Minh Hôn Chính Thú


Dịch: MeiiGwatan
Beta: Punnxinhhtraii
    Tôi cũng không an ủi mà ngước lên nhìn con ma mặc đồ đỏ đứng sau lưng bà.

Cô ấy có lẽ chính là Liêu Tinh Thiên.

Mặc dù khuôn mặt của cô lúc này đầy những tơ máu, nhưng tôi thực sự có thể tưởng tượng ra lúc bình thường nó trông như thế nào.
     Nghe câu chuyện của cô ấy xong, cho dù khuôn mặt của cô ấy trông thật đáng sợ, tôi cũng không cảm thấy kinh hãi nữa.
     Tôi mơ hồ nhớ có một đoạn trong "Thợ săn ma" viết: "Mọi thứ trên đời đều có linh hồn, mọi chuyện xảy ra ắt sẽ có nhân quả".
     Bà cụ vẫn tiếp tục đốt tiền giấy, và bắt đầu kể tiếp.
     Sau khi những người đó rời đi, Liêu Tinh Thiên không dám gọi cảnh sát, cô như người mất hồn.

Tên giám đốc đó đã đánh sập hoàn toàn mọi phòng thủ tâm lý của Liêu Tinh Thiên.
     Liêu Tinh Thiên lúc này chỉ còn suy nghĩ muốn chết.

Lần này, cô sắp xếp một viện dưỡng lão cho bà mình.

Mặc dù đây không phải là nơi tốt nhất, nhưng cũng đủ để cho bà cô có người chăm lo sớm chiều.

Sau đó, cô về nhà và ở bên cạnh bà một ngày.
     Cô vốn nghĩ tìm một nơi yên bình để chết một cách lặng lẽ, nhưng khi cô định nhảy xuống sông để tự sát thì có một người đàn ông xuất hiện.
     Người này hỏi tại sao Liêu Tinh Thiên lại tự tử, cô trả lời anh ta rằng cô đã quá tuyệt vọng.
     Người đàn ông đó cứ như biết hết tất cả mọi chuyện về Liêu Tinh Thiên.

Anh ta hỏi cô chết như vậy có đáng không? Tại sao người tốt lại phải chết trong câm lặng, còn người xấu lại có thể sống một cách sung sướng?
     Liêu Tinh Thiên cũng từng muốn biết tại sao, nhưng bây giờ cô ấy không quan tâm lý do nữa rồi.

Cô ấy biết cô ấy đánh không lại tên giám đốc đó.

Thấy Liêu Tinh Thiên một lòng quyết muốn chết, anh ta lại nói với Liêu Tinh Thiên.
     Nếu cô ấy chết theo cách này, thì mọi chuyện sẽ trở nên vô vọng, cuối cùng cô ấy sẽ chỉ có thể trở thành một con ma chết oan thôi.

Người đàn ông nói với Liêu Tinh Thiên rằng, anh ta có cách biến Liêu Tinh Thiên thành lệ quỷ, sau đó cô có thể dễ dàng trả thù rồi.
     Tên giám đốc đó có quyền lực trong tay, hắn có thể đối phó với người, nhưng hắn ta có thể đối phó với ma không?
     Khi nghe những lời nói của người đàn ông, Liêu Tinh Thiên liền đồng ý.

Đợi đến ngày mười lăm âm tháng đó, cô mặc một bộ đồ đỏ, đi một đôi giày thêu màu đỏ.

Sau đó nhảy xuống từ toà nhà của tập đoàn Chấn Nguyên.
     Sau khi cô nhảy xuống, mọi chuyện thực sự xảy ra tương tự như người kia nói, cô trở thành lệ quỷ.

Cô nghĩ cứ nghĩ rằng chuyện báo thù sẽ rất đơn giản, nhưng ai ngờ tên giám đốc kia khi biết người chết là Liêu Tinh Thiên, hơn nữa xác chết lại có hình dáng vô cùng kỳ lạ.
     Tên giám đốc kia liền sợ hãi không dám đến công ty suốt một tuần liền.

Khi tên giám đốc kia cuối cùng cũng mò mặt đến công ty, Liêu Tinh Thiên liền muốn lao vào hắn ta, nhưng không biết hắn đã xin được một lá bùa ở đâu, khiến cô không thể thể nào đến gần được.

     Ngay lúc cô không biết phải làm gì, người kia lại xuất hiện và nói với Liêu Tinh Thiên phương pháp làm cho bản thân cô có thể mạnh hơn một cách nhanh chóng.

Cách đó chính là mỗi tháng cô phải giết một người trong toà nhà Chấn Nguyên này.
     Mặc dù Liêu Tinh Thiên đã biến thành lệ quỷ, nhưng cô vẫn biết phân biệt phải trái trắng đen.

Cô không muốn giết hại người vô tội.

Nhưng người kia lại đưa ra một danh sách, trong đó có không ít tên người, sau khi nhìn thấy những người này.

Liêu Tinh Thiên liền lập tức đồng ý.
     Mười tám người trên tờ giấy mà người đàn ông đưa cho cô, tất cả đều là những tên góp phần không nhỏ từng bước đẩy cô xuống vực thẳm.
     Cô không do dự chút nào.

Kể từ khi đó trở đi, cứ đến mười lăm âm lịch hàng tháng, cô đều sẽ xuất hiện ở đây để giết từng người một.

Sau khi giết chết, cô liền nuốt chửng linh hồn của bọn chúng.

Đây thực sự là báo thù tận gốc, bởi vì linh hồn sau khi bị cắn nuốt sẽ vĩnh viễn không có cơ hội để tái sinh nữa.
     Tôi hỏi bà cụ.

Làm thế nào mà bà có thể biết rõ ràng như vậy.

Bà lão lớn tuổi liếc nhìn tôi và nói: "Bởi vì, cháu gái tội nghiệp của tôi đã chết một cách thảm khốc.

Tôi biết rằng cái chết của nó nhất định có uẩn khúc, nên tôi đã nhờ người gọi hồn cháu gái tôi về.

Sau đó, tôi liền  biết được toàn bộ câu chuyện."
     "Nhưng mà, tôi muốn thuyết phục nó hãy buông xuôi đi.

Trên đời này vẫn có thứ gọi là nghiệp chướng.

Những kẻ xấu xa đó nhất định sẽ bị trừng phạt.

Nếu nó cứ cố chấp lấy oán báo oán.

Chuyện này sẽ không bao giờ kết thúc, oan oan tương báo đến bao giờ đây.

Mỗi ngày mười lăm hàng tháng tôi đều đến đây đốt tiền giấy cho nó, tôi muốn gặp nó và ngăn cản nó đừng sai lại thêm sai nữa.  Nhưng cho đến bây giờ, tôi vẫn chưa từng gặp được.

Biểu cảm của bà cụ dần trở nên mơ hồ.
     "Bà muốn cháu làm gì?" Tôi nói với bà cụ.
     "Nếu có thể, xin hãy giúp tôi thuyết phục cháu gái của tôi, để nó vơi bớt sự oán hận của mình.

Đừng tiếp tục như thế nữa.


Mọi chuyện rồi sẽ có báo ứng thôi." Bà cụ nói với tôi.
     Tôi khẽ gật đầu.

Nhưng lại nói với bà cụ: "Bà ơi, lời bà nói có thể đúng, nhưng cháu cũng không đồng ý lắm đâu.

Ai có thể đảm bảo được những người làm điều xấu chắc chắn sẽ bị trừng phạt chứ??"
     Tôi không phải là một vị thánh, vì vậy khi bà nghe bà cụ nói 'oan oan tương báo', tôi không thực sự hiểu điều đó.

Đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ tìm mọi cách để trả thù.

Có lẽ tôi sẽ còn cực đoan hơn Liêu Tinh Thiên nữa.
     Sau khi nghe những lời của bà cụ, tôi liền nghĩ cái người chỉ cho Liêu Tinh Thiên trở thành lệ quỷ rất đáng nghi.

Nếu anh ta thực sự muốn giúp cô ấy, anh ta sẽ không sử dụng phương pháp này.

Anh ta làm như vậy giống như đang thực hiện phép luyện quỷ vậy.
     Sau khi nghe tôi nói, người phụ nữ mặc áo đỏ kia liếc nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên.
     Đôi mắt cô ấy dường như hoà hoãn đi nhiều.

Tôi cũng khẽ gật đầu với cô ấy.

Sau đó tôi sực nhớ ra một chuyện, tôi hỏi: "Nhưng mà bà ơi, làm sao mà bà vào được đây?"
     Bà cụ đó nói rằng ban ngày bà ấy giả vờ là người dọn vệ sinh, vào đây chờ đến tối để đốt tiền giấy cho cháu gái và cũng muốn gặp cô.
     Tôi liếc nhìn Liêu Tinh Tiên.

Cô ấy khẽ lắc đầu, dường như cô không muốn gặp bà.

Tôi cũng hiểu cho suy nghĩ Liêu Tinh Thiên.

Nói chuyện một hồi, chỗ tiền giấy trong lò than cũng đã đốt gần hết rồi.
     Tôi để bà cụ đi đến phòng trà gần đó, bảo bà cứ nghỉ ngơi, đợi đến sáng rồi hẵng rời đi.

Còn về chuyện cháu gái của bà.

Tôi nhất định sẽ giúp cô ấy.
    
     Bà ấy muốn quỳ xuống dập đầu với tôi, nói tôi là một người tốt.

Bà nói tuổi của bà bây giờ đã cao, ngoài việc quỳ lạy, bà cũng không biết phải lấy gì báo đáp tôi nữa. 
    Tôi vội giúp bà ấy vào phòng trà và để bà nằm trên ghế sofa.

Bà lão gật gật đầu với tôi.


Sau đó tôi liền quay người muốn đi.
     Bà cụ đột nhiên ngăn tôi lại và nói: "Cậu bé này?"
     Tôi quay đầu lại khó hiểu nhìn bà.

Bà già nhìn tôi mỉm cười rồi nói: "Có phải Tinh Thiên đang đứng ở bên cạnh tôi không?"
     Tôi hơi ngạc nhiên.

Bà cụ dường như đã tìm thấy câu trả lời cho mình khi nhìn thấy biểu hiện của tôi, bà lẩm bẩm: "Tôi biết nó đang ở đây.

Tôi nhìn nó lớn lên bao nhiêu năm nay, cho dù nó có trở thành ma tôi cũng đều có thể cảm nhận được.

Tinh Thiên là một đứa trẻ ngoan.

Nó hẳn là không dám gặp tôi."
     Tôi khẽ gật đầu và quay người đi ra ngoài.
     Bây giờ tôi không có gì mà phải sợ hãi nữa.

Ma bây giờ lại như con người.

Ma cho dù vẫn là ma, nhưng đôi khi con người lại không giống con người.
     Đặc biệt là sau khi nghe câu chuyện về Liêu Tinh Thiên, trong lòng tôi vô cùng rối bời.

Cho dù cô ấy là lệ quỷ, cho dù là cô ấy đã làm hại rất nhiều người, nhưng tên giám đốc kia rõ ràng còn đáng sợ hơn cô ấy nhiều phải không?
     Khi tôi đi đến cửa, bà lão bất ngờ lại gọi với theo.

Tôi quay lại đầu lại.

Với đôi mắt ngấn lệ, bà ấy nói: "Cảm ơn.

Cậu đúng là một người tốt.

Hãy để Tinh Thiên được đầu thai.

Nếu cứ tiếp tục như thế này.

Đến cuối cùng, người phải chịu đau khổ chỉ có nó thôi."
     Bộ dạng của bà cụ làm tôi vô cùng xót xa.

Tôi gật đầu với bà và nói, "Bà ơi, xin bà hãy yên tâm.

Cháu bảo đảm với bà, cô ấy sẽ không sao đâu."
     Sau đó tôi cũng không ngờ rằng, cái lời hứa này sẽ gây cho tôi rất nhiều rắc rối.
     Nghe xong câu bảo đảm của tôi, bà lão dập mạnh đầu gối và quỳ trước mặt tôi khiến tôi vô cùng khó xử.
    Tuy nhiên, tôi cũng không nói gì nữa mà chỉ quay ra ngoài.

Khi tôi tới cửa, Liêu Tinh Thiên vẫn đứng ở cửa, cô ấy nhìn tôi với ánh mắt hung ác và nói: "Anh đi đi.

Tôi không muốn làm hại anh."
     "Tôi ở đây để giúp cô.

Cô không biết sao? Thiên Sư Đường đã phái người đến đây, họ sẽ bắt cô.


Hậu quả sau đó cô sẽ bị hồn phi phách tán đấy." Tôi nhìn Liêu Tinh Thiên và nói.
     Sau khi cô ấy nghe thấy những lời của tôi, Liêu Tinh Thiên lại nhìn tôi một cách khó hiểu: "Thiên Sư Đường?"
     "Cô không cảm thấy được có người muốn bắt cô à?" Tôi nói với Liêu Tinh Thiên.
     Sau khi nghe những lời của tôi, Liêu Tinh Thiên khẽ mỉm cười và nói: "Tôi biết chứ.

Tuy nhiên, anh có thấy họ vẫn không tìm được tôi không?"
     Tôi sững sờ không hiểu ý của Liêu Tinh Thiên.

Sau đó, khuôn mặt của Liêu Tinh Thiên lại trở nên ảm đạm.

"Tôi không quan tâm đến Thiên Sư Đường gì cả.

Bất cứ ai ngăn cản tôi đều phải chết."
     "Tôi có thể giúp cô mà.

Cô thực sự nghĩ rằng người biến cô thành ma kia đang giúp cô sao? Nếu tôi đoán không nhầm, anh ta có lẽ là một kẻ nuôi quỷ đấy?" Tôi nói với Liêu Tinh Thiên.
     Sau khi nghe thấy những lời của tôi, khuôn mặt cô ấy vẫn rất bình tĩnh, điều này làm tôi hơi ngạc nhiên.
     "Tôi biết, anh ấy đã nói với tôi rồi.

Sau khi tôi trả thù xong, tôi sẽ để cho anh ta sai khiến tùy ý."
     Nghe xong, tôi lập tức bàng hoàng.

"Cô có biết anh ta sẽ làm gì với cô không?"
     Hơi thở của Liêu Tinh Thiên đột nhiên trở nên dữ dội, cô ấy nhìn tôi và nói: "Bây giờ tôi không thể kiểm soát được nữa, tôi muốn Lưu Vĩ Cường phải chết, tất cả những ai giúp hắn ta đều phải chết!!!"
     "Tôi có thể giúp cô mà!" Tôi nói với Liêu Tình Thiên.
     Liêu Tinh Thiên nhìn tôi với bộ mặt cô cùng khó coi: "Không!! Anh không thể giúp tôi.

Thế giới này có tôi mới có thể giúp chính mình mà thôi!"
     "Liêu Tinh Thiên, nếu cô cứ như thế này, cô sẽ bị kẻ nuôi quỷ kia lợi dụng.

Đến lúc đó sẽ có rất nhiều người vì cô mà chết oan.

Cô muốn chứng kiến điều đó xảy ra sao? Hãy để tôi giúp cô đi?"
     Tôi còn chưa kịp nói xong, Liêu Tinh Thiên đã nhìn tôi với ánh mắt phẫn hận, xung quanh tôi bị một luồng sát khí giận dữ bao trùm.
    "Chỉ dựa vào anh sao? Một người mà dễ dàng bị ảo ảnh ma che mắt của tôi thao túng? Đừng có thừa hơi lo lắng cho tôi nữa.

Tôi không cần sự thương hại của anh!" Liêu Tinh Thiên vừa kiểm soát tôi vừa như gầm lên.
     Ngay lúc đó, tôi chỉ cảm thấy có một cơn lạnh đột ngột ùa vào cơ thể, sau đó liền chóng mặt trong đầu, lập tức rơi vào hôn mê.
__________________________________________
Các bạn đọc truyện hãy ấn cho mình 1 sao để ủng hộ công sức dịch truyện cho mình nha ❤❤❤
Vui lòng không mang bản dịch đi đâu nếu chưa được sự cho phép, hoặc phần nào đó của bản dịch này.

Nếu các bạn thấy bản dịch của chúng mình hay thì hãy giúp chúng mình giới thiệu cho các bạn cũng đang hóng series này nhaa ❤❤❤
Hiện tại mình đã bắt đầu đi học, nhưng mình sẽ cố dịch 1 ngày khoảng 1-2 chap cho mọi người.

Lịch đăng chap sẽ là từ thứ 2 đến thứ 7 nha.

Mong các bạn ủng hộ ạ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui