Phòng làm việc của chủ biên tập [Sa Gia].
Ngồi trên ghế sô pha là hai người đàn ông trung niên mặc vest và đi giày da, cả hai đều trông khoảng ngoài 30 tuổi. Người lớn hơn là tổng biên tập của [Sa Gia], cũng là Trần chủ biên, còn người trẻ hơn là phó tổng biên tập của [Sa Gia] - Phùng Nguyên.
Tổng biên tập của [Sa Gia] là Khương Đinh, chủ biên là Trần Dương Thông, phó chủ biên có hai người, nhưng chỉ cần là người có một chút thâm niên làm việc ở [Sa Gia] đều biết tổng biên Khương và chủ biên Trần ngoài mặt vui vẻ nhưng bên trong không hợp nhau. Tổng biên tập Khương có năng lực, còn chủ biên Trần có bối cảnh gia đình chống lưng. Còn lại hai vị phó chủ biên, một người thì đứng về phía chủ bên Trần, một người đứng về phía chủ biên Khương
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đối với việc tổng biên tập và chủ biên ngoài mặt hợp nhưng trong ngầm đối đầu, mỗi nhiếp ảnh gia và nhà tạo mẫu trong xuất bản tạp chí bọn họ đều có suy nghĩ và cách hành xử của riêng mình. Phùng Nguyên đứng về phía của đội Trần Dương Thông. Lúc này ông ta để ý thấy tin nhắn trong nhóm nhân viên ở wechat bèn nói: “Nhiếp ảnh gia mà tổng biên tập Khương ký hợp đồng đến công ty rồi.”
Trong mắt Trần Dương Thông lộ ra vẻ không vui. Bây giờ trong tạp chí bọn họ có tổng cộng 3 nhiếp ảnh gia tuyến 1. Uông Minh Hải là người của ông ta. Còn Lỗ Kỳ Khang thì giống như con lươn vậy, anh ấy không đứng về phía ai cả. Rõ ràng là nhiếp ảnh gia ký hợp đồng với [Sa Gia] nhưng lại suốt ngày chạy ra nhận công việc bên ngoài. Còn Mục Diệu năm ngoái vừa từ chức là người của Khương Đinh. Người luôn hướng đến chỗ cao mà đi, Mục Diệu cũng có công việc khác là thiết kế, thế nên năm ngoái đã từ chức nhiếp ảnh gia tại [Sa Gia]
Mục Diệu vừa đi, vị trí nhiếp ảnh gia lại trống ra một chỗ. Đúng ra Trần Dương Thông định cất nhắc một nhiếp ảnh gia tuyến 2 là người của ông ta lên, thế nhưng Khương Đinh lấy lý do là năng lực không đủ để phản bác hoàn toàn lại đề xuất của ông ta. Trong lòng ông ta biết vị trí đó là Khương Đinh muốn giữ cho người của cô ấy. Ông ta cũng hiểu rằng nhiếp ảnh gia mà ông ta đề cử không đạt được đến ngưỡng nhiếp ảnh gia tuyến 1.
Vì không có nhiếp ảnh gia tuyến hai nào trong đội của ông ta có thể đủ năng lực nên ông ta quyết định sẽ đi lôi kéo những nhiếp ảnh gia tuyến một bên ngoài. Trần Dương Tông không muốn để cho Khương Đinh có được vị trí này. Mà ông ta cũng biết rằng Khương Đinh cũng nghĩ như thế. Nhưng ông ta chưa kịp kéo người bên ngoài thì người của Khương Đinh đã đến. Hơn nữa bọn họ còn nói chuyện xong với chủ nhiệm tòa soạn, mọi chuyện như ván đã đóng thuyền. Ông ta cũng có một số mối quan hệ với người bên trụ sở tập đoàn, nhưng ông ta cũng không thể chỉ vì chuyện tranh giành một cái vị trí nhiếp ảnh gia tuyến 1 với Khương Đinh mà đi đến nói chuyện với người ta được. Thế nên chuyện này làm ông ta tức đến độ ăn tết cũng không ngon.
Nghĩ đến đây, trong lòng Trần Dương Thông càng trở nên phiền muộn. Nhất là khi ông ta nhìn thấy mọi người trong nhóm bàn về việc nhiếp ảnh gia mới xinh đẹp như nào, ông ta liền nói: “Trêu ong ghẹo bướm.”
Phó chủ biên Phùng cũng tò mò không biết nhiếp ảnh gia mới này xinh đẹp đến mức nào. Nhưng sau khi ông ta nhìn thấy sắc mặt của Trần Dương Thông cực kỳ khó coi, ông ta lập tức nói hùa theo: “Khả năng cao tối nay Khương Đinh sẽ tổ chức tiệc liên hoan mừng nhiếp ảnh gia mới, hay ta chúng ta nhờ người nhắn lại chúng ta không đi nữa?”
Trần Dương Thông cũng không muốn đi, nhưng mà dù sao thì Khương Đinh cũng là chủ biên, đây lại còn là buổi liên hoan chào mừng thành viên mới. Nếu như ông ta không đến, thế thì không phải thể hiện rõ cho người khác thấy bọn họ đang bất hòa hay sao? Người bên trên cũng không cho phép bọn họ làm như vậy.
Trần Dương Thông: “Nói lung tung cái gì đấy?”
Phó chủ biên Phùng nghe thấy thế liền nói: “Vâng vâng, chúng ta đi, nhất định phải đi.”
Bên này, Cam Đường làm thủ tục nhận chức rất thuận lợi. Khương Đinh dẫn cô đi thăm phòng làm việc của Mục Diệu. Bây giờ phòng làm việc này là của Cam Đường. Diện tích phòng không rộng lắm, nhưng mà hướng ngồi là phía bắc, tầm nhìn về phía nam cũng tương đối ổn, hơn nữa phòng còn được dọn rất gọn gàng sạch sẽ.
[Sa Gia] sẽ sắp xếp cho nhiếp ảnh gia tuyến 1 một người trợ lý. Trợ lý của Mục Diêu là do cô ấy tự đưa đến, thế nên khi cô ấy từ chức thì trợ lý cũng đi theo. Lúc này Khương Đinh vẫn chưa chọn được trợ lý thích hợp cho Cam Đường.
Khương Đinh nói: “Bây giờ chị vẫn chưa chọn được trợ lý thích hợp cho em. Chờ môt thời gian nữa chị sẽ sắp xếp cho em một người trợ lý làm được việc sau nhé.”
Cam Đường cười gật đầu: “Cũng được, cái này không thành vấn đề ạ.”
“Em mới nhận chức, thế nên hôm nay không sắp xếp công việc cho em. Nhiệm vụ của em hôm nay là làm quen với các phòng ban trong tạp chí. Một lát nữa chị còn có một cuộc họp, để chị bảo Ô Lâm qua đây dẫn em đi thăm quan, cũng để cho em làm quen với mọi người luôn...” Nói đến đây, Khương Đinh hơi khựng lại. Sau đó cô ấy tiếp tục nói: “Hơn nữa có một số mối quan hệ trong tòa soạn, Ô Lâm cũng sẽ nói cho em nghe luôn.”
Cam Đường cũng từng làm việc ở tòa soạn, tất nhiên cô hiểu ý mà Khương Đinh nói. Trong này cần đứng theo đội, cô là người mà Khương Đinh tuyển vào nên từ trước khi cô vào đây, cô đã có cái mác là người của Khương Đinh rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cam Đường nói: "Được, em sẽ nghe thật cẩn thận.”
Khương Đinh nghe vậy thì nhìn cô cười cười.
...
Sau khi Khương Đinh rời đi, Ô Lâm cũng nhanh chóng tới đây.
Ô Lâm đưa Cam Đường đến từng phòng ban để thăm quan. Bởi vì là đầu năm mới, đúng là lúc cả mà tòa soạn đều đang bận rộn nhất, nhất là nhiếp ảnh gia và nhà tạo mẫu của tạp chí. Bây giờ hầu như mọi người đều đang ở studio. Ô Lâm vừa giới thiệu cho cô nghe vừa nói luôn về những mối quan hệ có liên quan. Cam Đương nghe về những mối quan hệ rối rắm này thì cũng không bất ngờ lắm. Bởi vì ở [Lan Tú] mọi thứ còn phức tạp hơn nhiều.
Cuối cùng Ô Lâm đưa Cam Đường đến studio của [Sa Gia]. Ở trong studio cực kì sáng sủa, Cam Đường cũng nhìn thấy rất nhiều trai xinh gái đẹp, còn có cả những nghệ sĩ trong giới giải trí nữa.
[Sa Gia] có những số tạp chí cố định, số tạp chí theo kỳ, số tạp chí đầu năm và cả cuối năm nữa. Trong đó số tạp chí có khối lượng công việc nặng nhất là số tạp chí theo tháng. Mỗi tháng đều có thời gian xuất bản tạp chí cố định. Mỗi số như thế thì [Sa Gia] sẽ mời rất nhiều minh tinh người mẫu đến. Bọn họ cần phải quay chụp trước 1 tháng, bây giờ đang là quay chụp cho số tạp chí tháng 3.
Bên trong studio, mọi người đang bận rộn với công việc của mình. Nhà tạo hình đang bận rộn trang điểm và làm tóc cho những người mẫu và minh tinh cần chụp hình. Các nhân viên công tác thì bận bịu bê những thiết bị nặng nề đi đi lại lại. Nhiếp ảnh gia thì cầm máy ảnh, liên tục có những tiếng “Tách tách” vang lên.
Nhưng vẫn có vài nhân viên công tác chú ý đến Cam Đường và Ô Lâm. Bọn họ còn tưởng rằng trợ lý Ô dẫn theo nghệ sĩ nhà nào đó đến quay chụp. Người phụ trách ở studio đến đón họ, cười cười chào hỏi với Ô Lâm: “Chị Lâm, người này là?”
Ô Lâm biết anh ấy hiểu nhầm liền cười giải thích: “Đây không phải nghệ sĩ đâu, đây là nhiếp ảnh gia mới đến nhận chức ở tạp chí chúng ta, đến đây thăm quan một chút.”
Trong mắt người phụ trách hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó anh ta gật đầu hiểu ra rồi nhiệt tình chào hỏi với Cam Đường. Hóa ra đây chính là nhiếp ảnh gia mới đến à. Khi nãy anh ta có nghe nhân viên công tác nói chuyện với nhau, anh ta còn tưởng là nghệ sĩ nào đó. Cô xinh đẹp thật đấy!
Người phụ trách đang cảm thán thì bị nhân viên công tác gọi đi. Anh ta cảm thấy anh ta không phải người phụ trách mà là mẹ gà nuôi con, bận đến nỗi chân không chạm đất!
Sau khi người phụ trách rời đi, Ô Lâm đưa Cam Đường đến studio chụp ảnh riêng biệt của nhiếp ảnh gia.
“Hôm nay Tằng Nhất Tư cũng đến đây chụp hình. Để tôi đưa cô qua đó.”
Tằng Nhất Tư, một trong bốn lưu lượng tiểu hoa, cũng là nghệ sĩ chính mà [Sa Gia] mời đến chụp cho trang bìa tạp chí tháng 3.
Ô Lâm đưa Cam Đường đến chỗ quay chụp thì dừng chân, quả nhiên nhìn thấy một người phụ nữ mặc một bộ váy dài màu trắng gạo đang ngồi bên trong. Sóng tóc màu hạt dẻ bồng bềnh tự nhiên rủ xuống sau vai, khuôn mặt xinh xắn trong sáng, cảm quan máy ảnh rất tốt, biểu cảm thời trang cũng rất tuyệt.
Khi Cam Đường đang nhìn Tằng Nhất Tư trong studio, cô cũng nhạy cảm nhận ra ánh mắt đang nhìn thẳng về phía mình nên vô thức nhìn qua. Tầm mắt của cô chạm vào ánh mắt của một người phụ nữ trẻ xinh đẹp. Sau đó, trong mắt họ nhanh chóng hiện lên vẻ kinh ngạc đã lâu không gặp.
Người phụ nữ quay qua nhìn Cam Đường là Minh Liễu Liễu, là một thợ trang điểm mà Cam Đường quen khi học đại học trong nước. Mỗi mùa nghỉ hè hay nghỉ đông, các sinh viên chuyên ngành nhiếp ảnh đều sẽ ra ngoài nhận việc để nâng cao kỹ năng nhiếp ảnh, đồng thời cũng là để kiếm thêm chút tiền tiêu vặt. Cam Đường không cần tiền tiêu vặt, nhưng cô cần nâng cao kỹ thuật chụp ảnh. Thế nên vào kì nghỉ hè năm 2, cô nhận một đơn từ chủ một cửa hàng trang phục, giúp bà chủ chụp ảnh trang phục mới của cửa hàng. Mà lúc đó Minh Liễu Liễu chính là thợ trang điểm mà cô hẹn. Từ đó Cam Đường và Minh Liễu Liễu cũng quen nhau.
Bọn họ một người là nhiếp ảnh gia, một người là thợ trang điểm. Sau này hai người họ còn cùng nhau nhận vài đơn nữa. Sau này Cam Đường tốt nghiệp, đến New York học tập, thời gian đầu, cả hai liên lạc rất thường xuyên. Cam Đường cũng biết chuyện sau khi Minh Liễu Liễu tốt nghiệp đã tham gia chương trình đào tạo trang điểm dành cho người mẫu nâng cao. Sau này, vì chênh lệch giờ giấc và lịch trình bận rộn, sự liên lạc giữa hai người dần dần giảm đi, cô không ngờ hôm nay lại gặp nhau ở đây.
Minh Liễu Liễu nói một tiếng với trợ lý ở bên cạnh, sau đó đi về phía Cam Đường.
Ô Lâm hơi kinh ngạc: “Hai người quen nhau sao?”
Cam Đường và Minh Liễu Liễu nhìn nhau cười, gật đầu.
“Cô về nước lúc nào vậy?” Minh Liễu Liễu hỏi.
“Mới về cuối năm ngoái.” Cam Đường nhìn về phía Tằng Nhất Tư đang chụp ảnh, hỏi: "Công việc này là cô nhận bên ngoài à?”
Minh Liễu Liễu cười lắc đầu: “Là công việc chính thức.” Đúng là cô ấy cũng không phải người thuộc đoàn đội của Tằng Nhất Tư, dù sao thì nếu như muột thợ trang điểm muốn nâng cao tay nghề của bản thân thì sẽ không thể làm mãi cho một người được. Nhưng mà sau vài lần hợp tác, cô ấy nhận ra Tằng Nhất Tư là một nghệ sĩ rất biết nghe lời khuyên. Đối với mọi lời khuyên về mặt chuyên môn của cô ấy, Tằng Nhất Tư cũng nhiệt tình đón nhận. Cảm giác được tín nhiệm này làm cho Minh Liễu Liễu có ấn tượng rất tốt về cô ấy. Với cả lý do quan trọng nhất là cô ấy cũng trả cho Minh Liễu Liễu rất cao nữa.
“Vậy cô thì sao? Tại sao cô lại đến [Sa Gia] thế?” Minh Liễu Liễu hỏi.
Cam Đường: “Hiện giờ tôi đang là nhiếp ảnh gia ở đây.”
Minh Liễu Liễu ngẩn người: “Vậy công việc bên New York thì sao?”
Cam Đường cười: “Tôi từ chức rồi.”
Minh Liễu Liễu nghe vậy thì trên mặt lộ ra vẻ hoảng hốt: “Từ chức rồi á? Đấy là Lan Tú đó.”
Cam Đường cười nói: “Nhưng mà tôi vẫn muốn về nước phát triển hơn.”
Minh Liễu Liễu nghe vậy thì cười nói: “Cũng đúng, người nhà và bạn bè đều ở trong nước, hơn nữa khả năng phát triển của giới thời trang trong nước cũng tốt lắm.”
Bởi vì Minh Liễu Liễu còn công việc cần làm, thế nên bọn họ không nói thêm lâu hơn nữa. Sau khi hẹn sau này sẽ liên lạc qua wechat, Cam Đường liền cùng Ô Lâm rời khỏi studio.
Tằng Nhất Tư chụp xong ảnh của tạo hình này thì đi xuống, nhận lấy bình nước trên tay trợ lý, uống một ngụm rồi nói chuyện với Minh Liễu Liễu: “Chị Liễu, ban nãy em vừa thấy rồi nhé, người khi nãy nói chuyện với chị ở cửa là nghệ sĩ nhà ai vậy?”
Minh Liễu Liễu nghe thấy thế liền bật cười, vừa mở thùng đồ trang điểm vừa nói: “Cô ấy không phải nghệ sĩ, cô ấy là nhiếp ảnh gia, là nhiếp ảnh gia mà Sa Gia mới ký hợp đồng.”
Hai mắt Tằng Nhất Tư trợn tròn lên: “A? Nhiếp ảnh gia? Em còn tưởng là nghệ sĩ cơ.” Đột nhiên Tằng Nhất Tư nhớ đến gì đó liền cười nói: “Chị nói xem, nấu cô ấy là nghệ sĩ, vậy thì có thể sẽ đấu một trận tưng bừng với Phó Yên hay không?”
Minh Liễu Liễu: “....”
Đúng thật là Cam Đường và Phó Yên là cùng một kiểu người đẹp. Nếu như cùng phát triển trong giới giải trí, thì đúng thật là có thể đánh nhau một trận cũng nên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...