Đêm trước khi đi, hai người lại “quậy tung” cả căn phòng ngủ lên, không khác gì lần trước khi Đoàn Thương Dữ đi công tác cả.
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc bị Đoàn Thương Dữ kéo ra khỏi chăn, Cam Đường buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt. Cô uể oải ôm lấy cổ anh, dùng gò má nóng ấm của mình dán lên đó rồi lẩm bẩm: "Đều tại anh hết đó, làm đến tận đêm khuya luôn, em buồn ngủ muốn chết đây nè.”
Nghe giọng nói vẫn còn ngái ngủ của cô, Đoàn Thương Dữ lập tức xin lỗi: “Lỗi của anh, thế giờ để anh giúp em đánh răng rửa mặt nhé?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cam Đường dựa lên cổ anh hừ nhẹ một tiếng.
Đánh răng rửa mặt xong, Cam Đường mới tỉnh táo hơn một chút.
Sau khi ăn bữa sáng ở trong nhà xong, Đoàn Thương Dữ lái xe chở Cam Đường đến sân bay, anh dừng xe trong bãi đậu xe dưới tầng hầm, sau đó dùng một tay nắm tay Cam Đường, một tay kéo hành lý đi lên tập họp với Kim Hiểu Hiểu.
Lần đi New York này, Cam Đường quyết định dắt Kim Hiểu Hiểu theo, cũng vì thế mà cô ấy đã vui vẻ suốt mấy ngày liền, cho nên khi nghe Đoàn Thương Dữ dặn dò mình phải chăm sóc tốt cho Cam Đường, Kim Hiểu Hiểu lập tức gật đầu như gà mổ thóc, đồng ý ngay tắp lự.
Cam Đường nhìn Đoàn Thương Dữ, nói: “Sáng nay anh phải mở cuộc họp mà đúng không? Thế thì anh mau đến công ty đi.”
Đoàn Thương Dữ giơ tay ôm cô vào lòng vài giây rồi mới buông ra: “Khi nào tới nơi nhớ nhắn tin báo bình an cho anh biết nhé.”
Cam Đường gật đầu: “Em biết rồi.”
Chờ Cam Đường và Kim Hiểu Hiểu vượt qua khâu kiểm tra an ninh xong, Đoàn Thương Dữ mới rời khỏi sân bay.
Sau công đoạn kiểm tra an ninh, không bao lâu sau, Cam Đường và Kim Hiểu Hiểu đã gặp được đám người Khương Đinh ở trong phòng chờ chuyến bay.
Lần này Tuần lễ thời trang New York có mời không ít người ưu tú trong nghề, Khương Đinh là tổng biên tập của tạp chí thời trang hạng A trong nước nên luôn có mặt trong danh sách được mời tham dự, hai nhiếp ảnh gia là Uông Minh Hải và Lỗ Kỳ Khang cũng nhận được thư mời.
Sau chuyến bay kéo dài mười mấy tiếng, đoàn người Cam Đường đã đến New York một cách thuận lợi. Bây giờ là chín giờ sáng ở New York, sau khi có kết nối mạng thì Cam Đường lập tức nhắn tin cho Đoàn Thương Dữ để báo rằng mình đã đến nơi an toàn, sau đó mới đi theo những người khác lấy hành lý và đến khách sạn mà ban tổ chức đã đặt cho họ.
Trên đường đến khách sạn, Cam Đường vừa nấu cháo điện thoại với Đoàn Thương Dữ ở thành phố S, vừa đáp lại một vài chủ đề câu chuyện của nhóm người Khương Đinh.
Bọn họ vừa bước vào khách sạn không lâu thì có một chiếc xe taxi đỗ lại ngay trước cửa khách sạn. Rất nhanh sau đó, có hai cô gái trẻ tuổi xinh xắn bước xuống xe, trong đó cô gái lùn hơn một chút đang hào hứng trò chuyện với người bạn của mình.
“Cứ nghĩ đến việc ngày mai có thể gặp gỡ, xin được chữ ký và chụp ảnh chung với anh Trình là tớ thấy đêm nay mình mất ngủ chắc rồi đó! Không được không được, tớ phải cố gắng ngủ chứ, ngủ ngon thì ngày mai mới xinh đẹp để còn chụp ảnh chung với thần tượng nhà mình nữa…”
Cô gái hí hửng nói cả buổi nhưng không thấy bạn mình ừ hử gì cả, thế là không khỏi tò mò nhìn sang, lúc này mới phát hiện thì ra bạn mình đang nhìn chăm chú về phía sảnh khách sạn, có điều bây giờ bên trong có quá nhiều khách khứa đang đi lại cho nên cô ta cũng không rõ bạn mình đang nhìn gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nhạc Nhạc, cậu nhìn gì thế?” Cô ta không nhịn được hỏi.
Bấy giờ Cam Nhạc mới sực tỉnh, cô ấy không nhìn nữa mà quay qua trả lời bạn mình: “Không có gì đâu, ban nãy hình như tớ nhìn thấy người quen thì phải.” Tuy nói với cô ta như thế nhưng trong lòng của Cam Nhạc đã hoàn toàn xác định, không phải “hình như” mà là người quen thật, cho dù chỉ là một góc nghiêng của khuôn mặt thì cô ấy vẫn có thể nhận ra.
Đó là Cam Đường, chị gái cùng ba khác mẹ với cô ấy.
“Người quen à? Là ai thế?” Cô gái tò mò hỏi.
Cam Nhạc lắc đầu: "Tớ không chắc lắm, thôi bỏ qua đi, chúng ta vào khách sạn thôi.”
Cô gái nghe thế thì cũng không hỏi thêm nữa, cả hai kéo hành lý cùng đi vào khách sạn.
…
Sau khi vào phòng, Cam Đường không tiếp tục nấu cháo điện thoại với Đoàn Thương Dữ thêm lâu nữa. Giờ này ở bên kia đã gần mười một giờ tối rồi, Đoàn Thương Dữ cần phải nghỉ ngơi, bản thân cô cũng vừa ngồi máy bay suốt mười mấy tiếng, lại còn thêm vụ lệch múi giờ, cho nên sau khi soạn hành lý xong là cô cũng ngủ một giấc ngắn, chờ tới buổi chiều thì dậy ăn bữa xế và uống trà chiều với nhóm Khương Đinh.
Đến khi bên Cam Đường tối thì trong nước cũng đã sáng rồi, tranh thủ lúc Đoàn Thương Dữ còn ở nhà, cả hai lại gọi video qua WeChat với nhau, chờ anh đi làm thì cô mới cúp máy và đi ngủ.
Ngày hôm sau, Cam Đường tỉnh dậy trong tiếng báo thức inh ỏi.
Cam Đường là nhiếp ảnh gia, công việc chính là chụp hình, bởi vậy bình thường khi đi làm cô đều ăn mặc một cách thoải mái nhất có thể, nhưng hôm nay cô là khách quý đến xem buổi biểu diễn thời trang cho nên không thể ăn mặc xuề xòa như ngày thường được.
Sau khi đánh răng rửa mặt và ăn sáng xong, Cam Đường dẫn theo Kim Hiểu Hiểu đi thẳng tới phòng làm việc của Ngụy Du.
Ngụy Du là đàn chị của Cam Đường, lớn hơn cô bốn tuổi, đã thành lập thương hiệu thời trang của riêng mình từ rất sớm, mấy năm nay rất có danh tiếng trong giới thời trang ở New York, thậm chí rất nhiều nghệ sĩ nữ trong nước cũng thường thuê trang phục do cô ấy thiết kế để tham dự những hoạt động cần đi thảm đỏ.
Ngụy Du biết lần này Cam Đường tới đây là để xem buổi biểu diễn thời trang cho nên có chuẩn bị lễ phục riêng cho cô.
Cam Đường vừa mới bước vào phòng làm việc của Ngụy Du chưa được mấy giây là cô ấy đã lao ra từ trong phòng nghỉ rồi ôm chầm lấy cô, hơn nửa năm không gặp nên cả hai đều khá mừng rỡ.
Sau khi trò chuyện trong chốc lát, Ngụy Du gấp gáp kéo Cam Đường vào xem lễ phục mà cô ấy đã chuẩn bị cho cô, đó là một chiếc đầm đuôi cá thắt eo bằng vải nhung đen.
Lúc trước trong nước có một hoạt động cần đi thảm đỏ, ekip của một ngôi sao nữ đã liên lạc và muốn mượn bộ lễ phục này nhưng lại bị Ngụy Du từ chối, bởi vì lúc thiết kế bộ đầm này, hình ảnh hiện lên trong đầu cô ấy lúc đó đã gắn liền với gương mặt và vóc dáng của Cam Đường rồi.
Khi Cam Đường đi du học ở New York mấy năm, Ngụy Du đã kéo cô làm người mẫu thử trang phục cho mình không biết bao nhiêu lần, bởi vì tỷ lệ cơ thể của Cam Đường gần như là hoàn mỹ.
Những năm đó, thi thoảng Ngụy Du lại gạ cô vào giới giải trí làm người mẫu hoặc nghệ sĩ gì đó, bởi vì nếu như thế thì cô ấy sẽ có càng nhiều cơ hội để Cam Đường mặc và triển lãm những mẫu thiết kế của mình.
Chờ chuyên viên trang điểm hoàn thành công việc xong, Ngụy Du sốt sắng tự tay giúp Cam Đường mặc bộ lễ phục này lên người, có điều trong quá trình thay quần áo, cô ấy vô tình nhìn thấy dấu vết khả nghi trên làn da trắng muốt mịn màng của cô. Ngụy Du không phải là một cô bé chưa trưởng thành, cho nên cô ấy biết nguồn gốc của những dấu vết này từ đâu ra.
Ngụy Du vừa giúp cô kéo khóa kéo từ phần eo lên vừa hỏi: “Sau khi về nước em có yêu đương với ai hả?”
Bị hỏi bất thình lình như thế cho nên Cam Đường cũng hơi sửng sốt, có điều cô lập tức hiểu ra ngay, thế là mím môi nói: “Không tính là yêu đương đâu ạ.”
Ngụy Du kinh ngạc “hả” một tiếng, không tính là yêu đương ư? Chẳng lẽ là… Trời ạ, em ấy sống thoáng dữ vậy sao?
Hiển nhiên Cam Đường đã nhận ra sự kinh ngạc của Ngụy Du, cô cười và giơ bàn tay lên, nói: “Em kết hôn rồi.”
Hiện tại Ngụy Du đã không còn kinh ngạc nữa mà phải nói là giật mình đến mức há hốc mồm luôn, tuy trước đó cô ấy cũng có để ý tới chiếc nhẫn trên tay của Cam Đường, nhưng trong nghề này thì nhẫn chỉ là một kiểu trang sức bình thường thôi, cho nên cô ấy hoàn toàn không nghĩ tới chuyện nó lại là nhẫn cưới.
“Sao… Sao đột ngột quá vậy em? Từ bao giờ thế?”
“Năm trước ạ, nhưng chúng em còn chưa tổ chức đám cưới, cho nên ít ai biết lắm.”
Tin tức này làm Ngụy Du đờ đẫn như người mất hồn, mãi đến khi cả hai ra khỏi phòng thử đồ thì cô ấy mới sực tỉnh.
Lúc này Cam Đường đang soi gương, thiết kế chiết eo và bóp mông của chiếc đầm này làm tôn lên vòng eo mảnh khảnh và vòng ba tròn mẩy của cô, làn váy được thiết kế theo kiểu dáng đuôi cá nhẹ nhàng, phần váy dưới eo được phủ thêm một lớp vải tuyn màu đen mỏng tênh, trên mặt vải còn điểm xuyết thêm những hạt cườm lóng lánh.
Sau khi tỉnh táo lại, suy nghĩ đầu tiên trong đầu của Ngụy Du là: Người chồng và cũng là bạn thời thơ ấu của Cam Đường này đúng là có số hưởng quá!
……
Lúc Cam Đường và Kim Hiểu Hiểu đến sàn diễn thời trang, xung quanh đã bị fan và người xem bao vây gần như kín mít, dưới sự chỉ dẫn của ban tổ chức, nhóm người Cam Đường đã thuận lợi đi vào bên trong.
Bởi vì bây giờ vẫn còn cách thời gian mở màn khá xa cho nên mọi người được sắp xếp ngồi chờ trong phòng nghỉ ở khu vực hậu trường, cũng tại nơi này, Cam Đường đã gặp lại những người cùng chung nhà xuất bản tạp chí.
Sau khi Cam Đường đẩy cửa bước vào, trừ Khương Đinh ra, những người khác trong nhà xuất bản tạp chí đều phải ngây ngất trước cách ăn diện hôm nay của cô. Bình thường bọn họ đã biết là Cam Đường khá xinh đẹp rồi, nhưng vì là nhiếp ảnh gia cho nên trong khi làm việc bọn họ đều ăn mặc khá đơn giản, lấy thoải mái làm đầu, bởi vậy đây là lần đầu tiên bọn họ được thấy đồng nghiệp của mình ăn mặc trang phục trang trọng như thế này, nhất là Cam Đường.
Hôm nay Cam Đường ăn mặc như vậy còn xinh đẹp hơn cả những người mẫu hay ngôi sao nữ đã từng hợp tác với họ nữa, rõ ràng cô có thể kiếm tiền bằng nhan sắc nhưng lại kiên quyết đi lên bằng năng lực, hơn nữa còn là đồng nghiệp của họ nữa chứ!
Nhưng nói thật, dù là đồng nghiệp thì bây giờ Uông Minh Hải và Lỗ Kỳ Khang cũng ngứa tay kinh khủng, rất muốn cầm máy lên chụp cho cô vài pô ảnh mới thỏa lòng!
Chị Dương thì khác, bởi vì là nhà tạo mẫu nên thứ đầu tiên mà chị Dương chú ý tới là bộ lễ phục mà Cam Đường mặc hôm nay. Chỉ cần nhìn lướt qua là cô ấy đã biết ngay, bộ váy này là tác phẩm mới nhất của nhà thiết kế nổi tiếng Ngụy Du.
Lúc trước khi đang tám với bạn tốt làm chung ngành, cô ấy nghe nói là có ekip của một tiểu hoa lưu lượng có xin mượn nhưng không được cho phép, thế mà bây giờ nó lại được mặc trên người của Cam Đường.
“Đây là thiết kế mới của cô Ngụy Du đúng không?” Chị Dương không nhịn được hỏi.
Cam Đường gật đầu, nói: “Đúng vậy, cô Ngụy Du là đàn chị của tôi.”
Chị Dương nghe thế thì hiểu ngay, thì ra giữa cô ấy và Ngụy Du còn có mối quan hệ như vậy, hèn gì Ngụy Du không cho ngôi sao nữ kia mượn mà lại cho Cam Đường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...