Dịch: Punnxinhhtraii
Beta:MeiiGwatan
Sau khi tên tiểu tử Xa Dục này nghe thấy lời của tôi, anh ta giục tôi đếm nhanh lên một chút, anh ta chờ đếch có nổi nữa rồi.
Ai biết rằng khi tôi vừa mới đếm tới hai, tên tiểu tử Xa Dục này đã co cẳng chuồn mất.
Tôi thực sự không thể tin cậu ta thêm một lần nào được nữa mà.
Xa Dục vừa động thì con chó trụi lông kia liền tru lên một tiếng chói tai.
Sau đó nó liền lao lên vồ về phía tôi.
Tôi bị dọa cho sợ mất mật, vội vàng hét lên với Xa Dục: "Xa Dục, mả cha nhà anh."
Sau đó hai thằng cứ thế lao thục mạng về phía cầu thang, nhưng không đợi đến khi tôi tới nơi, thì lại nghe thấy một tiếng "Bịch" vang lên, nghe tựa như tiếng va chạm của thứ gì đó.
Tôi thuận theo hướng âm thanh phát ra mà quay lại nhìn.
Ở chỗ cánh cửa này dường như còn có một tấm chắn trong suốt khác nữa, con chó kia vừa lao đến thì liền đâm sầm vào.
Sau đó nó lùi lại một vài bước và nhìn tôi bằng con mắt giận dữ, phẫn nộ.
Cảm giác như thể nó chỉ cần ra được thì chắc chắn sẽ vồ đến và trực tiếp ăn tôi luôn vậy.
Tuy nhiên lúc này, khi nhìn nó không thể thoát ra được, tôi cũng mọc lên một chút dũng cảm trong lòng.
Tôi tức giận nhìn nó mà khạc ra một bãi nước bọt: "Đuỵt mọe, dọa chết tao rồi.
Mày hung hăng càn quấy cái gì, mày ngon thì ra đây mà cạp này.
Bố mài lại sợ mài quá cơ!!!"
Mà con chó này cũng chỉ còn biết đứng dậm chân ở cửa, thỉnh thoảng lại gầm gừ, nỗ lực muốn phá rào lao ra tấn công, nhưng làm thế nào nó cũng đếch thể đi ra mà sủa được.
Sau một hồi cố gắng, nó cũng đành bỏ cuộc.
Sau đó nó lùi lại vài bước, con ngươi đen láy vẫn nhìn chằm chằm vào tôi.
Vào lúc này, Xa Dục đang đi lên trên, thấy tôi không đi theo, hướng về phía tôi mà la lên một cách tức giận: "Này, Chung Xuyên, Chung Xuyên.
Tên tiểu tử nhà cậu."
Tôi nghĩ đến cái tên mất dạy không một chút coi trọng tôi này, đã đến lúc phải dọa cho anh ta một bài học rồi.
Nghĩ đến đó, tôi liền hét lên một tiếng bi thảm "Ah ~ Xa Dục, đến cứu tôi.
Mẹ kiếp, ah~."
"Chân của tôi.
Chân của tôi~ ah ah ah ~."
"Mẹ kiếp, Chung Xuyên, xem như tổ tiên tôi mắc nợ cậu đi." Chỉ nghe thấy Xa Dục gào lên một câu, sau đó liền lao về phía tôi.
Xa Dục tay cầm thanh kiếm đồng vung vẩy tứ tung, mắt nhắm nghiền lại, một bộ dạng liều chết mà xông lên.
"Con bà nó, coi như anh vẫn còn một chút lương tâm." Nhìn bộ dạng này của Xa Dục, trái tim tôi cũng có một chút cảm động, tên tiểu tử này xem như có vẫn còn có tí tình người.
Sau khi Xa Dục nghe thấy những gì tôi nói, anh ấy ngay lập tức nói với tôi: "Đuỵt mọe.
Cậu vậy mà lại đéo sao.
Lão tử vẫn còn tưởng con chó kia cạp rụng hai chân cậu rồi chứ?"
"Tên đần độn nhà anh, lại còn muốn tôi bị con chó trụi lông kia cắn chết sao? Anh vừa rồi chạy cũng nhanh đấy nhỉ, nếu con chó này thật sự có thể chạy ra, tôi đến cái rắm cũng không còn sót lại đâu!!!" Tôi giận dữ nói với Xa Dục.
Rồi chỉ vào con chó khổng lồ trụi hết lông đang ở trong góc phòng lúc đó.
Xa Dục sau khi nghe thấy những lời của tôi, anh ta cười ngượng nghịu rồi nói với tôi rằng đây chỉ là phản xạ có điều kiện của anh ấy mà thôi, cũng không thể trách anh ấy được.
Nói xong, Xa Dục nhìn về phía con chó bên trong, nó vẫn đang hung dữ nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
Lúc này, Xa Dục nhìn tôi rồi hỏi: "Cậu có chắc con chó này không thể chạy ra đây được không?"
Tôi gật đầu với Xa Dục rồi nói: "Rất chắc chắn.
Cực kỳ chắc chắn." Sau khi nghe những lời của tôi, Xa Dục bắt đầu đi tới khiêu khích con chó khổng lồ trụi lông kia.
Đúng như dự đoán, mỗi lần con chó kia muốn chạy ra tấn công, nó dường như bị chặn bởi một hàng rào vô hình nào đó.
Tôi nhìn Xa Dục rồi nói: "Xa Dục, anh có biết đó là gì không?"
Xa Dục lắc đầu và dường như không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Có tiếng bước chân ở phía cầu thang, chúng tôi vô thức quay đầu lại nhìn, sau đó chúng tôi nhìn thấy Trương Siêu đang cầm một thứ giống như súng đồ chơi ở trong tay, cậu ấy đeo một cặp kính râm ở trên mắt, trên đầu cậu ấy đội một cái mũ trông chả khác đếch gì cái nắp nồi.
Ngoài ra còn có một cái ăng-ten gắn trên cái nắp nồi đó.
"Vãi loèn.
Trương Siêu, bộ dạng này của cậu là thế nào vậy? Chiến binh đến từ tương lai à?" Tôi có một chút sững sờ nói với Trương Siêu.
"Cậu chê dưới này sáng quá à?" Lúc này, Xa Dục liền hỏi Trương Siêu.
Trương Siêu dường như không nghe ra ý chọc ghẹo trong lời nói của Xa Dục, cậu ấy vẫn thành thật đi 'phổ cập' cho chúng tôi.
Cậu ấy nói rằng chiếc mũ ấy thực ra là một radar nhỏ.
Radar này được kết nối với cặp kính râm mà cậu ta đang đeo.
Bằng cách này, cậu ấy có thể thấy những con ma bằng chế độ dò tìm radar, cũng không cần hao tâm tổn sức mở con mắt âm dương.
Hơn nữa thứ trong tay cậu ta trông giống như một khẩu súng đồ chơi kia chính là thứ mà cậu ta gọi là loại súng có sóng âm tần số cao, có thể gây ra tổn thương cho cơ thể năng lượng.
Mặc dù Trương Siêu đang ở chỗ này cùng với chúng tôi và giải thích những điều kia, nhưng tôi luôn cảm thấy rằng cậu ấy đang trêu chọc chúng tôi.
Sau đó Trương Siêu cũng đã phát hiện ra ánh mắt nghi ngờ trên khuôn mặt của chúng tôi, tiếp theo cậu ấy cầm khẩu súng đồ chơi trong tay trực tiếp đi đến chỗ đối diện con chó hung dữ kia, nhìn cậu ta như muốn xử bắn nó vậy.
Tôi nhanh chóng ngăn Trương Siêu lại.
Lý do rất đơn giản, nếu súng của cậu ta có tác dụng như cậu ta nói thật, bắn chết con chó rồi.
Đến khi bọn người kia quay lại chỗ này, không phải sẽ biết rằng đã có người đột nhập vào đây rồi sao?
Sau khi trông thấy vẻ mặt lo lắng của tôi, Trương Siêu nói với tôi rằng khẩu súng cao tần này chỉ làm ảnh hưởng đến mấy con quỷ chứ không hề giết được chúng, cậu ta nói rằng ảnh hưởng ở đây chính là làm nhiễu tần số radar của chúng, sau đó khiến chúng mất đi khả năng di chuyển.
Còn về làm thế nào để giết chúng, cậu ấy vẫn đang tiếp tục nghiên cứu.
Tôi hơi sững sờ một chút, lúc sau mới tỉnh ra, liền nói với Trương Siêu: "Cái quái gì? Cậu nói rằng cái thứ này không phải là chó, mà là ma quỷ?"
Trương Siêu gật đầu với tôi, còn gật đầu rất chắc chắn.
Tôi vô thức hướng về phía con chó trụi lông kia liếc nhìn thêm một lần nữa.
Cơ thể con chó này còn đặc biệt có một tầng tà khí bao phủ.
Nhưng đó giờ tôi thực sự là chưa từng nghe thấy một con chó nào có thể biến thành một con chó quỷ cả.
Nhưng Xa Dục ở bên cạnh, anh ấy cũng không hề quan tâm đến điều đó nhiều, nói: "Cho dù nó có phải là một con chó hay không đi chăng nữa.
Trương Siêu, cậu phải trả thù cho tôi, lập tức bắn nó cho tôi! Con chó này con mẹ nó cũng quá hung hăng càn quấy rồi." Nói xong liền có chút khẩn trương, gấp gáp muốn Trương Siêu bắn chết con chó khổng lồ trụi lông kia ở ngay tại đây.
Trương Siêu gật đầu, sau đó lại chĩa súng vào con chó một lần nữa, bấm cò rồi bắn nó.
Sau khi bóp cò, khẩu súng phát ra tiếng kêu rất chói tai, con chó căn bản đang sủa không ngừng, vậy mà vừa mới xong đã thực sự khiến nó một chút động tĩnh cũng không có.
Có vẻ như nó thật sự đã bị loại phương pháp này cố định lại rồi.
"Trương Siêu, không nên gọi cậu là Trương Siêu nữa, phải gọi cậu là Trương Siêu Nhân mới đúng." Lúc này, Xa Dục nhìn Trương Siêu với vẻ mặt tràn ngập sự ngưỡng mộ.
Trương Siêu nhìn thấy một bộ dạng khen ngợi này của Xa Dục, cậu ta liền còn có một chút bối rối, gãi đầu, sau đó nói với Xa Dục: "Thực ra, nguyên lý của cái này đặc biệt đơn giản, em giải thích cho anh một chút nhé?"
Nghe thấy tên tiểu tử Trương Siêu này lại muốn đi đến giải thích gì đó, tôi và Xa Dục gần như lao thẳng luôn vào bên trong phòng.
Bởi vì Trương Siêu bình thường sẽ không hề nói nhiều, nhưng một khi cậu ấy nói về những kiến thức chuyên môn này, cậu ấy sẽ nói đến không ngừng nghỉ.
Khi chúng tôi đi đến trước cửa, chúng tôi mới phát hiện ra rằng trên cánh cửa này vậy mà lại còn có vài tờ bùa chú bị kẹt trên đó.
Có lẽ bởi vì những tờ bùa chú này, cho nên con chó khổng lồ trụi lông kia mới không thể thoát ra được.
Sau khi đi vào bên trong, Xa Dục vẫn khó chịu.
Anh ấy ngồi xổm xuống trước mặt con chó trụi lông đã bị bất động kia nói: "Con bà nhà mày, mày sủa tiếp bố mày xem nào.
Nếu đếch phải sợ bị phát hiện, thì lão tử đã dùng thanh kiếm đồng của lão tử đâm chết mọe mày rồi."
Nhìn thấy bộ dạng tên tiểu tử nhà anh ta nói năng oán giận như vậy.
Xem ra khi nãy anh ta bị con chó trụi lông này dọa cho không nhẹ rồi.
Vừa nghĩ đến đây, tôi không nhịn nổi mà cảm thấy thật buồn cười.
Chính vào lúc này, tôi vô thức nhìn lên, nghĩ muốn tiếp tục nhìn người phụ nữ mặc đồ đỏ bị treo lên đầy thương tâm lúc nãy, nhưng khi tôi vừa ngoảnh đầu nhìn một lần nữa kia, vẻ mặt vốn đang có một chút nhẹ nhõm của tôi, lập tức đông cứng lại.
__________________________________________
Các bạn đọc truyện hãy ấn cho mình 1 sao để ủng hộ công sức dịch truyện cho mình nha ❤❤❤
Vui lòng không mang bản dịch đi đâu nếu chưa được sự cho phép, hoặc phần nào đó của bản dịch này.
Nếu các bạn thấy bản dịch của chúng mình hay thì hãy giúp chúng mình giới thiệu cho các bạn cũng đang hóng series này nhaa ❤❤❤
Hiện tại mình đã bắt đầu đi học, nhưng mình sẽ cố dịch 1 ngày khoảng 1-2 chap cho mọi người.
Lịch đăng chap sẽ là từ thứ 2 đến thứ 7 nha.
Mong các bạn ủng hộ ạ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...