Đây đã là ngày thứ ba kể từ khi Lương Ý về đến nhà. Hôm nay, khi cô vừa tỉnh lại sau một giấc mộng dài, mẹ Lương gõ cửa mấy cái, cô dụi dụi hai mắt, chậm rãi bước xuống giường ra mở cửa.
"Tiểu Ý, có người ở sở cảnh sát đến tìm con." Mẹ Lương chậm rãi nói với Lương Ý, thái độ hết sức thận trọng, chỉ sợ sơ ý lại kích thích đến cô.
Bởi vì sau khi Lương Ý trở về, cô vẫn không hề nói một câu nào. Những việc xảy ra một tháng cô gặp chuyện không may, trừ Lương Bân ra, cả nhà bọn họ đều không biết một chút gì. Nhưng Lương Bân cũng không giải thích, chỉ nhàn nhạt nói một câu, người trở lại là tốt rồi! Mẹ Lương vẫn lo lắng, không biết có phải đứa con gái của bà trong quá trình bị bắt cóc đã gặp phải đối xử tàn tệ mà tinh thần có vấn đề hay không. Bà ba lần bốn lượt muốn dẫn cô đến gặp bác sĩ tâm lý, mà lần nào cũng bị Lương Bân ngăn cả. Tuy rằng không hiểu tại sao Lương Bân lại không muốn bà đưa Lương Ý đi khám bệnh nhưng mẹ Lương do dự hai ngày, cuối cùng vẫn nghe theo anh, không còn nghĩ đến việc đó nữa.
Lúc này, mẹ Lương đang nhẹ giọng nói với cô, mà ánh mắt Lương Ý vẫn mơ màng ngơ ngác. cô cúi thấp đầu nhìn sàn nhà trơn bóng dưới chân, vẻ mặt thẫn thờ.
"Tiểu Ý" Mẹ Lương lại gọi cô một tiếng.
Lương Ý vẫn ngây người như cũ, mẹ Lương rũ mắt, phiền muộn đưa tay nắm lấy lòng bàn tay lạnh như băng của con gái mình, dắt cô xuống dưới lầu.
Hai người rất nhanh xuống tới phòng khách lầu một, trong phòng ngoại trừ người nhà họ Lương còn có bốn người đàn ông trung niên mặc cảnh phục, vẻ mặt hết sức nghiêm túc, cùng một ông cụ râu tóc bạc phơ mặc áo dài màu xám sẫm ngồi trên ghế salon.
Ánh mắt của ông cụ sắc bén quét về phía Lương Ý, cuối cùng dừng lại ở trước bụng cô.
Lương Bân vẫn luôn bí mật quan sát hành động của năm người này thấy thế, đáy mắt anh chợt lóe lên một ánh sáng u ám. Anh lặng lẽ nhìn qua Lương Ý, thấy gương mặt cô vẫn ngẩn ngơ thì khẽ nhíu mày.
"Tiểu Ý, mấy người này là cảnh sát, con không phải cần sợ. Họ chỉ muốn đến điều tra chuyện đã xảy ra trong lúc con mất tích mà thôi." Ba Lương đi tới trước mặt Lương Ý, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai trấn an cô.
Ánh mắt Lương Ý vô hồn nhìn chằm chằm vào khay trà.
một viên cảnh sát trong số đó nhíu mày hỏi "cô Lương làm sao vậy?"
Mẹ Lương trả lời: "Kể từ lúc con bé trở về, bộ dạng nó đã như thế này rồi. Hỏi gì cũng không nói, chỉ ngây ngốc thần người nhìn một vật đến mất hồn."
Mấy viên cảnh sát liếc mắt nhìn nhau, rồi lại nói: "Vậy có thể dẫn cô ấy tới gặp bác sĩ tâm lý không? Chúng tôi cần nhanh chóng thu thập một ít đầu mối về một vụ giết người liên hoàn từ cô Lương đây."
Lương Tư nghe vậy thì có chút tức giận, cô cố nén lửa giận nói: "Chú cảnh sát, chị của cháu đã ra nông nỗi này, chẳng lẽ mọi người còn muốn bức chết chị ấy sao?"
"Chúng tôi không có ý muốn ép buộc cô Lương, chỉ là lời khai của cô ấy rất quan trọng đối với chúng tôi."
Chương 78
một viên cảnh sát khác lên tiếng trấn an Lương Tư .
“ Hừ . “ Lương Tư hừ lạnh một tiếng , tức giận quay đầu , Lương Bân đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay cô , ý bảo cô nên khống chế tâm tình của mình .
“ Gâu -------- “ Đa Đa đứng cạnh Lương Ý đột nhiên sủa lên một tiếng , ánh mắt vô hồn của Lương Ý chậm rãi chuyển sang nhìn Đa Đa .
Mẹ Lương thấy vậy hết sức vui mừng . Bởi vì đây là lần đầu tiên Lương Ý có phản ứng với “ vật còn sống “ sau khi trở về .
“ Tiểu Ý , Đa Đa ở nhà rất nhớ con đấy . “ Bà dịu dàng nói với Lương Ý .
Nhưng đang tiếc , Lương Ý không khôi phục thần chí như bà nghĩ . Ánh mắt cô vẫn giống như lúc trước không hề thay đổi . Mẹ L;ương kinh ngạc nhìn con gái của mình hồi lâu , rồi lại thất vọng thở dài một tiếng .
“ Tinh thần của em gái tôi hiện tại chưa hoàn toàn tỉnh táo . Mọi người chờ thêm mộ thời gian nũa rồi quay lại lấy lời khai được không ? “ Lương Bân luôn duy trì im lắng rốt cuộc cũng mở miệng .
Mấy viên cảnh sát nhìn nhua một hồi , cuối cùng đành bất đắc dĩ đồng ý . Dù sao bọn họ không thể bắt một người có vấn đề về thần kinh mở miệng để thu nhập chứng cứ được .
“ Ngày mai chúng tôi sẽ phái chuyên gia tâm lý đến đây một chuyến , hi vọng có thể cải thiện tình trạng của cô Lương hiện giờ . “
“ Được , gia đình chúng tôi cảm ơn mọi người . “ Lương Bân khẽ mỉm cười , gật đàu một cái .
Khi cả năm người sắp bước ra khỏi của chính thì ông cụ mặc áo dài xám đột nhiên quay đầu lại , hỏi Lương Bân : “ Thân thể cô Lương có khỏe không ? “
Lương Bân ngẩn ra , sau đó cười nhạt một tiếng , , “ Vẫn khỏe , cảm ơn ông đã quan tâm . “
“ Vậy thì tốt . “ Ông cụ vuốt còm rầu , vẻ mặt hứng thú xoay người rời đi .
“ Anh , ông ấy hỏi như vậy là có ý gì ? “ Lương Tư đi tới bên cạnh Lương Bân nghi hoặc hỏi .
Lương Bân quay đầu lại , sờ sờ đâu cô rồi cười nói : “ Chỉ là quan tâm đến tiểu Ý thôi , em không cần bày ra bộng dạnh như gặp phải đại địch như vậy đâu . “
Lương Tư trợn mắt nhìn anh trai , đối với việc tự cho mình là dúng của Lương Bân , cô cảm thấy rất khinh thường .
“ Reng reng reng -------- “
Điện thoại của Lương Bân chợt vang lên , anh cúi đầu liếc mắt nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình , nhẹ nhàng cười một tiếng , ấn nút nhận điện thoại , “ Na Na , em thế nào rồi ? “ Dừng một chút anh lại nói “ Thân thể con bé không sao cả . Em lo cho em ấy , nghỉ ngơi cẩn thận vào . “
nói thêm mấy câu nữa , nụ cười trên khóa môi Lương Bân nhất thời biến mất , “ Em nói thật chứ ? “
“ Được rồi , em cứ nói với bọn họ là em không nhớ rõ . “ Lương Bân nhẹ giọng dặn dò Lưu Na .
“ A Bân , con qua trông tiểu Ý đi , mẹ với ba đang nấu cơm ! “ Mẹ Lương nói vọng ra từ phòng bếp .
Lương Bân nói thêm mấy câu trấn an Lưu Na rồi cúp điện thoại , anh đi đến trước mặt Lương Ý , ôm lấy Đa Đa đang vui vẻ chạy tới chạy lui quanh chân cô đặt giữa hai người .
“ Tiểu Ý , tất cả mọi chuyện đã qua rồi , chúng ta có thể tiếp tục cuộc ống mới . Cho nên , em cố gắng nhẫn nại một chút nhé ! “ Lương Bân gãi gãi cái đầu lớn xù lông của Đa Đa , làm nó phát ra những tiếng hừ hừ thoải mái ….
Ngón tay giấu dưới cánh tay áo của Lương Ý khẽ run lên , vẻ mặt cô ngơ ngác , không đáp lại .
Nửa tháng sau .
Chuyên gia tâm lý được phái đến vẫn không thể làm tinh thần của Lương Ý có chuyển biến gì tốt hơn , cô vẫn luôn trong bộ dánh như lúc mới về , ngây ngốc thẫn thờ . Áp lực đè xuống Sở cảnh sát càng lúc càng lớn , khiến học gần như phát điên . Bởi vì vụ án giết người kinh hoàng đã kinh động khắp toàn quốc . Mà tiểu đội cảnh sát được đào tạo chuyên nghiệp đều chết tại nhà họ Sở còn trở thành chủ đề bàn luận của nhân dân cả nước . Nhưng từ đó cho đến nay , tài liệu về vụ án mà bọn họ thu thập được cũng chỉ có le que vài dòng chữ đếm trên đầu ngón tay . Trừ hai người ở lại bên ngoài cổng nhà họ Sở để chăm sóc người bị thương cung cấp một ít lời khai , thì chỉ còn lại một đống kẻ đồng lõa tham gia vụ bắt cóc Lương Ý ------- Hạ Ninh . Mà vảnh sát Vương bị nhà họ Sở mua chuộc hiện giờ lại không rõ tung tích , theo dự đoán trước mắt , rất có khả năng người này đã bị giết người diệt khẩu .
Phía cảnh sát vẫn luôn cố gắng muốn moi chân tướng sự việc từ người bị hại là Lương Ý , nên lần này họ không cử chuyển gia tâm lý đến nữa mà dãn theo ông cụ mặc áo dài xám đã tới nhà họ Lương lần trước tới điều trị cho cô .
Tối hôm đó , sau khi kết thúc việc trị liệu , nhà họ Lương và nhà họ Lưu cũng hoàn toàn biến mất ở trong thành phố này .
Sau đó , mặc cho Chính phủ ra sức tìm thế nào , mất công mất sức tới máy năm trời cũng không thể lần ra tung tích của hai gia đình đó . Tài liệu của vụ án động trời kia theo thời gian trôi qua cũng đã bám đầy bụi mà vẫn không thể giải quyết ……
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...