"Ục ục ——"
Bụng chợt vang lên, Lương Ý lúng túng, nhanh chóng cúi đầu, một tay che
bụng, tầm mắt không dám tiếp xúc với Sở Du, sợ từ trong mắt anh thấy
được nụ cười hài hước.
Sở Du nghe được âm thanh kia, ngẩn ra, nhẹ nhàng hỏi: "Đói bụng?"
Lương Ý cắn môi, len lén liếc anh mấy lần, phát hiện anh hình như không có
cười nhạo mình, lúc này mới dám lặng lẽ gật đầu một cái.
"Chờ một chút." d.đ.l.q.đ
Vừa dứt lời, lúc Lương Ý còn chưa có tỉnh hồn lại, người đã không thấy bóng dáng đâu cả, Lương Ý ngồi ở trên giường chờ thật lâu cũng không nhìn
thấy Sở Du trở lại, cô đành phải mang cái bụng kêu ùng ục chậm rãi chìm
vào mộng đẹp.
"Tiểu Ý, tỉnh dậy, ăn cơm."
Đang hẹn hò cùng Chu công ở trong mộng thì Lương Ý bị từng tiếng gọi cắt đứt, thật phiền não, đầu óc còn hỗn loạn nên cô dùng một chưởng đánh kẻ đầu sỏ quấy rầy mình ra.
Mặt người kia "bốp" một tiếng bị đánh lệch, trên gương
mặt trắng nõn lập tức xuất hiện hình dấu năm ngón tay bắt mắt màu đen.
Hình như không thể tin mình bị đánh, anh vẫn còn ngơ ngác duy trì tư thế bị đánh chếch đi, không nhúc nhích, cho đến khi Lương Ý tỉnh lại.
"Cái đó. . . . . . Mặt của anh. . . . . ." Ngàn vạn lần đừng bảo là tôi đánh chứ?
Sở Du quay đầu, mặt không thay đổi bình tĩnh nhìn cô, tròng mắt rủ xuống.
Lúc này trán Lương Ý đang bắt đầu “rịn ra” mồ hôi lạnh, cô cười xấu hổ,
"Mặt của anh. . . . ." Thấy anh vẫn không có phản ứng, nụ cười lúng túng trên mặt cô biến mất, trong nháy mắt giọng nói trở nên vô cùng nghiêm
túc, hỏi, "Thật sự là tôi đánh?"
Lúc này Sở Du mới lặng lẽ gật đầu một cái.
"Vậy. . . . . . Thật xin lỗi?" Lương Ý cẩn thận thử dò xét.
Anh lắc đầu một cái.
Lương Ý nhướng mày, giọng mang bất mãn hỏi, "Vậy bây giờ anh muốn như thế nào?"
Anh chỉ chỉ gương mặt chính mình bị cô đánh đen, Lương Ý không hiểu ý anh,
"Tôi biết rõ là tôi đánh, cho nên tôi nói xin lỗi đó!" Hồi lâu, cô dường như bừng tỉnh hiểu ra, "Chẳng lẽ tôi đánh anh đến mức xuất huyết bên
trong rồi hả? Cho nên dấu năm ngón tay từ đỏ biến thành màu đen?"
"Vẫn luôn là màu đen." Anh lầm bầm một câu, khuôn mặt không vui.
Lương Ý thấy sắc mặt anh không tốt, nhất thời bắt đầu khẩn trương, vốn định
tiếp tục nói xin lỗi , nhưng len lén liếc mắt nhìn vết đen kia, lại
không nhịn được tò mò, "Không phải là màu đỏ sao?"
"Máu còn chưa tuần hoàn." Anh đột nhiên ngồi nặng nề ở trên giường, hất mặt, không nhìn cô.
"Nhưng cũng không nên là màu đen chứ?" Lương Ý vẫn không hiểu, hoàn toàn không chú ý vào giờ phút này anh đang bất mãn với cô.
Anh đột nhiên quay đầu, lạnh lùng nghiêng mắt nhìn cô, hô hấp hơi dồn dập hơn so với bình thường."Xấu máu!"
"Ồ! Tôi hiểu." Sau khi Lương Ý đem tất cả vấn đề hỏi rõ ràng, tâm tình nhất thời trở nên hết sức sung sướng.
Sắc mặt Sở Du càng trở nên khó coi, "Em, chẳng lẽ không có bày tỏ?"
"Bày tỏ? Không phải tôi đã nói xin lỗi rồi sao?" Lương Ý nói lúng ta lúng túng.
Vừa mới nói xong, Sở Du lại đột nhiên đứng lên từ trên giường, xoay người
chuẩn bị rời đi, đúng lúc này Lương Ý cũng mở miệng, "Cái đó. . . . . ." Anh lập tức xoay người lại, tròng mắt lóe ra một loại ánh sáng được đặt tên là mong đợi.
"Cơm. . . . . ." Vừa dứt lời, đôi mắt anh trong nháy mắt ảm đạm.
"Hừ!" Anh xoay người, bực tức rời đi.
Lương Ý ngơ ngác nhìn anh sập cửa mà đi, trong lòng không giải thích được.
"Chẳng lẽ mình nói sai cái gì rồi sao?" Bụng lại truyền đến âm thanh "ùng ục,
ùng ục", cô sờ sờ bụng xẹp lép, không khỏi thở dài một hơi.
"Xem ra chảy máu không chảy chết tôi, là muốn tôi sống sờ sờ đói chết."
Mười phút sau
Một người phụ nữ đẫy đà bưng một bàn salad xoài cùng hương mang tỳ bà thối* mà cô thích ăn nhất đi vào gian phòng, "Thiếu phu nhân, đây là bữa ăn
tối của cô."
Lương Ý sững sờ nhìn món ăn trong tay bà ta, kinh ngạc hỏi, "Thức ăn này là bà làm?"
Người phụ nữ đẫy đà mỉm cười lắc đầu, "Thức ăn này là thiếu gia làm."
Lương Ý há to mồm, ngây người như phỗng, chỉ một thoáng không biết nên nói gì.
"Thiếu phu nhân, đây đều là món ăn cô thích?" Người phụ nữ đẫy đà suy đoán.
Lương Ý mở trừng hai mắt, gật đầu một cái, "Tại sao bà biết đây là món ăn tôi thích?"
"Bởi vì khi cô thấy những thức ăn này thì mắt cũng sáng, hơn nữa,hình như cô cảm thấy vô cùng kinh ngạc khi biết thức ăn này là thiếu gia làm. Cho
nên, tôi mới có thể suy đoán đây là món ăn cô thích."
Lương Ý yên lặng.
"Thiếu phu nhân, thật ra thì không có gì kỳ quái cả, cô thử suy nghĩ xem, nếu
cô rất yêu thích một người, làm sao mà ngay cả người trong lòng mình
thích ăn cái gì cũng không biết." Người phụ nữ đẫy đà mỉm cười đặt thức
ăn ở trên khay trà.
Lương Ý lẳng lặng nhìn đồ ăn trên bàn, trong lòng nhất thời rối ren.
"Sở Du. . . . . . Ở đâu?" Cô ấp a ấp úng hỏi.
"Vẫn còn ở trong phòng bếp, hình như vẫn còn đang làm những món ăn khác. Hơn nữa những thức ăn kia toàn bộ đều dùng xoài làm gia vị. Thật là kỳ
quái!" Bày thức ăn xong, người phụ nữ đẫy đà hơi cảm thấy tò mò, liền
hỏi, "Thiếu phu nhân rất thích ăn xoài sao?"
Lương Ý ngơ ngác gật đầu một cái, người phụ nữ đẫy đà bày ra nét mặt quả nhiên là thế.
"Thiếu phu nhân, xin dùng cơm đi!"
"Đợi chút, cho tôi hỏi một chút là khi nào thì Sở Du trở lại?" Lương Ý thấy bà ta chuẩn bị đi, vì vậy lên tiếng hỏi.
"Thiếu phu nhân muốn tìm thiếu gia?"
"Ừ."
"Tôi sẽ đi nói với thiếu gia." Sau khi người phụ nữ đẫy đà nói xong liền thuận tay đóng cửa lại, chậm rãi rời đi.
Lương Ý nhìn cửa phòng bị khóa, thật lâu chưa có lấy lại tinh thần.
10 phút sau, Sở Du đi tới gian phòng, liếc mắt nhìn thức ăn trên khay trà
vẫn nguyên vẹn không thấy động qua, chân mày nhíu thật chặt, "Ăn không
ngon?"
Lương Ý lắc đầu một cái, phủ nhận, "Không phải."
"Tại sao?"
"Sao anh biết tôi thích ăn xoài?" Lương Ý thấp thỏm hỏi.
Anh hé miệng, ánh mắt có chút không được tự nhiên, hất đầu, đầu ngón tay
còn nhẹ nhàng vân vê quần của mình, ngậm miệng, chính là không nói lời
nào.
"Sở Du, sao anh không nói lời nào?" Lương Ý thấy anh không nói lời nào, có chút nóng nảy.
Anh vẫn không nói, Lương Ý đi tới trước mặt anh, kéo ống tay áo của anh,
nghiêng đầu, nhìn chằm chằm anh, "Nói chuyện với anh đó? Sao anh biết
tôi thích ăn xoài?"
Rốt cuộc, Lương Ý dây dưa khiến anh không thể không khai toàn bộ, "Ngày mùng hai, em và Lưu Na trộm xoài trong trường học bị thầy giáo bắt, cho nên, anh mới biết."
Lời nói của Sở Du
khiến mặt Lương Ý từ trắng trở nên hồng, lửa nóng nhanh chóng lan tràn
từ trên mặt cô đến lỗ tai, đợi chút, không đúng, ngày đó hình như không
có ở trường học.
"Ngày đó, không phải anh xin nghỉ sao?" Hơn nữa
bình thường ở trường học anh không phải là không có bạn sao? Sẽ không có người nói huyên thuyên với anh mới đúng.
Anh lại không nói, Lương Ý nghĩ, hoài nghi chất vấn anh, "Chẳng lẽ từ ngày đó anh đã phái người chú ý tới từng cử động của tôi?"
Sở Du trầm mặc, Lương Ý cho là anh thừa nhận. Trên thực tế anh cũng đích xác coi như là thừa nhận.
"Mẹ của tôi ơi!" Cô không nhịn được nâng trán cảm thán.
Nhà họ Lương
Mẹ Lương ngồi ở trên giường, trong tay cầm hình Lương Ý, lẳng lặng ngưng
mắt nhìn người trong tấm ảnh, sắc mặt bà tái nhợt giống như tường trắng, không có chút huyết sắc nào, thân thể gầy gò không ít, gân xanh trên cổ tay cũng nổi lên. Tóc vốn đen thui bây giờ trở nên trắng xám, cả người
có vẻ tiều tụy.
"Mẹ!" Lương Bân bưng cốc nước còn có thuốc, gọi bà một tiếng.
Bà chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn anh một cái, lạnh nhạt nói, "Có chuyện gì sao?"
"Đến giờ uống thuốc rồi." Lương Bân đem thuốc cầm trong tay và nước ly cho
bà, sau khi bà nhận lấy viên thuốc thì nuốt cả xuống, sau đó nhàn nhạt
hạ lệnh đuổi khách, "Anh đi ra ngoài đi, tôi muốn nghỉ ngơi một chút."
Lương Bân cười khổ sở, nhận lấy cốc trong tay bà, "Vậy con đi ra ngoài trước."
"Ừ." Mẹ Lương nói xong, buông tấm hình trong tay xuống, nằm xuống, đắp chăn.
Lương Bân lẳng lặng nhìn mẹ Lương hồi lâu mới nhẹ nhàng đóng cửa lại, ra khỏi phòng.
"Anh, Na Na tới." Lương Tư vừa lúc lên lầu, thông báo anh ta.
Lương Bân im lặng, gật đầu một cái, sải bước đi xuống lầu, Lương Tư đi tới
phòng của Lương Ý, từ trong ngăn kéo lấy ra mỹ phẩm dưỡng da trước kia
Lương Ý mua cho Lưu Na ở Hongkong sau đó lại đi xuống lầu.
"Na Na." Lương Bân hướng Lưu Na lên tiếng chào hỏi.
Lưu Na hé miệng cười, "Anh Bân."
"Na Na, gần đây không nên tới nhà anh." Lương Bân nặng nề nói với cô.
Lưu Na ngạc nhiên, kích động hỏi, "Tại sao? Anh Bân. Chẳng lẽ bởi vì em hại tiểu Ý xảy ra chuyện sao?"
Lương Bân nghe vậy, khóe miệng khẽ nâng lên, trong tươi cười đều là khổ sở,
"Tiểu Ý xảy ra chuyện không có quan hệ gì với em. Na Na, không cần đẩy
trách nhiệm lung tung lên người mình."
"Vậy thì vì cái gì? Tại sao không để cho em tới?" Lưu Na không tin lời nói của anh.
"Na Na, gần đây nhà anh không yên ổn, em thường xuyên tới đây, anh lo lắng
em cũng sẽ gặp chuyện không may." Lương Bân thở dài một tiếng, chán nản
nói.
"Không yên ổn? Có ý gì? Chẳng lẽ lại đã xảy ra chuyện gì sao?" Lưu Na khẩn trương, hỏi.
"Na Na, chuyện này em đừng quan tâm. Về phần tiểu Ý, nếu như có tin tức gì, anh sẽ thông báo điện thoại cho em đầu tiên." Lương Bân vỗ vỗ bả vai
cô, liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, sắc mặt có chút khó coi.
"Anh Bân, em. . . . . ."
"Đi mau!" Lương Bân cắt đứt lời của cô..., đẩy cô ra cửa.
Lúc này Lương Tư đi xuống, nhìn quanh đại sảnh phát hiện không có bóng dáng Lưu Na, vì vậy chạy ra cửa, quả nhiên phát hiện hai người bọn họ.
"Chị Na Na, cho chị!" Cô đưa mỹ phẩm dưỡng da cho Lưu Na.
Lưu Na nghi ngờ nhận lấy cái hộp, "Đây là cái gì?"
"Mỹ phẩm dưỡng da! Trước đó chị bảo tiểu Ý mua giùm. Em vừa nhớ ra, cho nên trả nó cho chị chứ sao."
Lưu Na nhìn mỹ phẩm dưỡng da trong tay, cười châm chọc, "Chị sắp quên chuyện này rồi. Vẫn là trí nhớ của tiểu Tư tốt."
"Chị Na Na, chuyện tiểu Ý không có quan hệ gì với chị, chị đừng suy nghĩ
lung tung. Nhanh về đi!" Vừa dứt lời, Lương Tư giống như là nhớ ra cái
gì đó, tự lẩm bẩm, "Ah? Không phải nên có đồ mới chứ?"
"Đồ mới gì?" Lưu Na hỏi.
"Đừng nói nhiều như vậy, Na Na, mau về nhà!" Lương Bân nhìn trời chiều sắp buông xuống, nghiêm nghị nói.
"Mà em. . . . . ."
"Chị Na Na, chị trở về trước đi!" Lương Tư biết Lương Bân đang lo lắng cái
gì, không thể làm gì khác hơn là vội vàng khuyên Lưu Na rời đi.
Lưu Na bất đắc dĩ, thở dài xong, xoay người về nhà.
"Anh, chị Na Na sẽ không có chuyện gì chứ?"
"Chỉ cần cô ấy không đến, sẽ không có chuyện gì."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...