Dịch: MeiiGwatan
Beta: Punnxinhhtraii
Kể cả cho dù cô ấy không nói, tôi cũng sẽ giúp cô ấy thôi.
Đột nhiên tôi lại nhớ đến chuyện chú Cung với bên cảnh sát kia hình như rất thân thiết.
Nếu tôi có thể tìm thấy thi thể của ma nữ và đứa trẻ, tôi chắc chắn sẽ tìm thấy chủ mưu của vụ này sao? Trong lòng tôi cũng không dám khẳng định.
Tôi hỏi cô ấy nơi chôn cất tiện thể hỏi luôn cả tên.
Cô ấy nói tên cô ấy là Vương Vân.
Được rồi, vậy giờ thì tôi phải làm gì với họ đây, tạm thời cứ để họ theo tôi xuống cầu thang đã.
Tôi xách cổ Xa Dục đang bất tỉnh lôi xuống cầu thang.
Vương Vân bế đứa con của cô ta đi sau lưng tôi, luôn nhìn tôi với vẻ ác cảm.
Chú Cung đang thích thú xem chương trình thời trang áo tắm, thấy tôi cõng Xa Dục xuống lầu.
Ông ấy liền hỏi chuyện gì đã xảy ra?
Tôi kể lại đơn giản chuyện cho chú Cung nghe.
Sau khi nghe nó, chú Cũng liền kiểm tra Xa Dục một hồi.
Sau đó cười haha và nói tôi yên tâm đi Xa Dục không chết nổi đâu.
Sau đó, ông ấy vỗ vai tôi và khen tôi làm tốt.
Còn chuyện của Vương Vân, sáng sớm mai ông ấy sẽ lo liệu.
Rồi chú Cung lại nhìn rồi hỏi tôi con ma nữ đó đâu?
Tôi chỉ vào bên cạnh ông ấy và nói rằng Vương Vân đang đứng sau chú mà.
Chú Cung quay lại nhìn với vẻ khiếp đảm, chẳng nhẽ ông ta không thể nhìn thấy Vương Vân sao??
Chú Cung cười ngượng nghịu rồi ho hai tiếng nói đã muộn rồi nên ông sẽ đi nghỉ ngơi.
Tôi cũng bảo Vương Vân và đứa trẻ hãy đi nghỉ đi, nhưng lúc này cô ta lại chỉ nhìn tôi chằm chằm mà không nói gì cả.
Đột nhiên tôi nghĩ đến dì Trương đã chết một cách bất thường kia, tôi hỏi Vương Vân liệu cô ấy có biết gì không.
Tại sao mà bà ấy chết? Tuy nhiên, ngay khi tôi đề cập đến dì Trương, cô ấy có vẻ rất sợ hãi, cô ấy lắc đầu hết lần này đến lần khác và nói rằng cô ấy không biết gì hết.
Biểu hiện của cô ấy rõ ràng biết điều gì đó, nhưng vì cô ấy không muốn nói, tôi cũng không thể moi được gì nếu cứ tiếp tục hỏi ép này.
Thôi cứ để đến đâu hay đến đó đi vậy.
Sáng sớm ngày hôm sau, Xa Dục vừa tỉnh dậy liền hét lên đau đớn, hai tay ôm lấy cái đầu bị băng bó kín.
Mặc dù hôm qua đầu anh ấy không bị đập vào tường, nhưng lại đập xuống đất rất nghiêm trọng.
"Anh vẫn ổn chứ." Tôi bước tới và hỏi Xa Dục.
Xa Dục nhìn thấy tôi liền hỏi một cách khó tin: "Tôi thế mà lại không chết à?"
"Không cảm ơn tôi sao.
Anh nợ tôi một mạng đấy." Tôi cười cười nói với Xa Dục.
Xa Dục sững sờ lắc đầu khó tin, tôi lại nói với một nụ cười cay đắng: "Có vẻ như đầu của anh thật sự bị hỏng rồi? Anh không biết đau hay sao mà còn lắc liên tục thế?"
Sau khi nghe những lời của tôi, Xa Dục dường như thấy tôi nói rất có lý.
Anh ấy nhanh chóng hỏi tôi sau khi bất tỉnh thì chuyện gì đã xảy, tôi cũng giải thích lại một lượt cho Xa Dục nghe.
Nói xong, tôi chợt nhận ra một vấn đề, đó là Vương Vân biến mất rồi?
Xa Dục liếc tôi và nói, Vương Vân vẫn đang ở ngay bên cạnh tôi đó! Tôi quay đầu lại nhìn, nhưng không có gì bên cạnh tôi, không có gì cả mà?
Sau đó, tôi nhớ ra, có khi là thời gian sử dụng của Ngưu Nhãn Lệ hết mất rồi.
Nghĩ rồi, tôi lại muốn lấy nó ra để tiếp tục nhỏ vài giọt, nhưng Xa Dục ngăn tôi lại và nói :"Loại nước này rất có hại cho mắt của anh.
Nếu anh sử dụng chúng quá nhiều lần, mắt anh sẽ bị mù đấy."
Xa Dục nói tôi tốt nhất là vẫn nên nghĩ cách mở mắt âm dương đi.
Tôi thở dài một cách chua chát nói tôi cũng muốn lắm chứ.
Tuy nhiên, theo các ghi chép trong sách Săn ma, nếu muốn mở mắt âm dương, bạn phải có cái gọi là "âm khí", sau đó điều khiển "âm khí" đến mắt.
Sau đó mới có thể sử dụng được.
Nhưng mà tôi thậm chí còn chẳng biết âm khí là cái quái gì, khốn nạn hơn nữa là trong sách cũng chẳng ghi chép làm sao để mà điều khiển âm khí.
Ban đầu tôi muốn học nó từ Xa Dục, nhưng Xa Dục nói rằng mặc dù anh ấy và tôi đều là âm dương sư, nhưng mệnh cách và thể chất của chúng tôi khác nhau.
Kỹ thuật của anh ấy chỉ có anh ấy làm được, nên tôi không thể học theo.
Giống như cuốn sách săn ma của tôi cho dù được coi là "sách thần" nhưng Xa Dục không thể học được ấy hả?
Xa Dục lục túi rồi lấy một tờ giấy màu vàng ra.
Sau khi vẽ vẽ lên nó một hồi, anh ta liền nói: "Cô Vương Vân phải không?Trước tiên cô với con của cô cứ trú tạm trong tấm bùa này đi, lát nữa chúng tôi sẽ đến đồn cảnh sát để tìm thì thể của hai người nhé?"
Tôi nhìn sang bên cạnh, cảm thấy thực sự rất kỳ lạ, bởi vì rõ ràng có một "người" bên cạnh tôi, nhưng tôi lại không thể nhìn thấy.
Một lúc sau, Xa Dục lại cất tờ bùa đi.
Đi lên lầu và nhìn Thi Nhài.
Cô ấy vẫn chưa tỉnh dậy.
Xa Dục bảo tôi mở rèm cửa ra để mặt trời chiếu sáng vào phòng.
Xa Dục vẽ thêm một tờ bùa nữa và đưa cho chú Cung.
Nói nếu đến 12 giờ trưa mà Thi Nhài vẫn không tỉnh dậy thì hãy dán tờ bùa này lên trán cô ấy.
Chú Cung gật gật đầu.
Loại chuyện có thể "kề cạnh" mỹ nữ thế này, làm sao ông có thể từ chối.
Sau đó, chú Cung nói với chúng tôi rằng ông đã nói với cục trưởng Lưu rằng chúng tôi sẽ đến đồn cảnh sát rồi, đến đó cứ trực tiếp tìm ông ta là được.
Lúc lái xe đến đồn cảnh sát tôi cũng phải thừa nhận.
Thể diện của chú Cung cũng to thật đấy.
Cục trưởng Lưu lúc này thế mà cũng đã đứng đợi sẵn ở cửa.
Lại còn bộ dạng rất kính trọng chúng tôi.
Không đợi chúng tôi kịp mở miệng, cục trưởng Lưu đã tiến tới chào hỏi: "Hai tiểu sư phụ, cuối cùng hai cậu cũng tới rồi."
Xa Dục với tôi liếc nhìn nhau.
Tôi hơi bối rối.
Rõ ràng là chúng tôi tìm cục trưởng Lưu có chuyện.
Tại sao ông ấy lại khách khí với chúng tôi như vậy? Chúng tôi ngờ ngờ nhưng cũng tự nhiên đi theo ông ấy.
Nói xong, cục trưởng Lưu rất mời chúng tôi vào trong phòng làm việc.
Sau khi vào trong, không đợi hai chúng tôi nói chuyện, ông ấy đã nói trước: "Hai vị sư phụ, chuyện lần này chắc thầy Cung cũng đã nói với hai người rồi."
Ông ta nói như thế làm chúng tôi càng bối rối hơn.
Chẳng phải chúng tôi đến để nhờ cục trưởng Lưu vài việc sao? Chú Cung đã nói gì?
Ông Lưu nhìn hai cái bộ mặt ngu ngốc của chúng tôi thì liền giải thích rõ mọi chuyện.
Sau khi nghe những lời của ông ấy, tim tôi lạnh đi.
Chú Cung này thực sự đã giao thêm cho chúng tôi một công việc khác rồi?
Hóa ra sáng nay chú Cung đếch có gọi cho cục trưởng Lưu.
Ông Lưu đợi chúng tôi ở cửa vì ông đang tìm chúng tôi.
Có chuyện đã xảy ra.
Ông ấy nói sau khi xác của dì Trương được chuyển đi khám nghiệm tử thi hôm đó.
Vì phát hiện có nhiều điều gây nghi ngờ, nên thi thể được đặt lại trong phòng thí nghiệm pháp y.
Nhưng ngay vừa đêm qua.
Dì Trương, người đã chết được vài ngày, đột nhiên sống lại, còn tấn công một bác sĩ pháp y, sau đó bỏ chạy ra ngoài.
Này này, ma quỷ tôi còn có thể chấp, nhưng đến cả zombie trong thế giới này thì cũng quá lắm rồi.
Xa Dục yêu cầu cục trưởng Lưu cho bọn tôi xem đoạn video giám sát.
Từ đoạn video đó có thể thấy xác chết thực sự sống lại.
Chỉ là bà ta trông không hề giống một thây ma vụng về, chậm chạp trong phim như tôi tưởng tượng.
Sau khi dì Trương sống lại, bà ấy gần giống như một người bình thường, ngoại trừ động tác hơi cứng thôi.
Trong video có thể thấy bác sĩ pháp y ngay khi thấy cơ thể của dì Trương 'sống' lại liền lập tức muốn làm sốc điện bà.
Nhưng dì Trương lại không sợ đau.
Dì Trương không làm gì bác sĩ pháp y cả mà chỉ đánh ngất bác sĩ pháp y.
Sau đó, vụng về lột bỏ quần áo của bác sĩ pháp y kia mặc vào.
Có lẽ là vì vậy nên bà ấy có thể ra khỏi đồn cảnh sát dễ dàng.
Sau khi ra ngoài, bà ta gọi taxi và biến mất hoàn toàn dưới camera giám sát.
Buổi sáng hôm sau, cảnh sát cũng tìm ra tài xế dựa trên biển số xe.
Người lái xe nói rằng anh ta không biết người kia của là người chết đêm qua, bà ta lên xe xong liền yêu cầu đến thẳng nhà tang lễ ở Tần An.
Sau đó, cảnh sát cũng tìm tới khám xét nhà tang lễ, nhưng dì Trương đã hoàn toàn mất tích.
Dì Trương này không giống loại zombie trong phim tí nào bà ta vẫn có IQ.
Bà ta vẫn biết cách trả tiền và thay đổi cách ăn mặc.
Nếu cơ thể đó không bị mổ xẻ vì pháp y, ai trong chúng tôi có thể nghi ngờ rằng bà ấy thực sự không còn sống đây??
Vì vụ án quá khó hiểu, cục trưởng Lưu đã tìm đến chú Cung.
Sau đó thì chú Cung lại gửi cả hai chúng tôi đến đây?
Sau khi cục trưởng Lưu kể xong, ông ấy chân thành mong chúng tôi giúp đỡ.
Bởi vì với tốc độ internet phát triển như bây giờ, chuyện một người chết 'chạy ra' ngoài, nhất định sẽ gây náo loạn không nhẹ.
Một người chết chạy ra đường, không phải ra ngoài để làm hại người khác, chẳng nhẽ là ra ngoài để dạo phố mua sắm chắc?
Tôi gật đầu với cục trưởng Lưu, tiện thể cũng nói với ông luôn về việc của Vương Vân.
Bởi vì tôi nghĩ hai chuyện này chắc hẳn có liên quan đến nhau.
Người giật dây đằng sau họ có lẽ là cùng một người phụ nữ.
Tôi cũng nhờ cục trưởng Lưu giúp tôi điều tra vụ bồ nhí của Vương Phú Hữu.
Mặc dù nhìn qua Vương Phú Hữu, Thi Nhài, Vương Vân dường như không liên quan gì đến nhau.
Nhưng tôi lại cảm thấy giữa họ nhất định phải có mối liên kết gì đó.
Cục trưởng Lưu lập tức gọi viên cảnh sát trung niên mà mà hôm bữa áp giải chúng tôi đến.
"Lão Trang, mau đem theo đội của ông đi cùng hai sư phụ này đi điều tra một chút đi." Cục trưởng Lưu nói với viên cảnh sát kia.
Sĩ quan Trang tất nhiên đồng ý, khi ông ấy dẫn chúng tôi ra đến cửa, cục trưởng Lưu nhắc chúng tôi nhất định phải làm việc chăm chỉ.
Chúng tôi phải tìm được lời giải càng sớm càng tốt.
Tất nhiên, họ cũng sẽ cố gắng hết sức giúp chúng tôi điều tra.
"Tôi không ngờ rằng hai cậu thực sự là Âm Dương sư chứ không phải dân lừa bịp." Sau khi ra ngoài, cảnh sát Trang quay khuôn mặt hình chữ quốc lại và nói chuyện chúng tôi.
"Chú Trang, chúng cháu không phải là loại mê tín như thời phong kiến, chúng cháu đây là được học Huyền học." Xa Dục đáp lại viên cảnh sát với một nụ cười.
Sĩ quan Trang dường như vẫn nghĩ rằng chúng tôi là hai đứa ất ơ lừa đảo.
Ông hỏi chúng tôi, làm sao lại biết được vùng ngoại ô bên ngoài thành phố có người bị chôn? Tôi trợn mắt bịa chuyện rằng đêm qua tôi đã gặp một con ma, nó nói với chúng tôi xin hãy giúp nó.
Sau khi nghe tôi nói, sĩ quan Trang không khách khí trợn mắt lên với tôi rồi mỉm cười m nói: "Tôi mà thèm tin cậu ấy à.
Hai cậu rõ ràng là không thể tìm thấy thi thể bỏ trốn đêm qua, nên sau đó cố ý chuyển đề tài thôi.
Thực ra, nếu hai cậu nói thằng ra luôn, cục trưởng Lưu cũng sẽ không làm khó hai người."
"Chú Trang à, chú vẫn không tin chúng cháu à? Chúng cháu thực sự là Âm Dương sư." Xa Dục vẫn kiên nhẫn giải thích.
Sĩ quan Trang đột nhiên nói với chúng tôi: "Ồ đúng rồi nhỉ, các người đã thu không ít phí tư vấn từ đồn cảnh sát của chúng tôi rồi mà.
Nếu các cậu dám thừa nhận thì các cậu sẽ biến thành kẻ lừa đảo."
"Phí tư vấn gì cơ? Chúng tôi thu nó lúc nào?" Chúng tôi nhìn vào sĩ quan Trang và hỏi.
Ông Trương liếc nhìn chúng tôi và nói sáng nay ông ấy đưa cho "thầy" của chúng tôi, tức là chú Cung ấy hả? Đụyt moẹ nó, lão già béo kia có thực sự muốn tiền đến điên rồi à? Nếu chúng tôi không thể tìm thấy thi thể kia, vậy thì bọn tôi thực sự, thực sự sẽ trở thành một đám lừa đảo hả???
__________________________________________
Các bạn đọc truyện hãy ấn cho mình 1 sao để ủng hộ công sức dịch truyện cho mình nha ❤❤❤
Nếu các bạn thấy bản dịch của chúng mình hay thì hãy giúp chúng mình giới thiệu cho các bạn cũng đang hóng series này nhaa ❤❤❤
Mình sẽ cố gắng mỗi ngày một chap cho mọi người trong kì nghỉ này nha, sau khi đi học sẽ cố dịch 1 tuần khoảng 3 4 chap cho mọi người.
Lịch đăng chap sẽ là từ thứ 2 đến thứ 7 nha.
Mong các bạn ủng hộ ạ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...