Minh hôn yêu thầm

 
Đến nhà hàng, Cam Đường vừa mới ngồi xuống không bao lâu thì April đã tới.
Hơn nửa năm không gặp, April vẫn gợi cảm và nhã nhặn như trước. 
Đối với Cam Đường mà nói, cô ấy vừa là một người sếp luôn sẵn lòng giúp đỡ nhân viên vừa là một người thầy mà cô vô cùng kính trọng. Trong ba năm ở Lan Tú, Cam Đường đã đi theo April và học hỏi được rất nhiều, nhưng khi cô lựa chọn từ chức về nước thì cô cũng đã phần nào phụ lòng cô ấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Chào chị April." Cam Đường đứng dậy chào hỏi.
April bước tới trên đôi giày cao gót, sau đó dang tay ôm chào cô.
Cô ấy ngồi đối diện với Cam Đường, sau khi gọi món xong, đôi mắt xanh biếc trong trẻo và sâu lắng dừng lại trên gương mặt xinh đẹp rạng ngời của Cam Đường vài giây, sau đó thật lòng khen cô: “Em vẫn xinh đẹp như xưa nhỉ?”
April đã lăn lộn trong nghề thời trang rất nhiều năm, cũng gặp qua vô số trai xinh gái đẹp, nhưng đa phần cô ấy chỉ nhìn qua là quên, chỉ có Cam Đường là ngoại lệ.
Lần đầu tiên thấy Cam Đường, April luôn có một cảm giác hết sức quen thuộc, về sau cô ấy mới ngộ ra rằng, cảm giác quen thuộc đó là do cô ấy đã thấy được hình bóng của mình trong quá khứ trên người của đối phương.
Những người khác không tin một người phụ nữ xinh đẹp như April có thể trở thành tổng biên tập của tạp chí thời trang, cũng không tin một cô gái có ngoại hình xinh đẹp như Cam Đường có thể trở thành một nhiếp ảnh gia ưu tú. Nói cũng lạ, bọn họ luôn tìm kiếm và khai thác cái đẹp, nhưng cũng chính bọn họ lại là người ôm thành kiến và có ác ý với nó.
Cam Đường nhìn April đang ngồi đối diện mình, thời gian không để lại chút dấu vết nào trên khuôn mặt tuổi bốn mươi lăm của cô ấy cả. Vẫn là nét hiên ngang, gợi cảm đó, và cả sự tao nhã lắng đọng theo năm tháng nữa.
Cam Đường thật lòng đáp lại: “Chị cũng thế mà April.”
Khóe miệng của April hơi cong lên, trong đôi mắt màu xanh biếc dần lộ ra đôi phần hứng thú.
Cam Đường đã đi theo bên người của April hơn ba năm, cho nên cực kỳ quen thuộc với ánh mắt đầy hứng thú này của cô ấy. Cô nhìn April một lát, cảm thấy gò má của mình hơi nóng lên nhưng cuối cùng vẫn quyết định nói ra: "April, có một việc em chưa có dịp nói cho chị biết, em kết hôn rồi."
Cam Đường vừa dứt câu, ý cười nơi khóe môi và hứng thú trong đáy mắt của April lập tức biến mất.

"Oh my god! Em không nói đùa đó chứ?"
Cam Đường có thể hiểu được vì sao April lại có phản ứng như thế, bởi vì cô biết cô ấy đã trải qua hai cuộc hôn nhân đổ vỡ rồi.
Khi cô vừa đến làm cho April, cuộc hôn nhân thứ hai của cô ấy đang trên đà tan vỡ, bởi vậy cô đã chứng kiến toàn bộ sự vật lộn muốn cứu lại cuộc tình này của April. Hơn nữa, cô chợt nhớ tới ngày hôm nọ cũng vô tình nghe được cuộc gọi giữa Khương Đinh và chồng của cô ấy.
Với những người phụ nữ có thiên hướng chú trọng sự nghiệp, một khi kết hôn, dường như đa số đều sẽ phải lựa chọn giữa sự nghiệp và gia đình, nhưng đàn ông thì lại không cần phải bối rối về điều này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong hơn một tiếng kế tiếp, cuộc trò chuyện của Cam Đường và April gần như đều xoay quanh chủ đề này.
Đúng là April đã trải qua hai cuộc hôn nhân thất bại, nhưng cô ấy không hề cảm thấy thất vọng với việc kết hôn, bởi vì cái sai là nằm ở người chứ không phải ở hôn nhân.
Cho nên khi nghe Cam Đường nói mình đã kết hôn, phản ứng đầu tiên của April là ngạc nhiên và giật mình thôi chứ không hề dùng ví dụ của bản thân để dạy đời cô hay gì cả.
Tình yêu là vô tội, con người mới là kẻ có lỗi. Khi yêu nhau thì phải yêu cho trót, đến lúc chia tay thì nên dứt khoát và ra đi trong hòa bình.
Sau khi bữa tối kết thúc, Cam Đường và April đồng thời đứng dậy đi ra ngoài.
April nói với Cam Đường: "Tối mai gặp lại nhé."
Cam Đường gật đầu: "Dạ, hẹn chị vào tối mai."
Sau đó, hai người chia tay nhau ở trước cửa nhà hàng.
Cam Đường nhìn điện thoại, còn hai mươi phút nữa mới tới chín giờ, cô có thể về nhà trước thời gian đó, mà trùng hợp là lúc này Đoàn Thương Dữ cũng nhắn tin tới.
Đoàn Thương Dữ: Em ăn xong chưa?

Khóe miệng của Cam Đường cong lên: Ăn xong rồi, giờ em về nè.
Đoàn Thương Dữ: Cách nhà hàng không tới hai mươi mét có một cửa hàng bánh ngọt kiểu Tây, anh muốn ăn bánh ở đó.
Cam Đường: ???
Cô kinh ngạc nhìn xung quanh, quả nhiên thấy được cửa hàng bánh ngọt kiểu Tây mà anh nói, đến việc ở gần đây có cửa hàng bánh ngọt mà anh cũng biết à? Cam Đường nhắn tin báo cho anh là cô sẽ mua giúp, tiếp đến đi về phía cửa hàng.
Khi đi ngang qua phần cửa kính trong suốt của cửa hàng, cô còn đang cúi đầu nhìn điện thoại và thắc mắc vì sao Đoàn Thương Dữ lại không trả lời mình. Bỗng nhiên, có tiếng gõ cốc cốc vào thủy tinh vang lên ở bên cạnh, cô theo bản năng nghiêng đầu nhìn qua, kết quả lại nhìn thấy người nãy giờ không trả lời tin nhắn của mình - Đoàn Thương Dữ!
Đoàn Thương Dữ ngồi ở bên cửa sổ, cách tấm kính trong veo vẫy tay với cô. Cam Đường cười khẽ cất điện thoại đi rồi bước qua đó, cô vươn một ngón tay ra chọt chọt lên cửa kính, Đoàn Thương Dữ cũng vươn một ngón tay chọt chọt lại ở phía đối diện.
Cam Đường đẩy cửa ra đi vào bên trong cửa hàng bánh ngọt rồi ngồi xuống đối diện với anh, cũng thuận tay lấy đĩa bánh mà anh gọi sẵn qua ăn luôn, vừa ăn vừa hỏi: "Sao tự dưng anh lại ra ngoài một mình thế?"
Khuôn mặt Đoàn Thương Dữ tràn ngập vẻ dịu dàng: "Do anh ở trong khách sạn thấy buồn chán quá."
Cam Đường không nhịn được múc một muỗng bánh đưa tới bên miệng anh, cô chợt nhớ tới đêm mai mình còn có một bữa tiệc tối ở Tuần lễ thời trang, nếu vậy thì anh còn phải ở một mình trong khách sạn tiếp, vậy nên cô thử hỏi: "Tối mai em còn phải tham gia bữa tiệc tối ở Tuần lễ thời trang, đến lúc đó anh phải ở một mình trong khách sạn tận mấy tiếng đấy, anh tính sao?"
Đoàn Thương Dữ rũ mắt giấu đi cảm xúc chợt lướt qua, sau đó lại ngẩng đầu lên nói: "Không sao, lúc về em bồi thường cho anh là được rồi."
Cam Đường: "..." Bộ trong đầu anh không thể nghĩ được thứ gì khác ngoài chuyện đó à?
...
Trở lại khách sạn, Cam Đường bị Đoàn Thương Dữ dụ dỗ mây mưa một phen, chờ sau khi rửa sạch xong, màu hồng trên mặt cô vẫn chưa tan đi hết.
Cô ghé vào ngực Đoàn Thương Dữ, dùng ngón tay chọt chọt bờ vai của anh: "Anh nghiện hơi quá mức rồi đó."
"Anh cũng thấy thế." Đoàn Thương Dữ thản nhiên thừa nhận, sau đó nắm tay cô đưa lên miệng hôn một cái: "Có phải em đã chuốc thuốc gì cho anh không mà lại làm anh mê đắm em đến thế?"

Cam Đường vô cùng khiếp sợ trước độ mặt dày của Đoàn Thương Dữ, cô không nhịn được dùng tay bóp môi anh: "Đoàn Thương Dữ, dây thần kinh xấu hổ của anh bị đứt rồi hả?"
Đoàn Thương Dữ bật cười, tiếng cười khàn khàn rất gợi cảm, anh đưa mặt mình qua, vỗ nhẹ lên đó rồi nói: "Còn trong đây nè."
Cam Đường quyết đoán đè cả người lên ngực của Đoàn Thương Dữ, sau đó bắt đầu nhào nặn khuôn mặt anh tuấn của anh, hừ, đúng là cái đồ không biết xấu hổ!
Đoàn Thương Dữ không hề phản kháng, dùng đôi mắt chứa chan ý cười nhìn cô.
Sau khi xoa nắn chán chê, Cam Đường bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, cô hỏi: "Đoàn Thương Dữ, anh thấy công việc hiện tại của em có bận rộn quá không?"
Đoàn Thương Dữ vuốt ve mái tóc mượt mà của cô: "Sao thế? Em cảm thấy mệt mỏi à?"
"Không phải." Cam Đường lại áp má mình vào phần cổ và bả vai của anh: "Em chỉ cảm thấy sau này em sẽ rất khó cân bằng giữa gia đình và sự nghiệp."
Đoàn Thương Dữ nghe Cam Đường nói như thế thì hiểu ý của cô là gì ngay, tuy không biết vì sao cô lại nhắc tới chuyện này, nhưng anh có thể cảm nhận được sự hoang mang và phiền muộn của cô.
Đoàn Thương Dữ bảo cô ngẩng đầu nhìn mình rồi nói: “Cái cân bằng ở đây không phải là sự nhân nhượng và thấu hiểu từ một phía, nó phải xuất phát từ hai phía cơ, nếu như cán cân bị nghiêng thì cả hai vợ chồng đều phải chịu trách nhiệm hết, em hiểu không? Muốn cân bằng thì cả hai chúng ta đều phải tự cân nhắc và gánh vác, cho nên em đừng tự biến sự cân bằng đó thành trách nhiệm của riêng mình.”
“Khi cần làm việc thì hai ta nên làm thật nghiêm túc, khi cần hưởng thụ cuộc sống thì hai ta nên hưởng thụ cho đáng vào. Hôm nay anh hiểu cho em, ngày mai lại đến phiên em thông cảm cho anh. Suy nghĩ và những lời bàn tán của người khác hoàn toàn không liên quan gì tới chúng ta hết, huống chi khi ở bên anh, em có thể làm mọi thứ mà em muốn.”
Cam Đường im lặng nghe Đoàn Thương Dữ nói, rõ ràng trước đó anh bảo “cân bằng là do cả hai cùng gánh vác”, nhưng đến cuối lại nói rằng “khi ở bên anh thì muốn làm gì cũng được”, rõ ràng là đang nuông chiều cô mà.
Trong lòng Cam Đường ấm vô cùng, như thể có dòng nước ấm chảy qua vậy.
"Anh cũng thế." Cô nói.
Trong mắt Đoàn Thương Dữ hiện lên vẻ khó hiểu: "Sao cơ?"
Cam Đường nhìn vào đôi mắt anh, nghiêm túc nói: "Ý em là, anh cũng có thể làm bất cứ chuyện gì mà anh muốn khi ở bên cạnh em."
Khóe môi của Đoàn Thương Dữ hơi cong lên, anh dùng bàn tay đang đặt sau đầu Cam Đường hơi đẩy cô về phía trước, sau đó cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại căng mọng của cô.
...
Lúc Cam Đường và Đoàn Thương Dữ tỉnh lại còn chưa tới chín giờ sáng, mà bữa tiệc tối ở Tuần lễ thời trang thì bắt đầu vào bảy giờ tối, cho nên lúc này họ còn dư khá nhiều thời gian.

Sau khi đánh răng rửa mặt xong, hai người ăn sáng ở khách sạn, tiếp theo thì thay quần áo rồi ra ngoài đi dạo.
Thời tiết hôm nay ở New York rất đẹp, ánh nắng chan hòa và gió mát dìu dịu, dù chỉ nắm tay đi dạo trên đường thôi nhưng hai người cũng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Đến giữa trưa, cả hai chọn bừa một nhà hàng ở ven đường để dùng bữa, bởi vì khi đến bữa tiệc tối còn phải mặc lễ phục cho nên Cam Đường không ăn nhiều, phần thừa của cô đều vào bụng của Đoàn Thương Dữ hết.
Ăn cơm trưa xong, Cam Đường mới dẫn Đoàn Thương Dữ tới phòng làm việc của Ngụy Du, lễ phục tham dự bữa tiệc tối nay của cô cũng là do Ngụy Du cung cấp.
Tầm mắt của Ngụy Du dừng lại trên đôi tay đang nắm lấy nhau của họ, không cần Cam Đường giới thiệu, cô ấy nhìn phát cũng biết rõ thân phận của người đàn ông này là gì.
Tuy cô ấy biết Cam Đường là người đam mê cái đẹp cho nên lúc tìm chồng nhất định sẽ không tìm người xấu trai, nhưng cô ấy cũng không ngờ Đoàn Thương Dữ lại xuất sắc như vậy!
Nhìn gương mặt và khí chất này đi, dù là một người đã nhìn các anh đẹp trai tới mòn mắt như Ngụy Du cũng không khỏi giật mình trước nhan sắc đó luôn.
"Xin chào, tôi tên Ngụy Du, là đàn chị của Đường Đường." Ngụy Du bắt chuyện vô cùng tự nhiên.
Đoàn Thương Dữ gật đầu với cô ấy: "Tôi là Đoàn Thương Dữ, chồng của Đường Đường."
Sau khi thân thiện chào hỏi nhau xong, Ngụy Du kéo Cam Đường sang một bên rồi thì thầm to nhỏ với cô: "Anh ấy là doanh nhân thật à? Sao chị thấy khí chất của anh ấy không giống gì hết vậy?"
Cam Đường nhìn Đoàn Thương Dữ một cái, hôm nay anh mặc một bộ áo gió khá đơn giản, trên người cũng không còn khí chất giỏi giang tài hoa như bình thường, khó trách Ngụy Du lại cảm thấy không giống. Cô suy nghĩ một lát rồi đáp: "Chắc là do quần áo chăng?"
Ngụy Du nhìn thử, thấy cũng đúng, hiện giờ chỉ đang mặc áo gió mà anh đã có nét như thế rồi, nếu mà mặc âu phục vào thì... Ngụy Du không nhịn được nhớ tới mấy bộ âu phục cao cấp mà mình thiết kế, nếu chúng được mặc trên người anh thì nhất định sẽ rất thích hợp nhỉ?
Lúc Cam Đường đi trang điểm, Đoàn Thương Dữ ngồi trên sô pha trong phòng trang điểm chờ cô, ánh mắt của hai người thi thoảng lại chạm nhau ở trong gương, những lúc ấy cả hai đều sẽ nở nụ cười. 
Dưới bầu không khí hường phấn này, Ngụy Du cảm thấy mình không thể ở nổi trong căn phòng này nữa, hai người này không biết tém tém lại một chút hả trời!
Có điều, Ngụy Du đi được nhưng chuyên viên trang điểm cho Cam Đường lại không thể.
Rõ ràng cả hai không nói câu nào, nhưng những lần giao tiếp bằng ánh mắt của họ lại đủ làm cho cô chuyên viên cảm thấy sắp chết chìm trong bể tình của hai người đó rồi.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui