngủ mỏng manh ở nhà, cô không nhịn được bèn tiến tới nắm tay anh, quả nhiên, tay anh lạnh buốt.
Trong chốc lát, Đoàn Thương Dữ không kịp phản ứng trước hành động bất ngờ của cô. Cảm giác ấm áp, mềm mại chạm tới mu bàn tay anh, anh khẽ nhíu mày nhìn cô, sau đó lại nghe giọng nói cô vang lên.
“Sao cậu không mặc áo khoác đã rồi hẵng xuống?”
Lúc này Đoàn Thương Dữ mới bừng tỉnh, cười nói: “Không sao, tôi không lạnh.”
Cam Đường giận dỗi trừng mắt lườm anh một cái, kéo anh vào thang máy.
Trong nhà vẫn đang bật máy sưởi, vừa vào cửa, bầu không khí ấm áp ập thẳng mặt. Cam Đường thay dép lê xong treo túi lên móc, đi thẳng vào phòng khách, lấy hòm thuốc trong ngăn tủ, lôi rễ Bản Lam* ra.
*rễ Bản Lam: vị thuốc Bắc dùng giải nhiệt, tiêu độc, phòng bệnh.
Cam Đường bưng cốc rễ Bản Lam vừa ủ xong ra, đặt vào tay anh nói: “Dùng nó sưởi ấm tay đi đã, đợi đến khi bớt nóng rồi hẵng uống.”
Đoàn Thương Dữ ừ một tiếng, nhìn nước thuốc màu nâu nhạt, lòng bàn tay áp sát cốc nước dần nóng lên. Anh nắm chặt cái cốc rồi lại nhìn về phía Cam Đường, đồng thời, anh thấy hơi khó hiểu. Anh cảm thấy thái độ cô đã mềm mại hơn chút, nhưng anh không dám xác nhận, cũng không dám kiểm chứng.
Cam Đường hơi mất tự nhiên trước ánh nhìn chăm chú của Đoàn Thương Dữ, cô xoay người đi vào phòng bếp, tự rót cho mình một cốc nước ấm. Sau đó quay lại ngồi xuống sofa, nhìn Đoàn Thương Dữ vẫn đang đứng bất động tại chỗ. Rõ ràng đây là nhà anh, nhưng lúc này anh giống như một vị khách, không biết vì sao, tự nhiên Cam Đường thấy hơi buồn cười.
“Có muốn lại đây ngồi không?” Cô hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...