Dịch: Punnxinhhtraii
Beta: MeiiGwatan
Cảm giác đau nhói này kéo dài trong một thời gian khá lâu.
Tôi thật sự thắc mắc thế quái nào mà Xa Dục với Trương Siêu có để ngủ như chết vậy? Có người bước vào vậy mà một chút cũng không tỉnh.
Hơn nữa, tận lúc trời vừa tờ mờ sáng mới ngủ, người này làm thế nào mà vào được đây? Hay là chú Cung?
Trong đầu tôi cứ chất đầy những nghi vấn, nhưng sau đó lại dần trở nên mê man, chìm thẳng vào giấc ngủ say.
Cho đến khi tôi tỉnh dậy một lần nữa, thì bầu trời bên ngoài đã tối đen, tôi đứng bật dậy khỏi giường, vô thức chạm vào ngực mình.
Ngực tôi không phải là bị người kia lột trần rồi sao? Sao bây giờ lại vẫn mặc đủ như cũ? Tôi thở hắt ra một tiếng, hóa ra tất cả chỉ là một giấc mơ.
Tôi quay người nhìn sang bên cạnh, ngoại trừ một vài hình nhân giấy đang đứng ở bên cạnh giường nhìn chằm chằm vào tôi ra, hai tên Xa Dục và Trương Siêu không biết đã chạy đi đâu mất rồi.
Khi tôi ngồi lại xuống giường, lồng ngực lại truyền đến từng trận đau nhói.
Tôi chột dạ đột nhiên có linh cảm xấu.
Tôi nhanh chóng cởi quần áo rồi chạy ngay đến gương soi một chút.
Hình ảnh trong gương làm da đầu tôi tê rần rần.
Bởi vì trên ngực tôi lúc này có một vệt đen sì sì.
Đó không phải là một giấc mơ sao? Cái vết này cùng với hình xăm đen sì sì lúc trước ở trên cánh tay của Lưu Vĩ Cường giả trông rất giống nhau.
Làm thế nào lại giống nhau cơ chứ?
"Vãi thật đấy, tên tiểu tử nhà cậu bị nghiện nude à?" Lúc này Xa Dục từ bên ngoài phòng bước vào trong, nhìn thấy tôi liền nói.
Lúc này tôi đã không còn chút xíu tâm tình nào để đi cãi nhau với Xa Dục cả.
Tôi quay sang Xa Dục nói: "Các anh tỉnh dậy từ khi nào thế?"
Xa Dục thấy tôi nói chuyện nghiêm túc, liền nhìn tôi một lúc và nói: "Tên nhóc nhà cậu không bị sao chứ?"
Tôi chỉ vào vệt đen sì sì ở trên ngực tôi.
Nhưng bởi vì Xa Dục đang đứng ở cửa, cho nên không nhìn rõ.
Chỉ lờ mờ thấy được trên cơ thể của tôi có một hình vẽ.
"Ủa cái gì thế? Tên tiểu tử nhà cậu được nha, thế mà lại còn có một hình xăm.
Trông mạnh mẽ đó."
Xa Dục nói rồi tiến đến, nhưng chẳng mấy chốc, nụ cười của anh ấy liền đóng băng.
"Đây? Đây không phải là..."
Tôi gật đầu với Xa Dục.
Vào lúc này, Xa Dục nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt anh ấy ngay lập tực trở nên cảnh giác, tay anh ấy chỉ vào hình xăm đen sì trên ngực tôi và nói "Cậu? Cậu không phải là người của tổ chức Xiềng Xích kia chứ?"
"Đuỵt mọe nhà anh." Rõ ràng cái chuyện hình xăm này là xảy ra trong lúc tôi đang ngủ, tôi kể hết lại một lượt cho Xa Dục, cùng với cả chuyện chiếc khóa bạc cũng nói ra luôn.
Sau khi nghe tôi nói xong, Xa Dục nhìn tôi và nói: "Cậu cũng kì lạ quá rồi đó.
Chúng tôi ngủ ở hai bên của cậu, có người đến tôi lại có thể không biết sao? Hơn nữa, tên nhóc Trương Siêu kia căn bản cũng không ngủ được bao lâu, nên còn ngồi hẳn trên giường đọc sách kìa." Nói xong, tôi mặc quần áo vào rồi cùng Xa Dục đi xuống cầu thang.
Lúc này Trương Siêu cũng vẫn đang đọc sách của cậu ta.
"Trương Siêu, cậu thức dậy vào lúc nào thế?" Tôi hướng về phía Trương Siêu hỏi.
Nghe xong câu hỏi của tôi, Trương Siêu từ từ đặt quyển sách xuống, rồi ngẩng đầu lên, nhìn tôi và nói: "Anh ngủ được không bao lâu thì em tỉnh dậy rồi.
Có chuyện gì xảy ra sao ạ?"
"Trong thời gian đó cậu chỉ ở trong phòng thôi sao?" Tôi tiếp tục hỏi Trương Siêu.
Trương Siêu nhìn chằm chằm vào mắt tôi, rồi gật đầu với tôi và nói: "Đúng vậy.
Có chuyện gì sao?"
"Không thấy có ai đi vào chứ?" Tôi tiếp tục hỏi Trương Siêu.
Trương Siêu gật đầu với tôi, sau đó nói "Không có, Chung đại ca, anh muốn hỏi gì cứ nói đi."
Tôi lắc đầu.
Cậu ấy càng ít biết về nó thì càng tốt.
Thấy tôi không nói gì, Trương Siêu hỏi tôi: "Chung đại ca, đêm qua anh đã gặp phải ác mộng gì sao?" Sau khi nghe những câu này của Trương Siêu, tôi ngạc nhiên và hỏi cậu ta sao lại biết, Trương Siêu lấy điện thoại di động ra, rồi đưa nó cho tôi, sau đó nói: "Anh hãy tự xem đi."
Tôi nhận lấy điện thoại di động từ tay của Trương Siêu, sau đó bắt đầu xem thứ bên trong điện thoại, chỉ thấy rằng tôi đang nằm ở trên giường, cơ thể tôi hoàn toàn bất động, còn miệng thì lại rên lên khe khẽ.
Đoạn video này kéo dài rất lâu, lẽ nào đó thật sự chỉ là một giấc mơ thôi sao.
Vậy thì đúng rồi, tôi chính là mơ thấy có người cầm kim đâm vào tôi.
Xa Dục nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lùng, lúc này khuôn mặt tôi lộ ra vẻ hồ đồ ngu ngốc.
Nhưng sau chốc lát sũng sờ đó, tôi cũng không còn gì phải vướng mắc nữa.
Nguyên tắc sống của tôi là như vậy, nếu một chuyện mà không còn cách nào làm khác được thì tôi cũng sẽ không để ý nữa.
Vì cho dù có cố moi ra đầu cua tai nheo thì cũng chả sửa được gì cho cuộc đời cả.
Lúc này, ý nghĩ của tôi và Xa Dục có vẻ như giống nhau.
Sau khi liếc nhìn tôi một cái, liền quay ra tôi mà nói: "Đúng rồi, có một tin tốt.
Ông chủ đã gửi một tin nhắn đến, nói rằng nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành.
Hai người chúng ta bây giờ đã là Thiên sư cấp hai rồi.
Cậu có thể lên nhóm để xem."
Sau khi tôi nghe thấy lời này của Xa Dục, tôi liền bật điện thoại và nhìn thấy ông chủ thực sự đã phát thông báo ở trong nhóm.
Nhiệm vụ của chúng tôi đã được hoàn thành, nhưng vì không bắt được Liêu Tinh Thiên, cho nên không có cách nào để xác nhận rằng Vạn Thạc Minh đã bắt nhầm ma.
Điều đó có nghĩa là, lẽ ra tôi được thưởng 1000 điểm, nhưng lại có 900 điểm thôi, còn không đủ để thăng lên Thiên Sư cấp hai.
Lúc này Xa Dục nói với tôi: "Ôi, tôi quên béng mất.
Cậu đã bị trừ 100 điểm lần trước.
Khà khà, sau này gặp tôi cậu phải gọi tôi một tiếng tiền bối rồi."
"Đuỵt mọe nhà anh." Tôi liếc nhìn Xa Dục một cái, sau đó kêu lên một cách giận dữ.
Lúc này, tôi thực sự có một chút tò mò về phúc lợi của Thiên sư cấp hai.
Xa Dục nói với tôi rằng: "Cũng không có gì đặc biệt ngoài việc tăng lương.
Thiên Sư cấp hai có thể nhận được mức lương 20.000 tệ một tháng."
Tôi sang chú Cung "cặn bã" đang ở bên cạnh, sau khi nghe Xa Dục nói xong, ông ấy liền đứng lên, lôi Xa Dục đi bàn bạc tiền nong.
Xa Dục bất lực nhìn tôi và nói: "Tên tiểu tử nhà cậu thực sự là chả có cái tích sự gì hết."
Nói xong, Xa Dục tiếp tục nói với tôi: "Đợi đã.
Chúng ta trước hết cần phải đi giúp đỡ độ hóa mấy cái hồn kia đã."
Khi tôi nghe thấy lời này của Xa Dục, tôi nhìn anh ấy và nói: "Độ ma?"
Xa Dục nhìn tôi gật đầu và nói: "Có một vài con ma vô cớ bị liên lụy vào, nếu chúng ta độ hóa, cũng xem như là làm chuyện có công đức lớn lao, đối với việc tu luyện của chúng ta cũng rất có lợi."
Nghĩ đến đây, tôi khẽ gật đầu với Xa Dục.
Cho đến 11 giờ tối.
Chúng tôi vẽ một vài tờ giấy bùa chú và dán lên đám hồn phách, sau đó cầm một cái chậu đồng đi ra ngoài.
Thấy chúng tôi bận rộn, Trương Siêu cũng muốn đi cùng với chúng tôi.
Tôi thấy rằng Trương Siêu cũng là một cậu chàng khá thú vị.
Với lượng kiến thức hiện tại của cậu ấy, lúc trước hẳn là có rất nhiều rất nhiều công ty công nghệ đã tìm đến.
Ngay cả viện nghiên cứu khoa học của quốc gia cũng đã mời cậu ấy tới, nhưng tên tiểu tử này chỉ lạnh lùng từ chối.
Cậu ấy cảm thấy không hề có chút ý nghĩa thực tế nào nếu cậu ấy đi tới những nơi đó, cậu ấy sẽ trở thành nô lệ của đồng tiền.
Hơn nữa mục tiêu thực sự của cậu ấy chính là những ngôi sao ở biển cả ngoài kia cơ.
Trong mắt tôi, Trương Siêu thực sự giống như một kẻ điên vậy, nhưng tôi vẫn có một chút ngưỡng mộ cậu ấy, suy cho cùng thì cậu ấy có thể sống tự do tùy theo ý mình.
Cậu ấy muốn đi theo thì cho cậu ấy đi cùng thôi.
Lúc này chú Cung đang xem TV, xem lại bộ 'Ngôi làng của sự quyến rũ' hơn cả 200 tập, kinh khủng chết đi được, cứ uống vào tí rượu là lại hát lại nhảy đi nhảy lại.
Đi bên ngoài đường phố vào đêm khuya, cả con phố trông có một chút hiu quạnh, lạnh lẽo.
Ánh đèn đường mờ ảo chiếu xuống mặt đất, một trận gió đem theo một chút thê lương thổi qua.
Sau khi Xa Dục cầm cái la bàn đi xung quanh một lúc, anh ấy liền dừng lại ở một ngã tư trên con phố này.
Sau đó anh ấy lấy ra một cây nến trắng, rồi cắm nó ở bên đường và thắp nến lên.
Xa Dục đặt chậu rửa mặt bằng đồng ở trước mặt anh ấy, lấy ra những tờ giấy bùa chú với chỗ hồn phách, rồi nhẩm niệm cái gì đó trông rất thuần thục.
Sau đó, anh ấy lấy một tấm bùa chú phóng lên cây nến trắng và đốt nó, sau đó ném xuống chậu nước, Trương Siêu nhanh chóng đeo kính lên và tỉ mỉ quan sát.
Sau khi tờ bùa chú được thắp sáng, nó trông rất kỳ lạ.
Bởi vì tờ bùa chú này bị đốt cháy, nhưng không có lửa, mà là một làn khói dày bốc lên.
Sau khi mở con mắt Âm Dương, tôi ngay lập tức nhìn thấy thứ đi kèm với tờ bùa chú bị đốt cháy.
Sau đó liền có một linh hồn xuất hiện và đứng trước mặt chúng tôi, linh hồn này bị mù và mặt nó trông có vẻ đờ đẫn, nhưng ở chỗ bụng dưới thỉnh thoảng lại có máu tươi chảy ra.
Nhưng dường như cô ta không cảm thấy đau đớn gì cả.
Xa Dục đốt cháy những tờ bùa chú còn lại, sau đó những linh hồn liền xuất hiện trước mặt chúng tôi mà không có một chút bất ngờ nào cả.
Trên khuôn mặt của bọn họ đều không có một chút biểu cảm nào, hơn nữa nhìn bọn họ, có vẻ đều chết rất thảm.
Làm vài việc đó xong, Xa Dục đã nói với tôi "Chú Vãng Sinh, cậu biết niệm nó chứ?"
Tôi gật đầu với Xa Dục, sau đó Xa Dục nói với tôi rằng có 20 linh hồn, chúng tôi chia đôi mỗi người một nửa.
Dựa vào những ghi chép trong Thợ Săn Ma, sau khi độ hóa ma quỷ sẽ được nhận công đức.
Nhưng mấy cái công đức mơ hồ như có như không này, cụ thể là cái thứ gì, tôi cũng không biết rõ.
Lúc này tôi đi đến chỗ con ma nữ đầu tiên, sau đó lấy ra một chiếc chuông đồng và một mảnh giấy bùa chú.
Tôi đặt nó trong lòng bàn tay, rồi đưa âm khí vào bên trong tờ giấy bùa chú, miệng khẽ niệm: "Thái Thượng Sắc Lệnh, Siêu Nhữ Cô Hồn, Tứ Sinh Triêm Ân, Hữu Đầu Giả Siêu, Vô Đầu Giả Thăng, Thương Thù Đao Sát, Khiêu Thủy Huyền Thằng, Minh Tử Ám Tử, Oan Khúc Khuất Vong, Trái Chủ Oan Gia, Thảo Mệnh Nhi Lang, Quỵ Ngô Đài Tiền, Bát Quái Phóng Quang, Trạm Khảm Nhi Xuất, Siêu Sinh Tha Phương, Vi Nam Vi Nữ, Tự Thân Thừa Đương, Phú Quý Bần Tiện, Do Nhữ Tự Chiêu, Sắc Sắc Đẳng Chúng, Cấp Cấp Siêu Sinh, Sắc Sắc Đẳng Chúng, Cấp Cấp Siêu Sinh."
Sau khi niệm xong, tôi nhanh chóng lắc chuông đồng trong tay lên một tiếng, tờ giấy bùa chú màu vàng lập tức tự nhiên bốc cháy mà không cần có lửa, sau đó biến thành luồng sáng vàng rồi chiếu thẳng vào cơ thể của hồn ma nữ kia.
Sau khi ánh sáng vàng này được đưa vào cơ thể của hồn ma nữ, đôi mắt của cô đột nhiên lấy lại được vẻ rực rỡ.
Cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi, trên khuôn mặt tái nhợt đó xuất hiện một nụ cười nhẹ nhõm.
Mọi người đều nói rằng nụ cười là liều thuốc giải độc tốt nhất trên thế giới, có lẽ cô ấy đã được hóa giải toàn bộ lệ khí cùng với phiền não của trên thế giới này.
Sau đó, cơ thể của ma nữ này dường như biến thành một làn khói sáng trong vài giây, sau đó cứ như vậy mà tiêu tan.
Ngay trước khi nó tan biến, tôi dường như lại có một cảm giác vô cùng yên bình, hơn nữa còn có một giọng nữ dịu dàng, mềm mại: "Cảm ơn anh."
Vào lúc này, chỉ còn một thứ gần giống như đốm sáng, trực tiếp bay thẳng đến ấn đường của tôi, làm tôi cảm thấy một trận đau nhói.
Tôi vô thức chạm vào một cái, sau đó thế mà lại không còn có bất cứ tí khó chịu nào cả, ngược lại còn đem đến một loại cảm giác tinh tế khiến tôi không ngừng phấn khởi.
__________________________________________
Các bạn đọc truyện hãy ấn cho mình 1 sao để ủng hộ công sức dịch truyện cho mình nha ❤❤❤
Vui lòng không mang bản dịch đi đâu nếu chưa được sự cho phép, hoặc phần nào đó của bản dịch này.
Nếu các bạn thấy bản dịch của chúng mình hay thì hãy giúp chúng mình giới thiệu cho các bạn cũng đang hóng series này nhaa ❤❤❤
Hiện tại mình đã bắt đầu đi học, nhưng mình sẽ cố dịch 1 ngày khoảng 1-2 chap cho mọi người.
Lịch đăng chap sẽ là từ thứ 2 đến thứ 7 nha.
Mong các bạn ủng hộ ạ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...