Sau khi tỉnh lại từ
trong cơn ác mộng liên miên, cảm giác ngực nặng nề có lẽ đã khiến khiếp
sợ ban đầu của Lương Ý biến thành thói quen. Cô nghiêng đầu nhìn Sở Du
vẫn còn đè nặng một lát, sau đó cẩn thận từng li từng tí nâng cánh tay
của anh lên, nhẹ đặt ở giữa giường, nhẹ chân nhẹ tay đi xuống giường.
"Thiếu phu nhân, cô đã tỉnh?" Không biết cửa phòng bị mở ra từ lúc nào, người
phụ nữ bưng cái mâm đi vào. Lương Ý bị sợ đến nhảy dựng, vốn định lạnh
giọng quát lớn, nhưng nghĩ đến Sở Du vẫn còn đang ngủ say, chỉ đành phải thôi.
"Lần sau lúc bà ta tiến vào có thể gõ cửa một cái hay không?" Lương Ý ngồi ở trên ghế sa lon, hạ thấp giọng, tức giận nói.
Người phụ nữ nói với giọng áy náy, "Rất xin lỗi thiếu phu nhân. Lần sau tôi sẽ vâng theo căn dặn của cô."
"Ừ." Lương Ý liếc nhìn thức ăn đặt trong tay người phụ nữ.
"Thiếu phu nhân, nếu cô không phân phó việc gì khác, vậy tôi đi ra ngoài
trước." Người phụ nữ cúi đầu, sau khi bày thức ăn xong, chuẩn bị rời đi.
Nghe bà ta nói muốn đi, Lương Ý nhất thời luống cuống, cô vội vã liếc mắt
nhìn đồng hồ trên tường, đã hơn 9 giờ, theo như hai ngày trước, Sở Du
sắp tỉnh dậy rồi, cô thật sự không muốn một mình đối mặt với anh.
"Cái đó, bà có thể ở lại tâm sự với tôi được không?" Lương Ý cười xấu hổ, khẩn cầu.
Người phụ nữ nhẹ nhàng lắc đầu, "Thiếu phu nhân, đợi chút nữa thiếu gia tỉnh
lại, nếu nhìn thấy tôi vẫn còn ở nơi này, cậu ấy sẽ mất hứng. Hơn nữa,
nếu cô muốn tìm người nói chuyện phiếm, có thể nói với thiếu gia."
Lương Ý nhất thời cứng họng, người phụ nữ thấy thế, lập tức xoay người rời đi, đóng cửa phòng thật chặt.
Nhìn cửa chính đóng thật chặt, Lương Ý không tự chủ được phát ra tiếng chửi "mẹ nó", thất bại ngã nằm trên ghế sa lon mềm mại.
Làm thế nào đây? Cô bị giam ở trong phòng này đã hai ngày rồi, đừng nói chạy trốn, ngay cả ra khỏi phòng cô cũng không được ra.
Lương Ý quan sát hai ngày nay, mỗi ngày Sở Du thường tỉnh lại lúc 10 giờ, sau một tiếng lại rời khỏi phòng với quản gia, hơn hai giờ sau lại quay trở về, đã duy trì hành trình suốt hai ngày rồi.
Trước mắt thời gian chạy trốn tốt nhất chính là ban ngày, bởi vì căn cứ theo quan sát ngày
đầu của cô khi tới nơi này, ban ngày thì ít người giúp việc nhất, nhưng
không biết vì sao ban ngày cô tựa như uống phải thuốc ngủ, ngủ say như
chết, căn bản không thể tỉnh lại, cho nên chỉ còn cách tránh chạy vào
ban ngày mà thôi.
Mà thời gian chạy trốn tốt nhất ngày mai hẳn là vào buổi tối lúc Sở Du và quản gia rời đi, nhưng đoạn thời gian đó có
rất nhiều người giúp việc, hành lang, sân nhà đều xuất hiện bóng dáng
bọn họ.
Cẩn thận suy tư khả năng chạy trốn thành công vào buổi
tối xong, cô chỉ có thể chán nản buông tha, xoay chuyển ánh mắt, một con dao gọt trái cây lấp lánh ở trong ánh đèn giọi vào mi mắt của cô.
Dao. . . . . . Nếu như, anh "lại" chết. . . . . . không phải là cô sẽ. . . . . . tự do. . . . . .ư?
Trong lúc ngẩn ngơ, Lương Ý bỗng có cử chỉ điên rồ đó là chậm rãi cầm dao gọt trái cây lên, ánh mắt đờ đẫn đứng lên từ trên ghế sa lon, đi từng bước
một đến bên mép giường, dao sắc nhọn nhắm ngay tim Sở Du.
Giết
anh. . . . . . sẽ có thể về nhà. . . . . . Dù sao. . . . . . anh đã
chết, bây giờ anh. . . . . . chỉ là quái vật mà thôi. . . . . . Cho nên. . . . . . giết anh đi. . . . . .
Tay giơ dao gọt trái cây lên
của Lương Ý không ngừng run rẩy, hồi lâu, giống như là đã hạ quyết tâm,
cô đóng chặt mắt lại, đem dao gọt trái cây cầm trong tay đâm xuống phía
dưới——
Tôi rốt cuộc có thể đâm anh!
Bỗng nhiên, lúc anh
sống lại lần nữa, câu nói với cô mang theo vui sướng bỗng vang lên trong đầu cô. Cô mở choàng mắt ra, chỉ ngây ngốc nhìn dao gọt trái cây trong
tay mình.
Trời ạ, chính mình đang. . . . . . làm gì? Mình lại muốn. . . . . .
"Tiểu Ý! Con muốn làm gì? !"
Tiếng nói chất vấn đầy thịnh nộ truyền đến, Lương Ý bị sợ, dao gọt trái cây
rớt xuống từ trong tay cô, rơi xuống đệm trên mặt đất, tiếp theo là một
tiếng "bốp", mặt cô bị đánh nghiêng, trong miệng tràn ngập mùi vị ngai
ngái khiến cô phục hồi tinh thần lại, trên gương mặt nóng hừng hực cảm
giác sưng đau khiến cô bất giác che lại má phải bị đánh sưng.
"Bác gái, con. . . . . ." Lương Ý muốn giải thích, lại bị mẹ Sở cắt đứt.
"Cô lại muốn giết tiểu Du!" Mẹ Sở giận tím mặt, chỉ trích Lương Ý, "Người đâu, mau tới đây....!"
Vừa dứt lời, cô gái cương thi số 1,2 đã lâu không gặp bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Lương Ý.
" Bắt lấy cô ta, mang tới phòng dưới đất!" Mẹ Sở ra lệnh.
Lương Ý vừa nghe, luống cuống, "Bác gái, con không muốn xuống phòng dưới
đất." Nhớ tới mặt đất phòng dưới đất đầy máu, thân thể cô không nhịn
được phát run lên.
"Cũng không phải cô muốn đi hay không đi!" Mẹ
Sở mím chặt đôi môi, cắn răng nghiến lợi ra lệnh cho cô gái cương thi số 1,2, "Còn không mang đi? !"
Cô gái cương thi số 1,2 nghe vậy,
bước một bước dài đi lên trước, mỗi người một tay nắm lấy bả vai Lương
Ý, trói chặt lấy cô đang ra sức giãy giụa, ném ra gian phòng.
"Buông tôi ra! Buông tôi ra! Tôi không muốn xuống phòng dưới đất, tôi không
muốn xuống phòng dưới đất!" Lương Ý lớn tiếng kêu la, cố gắng dùng sức,
muốn rút cánh tay ra tránh thoát cô gái cương thi 1, 2 đang trói chặt.
Lương Ý bị họ kéo đi, kéo từ gian phòng tới hành lang, lại kéo từ hành lang
tới ngay chính giữa đại sảnh biệt thự, chỗ đi qua, khiến không ít người
giúp việc liếc nhìn, cô liều mạng hướng đám người hầu kêu cứu, nhưng các người hầu chỉ dám len lén nhìn, im lặng cúi đầu không lên tiếng, chỉ
làm chuyện của mình.
"Buông tôi ra, tôi không muốn đi, cứu mạng!
Cứu mạng!" Lương Ý vẫn không chịu buông tha cầu cứu, càng không ngừng
hướng về phía người giúp việc đi ngang qua kêu cứu, tiếc rằng vẫn phí
công như cũ.
Vậy mà tay không thể động, chỉ có chân là có thể,
thấy phía trước có một người đàn ông cầm một cây nến màu đỏ sậm trong
tay đi ngang qua cô đột nhiên khom xuống đá một cước. Người đàn ông lảo
đảo, cây nến lập tức rớt trên quần áo của cô gái cương thi số 1. Đốm lửa nhỏ nhanh chóng cháy rộng trên người cô gái cương thi số 1, lửa lớn
hừng hực.
Lương Ý thét kinh hãi, hất cô gái cương thi số 2 ra,
vớ lấy tách trà ở phòng khách, lập tức giội nước trà lên người cô gái
cương thi số 1. Nhưng hành động lần này cũng không thể hóa giải thế lửa
lan tràn, ngược lại lửa thiêu đốt cô gái cương thi số 1 lớn hơn.
Cả phòng khách biệt thự nhất thời hỗn loạn, Lương Ý trơ mắt nhìn cô gái
cương thi bị thiêu thành tro tàn trong vòng chưa tới 10 giây. Lúc này,
vị trí cô gái cương thi số 1 vốn đứng thẳng chỉ để một chút vụn thiêu
đốt hóa thành tro bụi. Mà cây nến rơi trên mặt đất đã tắt, chỉ lưu lại
khói mù màu xám tro lượn lờ. Người đàn ông hơi còng ngơ ngác nhìn cây
nến trên đất, thân thể giống như si, run dữ dội hơn.
Cô gái cương thi số 2 vẫn duy trì mặt không chút thay đổi, đứng bình tĩnh bên cạnh
Lương Ý, giống như vừa rồi chưa có chuyện gì xảy ra.
"Thiếu phu
nhân, cô cũng thật biết lãng phí đồ của tôi." Người đàn ông mặc áo kiểu
Tôn Trung Sơn bỗng nhiên xuất hiện, vuốt râu ria dài trắng, cảm thán
hướng về phía Lương Ý nói.
"Thần côn? !"
Nhà họ Lương, buổi tối, 9 giờ rưỡi
"Xin chào, xin hỏi là Lương Bân tiên sinh sao?"
"Là tôi."
"Tôi ở cục công an, về vụ án em gái anh mất tích, trước mắt chúng tôi có
tiến triển mới nhất. Nhưng chúng tôi vẫn cần phía các anh chứng minh một vài chuyện. Cho nên, chúng tôi sẽ đi qua nói tình huống cụ thể của vụ
án với các anh."
"Được, lúc nào vậy?"
"Rất nhanh!"
Điện thoại cắt đứt, Lương Bân nhìn chằm chằm điện thoại ở trong tay suy tư
hồi lâu, chợt nghe Lương Tư hỏi, "Anh, ai vừa gọi điện thoại cho anh
vậy?"
"Là công an cục. Bọn họ nói vụ án có tiến triển mới."
"Tiến triển mới gì?" Cha Lương vội vàng đi xuống cầu thang, mặt vốn tròn trịa như bánh nướng bỗng trở nên gầy gò, dưới hốc mắt có quầng thâm rõ ràng
vô cùng.
Lương Bân liếc mắt nhìn cha Lương, "Tình huống cụ thể phải đợi bọn họ tới mới có thể biết được."
"Thật sao. . . . . ." Cha Lương tự lẩm bẩm.
"Cha, mẹ như thế nào?" Lương Bân nhẹ giọng hỏi.
"Vẫn ổn. Uống thuốc, đầu đã hết đau." Cha Lương xoa xoa trán của mình, khổ sở nói.
"Dinh dong!"
"Nhất định là người của cục công an tới." Lương Tư hưng phấn nói.
Lương Bân cúi đầu nhìn qua nhìn điện thoại di động, khoảng cách cúp điện thoại chỉ qua chừng hai phút mà thôi.
"Cha, con đi mở cửa." Nói xong, Lương Tư chạy ra khỏi phòng khách, chuẩn bị đi mở cửa.
"Gâu ——gâu —— Gâu gâu ——" Đa Đa vẫn luôn ở phòng ngủ của Lương Ý đột nhiên
xạy xuống từ trên lầu, nhe răng trợn mắt lướt qua bọn Lương Bân ngồi ở
phòng khách, bước nhanh chạy đến trước cửa, điên cuồng sủa inh lên, cổ
họng thỉnh thoảng phát ra tiếng vang "Grừ, grừ".
"Đa Đa, mày làm
sao vậy?" Lương Tư đặt tay ở tay nắm cửa chuẩn bị mở, ngừng lại, ngồi
xổm người xuống, sờ sờ đầu Đa Đa, trấn an Đa Đa. Nhưng Đa Đa hình như
không cảm kích, vẫn tiếp tục hướng về phía ngoài cửa sủa điên cuồng, sủa ăng ẳng, từ khi Đa Đa ra đời đến bây giờ hiện tại là lần đầu tiên Lương Tư bị thanh âm này của Đa Đa dọa sợ.
"Dinh dong! Dinh dong!" Tiếng chuông cửa lại vang lên.
"Gâu gâu —— gâu gâu gâu—— Gâu gâu ——"
Bắp thịt Đa Đa căng lên, toàn bộ lông đều bị dựng lên, hàm răng trắng bén nhọn lộ ra, khuôn mặt dữ tợn.
"Đa Đa, đừng kêu nữa, làm thế sẽ dọa khách đến." Lương Tư thấy Đa Đa sủa dữ dội, trong thoáng chốc cũng không biết nên trấn an nó trước hay mở cửa
trước. Nhưng vừa nghĩ tới là người cục công an, bọn họ có thể có tin tức của Lương Ý thì cô cũng không hề bận tâm nhiều như vậy nữa, định mở cửa trước.
"Tiểu Tư, đừng mở!"
Vào lúc Lương Tư chuẩn bị vặn tay nắm, Lương Bân vọt tới trước cửa, trong tay cầm một mảnh gương.
"Anh, sao vậy?" Lương Tư không hiểu, hỏi.
"Tiểu Bân, đã xảy ra chuyện gì à?" Cha Lương cũng đi theo ra ngoài.
Lương Bân không nói, đi tới trước cửa, đem con ngươi tiến tới trước lỗ mắt
mèo, ngắm vài lần, sau đó lui ra, đưa gương cho Lương Tư, nói: "Tiểu Tư, để gương ở đằng trước, xem trong gương có phải người hay không."
"Cái gì?" Lương Tư cả kinh.
"Cốc cốc cốc!" Cánh cửa bị người gõ vang.
"Gâu —— Gâu gâu ——" Đa Đa lại bắt đầu kêu to.
Tay Lương Tư run run, cẩn thận từng li từng tí đem gương tiến tới trước lỗ
mắt mèo, nhẹ nhàng để cạnh, chuẩn bị chuyển tầm mắt đến trong gương,
phát hiện gương rỗng tuếch, cô lập tức dời gương đi, trước lỗ mắt mèo
lại giọi vào một người đàn ông lịch sự tuấn tú, lẳng lặng đứng nghiêm ở
trước ngưỡng cửa. . . . . .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...