Dịch + Beta: Punnxinhhtraii + MeiiGwatan
Sau khi nghe những lời của Hồ Đình Đình, Xa Dục gãi đầu và nói: "Chị cứ yên tâm chữa trị.
Đừng nghĩ quá nhiều.
Mẹ của chị mong chị thay bà ấy sống tốt.
Thay bà tận hưởng thế giới tốt đẹp này."
Hồ Đình Đình khẽ mỉm cười, rồi nặng nề gật đầu.
Cô với chúng tôi: "Cảm ơn hai vị ca ca.
Nếu...!Nếu tôi thực sự có thể được chữa khỏi.
Tôi...!Tôi nhất định sẽ trả lại tiền cho hai người."
"Haizz, đừng khách sáo.
Nếu chị đã gọi bọn tôi là ca ca, vậy chị cũng là là em gái của chúng tôi rồi.
Làm gì có chuyện ca ca đòi tiền em gái chứ.
Chị chỉ cần chuyên tâm chữa bệnh thôi." Xa Dục dịu dàng nói với Hồ Đình Đình.
Hồ Đình Đình gật đầu, rồi hỏi chúng tôi: "Sau khi chết đi, ta thực sự có thể trở thành linh hồn sao?"
Xa Dục khẽ gật đầu và nói: "Tất nhiên.
Mẹ của cô chỉ là đi đến một nơi khác thôi.
Cũng không phải là kết thúc cả cuộc đời, mà chỉ là bắt đầu một khởi đầu mới."
Sau khi nghe Xa Dục nói, Hồ Đình Đình liền rơi vào trầm ngâm.
Xa Dục vẫn rất kiên nhẫn và trò chuyện với cô.
Rõ ràng, Xa Dục có một chút hứng thú với cô ấy.
Chúng tôi còn muốn hỏi về việc mang thai xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng thấy tâm trạng của Hồ Đình Đình không ổn định, với lại ngày tháng còn dài, để hỏi sau vậy.
Với sự giúp đỡ của y tá, chúng tôi liền giúp Hồ Đình Đình chuyển đến khoa điều trị.
Cục trưởng Lưu cũng đặc biệt gọi điện đến cho viện trưởng bệnh viện.
Vì vậy, chúng tôi cũng có thể được coi như được ưu đãi 'đặc biệt'.
Phòng được bố trí cho Hồ Đình Đình là phòng đơn.
Sau khi vào khoa huyết học, Hồ Đình Đình lập tức phải làm một loạt các xét nghiệm, báo cáo cũng nhanh chóng được gửi lại cùng ngày.
Cũng may, cho dù là bệnh bạch cầu thì cô ấy cũng chỉ đang ở giai đoạn đầu, thế nên nếu như việc điều trị thuốc diễn biến tốt, có thể sẽ không cần thiết phải cấy ghép tế bào gốc tạo máu nữa.
Bận rộn cả một tối, Xa Dục xung phong ở lại, sau đó ở lại với Hồ Đình Đình.
Tôi có thể nhận thấy rằng dường như Xa Dục thực sự rất thích cô ấy.
Tôi cũng không phải không biết xấu hổ mà ở lại làm bóng đèn, cho nên tôi quay người về phía cửa và đi ra ngoài.
Khi vừa đi chưa được vài bước, tự dưng tôi cảm thấy có ai đó đang nhìn chằm chằm từ phía sau.
Cảm giác này rất quen thuộc.
Một khi người ta có loại cảm giác này, nhất định là có người đang theo dõi mình.
Tôi lập tức quay đầu lại và liếc nhìn phía sau, thế nhưng không có ai.
Tôi vẫn đứng im tại chỗ, chờ đợi một vài giây, tôi đột ngột quay đầu lại lần nữa.
Lập tức nhìn thấy một bóng đen vừa đi vào bên trong cầu thang.
Quả nhiên là có người!
Nghĩ đoạn, tôi vội vã đi về phía cầu thang và đẩy cửa ra, liền thấy một người đang đứng đó và quay lưng lại với mình.
Tôi nhanh chóng lôi điện thoại ra chụp ảnh.
Anh ta chậm chạp quay đầu lại.
Là một người đàn ông béo đang hút thuốc lá.
Anh ta nói với tôi: "Làm sao? Tên nhóc này?"
Tôi mỉm cười ngượng ngùng, rồi vội vã xua tay với anh ta.
Tôi đã dùng mắt âm dương để nhìn rồi, trên người anh chàng này không có một chút âm khí nào cả.
Tôi nghĩ rằng có lẽ do mình đã quá mệt mỏi.
Tất cả chỉ là ảo giác của tôi thôi.
Lần này, khi tôi đi ra ngoài cũng không còn có cảm giác như vậy.
Tôi lái xe quay về cửa hàng của chú Cung cũng không thấy ai theo dõi tôi cả.
Dường như tôi thực sự đã nghĩ quá nhiều nhiều.
Khi tôi trở lại cửa hàng, chỉ còn có một mình Trương Siêu ở đây.
Lúc này cậu ấy đang hí hoáy viết cái gì đó vào trong một cuốn sách, tôi đến bên cạnh xem, nhưng đọc không hiểu.
Tôi gọi Trương Siêu.
Cậu ấy giật mình ngẩng đầu nhìn và hỏi tôi: "Anh Chung, anh trở về rồi.
Anh Dục đâu?"
"Anh sợ là mấy ngày tới đây, Xa Dục sẽ không thể quay lại đâu." Tôi khẽ mỉm cười với Trương Siêu.
Trương Siêu cũng không ngạc nhiên.
"Em biết mà.
Hồ Đình Đình chính là hình mẫu người lý tưởng của Xa Dục".
Thấy tôi sững sờ, Trương Siêu liền giải thích với tôi rằng, dựa trên cơ sở mấy người mà Xa Dục cố gắng chào hỏi làm quen trên app những gần đây, cậu ấy có thể biết được Xa Dục thích những người trông dễ thương, mắt to miệng nhỏ, khuôn mặt đáng yêu.
Nghe Trương Siêu nói.
Tôi hoàn toàn bị thuyết phục rồi, thế nào là chuyên nghiệp.
Cái này gọi là chuyên nghiệp chứ sao nữa.
Tôi tò mò bảo Trương Siêu phân tích thử xem tôi thích hình mẫu thế nào.
Trương Siêu liếc nhìn tôi và nói: "Ngày nào anh cũng ôm sách cắm đầu vào đọc hoài, nên em không thể phân tích nổi."
"Anh Chung, thật ra ngày xưa ấy, em đã tự thấy mình là một người rất nhàm chán rồi.
Nhưng mà sau khi gặp anh, em mới biết, hoá ra trên thế giới này, vẫn còn có người nhạt nhẽo hơn em".
Nghe câu này của Trương Siêu, tôi bất lực cười, rồi nói với cậu ta: "Em biết cách nói chuyện thật đấy."
Trương Siêu mỉm cười, sau đấy cũng không nói gì nữa.
Có lẽ tôi đúng là một người nhàm chán thật.
Thời gian này gần đây, ngoài việc ngồi thiền và đọc sách tôi cũng chẳng có gì để làm.
Còn cuộc sống của Xa Dục thì lại vô cùng 'phong phú'.
Ban ngày thì tán gẫu với chú Cung để học mấy mánh nói khéo cho vừa lòng người khác.
Ban đêm thì ôm điện thoại tìm người yêu.
Ngay cả Trương Siêu nữa, hàng ngày ngoài việc đọc sách và làm thí nghiệm, cậu ấy dành thời gian để tập thể dục.
Thậm chí có đôi khi cậu ấy còn tự xuống bếp làm thức ăn cho bản thân.
So với họ, tôi thực sự là một người có cuộc sống vô vị mà.
Nghĩ đoạn, tôi chợt nhận ra rằng đã khá muộn rồi nhưng chú Cung vẫn chưa trở về.
Tôi hỏi Trương Siêu xem chú Cung đã đi đâu.
Cậu ấy nói với tôi rằng chú Cung lúc đó mới nghe điện thoại xong liền vội vã đi.
Trước khi đi chỉ nhắn lại với chúng tôi rằng ông có thể sẽ đi khoảng 2 hoặc 3 ngày lận.
"Có vụ làm ăn mới sao?" Tôi hỏi Trương Siêu.
Trương Siêu lắc đầu nói cậu có hỏi chú Cung, nhưng chú ấy cái gì cũng đều không nói.
Nghe vậy, tôi khẽ gật đầu.
Nếu đã không gọi chúng tôi, thì chính là không có vụ mới mới phải.
Nếu không, theo tính cách của chú Cung, nhất định sẽ gọi cho được mới thôi.
Nghĩ đoạn, tôi đi thẳng lên trên lầu, tiếp tục ở trên đó 'nhàm chán' một mình Ban đêm ở trên lầu hai kỳ thực ra nhìn cũng có chút dọa người.
Bởi vì ở đây xếp đầy những hình nhân giấy với mấy thứ linh tinh, mặc dù không phải là lần đầu ở mà còn đã sống ở đây một quãng thời gian rồi.
Nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy có chút không quen.
Vừa mới chuẩn bị quay lại phòng ngủ, thì đột nhiên tôi lại cảm thấy sau lưng bị ai đó theo dõi quái đản, cảm giác này cùng với lúc ở bệnh viện giống y hệt nhau.
Sẽ không phải lại tiếp tục gặp ảo giác nữa chứ?
Tay tôi đang cầm vào tay nắm cửa, rồi lại thả ra, sau đó liền nuốt xuống một ngụm nước bọt và hít một hơi thật sâu, quay đầu về đằng sau nhìn.
Dưới ánh đèn mờ ảo, tôi chỉ có thể nhìn thấy rất nhiều hình nhân giấy, bọn chúng lặng lẽ đứng bất động.
Ngoài những hình nhân giấy này ra thì không còn gì nữa cả.
Cơ thể tôi tự nhiên vô thức rùng mình một cái, tôi lẩm nhẩm tự nói với chính bản mình: "Đừng có tự mình dọa mình thần hồn nát thần tính nữa."
Tôi đứng ở cửa hơn 10 phút cho đến khi chắc chắn rằng không có ai hay bất cứ những thứ bẩn thỉu nào có thể theo tôi lên đây thì tôi mới yên tâm mà mở cửa.
Sau khi cánh cửa vừa được mở ra, đèn liền bật sáng, nhưng sau lưng lại đột nhiên lại nghe thấy có tiếng nước chảy từ phía trong phòng tắm.
Ngay lập tức da đầu tôi liền tê rần rần.
Bởi vì bây giờ Xa Dục đang ở trong bệnh viện, Trương Siêu thì đang ở dưới tầng, chú Cung lại đi công tác rồi.
Vậy thì....!là...!là ai tắm ở trong đó?
Cả người tê dại đi một lúc, sau đó tôi đi ra chỗ cửa phòng tắm, bên trong đèn đã tắt.
Nhưng tiếng nước vẫn thỉnh truyền đến không ngừng.
Tôi không dám lao vào, chỉ hét to lên.
"Ai?" Sau khi nghe thấy giọng nói này của tôi, tiếng nước bên trong đột ngột dừng lại, cả căn phòng rơi vào im lặng đến chết người.
Đuỵt mọe, tốt nhất là đừng có cái gì trong đó.
Tôi thật sự bị dọa cho sợ khiếp vía, cho nên không dám đi vào bên trong.
Tôi hét lên vài câu gọi Trương Siêu đang ở tầng dưới lên.
Sau khi nghe thấy tiếng tôi gọi, Trương Siêu đi lên mở cửa và bật đèn phòng tắm lên.
Cậu ấy mỉm cười và nói với tôi: "Anh Chung.
Em đang ngay bên cạnh anh đây, trong này làm sao có thể có người nào được chứ?" Bên trong phòng tắm rất yên tĩnh.
Sau khi đèn được bật lên, rất nhanh mọi thứ liền hiện rõ ràng trước mắt tôi
Trong phòng tắm không có một ai cả.
Tôi đi vào bên trong phòng tắm và sờ xuống sàn nhà, sàn nhà rất khô, không giống như là có ai vừa mới tắm ở đây.
Tôi lại một lần nữa đi tới trước gương, sau đó sờ một chút cái bồn rửa mặt.
Nhưng bên trong nó cũng khô cong luôn.
Thực sự là gặp ma rồi.
"Anh Chung, em nghĩ anh đang chịu quá nhiều áp lực rồi.
Anh nên đi tắm rồi sau đó nghỉ ngơi cho thật tốt đi." Trương Siêu cười nói, sau đó vỗ vai tôi rồi đi ra ngoài.
Nhìn bộ dạng này của Trương Siêu như thế này, tôi luôn nghĩ rằng cậu ấy đang cười nhạo tôi.
Suy cho cùng thì tôi cũng là một người bắt ma, thế mà tôi lại sợ ma.
Điều này thực sự có hơi xấu hổ.
Nhưng Trương Siêu nói cũng rất có lý, từ sau khi tôi cầm lấy chìa khóa mà Liêu Tinh Thiên đưa cho, trên ngực tôi liền xuất hiện hình xăm của tổ chức "Xiềng Xích".
Mặc dù tôi luôn kiểm soát cảm xúc của mình rất tốt, nhưng tôi vẫn luôn nghĩ đến điều đó.
Nói rồi Trương Siêu bảo với tôi, cậu ấy phải đi xuống tầng một lúc.
Nếu tôi vẫn thấy sợ hãi, cậu ấy có thể ở đây với tôi.
Tôi có thể nói tôi sợ được không? Đương nhiên là không thể rồi.
Sau đó, tôi nhanh chóng xua xua tay đuổi cho cậu ấy đi.
Sau khi Trương Siêu đi xuống, tôi liền đi tìm một bộ quần áo ngủ, sau đó đi vào phòng tắm, lại lặng lẽ quan sát một lúc.
Tiếng nước chảy ban nãy, tôi nghe rất rõ ràng.
Trong lòng không thể tránh khỏi có một chút bị dọa sợ.
Vừa nghĩ về việc đó, tôi vừa nhỏ giọng ngân nga một bài hát, bước tới chỗ vòi hoa sen và bật vòi lên, nhưng tôi lại không thấy có tí nước nào chảy ra.
Ngay lúc này, ánh đèn phòng tắm đột nhiên bị tắt phụt.
Sau đó, từ phía cửa lại không ngừng truyền đến âm thanh nước chảy.
__________________________________________
Các bạn đọc truyện hãy ấn cho mình 1 sao để ủng hộ công sức dịch truyện cho mình nha ❤❤❤
Vui lòng không mang bản dịch đi đâu nếu chưa được sự cho phép, hoặc phần nào đó của bản dịch này.
Nếu các bạn thấy bản dịch của chúng mình hay thì hãy giúp chúng mình giới thiệu cho các bạn cũng đang hóng series này nhaa ❤❤❤
Hiện tại mình đã bắt đầu đi học, nhưng mình sẽ cố dịch 1 ngày khoảng 1-2 chap cho mọi người.
Lịch đăng chap sẽ là từ thứ 2 đến thứ 7 nha.
Mong các bạn ủng hộ ạ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...