Cam Đường bỗng lắc đầu nguầy nguậy, dừng lại ngay, dừng lại ngay, nghĩ cái gì vậy chứ!
Đoàn Thương Dữ nhìn thấy hành động của Cam Đường, anh đi về phía cô, hỏi: “Sao vậy?”
Cam Đường cười ngượng, lắc đầu, sau đó lại nói sang chuyện khác: “Canh sôi rồi, có thể bắc xuống.” Dứt lời, cô xoay người đi tới chỗ tủ lạnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vài phút sau, hai người thưởng thức món mì mướp hương tam tiên.
Ăn mì xong, Đoàn Thương Dữ nhận một cuộc điện thoại rồi lập tức đi tới thư phòng trên tầng, Cam Đường ngồi một mình ở sofa trong phòng khách vừa xem TV vừa lướt điện thoại. Mãi một lúc lâu sau, cô bỗng nghe thấy động tĩnh từ cầu thang truyền tới, nhìn qua mới thấy là Đoàn Thương Nhất. Cậu bé xuất hiện với dáng vẻ vừa tỉnh ngủ, mái tóc rối dựng đứng.
Đoàn Thương Nhất mấp máy môi: “… Chào buổi sáng.”
Cam Đường cười với cậu bé, đứng dậy khỏi sofa: “Chào buổi sáng, em xuống rửa mặt đi, chị nấu mì cho em.”
Đoàn Thương Nhất ngoan ngoãn xuống tầng rồi bước vào phòng tắm rửa mặt, đến khi cậu bé rửa mặt xong ra ngoài, Cam Đường đã bưng một bát mì mướp hương tam tiên nóng hổi lên bàn. Nước đã có sẵn từ trước, còn mì là cô vừa mới bỏ vào nấu nên cũng không mất bao nhiêu thời gian.
Cam Đường nói với cậu bé: “Mì mướp hương tam tiên đó, không biết hợp khẩu vị của em không.”
Đoàn Thương Nhất vội đáp: “Em không kén ăn, cái gì em cũng ăn được hết.”
Nghe vậy, Cam Đường không nhịn được khẽ bật cười thành tiếng. Cô nhìn Đoàn Thương Nhất, một cậu thiếu niên mới mười một tuổi, thân hình khá mảnh mai, đường nét khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, đôi mắt to tròn trong veo mà sáng ngời. Thật ra hai anh em bọn họ có vẻ ngoài giống dì Chung Tinh hơn chút, khiến khí chất có thiên hướng lạnh lùng của họ được pha chút dịu dàng, mà khí chất này lại càng hiện rõ hơn ở Đoàn Thương Dữ.
Đoàn Thương Dữ ngồi xuống, vừa ăn được hai miếng cậu bé lại hỏi: “Chị ăn rồi ư?”
Cam Đường khẽ gật đầu: “Chị và anh em ăn xong rồi, anh ấy đang làm việc trong thư phòng.”
Nghe xong, Đoàn Thương Nhất cũng chỉ vâng một tiếng, sau đó lại vùi mặt tiếp tục ăn mì, nhưng vành tai trắng nõn lại hơi phiếm hồng. Tất nhiên, Cam Đường nhận ra sự thay đổi này, và cô cũng hiểu đại khái lý do vì sao. Trẻ con ấy mà, da mặt mỏng, hơn nữa, dù là anh em ruột thịt nhưng mối quan hệ lại không quá thân thiết, nghĩ mình dậy muộn nên xấu hổ.
Cam Đường cũng biết mối quan hệ tế nhị giữa Đoàn Thương Dữ và những người trong gia đình anh, có điều, chuyện giữa những người lớn bọn họ không liên quan gì tới một đứa nhóc. Huống hồ, cô có thể nhìn thấy, thật ra Đoàn Thương Dữ không hề chán ghét Thương Nhất, chỉ là anh không biết nên hòa hợp với cậu bé thế nào. Nghĩ đến đây, Cam Đường cười thầm, nhìn cậu bé: “Tranh thủ ăn lúc nóng đi, ăn hết chị sẽ nấu thêm cho em.”
Đoàn Thương Nhất ngẩng đầu nhìn cô, không hiểu sao, nhưng khi đối diện với đôi mắt dịu dàng của Cam Đường, cậu bé thả lỏng cơ thể hơn chút, nói: “Không cần nấu thêm đâu, em ăn vậy đủ rồi.”
Cam Đường nhìn số mì trong bát cậu bé, đúng là không ít, cô nói: “Được, vậy em mau ăn lúc mì còn nóng đi. Ăn xong rồi cứ để đây, chị sẽ dọn.”
Đoàn Thương Nhất gật đầu, nhưng sau khi ăn xong cậu bé tự giác bê bát đũa vào phòng bếp rồi rửa sạch.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe thấy động tĩnh, Cam Đường lập tức đi vào: “Không phải chị nói để đó chị dọn cho em sao?”
Đoàn Thương Nhất đặt bát đũa đã rửa sạch vào tủ khử trùng bên cạnh, sau đó cười với Cam Đường. Dù sao cậu bé cũng mười một tuổi rồi, đâu phải trẻ nít ba, bốn tuổi gì đâu. Hơn nữa là do cậu bé dậy muộn, sao có thể để chị dâu thu dọn bát đũa sau khi mình ăn xong được chứ.
Thấy thế, Cam Đường nhếch miệng cười, cô mở tủ lạnh: “Chúng ta cùng rửa hoa quả đi, sau đó mang ra vừa xem TV vừa ăn.”
Ở thư phòng trên tầng, Đoàn Thương Dữ vừa kết thúc cuộc họp video.
Đoàn Thương Dữ còn chưa đi tới cầu thang đã nghe thấy động tĩnh từ dưới tầng truyền đến, anh bước tới nhìn, vừa liếc mắt một cái đã thấy hai người ngồi trên sofa. Họ ngồi quay mặt về phía thang máy, vừa ăn trái cây vừa xem gameshow trên TV, hình ảnh đó khiến trái tim Đoàn Thương Dữ ấm áp hơn bao giờ hết.
Đoàn Thương Nhất chú ý tới anh đầu tiên, cậu bé gọi một tiếng anh theo phản xạ tự nhiên, sau đó Cam Đường cũng nhìn qua.
“Xong việc rồi ư?” Cô hỏi.
Đoàn Thương Dữ khẽ ừ một tiếng, xuống tầng đi về phía bọn họ.
Lúc anh đến gần, Cam Đường ngẩng đầu hỏi anh: “Xem chương trình tạp kỹ cùng nhé?”
Đoàn Thương Dữ khẽ gật đầu, đi tới ngồi xuống vị trí trống bên cạnh cô, mà Cam Đường cũng tiện tay đưa dâu tây cho anh.
Chẳng mấy chốc, chương trình tạp kỹ trên TV đã thu hút sự chú ý của bọn họ, chỉ mình Đoàn Thương Nhất là lặng lẽ liếc mắt nhìn Đoàn Thương Dữ. Khi thấy anh vừa ăn dâu tây vừa xem TV với một dáng vẻ tự nhiên và thư thái, cậu bé hơi ngây người, bởi cậu bé chưa từng nhìn thấy hình ảnh một Đoàn Thương Dữ thế này khi ở nhà họ Đoàn.
Tầm giữa trưa, cơn mưa nhỏ tí tách bên ngoài cũng ngừng, Đoàn Thương Dữ lái xe đưa Cam Đường và em trai ra ngoài ăn cơm trưa. Sau khi ăn xong, anh nhận được cuộc điện thoại từ Chung Tinh, nói bây giờ bà ấy sẽ tới đón Đoàn Thương Nhất.
Lúc tới Chung Tinh cầm không ít đồ theo, Cam Đường đang định duỗi tay cầm, nhưng tốc độ của Đoàn Thương Dữ bên cạnh cô nhanh hơn chút, anh cầm hết đống đồ Chung Tinh mang tới trước khi cô kịp chạm tay vào. Thấy anh nhận đồ của mình, một cảm giác ấm áp trào dâng trong lòng Chung Tinh.
“Thương Nhất không gây phiền toái gì cho hai đứa đó chứ?” Chung Tinh hỏi.
Cam Đường lắc đầu đáp: “Không ạ, Thương Nhất ngoan lắm.”
Chung Tinh lắc đầu cười: “Nếu nó mà ngoan thật thì đã không tự tiện chạy tới đây mà không báo giờ với người lớn.”
Đoàn Thương Nhất đứng bên cạnh Chung Tinh bĩu môi không nói gì.
Cam Đường có ấn tượng khá tốt về Đoàn Thương Nhất, trong mắt cô, cậu bé là một đứa trẻ biết nghe lời, ngoan ngoãn, và đặc biệt là có khuôn mặt thu nhỏ của Đoàn Thương Dữ. Lúc này, dáng vẻ rầu rĩ lại quật cường của cậu bé trông vô cùng đáng thương, Cam Đường không nhịn được bèn liếc mắt nhìn Đoàn Thương Dữ.
Cảm nhận được ánh mắt cô, Đoàn Thương Dữ mở miệng: “Lần sau muốn tới thì nhớ nói với ba mẹ, đừng để bọn họ lo lắng.”
Biểu cảm bơ phờ, buồn thối ruột lập tức biến mất khỏi khuôn mặt non nớt của Đoàn Thương Nhất, đôi mắt trong veo sáng lấp lánh, nói với giọng điệu chờ mong: “Em… Em được tới đây lần nữa sao?”
Nghe thấy lời này, Chung Tinh mừng ra mặt, bà ấy biết mối quan hệ giữa bọn họ và Thương Dữ rất khó chữa, khả năng sau này sẽ mãi như vậy. Tuy nhiên, bà ấy vẫn hy vọng hai anh em họ có thời gian ở chung với nhau nhiều hơn, tuy không thể thân thiết khăng khít nhưng ít nhất cũng đừng khách sáo, thờ ơ và lạnh nhạt với nhau như bây giờ.
Đoàn Thương Dữ nhìn nét mặt chờ mong của cậu bé, khẽ mím môi, sau đó ừ một tiếng.
Tức khắc, đôi mắt Đoàn Thương Nhất sáng như sao, cảm giác buồn bực không vui cũng biến mất bằng sạch, nghiêm túc thề thốt: “Lần sau em sẽ không hành động giống ngày hôm qua nữa, em sẽ chào hỏi ba mẹ, nói với bọn họ trước tiên.”
Trên khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp của Chung Tinh xuất hiện nụ cười quý giá, bà ấy cũng không quên là Cam Đường nhìn mới khiến Thương Dữ chịu mở miệng nói mấy lời đó, bởi vậy ánh mắt khi nhìn Cam Đường lại càng trìu mến hơn.
……
Sau khi Đoàn Thương Nhất rời đi, Đoàn Thương Dữ dọn đồ về phòng dành cho khách.
Buổi tối, Cam Đường nằm trên giường, không biết có phải cô bị ảo giác hay không, nhưng cô có cảm giác mình vẫn ngửi thấy mùi sữa tắm và hơi thở thơm mát trên người Đoàn Thương Dữ quanh đây. Một lát sau, cô gạt bỏ những suy nghĩ vớ vẩn ra khỏi đầu, ép bản thân nhắm mắt ngủ, ngày mai phải đi làm.
Mà bên phía Đoàn Thương Dữ, sau khi dọn về phòng dành cho khách anh trằn trọc mãi không thể ngủ, cứ hễ nhắm mắt là hình ảnh ôm Cam Đường ngủ lại hiện lên. Nếu chuyện chưa từng xảy ra chắc anh cũng không đến nỗi nhớ thương rồi thành ra thế này, một cảm giác khó chịu muốn chết.
Sáng sớm, Cam Đường tới công ty, không lâu sau cô nhận một cuộc điện thoại thông báo tham dự họp lúc mười giờ. Cam Đường biết nội dung cần nói trong buổi họp hôm nay. Hiện giờ họ đã hoàn thành xong buổi quay chụp hình cho số báo phát hành tháng ba, những công việc xử lý sau đó sẽ do ban biên tập và bộ phận phát hành đảm nhận. Đồng thời cũng phải tiến hành sắp xếp, bàn kế hoạch cho buổi quay chụp hình số báo tháng tư.
Mười giờ, Cam Đường, mấy nhiếp ảnh gia và nhóm chuyên viên trang điểm, tạo mẫu bước vào phòng họp. Người thuyết trình trong buổi họp hôm nay là Khương Đinh, nội dung cuộc họp là công việc sắp xếp quay chụp cho số tháng tư.
Nhân vật đại diện cho trang bìa tạp chí tháng tư đã được xác định, là Lục Chi Bái – một tiểu hoa lưu lượng mới của ngành giải trí.
Đúng như mọi người dự đoán, người phụ trách chụp ảnh bìa tạp chí số tháng tư là Cam Đường, không ai có ý kiến gì. Từ trước đến nay vẫn vậy, người quay chụp cho ảnh bìa tạp chí bọn họ luôn là những nhiếp ảnh gia tuyến đầu, trừ phi minh tinh tự điểm mặt chỉ tên đích danh một nhiếp ảnh gia nào hoặc yêu cầu nhà xuất bản tạp chí mời nhiếp ảnh gia từ bên ngoài. Nhưng hai trường hợp này không có nhiều, đa số các minh tinh đều đồng ý phối hợp với những gì mà nhà xuất bản tạp chí bọn họ sắp xếp.
Hôm nay Tôn Văn có vẻ rầu rĩ không vui, nếu anh ta được thăng chức lên là nhiếp ảnh gia tuyến đầu thì người nhận quay chụp cho Lục Chi Bái sẽ là anh ta. Nhưng giờ ván đã đóng thuyền, dù có nghĩ thế nào cũng chẳng thay đổi được gì, nên anh ta lựa chọn cúi đầu, ngoảnh mặt làm ngơ.
Người hợp tác với Cam Đường trong lần quay chụp bìa tạp chí trong số tháng có thợ trang điểm là chị Đàm và chị Dương – một chuyên viên tạo hình. Mặc dù bọn họ chưa từng hợp tác với nhau lần nào, nhưng từng vui vẻ trò chuyện trong buổi gặp mặt chào mừng trước đó. Bởi vậy, sau khi Khương Đinh tuyên bố quyết định, cả ba người cùng nhìn nhau bằng ánh mắt khá thân thiện.
Cuộc họp kết thúc, Khương Đinh giữ mình Cam Đường lại và đề cập tới việc sắp xếp trợ lý cho cô. Cô ấy đã xem xét kỹ những ứng cử viên, là một trong những trợ lý ở phòng làm việc của một nhiếp ảnh gia có mối quan hệ khá tốt với cô ấy, năng lực làm việc miễn chê. Nếu cô thật sự muốn, cô ấy tin cô sẽ đồng ý.
Cam Đường ngẫm nghĩ, sau đó hỏi: “Bên kia đồng ý chưa ạ?”
Lúc nhận được thông báo từ bộ phận nhân sự, Kim Hiểu Hiểu vẫn đang ở trong studio và chuẩn bị bối cảnh cho các nhiếp ảnh gia.
Khi nghe những gì người phụ trách nói, Kim Hiểu Hiểu đơ mất nửa ngày cũng chưa phản ứng lại, giống như nhận được miếng bánh từ trên trời rơi xuống có nhân yểm thuốc mê.
“Tỉnh táo lại đi, bên này cứ để đây cho tôi, mau tới phòng nhân sự làm thủ tục.” Người phụ trách cười nói với cô.
Kim Hiểu Hiểu nói năng lộn xộn: “Là… Là tôi thật ư? Tôi được làm trợ lý của cô Cam?”
“Đúng là cô, cô nhanh chân lên, đừng để hỏng việc. Làm xong thủ tục rồi thì mau gửi tin cho phía cô Cam.”
Bấy giờ Kim Hiểu Hiểu mới thật sự bừng tỉnh, nói cảm ơn với người phụ trách rồi vội chạy ra bên ngoài. Mấy nhân viên công tác bên cạnh nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người, bọn họ cũng sững sờ trước thông tin vừa biết. Nhà xuất bản tạp chí bọn họ không thiếu trợ lý, và có khối người có năng lực hơn Kim Hiểu Hiểu, rất nhiều trợ lý từng chủ động tới giúp cô Cam trong những buổi quay chụp trước đó, nhưng tại sao Kim Hiểu Hiểu lại là người được chọn?
Nhân viên làm việc bên bộ phận nhân sự đã nhận được thông báo nên các thủ tục cần tiến hành xử lý cho Kim Hiểu Hiểu được giải quyết rất nhanh. Hoàn thành xong thủ tục, Kim Hiểu Hiểu đi tới gõ cửa văn phòng Cam Đường trong sự mơ màng, sau khi nghe thấy tiếng mời vào cô ấy mới đẩy cửa.
“Cô… Cô Cam.” Kim Hiểu Hiểu hơi căng thẳng.
Cam Đường nhìn cô ấy, cười: “Vào đi.”
Kim Hiểu Hiểu biết vị trí trợ lý của cô Cam luôn để trống là vì tổng biên tập muốn chọn một ứng cử viên tốt nhất cho cô. Nhưng bản thân Kim Hiểu Hiểu tự biết mình biết ta, cô ấy biết bản thân không phải ứng cử viên tốt nhất trong lòng tổng biên tập Khương, vậy mà cuối cùng vẫn có cơ hội trở thành trợ lý của cô Cam. Kim Hiểu Hiểu không ngốc, cho nên cô ấy đã suy nghĩ cẩn thận suốt đoạn đường đi, chắc chắn hơn năm mươi phần trăm là chính cô Cam tự đề cử cô ấy vào vị trí này với chủ biên Khương.
“Cô Cam, chị… Tại sao chị lại chọn em?” Kim Hiểu Hiểu đặt ra vấn đề đang khiến mình thắc mắc. Trên thực tế, không chỉ những trợ lý làm việc vặt khác cảm thấy khó hiểu, mà chính cô ấy cũng vậy.
Không sai, Kim Hiểu Hiểu không phải trợ lý xuất sắc nhất, và có khá nhiều trợ lý từng làm việc với cô trong quá trình quay chụp. Nhưng cuối cùng cô vẫn chọn Kim Hiểu Hiểu, nguyên nhân rất đơn giản, thứ nhất là vì cô ấy cẩn thận tinh tế, làm việc bằng trái tim, và không phải chỉ nghiêm túc với địa điểm chụp của riêng mình. Thứ hai là trông cô ấy dễ nhìn, hiền lành nên Cam Đường thích.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...