Minh Hôn Chính Thú


Dịch: MeiiGwatan 
Beta: Punnxinhhtraii 
    
     Thấy tôi to tiếng vậy, Tề Đồng vội vã ho nhẹ ra dấu nhắc nhở tôi.
     "Các người biết Tề Linh ở trong miếng ngọc đó?" Tôi nói với Tề Đồng.
    Tề Đồng gật gật đầu, sau đó nói với tôi: "Nhưng mà chuyện này anh cũng đừng nói ra ngoài.

Hai người đều là Âm Dương Sư, nếu như quyết định đời này đi theo nó, thì Thiên Sư Lệnh là nơi tốt nhất cho hai anh rồi.

Cũng còn rất nhiều vấn đề khác nữa mà bây giờ em không tiện nói.

Mà cho dù giờ có nói các anh cũng không hiểu đâu.

À, chị em có nhờ em nói với anh là chị sẽ đợi anh đến đấy."
     "Gì cơ, em đây là có ý gì? Anh nghe không hiểu gì hết á?" Tôi đần mặt ra nhìn Tề Đồng.
    Tề Đồng mỉm cười với tôi, sau đó nói: "Về sau anh sẽ hiểu thôi, còn cái này là chị nhờ em đưa cho anh nè."
     Nói rồi Tề Đồng lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ.

Chưa kịp để tôi nói gì, Vạn Thạc Minh đã đứng ở cửa, anh ta nghiêng đầu vào nói với bên này: "Tề Đồng, còn làm cái gì thế?"
    "Vâng anh rể, em ra liền đây!" Nói rồi cô ấy lại nghiêng đầu cười nói với tôi: "Nhớ đó nha, nhất định phải đến Thiên Sư Đường nhé."
    Nói xong, Tề Đồng liền quay người rời đi.
    Lúc này, tôi vẫn mang một bộ mặt ngờ nghệch không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Xa Dục đột nhiên nói với tôi: "Huynh đệ, cậu bị cắm sừng rồi."
     Lúc này tôi mới phản ứng lại được, liền quay lại hỏi Xa Dục nói vậy là có ý gì? Xa Dục liền giải thích: "Ý gì là ý gì, Tề Đồng là em gái Tề Linh.

Mà Tề Đồng lại gọi cha mặt liệt kia là anh rể.

Cậu không bị cắm sừng, thì là gì nữa?"
     Ấy???? Nghe Xa Dục nói tôi lại ngây người, lúc sau mới giật mình muốn đuổi theo Tề Đồng hỏi cho rõ.
     Nhưng mà, lúc này hai người kia đã đi mất dạng rồi còn đâu.

Quay lại thì tôi thấy người phục vụ đang bê tới bốn ly cà phê.

Chúng tôi nghĩ, thôi đến cũng đến rồi, chúng tôi cũng không gấp, tranh thủ thử tí xa hoa xem sao vậy.
     Nghĩ đến đó, bọn tôi cũng ngồi lại luôn.

Tôi lấy cái hộp gỗ Tề Đồng đưa ra xem.

Bên trong hộp là một viên thuốc hình tròn, nhìn y hệt mấy viên tiên đan trong TV vậy. 
     Bên trong hộp vẫn còn một món đồ nữa.

Nó là một cái chuông đồng.

Tôi cầm lên xem xét một hồi, phát hiện ra đây chính là chiếc chuông đồng mà Tề Linh đưa tôi hồi trước.
     Bên trong hộp vẫn còn một tờ giấy gấp gọn.


Trên tờ giấy viết vài chữ rất đẹp: "Xuyên, viên thuốc này có thể giúp anh từ luyện âm khí.

Anh đợi em, đợi đến khi có cơ hội, em lại đến tìm anh."
    Tề Linh sống lại rồi? Lúc này tôi đọc xong mà ngây ngốc.

Xa Dục ngồi bên cạnh tôi cầm cái lệnh bài gỗ đen óng kia lên xem xét một hồi.
     "Cái lệnh bài này để làm quái gì thế? Nghe em gái kia nói, có vẻ nó rất lợi hại." Xa Dục vừa lật qua lật lại cái lệnh bài vừa nói với tôi.
    Tôi nhìn Xa Dục, lắc đầu nói: "Tôi cũng chẳng rõ nữa.

Nhưng mà chúng ta có thể hỏi chú Cung.

Ông ta cho dù chỉ là kẻ lừa đảo, nhưng mà có một câu ông ta nói không hề sai.

Ông ta đúng là thổ địa ở Tần An này, cái gì cũng biết." 
    Nói đến đây, chúng tôi liền muốn quay về.

Nhưng phục vụ lại ngăn chúng tôi lại, yêu cầu chúng tôi thanh toán hoá đơn.

Hoá đơn ghi giá bốn ly cà phê mà hết tận 1500 tệ??? (1500 tệ ~ 5tr VND) 
    Hai thằng chúng tôi bị shock đến ngu luôn.

Chúng tôi ra đường mà có thèm đem theo tiền đâu? Mà cái lão Cung béo kia nói sẽ trả chúng tôi 2500 tệ mỗi tháng, đến bây giờ vẫn chưa có lương nữa cơ. 
    Hai thằng chúng tôi lục lọi vét hết đồ đạc cả nửa ngày, moi cũng không được nổi 100 tệ.

Phục vụ nhìn bộ dạng của chúng tôi, trên mặt lộ ra đầy vẻ xem thường. 
    "Chị..

chị gái này??" Xa Dục vừa mở miệng ngọt sớt nói làm tôi suýt phọt ra cười.
    Người phục vụ kia nhăn mặt lại như khỉ, giọng cứng nhắc nói: "Cậu gọi ai là chị hả??"
    "Không phải à??? Vậy...!Vậy em gái này.

Lúc nãy cô cũng thấy rồi, là hai người kia mời chúng tôi uống cà phê mà, lại nói hai ly nước đó chúng tôi cũng chưa uống.

Có thể...!Có thể trả lại hay không?" Xa Dục mang một bộ mặt nịnh nọt cố gắng thương lượng.
    "Xin lỗi, tiên sinh.

Chỗ chúng tôi không chấp nhận trả lại.

Vẫn là mong hai anh nghĩ cách đi?!" Mặt của người phục vụ đầy vẻ khó chịu trả lời.
    Xa Dục còn định nói thêm gì đó, tôi liền giữ cậu ta lại.

Hay là gọi điện cho chú Cung đi? 
    Điện thoại rất nhanh đã được kết nối đến.

Nhưng sau đó lại truyền đến giọng nói của chú Cung: "Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy???" 

    Không đợi tôi nói gì, bên kia liền cúp máy luôn.
    Vãi loneeeee.

Lão béo chết tiệt này nghĩ chúng tôi ngu chắc.

Tôi lại gọi thêm một lần nữa, lần này thì điện thoại đã tắt máy thật rồi.
    Hai thằng chúng tôi tròn xoe mắt nhìn nhau.

Thực sự hết cách rồi, hay là bỏ chạy? Nhưng mà người phục vụ kia vẫn đang đứng ngay đấy, lại còn nhìn chúng tôi chằm chằm.

Muốn chạy cũng không chạy nổi.
    Hết cách.

Xa Dục e dè lôi cái lệnh bài màu đen kia ra, hỏi có thể "cầm cố" miếng lệnh bài này không.

Người phục vụ kia gằn giọng nói không được.

Người ta sắp hết nhịn nổi chúng tôi rồi.
    "Cậu này, cái miếng gỗ kia, có thể cho tôi mượn xem một chút không?" Lúc này không biết đột nhiên xuất hiện một người đàn ông lớn tuổi đi đến bên cạnh Xa Dục.
    Xa Dục gật đầu, chả nghĩ ngợi gì liền đưa tấm lệnh bài cho người ta luôn.

Người kia cầm lấy lệnh bài tỉ mỉ xem xét, sau đó lại hỏi: "Cậu tên là Xa Dục?".
     Xa Dục gật đầu, ngạc nhiên hỏi làm sao mà ông biết.

Lão đầu kia chỉ tay vào phần chữ khắc nhỏ bên dưới lệnh bài, quả nhiên nơi đó khắc tên của Xa Dục.

Thế mà bọn tôi lại không biết đấy.
    Ông ấy trả lại lệnh bài cho Xa Dục, rồi hỏi phục vụ xem chúng tôi đang gặp chuyện rắc rồi gì. 
    Nghe chuyện chúng tôi đến uống cà phê xong không trả nổi tiền, ông ấy có vẻ hơi ngạc nhiên.

Sau đó hào phóng nói với phục vụ: "Hoá đơn của hai cậu này cứ tính sang cho tôi đi."
      Phục vụ nghe xong liền tươi cười gật đầu liên tục.

Chúng tôi làm bộ ngại ngùng khách sáo nói không cần, ông ấy lại cười haha nói: "Hai cậu dù sao cũng là những người đặc biệt, cứ coi như là lão làm quà kết bạn đi." 
    "Vậy ....!Ông à, ông tên gì thế? Cho bọn phương thức liên lạc, sau này chúng cháu kiếm được tiền rồi sẽ trả lại cho ông." Tôi lễ phép nói.
    Ông ấy lại cười xua tay nói bỏ đi, không cần khách khí.

Sau đấy nói ông đang có khách đang đợi bên kia nên không cùng chúng tôi nói chuyện nữa. 
    Trên đời này đúng là vẫn còn rất nhiều người tốt nhaaaa.
    Lúc này người phục vụ kia đã nhìn chúng tôi bằng ánh mắt khác.

Nhưng mà tôi với Xa Dục cũng chẳng thèm để ý nữa.

Tôi chỉ muốn nhanh chóng quay về uống cái viên thuốc kia, rồi nhanh chóng tu luyện âm khí thôi. 

    Về đến nơi thì thấy cửa bị khoá.

Không biết cái lão Cung béo kia lại trốn đi đâu rồi. 
   
     Tôi vào trong nhà liền trực tiếp lấy viên thuốc kia cho vào miệng nuốt luôn.

Xa Dục nhìn thấy liền hỏi tôi không sợ bị người ta đầu độc chết à.

Tôi liếc xéo anh ta rồi nói: "Anh nghĩ Tề Linh là ai chứ? Là vợ tôi đấy! Anh đã gặp vợ ai muốn độc chết chồng mình chưa?"
    Khi tôi uống viên thuốc kia vào, tôi liền cảm thấy một vị ngọt nhẹ trong miệng.

Viên thuốc đi vào trong cơ thể, từ cổ truyền ra một cảm giác mát lạnh, lan ra khắp cơ thể. 
    Sau đó không hiểu sau cơ thể tôi càng ngày càng lạnh, như là rơi vào trong hầm băng.

Một lúc sau tôi lại choáng váng hết đầu óc, cảm giác cứ như bị sốt cao vậy.
    Xa Dục nói với tôi đây là chuyện thường gặp thôi.

Ngủ một giấc là hết ngay. 
    Quả nhiên đúng y như Xa Dục nói.

Tôi ngủ liền một mạch đến sáng hôm sau, lúc tỉnh lại, cảm giác ớn lạnh hôm qua đã biết mất.

Bây giờ tôi còn cảm thấy có gì đó mát mát đang xoay tròn trong bụng. 
    Tôi nhẹ nhàng cử động một chút, lượng khí trong thân thể liền vận động đi khắp các chi.
    Thật con mẹ nó lợi hại nha.

Tôi lập tức thử làm kỹ thuật mở mắt âm dương trong quyển Thợ săn ma.

Ngày lập tức hai mắt tôi có một luồn khí lạnh truyền tới, kích động dễ sợ.

Nhưng mà sau đấy cũng không có thêm chuyện gì xảy ra nữa.
    Nhưng mà cảm giác này cũng sướng quá rồi nhaaaa.
    "Chung Xuyên, anh ngồi cười ngu cái gì thế hả?" Lúc này Xa Dục vừa mở cửa vào, nhìn thấy tôi đang cười ngu liền hỏi. 
   
    Tôi hi hi ha ha nói: "Anh đây cuối cùng cũng có âm khí rồi."
    
    "Âm khí của cậu có nhiều không? Có to không?" Xa Dục lập tức hỏi tôi.

Tôi cũng thành thành thật thật đi cảm nhận một chút.

Sau đó trả lời: "Đại khái là bằng một cái đầu ngón tay thì phải."
    Nghe tôi nói xong, Xa Dục liền bò lăn ra cười.

Tôi hỏi cậu ta cười cái quái gì.

Cậu ta ôm bụng nhịn cười nói với tôi, có tí tẹo âm khí thế, chỉ đủ mở mắt âm dương thôi.

Đến vẽ bùa cũng chẳng vẽ nổi đâu.
     Tôi không phục hỏi âm khí của Xa Dục to như thế nào.

Xa Dục liền giơ nắm tay ra trước mặt tôi.

Nói của anh ta cũng phải to bằng chừng này rồi.
    Nghe Xa Dục nói xong, tôi như bị dội một chậu nước lạnh vào đầu.

    Xa Dục nhìn bộ dạng của tôi, liền kéo tôi ngồi xuống, vừa cười vừa nói: "Hihi, đừng nản chí.

Vẫn còn hy vọng mà.

Tôi từ lúc 10 tuổi đã có âm khí, bây giờ cũng đã luyện được mười năm rồi."
    Nói xong, Xa Dục liền kéo tôi xuống dưới lầu.

Lúc này chú Cung vừa mới quay về.

Chúng tôi có thể hỏi chú ấy chuyện của Thiên Sư Đường rồi.

Cả mấy chuyện mà Tề Đồng không nói nữa, địa chỉ của Thiên Sư Đường cũng không có còn bắt chúng tôi tự mò đến 
    Chúng tôi vừa xuống lầu, chú Cung nhìn thấy liền quay lưng muốn chạy.
    Xa Dục vội vã cản lại: "Chú Cung, đừng đi mà.

Bọn cháu không đòi tiền chú nữa đâu." 
    Nghe lời Xa Dục nói, chú Cung bày ra vẻ mặt bán tín bán nghi, hỏi chúng tôi đầy nghĩ ngờ: "Thật hả?"
    "Tất nhiên là thật rồi, hai người kia chỉ là đến để cảm ơn thôi." Nghe lời Xa Dục nói, chú Cung quay ngoắt một phát liền lộ ra một bộ mặt tươi cười, còn hỏi chúng tôi hai người kia có phải đưa tiền cho bọn tôi rồi?
    Nếu như mà đưa rồi, thì chúng tôi là người của cửa hàng, nên cũng coi như là tiền của cửa hàng.

Cũng phải chia phần cho ông ấy nữa.
    Nhìn cái bộ dạng thấy tiền sáng mắt lên của chú Cung, tôi cũng chịu luôn rồi.

Xa Dục lắc đầu nói hai người kia không đưa tiền cho chúng tôi.

Mà đưa cho chúng tôi hai cái lệnh bài. 
    Chú Cung hiếu kỳ hỏi chúng tôi lệnh bài gì.

Xa Dục liền đưa nó cho chú Cũng xem.

Biểu cảm của chú ấy lập tức trở nên vô cùng phong phú. 
     Ông ấy nhìn chúng tôi hỏi: "Hai thằng các cậu lấy cái này ở đâu ra?"
     "Xem chú kìa, không phải cháu đã nói rồi sao.

Là hai người hôm qua đến đưa cho.

Chú nhìn nó có quen không?" Tôi hỏi chú Cũng. 
    Chú Cung cứ như vừa vợt được báu vật, liên tục gật đâu nói: "Có quen không á, tất nhiên là quen chứ.

Đây là lệnh bài của Thiên Sư Đường, gọi là Thiên Sư Lệnh đó!!"
___________________________________________
Các bạn đọc truyện hãy ấn cho mình 1 sao để ủng hộ công sức dịch truyện cho mình nha ❤❤❤
Vui lòng không mang bản dịch đi đâu nếu chưa được sự cho phép, hoặc phần nào đó của bản dịch này.

Nếu các bạn thấy bản dịch của chúng mình hay thì hãy giúp chúng mình giới thiệu cho các bạn cũng đang hóng series này nhaa ❤❤❤
Hiện tại mình đã bắt đầu đi học, nhưng mình sẽ cố dịch 1 ngày khoảng 1-2 chap cho mọi người.

Lịch đăng chap sẽ là từ thứ 2 đến thứ 7 nha.

Mong các bạn ủng hộ ạ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui