Minh Hôn Cái Đầu Anh Á

Ánh mắt mẹ Sở rời rạc
chuyển từ trái tim cậu thanh niên sang hố trên mặt đất tràn đầy máu
tươi, sắc mặt bà vô cùng tái nhợt, sau đó, bà run rẩy nâng tay trái lên, lau loạn xạ vết máu lốm đốm nhếch nhác trên khuôn mặt mình. Mà lúc này
cậu thanh niên nằm dưới đất đã im lặng mất đi hơi thở, thân thể bắt đầu
từ từ trở nên lạnh giá.

"Phu nhân! Mau rời khỏi nơi đó." Người
đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn hét lớn một tiếng, cánh tay trái trước đó bị ông ta dùng máu tươi của mình vẽ ra hoa văn bây giờ bắt đầu từ từ rỉ ra máu tươi , nhưng thần kỳ là, những máu tươi rỉ ra đều giống như
là bị lập kế hoạch xong, không có loạn hoa văn bàn đầu, có điều không
ngừng nhỏ xuống.

Hai mắt ông ta nhắm chặt, đôi môi không ngừng
động đậy, trên tấm đá dần bắt đầu tản mát ra màu hồng hơi yếu, hơn nữa
càng có khuynh hướng sáng rõ. Bốn cái trụ lớn cao vút khắc thú khổng lồ
như là phối hợp ăn khớp, cũng trong lúc đó phiến đá phát ra ánh sáng.

Giờ phút này mẹ Sở nhìn tất cả xảy ra trước mắt, thân thể vẫn xụi lơ như
cũ, giữ nguyên tư thế ban đầu, không nhúc nhích, chỉ ngơ ngác nhìn hiện
tượng lạ trước mắt.

"Mau kéo bà ấy khỏi giải đất ở giữa!" Người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn chợt mở mắt ra, lạnh giọng phân phó.

Lương Ý còn chưa phục hồi lại tinh thần, một bóng người lướt qua bên cạnh, cô nhìn kỹ, là quản gia. Chỉ thấy quản gia chạy như bay, nhanh chóng mang
mẹ Sở xụi lơ rời khỏi vùng đất ở giữa, lấp sau cột đá khổng lồ.

Cùng lúc đó, một trận gió lớn bỗng ập tới, cuốn lấy toàn bộ tầng hầm, ánh
sáng trên trụ lớn trong nháy mắt sáng rực, cường độ sáng gần như ăn mòn
con mắt người. Chốc lát, gió lới tản đi, trên cột đá bốn con dị thú
khổng lồ sáng lên bỗng nhiên sống sờ sờ nhảy xuống từ trụ đá, đáp xuống
đất mặt, gào thét dữ tợn, từ từ đi lại dọc theo giải đất giữa hình tròn
nơi vây quanh thi thể Sở Du và thi thể cậu thanh niên, mà những hố máu
tươi trên mặt đất thoáng cái đã biến mất khi bốn con dị thú đáp xuống,
mặt đất trở nên sạch sẽ vô cùng, tựa như cho tới bây giờ cũng chưa từng
tồn tại qua.

Lương Ý hé mở đôi môi, quả thật không thể tin những
thứ mình thấy hiện tại, cô bấm tay mình, cảm thấy đau, lúc này mới thừa

nhận thứ mình thấy là sự thật.

Đợi chút, bây giờ thân thể mình có thể động? Lương Ý nghĩ thầm. Cô thử dò xét tính vặn vặn đầu, quả nhiên, thân thể của cô đã thoát khỏi khống chế. Trong đầu có chút may mắn,
nhưng khi tầm mắt của cô vừa tiếp xúc với bốn con dị thú ở giải đất
trong tầng hầm ngầm thì cảm giác may mắn biến mất trong nháy mắt như mây khói.

Chợt, bốn con dị thú vốn đang chậm chạp dạo bước đột nhiên ngừng lại, ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng, đinh tai nhức óc, thân thể bọn chúng lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được bắt đầu
thu nhỏ nhanh lại, cho đến khi giảm thành một con mèo nhỏ sau đó "Vèo"
một cái chui vào thân thể Sở Du.

Đợi đến lúc tất cả yên tĩnh
tĩnh trở lại, trái tim Lương Ý treo ở giữa không trung mới chậm rãi hạ
xuống, vào lúc cô chậm rãi buông lỏng thân thể mình, đưa ánh mắt về phía sau cột đá nhìn mẹ Sở và quản gia thì trong giây lát phát hiện, trong
phòng dưới đất Sở Du nằm ở giải đất giữa sớm đã chết đi lúc này thế
nhưng lấy động tác vô cùng cứng ngắc từ từ đứng thẳng lên. Tròng mắt anh khép chặt, thân thể không ngừng lắc trái lắc phải, thật giống như không có cách nào chống đỡ thân thể của mình, động tác kia nói bao nhiêu quỷ
dị thì có bấy nhiêu quỷ dị.

"A ——" Hét lên một tiếng, Lương Ý bị dọa đến té lăn trên đất.

Cô gái cương thi số 1, 2 đứng ở sau lưng cô thấy thế, lập tức đỡ cô lên.

Mẹ Sở núp ở sau cây cột với quản gia thấy tình cảnh như thế, nước mắt tí tách rơi xuống, dâng trào lên, mong muốn xông ra.

"Đừng đi qua!" Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn nhíu chặt mày, một cái tay khác nắm chặt khớp xương phía trên tay trái. Lương Ý phát hiện hoa
văn kỳ dị trên tay trái ông ta rõ ràng bị toàn bộ máu tươi dán chắc, mà
giờ phút này bản thân ông ta hình như hết sức khó chịu, kiểu áo Tôn
Trung Sơn màu trắng trên người lúc này đã ướt đẫm toàn bộ, mà tay trái
vẫn còn điên cuồng chảy máu.

Mẹ Sở vốn muốn xông tới xem con trai lúc này lại lưỡng lự nhìn quản gia, tựa hồ đang hỏi thăm xem làm thế
nào. Quản gia lắc đầu, ý bảo bà đừng qua đấy. Bà đành phải dằn xuống ý
nghĩ xông tới, đứng yên lặng ở phía sau cột đá nhìn Sở Du đứng lên.

Lương Ý chưa tỉnh hồn, mắt chăm chú nhìn Sở Du đứng yên trong vùng đất ở
giữa, run rẩy đưa tay kéo kéo ống tay áo người đàn ông mặc kiểu áo Tôn
Trung Sơn, "Thần côn*, hiện tại là xảy ra chuyện gì?" Trong giọng nói

mang theo run rẩy.

*ý là thần côn đồ, xấu xa.

Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn hừ lạnh châm chọc, "Thiếu phu nhân, chờ Sở thiểu gia ăn no rồi hãy nói!"

"Ăn no? Ông có ý gì?" Lương Ý vừa dứt lời, hai mắt Sở Du vẫn nhắm chặt bỗng nhiên mở hai mắt ra, con ngươi đã từng đen nhánh như đá đen lúc này
đồng tử thế nhưng đỏ hồng dã thú, con ngươi tròn trịa biến thành màu
vàng kim hình trăng lưỡi liềm khác thường, cặp mắt khiến người ta sợ
hãi, trong con mắt tối tăm lóe ra khát máu đáng sợ.

Một giây kế
tiếp, động tác của anh tựa như tia chóp, một tay nhấc thi thể đã lạnh
băng trên mặt đất lên, một cái tay khác hợp lực, trong nháy mắt xé rách
thi thể cao 1m8 thành hai nửa, toàn bộ lục phủ ngũ tạng hiện ra trong
không khí, chỗ đọng lại máu tươi tiếp tục chảy ra từ trong khoang bụng.
Anh dùng đôi tay dính đầy máu móc trái tim bên phải buồng tim ra, bỏ vào trong miệng, nhai điên cuồng. Giống như là quỷ đói bụng chết mấy trăm
năm, chỉ muốn ăn cơm.

Chẳng mấy chốc, một trái tim nhỏ trong lòng bàn tay đã biến mất hoàn toàn ở trong miệng anh, hình như cảm thấy chỉ
có một trái tim không đủ, anh tiếp tục tìm kiếm không ngừng ở bên trong ổ bụng của thi thể, lật một lát, cũng không tìm được vật mình muốn, anh
nổi giận gầm lên một tiếng, tiếp tục xé nát thi thể chia làm hai nửa
thành vô số miếng nhỏ, bao gồm cả chiếc xương kiên cố.

Xương cốt
và máu tươi tung tóe trên đất làm cho người ta không rét mà run, quanh
mình vô cùng an tĩnh, duy nhất có thể nghe được chính là tiếng thở hổn
hển của nhau cùng với tiếng xương bị bẻ gãy, cuối cùng là thanh âm ném
rơi xuống đất.

"Xem ra tế phẩm lần này chưa ra hình dáng gì."
Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn híp mắt nhìn Sở Du đang nổi điên ở vùng đất giữa, hồi lâu, ông ta móc ra lụa mỏng màu vàng nhạt từ trong túi, cắn nát ngón tay, nói lẩm bẩm viết trên tấm lụa, lát sau, ông ta
viết xong trên tấm lụa dùng một tay gấp nhanh thành một cánh động vật
nhỏ.


Gấp xong tấm lụa, ông ta lại móc ra bình nhỏ từ trong quần
áo, đổ chút bột trên tấm lụa. Cuối cùng, ông ta giơ bàn tay lên, tấm lụa như đột nhiên tạo ra sinh mạng, bắt đầu nhẹ nhàng bay về phía Sở Du,
nhẹ nhàng xoay tròn mấy vòng phía trên người anh sau bay trở lại.

Lúc này Lương Ý cùng với mẹ Sở đều bị sợ đến không thể nhúc nhích, chỉ có
thể ngơ ngác nhìn tất cả những gì phát sinh ở trước mắt.

Tấm lụa
bay qua đỉnh đầu Sở Du từ từ bắt đầu yên tĩnh lại, cặp mắt đỏ hồng đáng
sợ và những tròng mắt thỉnh thoảng thay đổi lần lượt, từ từ, con ngươi
màu đỏ biến mất từng chút, cuối cùng khôi phục thành tròng mắt đen như
người bình thường.

Lương Ý ở phía trước phiến đá vẫn lấy tay che, thở cũng không dám thở mạnh, sợ mình làm ra chút âm thanh thì kết quả
của mình sẽ như thi thể kia, chia năm xẻ bảy, liều mạng cũng không hợp
lại được.

"Sở thiểu gia, cậu cảm thấy thế nào?" Người đàn ông
kiểu áo Tôn Trung Sơn di động thân thể, chậm rãi đi xuống từ phiến đá
phía trước, vết thương trên cánh tay chẳng biết cầm máu từ lúc nào.

Sở Du híp mắt, liếc ông ta một cái rồi sau đó, trên mặt tái nhợt tràn đầy
vết máu, khóe miệng còn có chứa chút cặn khi cắn nuốt trái tim lưu lại.
Tầm mắt của anh từ từ chuyển qua gương mặt hoảng sợ của Lương Ý. Rồi sau đó, anh đạp bước chân nặng nề đi tới chỗ cô.

Lương Ý muốn chạy
trốn, nhưng chân của mình run rẩy kịch liệt, cô gái cương thi số 1, 2
sau lưng còn nắm lấy tay cô, cô căn bản không thể đi lại.

Bên tai truyền đến tiếng bước chân "Cộc cộc", Lương Ý quay mặt, tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.

Hồi lâu, không thấy tiếng "cộc cộc", cô biết, lúc này anh đang ở trước mặt mình, cô có thể cảm thấy sự hiện hữu của anh.

Lương Ý đóng chặt mí mắt đang không ngừng run rẩy, tim nhảy lên tần số thất
thường, cả người đều run, loại sợ hãi cùng lo lắng này khiến cô nổi
điên.

"Rốt cuộc anh có thể chạm mặt em."

Xúc cảm lạnh như
băng lan tràn ở trên má, giọng nói khàn khàn khiến thân thể Lương Ý vẫn
căng thẳng rốt cuộc không chịu nổi sợ hãi mà lâm vào trong bóng tối. . . . . .


Trong mơ hồ, cô như là ngã vào trong lồng ngực lạnh lẽo,
bên tai còn nghe được người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn tức giận
mắng mỏ.

Nhà họ Lương

"Phựt!" Sợi dây màu đỏ quấn rậm rạp
chằng chịt trên tay Lương Bân chợt đứt rời, giấy trên bàn bốc cháy, sợi
dây màu đỏ đứt rời cũng không buông xuống dưới như suy đoán mà tự động
tụ thành một hoa văn kỳ quái, sau đó quấn chặt quanh cánh tay anh, sợi
dây giống như là bị người kéo chặt, cánh tay bị sợi dây quấn quanh bắt
đầu rỉ ra máu.

"Anh, đây là xảy ra chuyện gì?" Lương Tư hoảng sợ hỏi.

Mặc dù trong lòng mẹ Lương oán giận con trai, nhưng đối mặt với tình hình
như thế cũng không khỏi lo lắng. Mặc dù năm đó anh không để ý lời khuyên can rời khỏi cái nhà này, nhưng chung quy vẫn là con của mình, làm sao
có thể không lo lắng.

"Phương thuật bị người phá, mau! Đốt bọn họ!" Lương Bân cảm giác cánh tay mình sắp bị sợi tơ hồng xoắn đứt.

"Nhưng bọn họ cũng quấn ở trên tay anh, em đốt sẽ đốt tới cánh tay anh." Lương Tư lưỡng lự nhìn tơ hồng quấn rậm rạp chằng chịt trên cánh tay anh.

Lương Bân nhắm mắt lại, thở hồng hộc nói: "Nếu như em không đốt, tay anh sẽ bị bọn họ chặt đứt."

Lương Tư nghe vậy, không thể làm gì khác hơn là vội vàng cầm cái bật lửa
trong tay hướng sợi tơ trên cánh tay anh đốt, tơ hồng bị đốt phát ra
tiếng vang "xèo xèo", trong buổi tối nghe có chút rùng mình. Tơ hồng bị
đốt, Lương Tư và mẹ Lương ở phía sau lập tức đưa tay kéo tơ hồng trên
cánh tay anh ra.

"A Bân. . . . . ." Mẹ Sở chưa tỉnh hồn nhìn tơ hồng trên bàn.

Lương Bân cắn răng, nhăn mày nói: "Mẹ, người bắt tiểu Ý đi cũng có phương thuật, hơn nữa, đạo hạnh của kẻ đó rất sâu."

"Nhà chúng ta. . . . . . Làm sao lại xui xẻo như vậy?" Ánh mắt mẹ Sở đờ đẫn, khóe miệng mang theo nụ cười khổ sở, sau đó bà gấp gáp hỏi, "Hiện tại
tiểu Ý, nó. . . . . ."

Lương Bân cúi đầu, không trả lời bà.

"Mẹ, tiểu Ý không có chuyện gì đâu." Lương Tư an ủi bà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận