"..............."
Cho nên, hắn là sợ y dơ chân, nên mới vác y đi như vậy ư?
"Cái kia...không đi bộ cũng không sao, nhưng có thể đổi một tư thế khác được không?" Tư thế này thật sự khiến y có cảm giác đầu váng mắt hoa, thậm chí còn có chút muốn nôn.
Tựa hồ là đang suy nghĩ, phải mất vài giây sau, vị lệ quỷ nào đó mới đột ngột thả y xuống.
Sau đó, ngay khi y còn chưa phản ứng lại, thì đã lần nữa khom người, vòng tay qua sau lưng và dưới chân của y, nhẹ nhàng ôm lên.
Giống như cánh tay của hắn, cả người hắn cũng đều lạnh như một tảng băng.
Chỉ có điều, lại mang đến cảm giác rất vững trãi.
Có lẽ vì sinh thần bát tự và thể chất của mình, nên mặc dù cũng bị âm khí trên người hắn làm rùng mình, nhưng cảm giác lạnh lẽo này vẫn còn nằm trong sự chịu đựng của Lạc Vân.
Vô thức choàng tay qua cổ hắn, Lạc Vân hiện tại quả thật là đã có khổ mà không thể nói ra được.
Ý nghĩ ban đầu của y rất đơn giản, chỉ là muốn để hắn cõng y trên lưng mà thôi.
Ai mà ngờ được, chỉ vừa nói dứt câu, hắn cũng đã hành động ngay lập tức như vậy!
"Diệp Tư Thần...nếu không, ngươi vẫn là đổi lại tư thế vừa rồi đi, ta cảm thấy, chính mình vẫn còn có thể trụ được..."
So với việc bị một nam nhân bế công chúa như vậy, y cảm thấy, vẫn là bị xem thành bao cát càng tốt hơn một chút.
Dù sao, hai đại nam nhân cứ ôm ôm ấp ấp như vậy trên "đường lớn", thì còn ra thể thống gì nữa chứ?!!
Mặc dù đã nghe nói qua rất nhiều lần, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Lạc Vân tận mắt chứng kiến khung cảnh sau tận thế của Linh Vực.
Nói thế nào nhỉ?
Mãn tầm mắt đều là một mảnh rối loạn, hỗn tạp, xen lẫn với sự tan hoang, đổ nát.
Nếu cần phải dùng từ ngữ đơn giản để hình dung, thì đó chính là hai nền văn minh bị cưỡng ép trộn lẫn lại với nhau một cách thô bạo.
Đường phố vẫn là con đường nhựa rộng rãi, hai bên lề đường, đôi khi vẫn có thể nhìn thấy từng cột đèn đường hay bảng tín hiệu đã ngã trái ngã phải.
Mà xen lẫn ở giữa những tòa nhà cao tầng, cách vài bước, liền sẽ xuất hiện một vài kiến trúc cổ xưa, tỷ như tiệm quan tài, tửu lâu, cổ trạch,...mang theo cảm giác không mấy hài hòa.
Mặt đất nứt ra, tạo thành từng hố sâu hun hút, không nhìn thấy đáy.
Rất nhiều nhà cửa cùng vật phẩm hiện đại dưới sự ăn mòn của thời gian và âm khí tích lũy trong không khí, cũng đã bắt đầu đổ sụp, tỏa ra khí tức hủ bại.
Kể từ ngày huyết nguyệt dâng lên, chín phần thực vật trên thế giới này cũng đã không còn sinh trưởng được nữa.
Chỉ có từng vết máu khô cạn, thấm sâu vào mặt đường và vô số vết đạn dọc theo những vách tường hai bên đường là có thể khiến người ta có thể tưởng tượng ra được khung cảnh tàn khốc của ngày tận thế buông xuống đó.
____________________________
Cùng lúc đó, ở cách Linh Vực không xa, căn cứ liên bang số 12 vẫn giống như một bức tường thành sừng sững không ngã, che chở hơn mấy trăm ngàn nhân loại còn sống sót.
Không giống với thế giới bên ngoài tràn ngập hỗn loạn, đổ nát, bên trong khu an toàn lại là một khung cảnh hoàn toàn khác.
Không có những kiến trúc cổ đại tràn ngập quỷ dị, thay vào đó, lại ngựa xe như nước, sầm uất náo nhiệt, khiến người ta có ảo giác giống như quay lại những ngày trước khi tận thế đến.
Đương nhiên, sự bình yên này cũng chỉ là một loại giả tượng.
Trên thực tế, bất kỳ nhân loại nào ở thế giới này, mỗi ngày đều vẫn sẽ sống trong cảm giác nơm nớp lo sợ.
Bên trong tầng cao nhất của khu cao ốc ở trung tâm liên bang, lúc này, thủ trưởng trung niên, có dáng người mập mạp đang ngồi bên bàn làm việc, lắng nghe báo cáo của thư ký.
"Thủ trưởng, tất cả cống phẩm đều đã được đưa đến địa điểm chỉ định rồi."
"Chỉ là, tôi vẫn có điểm này không hiểu, cống phẩm cho hung thần Ác Mộng chẳng phải đã được định sẵn từ rất lâu trước kia rồi sao? Tại sao đến phút cuối cùng lại bị đổi thành người khác vậy?"
Đối với nghi hoặc của thư ký, thản nhiên tựa lưng vào trên ghế ngồi, có lẽ là tâm trạng không tệ, thủ trưởng cũng đã nhàn nhạt giải thích: "Cống phẩm cho hung thần Ác Mộng? À, là người tên Lạc Vân gì đó sao?"
"Thật ra cũng không có chuyện gì, chỉ là mấy ngày trước tôi đã vô tình đọc được lý lịch của cậu ta.
Cảm thấy ngoại trừ gương mặt có chút ưa nhìn ra, thì cậu ta cũng đã chẳng có điểm gì xuất sắc cả.
Muốn trở thành cống phẩm cho hung thần, thì vẫn còn chưa xứng."
"Quan trọng nhất là, lòng trung thành của cậu ta đối với liên bang còn không cao.
Cho dù có may mắn sống sót đi nữa, đối với liên bang mà nói, cũng sẽ chẳng mang lại lợi ích gì..."
Mặc dù nói là đưa tặng cống phẩm để lấy lòng, nhưng trên thực tế, chỉ cần là nhân vật cầm quyền của nhân loại, trong lòng đều hiểu rất rõ, mưu đồ thật sự của bọn họ, chính là muốn thử vận may, xem thử những "cống phẩm" này có thể điều khiển được hung thần và lệ quỷ hay không.
Dù sao, trong lịch sử nhân loại, cũng đã từng có một chàng trai họ Diêu, có thể cùng lúc đồng hóa ba vị hung thần.
Nếu đối phương đã có thể làm được, vậy thì đồng nghĩa với việc những người khác nhất định cũng sẽ có thể.
"Nhưng mà, việc này vẫn giống như là đang đoạt vợ của hung thần, lỡ như đối phương tức giận thì phải làm sao?" Không giống với thủ trưởng bình tĩnh, không vội, thư ký lại có chút lo được lo mất.
Mà phảng phất nghe được chuyện cười to lớn gì, thủ trưởng rất nhanh cũng đã lắc đầu, dùng giọng điệu khinh thường nói: "Ha, chung quy chỉ là một cống phẩm mà thôi, làm sao có thể khiến hung thần tức giận được chứ?"
"Vả lại, cống phẩm mới mà tôi đổi cho hung thần, không chỉ xinh đẹp, mà còn thông minh, tài giỏi hơn tên Lạc Vân đó nhiều, quan trọng nhất là..."
Đối phương rất nghe lời, cũng rất có dã tâm.
Thủ trưởng vẫn còn nhớ như in, trước khi rời đi, đối phương đã cam kết sẽ thu phục được vị hung thần đó, giúp liên bang phát triển lớn mạnh như thế nào.
Chỉ là, lòng tin của thủ trưởng rất nhanh cũng đã phá diệt, khi đột ngột có người đẩy mạnh cửa mà xông vào, không cho ông ta cơ hội quát mắng, cũng đã lắp bắp nói: "Không...không xong rồi thủ trưởng..."
"Có sức mạnh linh dị đang tập kích căn cứ của chúng ta..."
"Dụng cụ đo đạc cho thấy, cấp bậc của con lệ quỷ này, chí ít cũng là đỉnh cấp hồng y, thậm chí có thể là hung thần..."
"Cái gì?!!" Giọng nói cất cao, thủ trưởng liền ngồi bật dậy từ trên ghế: "Linh Sư đâu? Đã phái Linh Sư đi ngăn chặn hay chưa?"
"Đã phái rồi thưa thủ trưởng, nhưng mặc kệ là Linh Sư cấp S, hay là SSS, chỉ cần vừa tiếp xúc với quỷ vực của đối phương, đều sẽ trực tiếp ngã khụy, rơi vào ngủ say..."
"Hiện tại, đã có gần một phần ba dân số của liên bang rơi vào tình trạng giống như vậy.
Những Linh Sư khác vẫn còn đang cố gắng ngăn cản, nhưng có lẽ sẽ không chống đỡ được bao lâu nữa..."
"Chẳng lẽ..." Ở bên cạnh, thư ký tựa hồ cũng đã nghĩ đến việc gì đó mà kinh hô: "Là hung thần có danh hiệu Ác Mộng kia?!!"
Đầu óc "ong ong" rung lên, thời khắc này, thủ trưởng chỉ có cảm giác đáy lòng chùng xuống, cả người chợt lạnh toát...
Nhất là khi, một thanh âm lạnh lẽo, không chút cảm tình cũng đã đột ngột xuyên phá không trung, truyền vào trong tai của tất cả nhân loại vẫn còn đang khủng hoảng trong căn cứ.
"Các ngươi đang giấu Vân nhi của ta ở đâu?"
**Đính hôn cho người ta từ khi còn nhỏ, để người ta chờ đợi mòn mỏi mười mấy năm trời, cuối cùng đến ngày cưới lại bưng vợ người ta gả cho thằng khác, đang giỡn mặt với nhau đấy à?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...