Lạc Vân cũng không ngờ được rằng, cuộc đời của bản thân lại có thể xui xẻo đến mức này.
Kiếp trước, y là một cô nhi không cha không mẹ, từ nhỏ đã cùng thanh mai trúc mã của mình sống nương tựa vào nhau trong cô nhi viện.
Sau khi lớn lên, vì để người mình yêu có một cuộc sống tốt hơn, y một bên đi học, một bên lại phải tìm thêm vô số việc làm để kiếm tiền.
Nhưng khiến Lạc Vân không ngờ chính là, dù rằng bản thân đã đối xử tốt với thanh mai trúc mã hết mức có thể, thậm chí còn tự tay nuôi dưỡng đối phương ăn học, nhưng ở sau lưng y, đối phương thế mà lại thông đồng với anh em tốt nhất của y.
Giây phút mở cửa phòng ra, nhìn thấy thân thể không một mảnh vải che thân của bọn họ, Lạc Vân chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Lạc Vân chết.
Là bị bạn gái cùng với anh em tốt của mình hợp tác đẩy xuống lầu mà chết.
Thi thể còn bị bọn họ cắt thành mảnh nhỏ, thả vào cống thoát nước.
Nhưng lần nữa mở mắt ra, Lạc Vân lại phát hiện, chính mình không biết vì sao đã biến thành một đứa trẻ sơ sinh!
Ngay khi y cảm thấy mừng rỡ như điên, cho rằng trời cao có mắt, muốn cho y cơ hội thay đổi cuộc đời, thì lúc này, sự thật cũng đã giống một gáo nước lạnh, tạt thẳng vào mặt y.
Y không phải trùng sinh, mà là xuyên không.
Nơi mà y xuyên đến này, là một thế giới song song đã từng có trình độ khoa học kỹ thuật và hoàn cảnh tương tự với thế kỷ XXI ở lam tinh.
Tại sao lại gọi là đã từng?
Bởi vì vào một đêm trăng tròn của ba mươi năm về trước, thế giới này cũng đã tiến vào tận thế.
Từ dưới mặt đất, vô số kiến trúc quỷ dị cũng đã đột ngột hiện lên, mang theo vô số ma quỷ giáng lâm, điên cuồng tàn sát nhân loại.
Mà mặt trời kể từ đêm hôm đó cũng đã không còn xuất hiện nữa, bầu trời vĩnh viễn là một mảnh hắc ám, thứ duy nhất soi sáng cũng chỉ có mặt trăng đỏ như máu treo trên cao.
Tất cả vũ khí lạnh mà nhân loại lấy làm tự hào, ở trước mặt lệ quỷ, cũng đều chẳng khác gì từng khẩu sắt vụn, cho dù là đạn hạt nhân cũng không ngoại lệ.
Cuối cùng, gần tám phần nhân loại đều bị lệ quỷ tàn sát không còn.
Mà số nhân loại may mắn sống sót rất nhanh cũng liền bão đoàn lại với nhau, thành lập căn cứ, liên bang.
Nghiên cứu ra phương pháp khắc chế, chống lại lệ quỷ, thành công kéo dài hơi tàn.
Trong số đó, có một biện pháp đã được rất nhiều người tán đồng, sử dụng, hơn nữa hiệu quả còn vô cùng tốt, đó chính là tìm kiếm người có mệnh cách đặc thù làm thành cống phẩm, cung phụng lệ quỷ.
Mà rất không may chính là, Lạc Vân lại là một trong số đó.
Bởi vì y sinh vào ngày 15 tháng 7, tết Trung Nguyên, là ngày chí âm chí hàn.
Sau khi bị lựa chọn trở thành "cống phẩm", Lạc Vân cũng đã bị cha mẹ ruồng bỏ.
Tất cả ký ức của Lạc Vân ở thế giới này, đều chỉ quanh quẩn ở trong khu an toàn của liên bang.
Ngày ngày đều có người canh giữ, tuy rằng cơm áo không lo, nhưng trên thực tế, lại chẳng khác gì tù nhân bị giam lỏng.
Thậm chí, ngay cả những gì y biết, đó cũng đều là đọc từ trong sách mà ra.
Cho đến năm y tròn 18 tuổi, y mới bị người quản lý cưỡng ép tiêm vào một mũi thuốc mê, bị đưa khỏi khu an toàn, đi đến Linh Vực.
Nói đến Linh Vực, đó chính là tên gọi chung của những khu vực bị nhân loại vứt bỏ, hay bị lệ quỷ chiếm đóng, không thể sinh tồn.
Không thể không nói, thuốc mê chuyên dụng của liên bang quả thật là có hiệu quả kinh người.
Sau khi bị cưỡng chế tiêm thuốc, y cũng không biết chính mình đã ngủ bao lâu.
Cho đến khi một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo cảm giác âm lãnh, băng hàn, Lạc Vân rốt cuộc mới từ trong mê mang tỉnh lại.
Theo bản năng đưa tay, kéo tấm vải đang bao trùm trên đỉnh đầu của mình xuống, Lạc Vân mới phát hiện, thứ này lại là một tấm khăn voan thêu hình uyên ương nghịch nước.
Mà nơi bản thân đang nằm, lại là trên một chiếc giường hỷ trang trí tinh xảo, rải đầy táo khô cùng đậu đỏ.
Mơ mơ màng màng, cơ thể vẫn chưa khôi phục được bao nhiêu sức lực, Lạc Vân liền mở to mắt đánh giá bốn phía.
Tuy rằng tia sáng có phần lờ mờ, nhưng y vẫn có thể nhận ra, nơi đây tựa hồ là một từ đường.
Trên cao treo một cặp đèn lồng đỏ, tỏa ra hồng quang, lập lòe tà dị, hai bên lại chất đầy người giấy, dưới bóng đêm liền lộ ra phá lệ khiếp người.
Đặc biệt là đôi đồng nam đồng nữ kia, gương mặt tái nhợt, bôi đầy thuốc màu sặc sỡ, khóe miệng mỉm cười lên đến mang tai, bộ dạng quỷ dị, khiến y không khỏi liên tưởng đến tiểu quỷ nâng kiệu trong âm hôn.
Không cần nói cũng biết, đây nhất định là kiệt tác của đám người trong liên bang kia.
Vì để sống, bọn họ xác thực là chuyện gì cũng dám làm.
Nếu hi sinh một người có thể đổi lấy một chút hảo cảm của lệ quỷ, đó vẫn rất đáng giá.
Sau khi nhận rõ tình hình hiện tại của mình, đã sớm chuẩn bị tâm lý, nên mặc dù trong lòng vẫn có chút bất an, nhưng đầu óc Lạc Vân vẫn xem như tương đối thanh tỉnh.
Việc đầu tiên y làm, đó chính là yên lặng ở trong lòng gọi ra hai chữ: hệ thống.
Ngay khi ý niệm của Lạc Vân vừa rơi xuống, ở trong khoảng không trước mặt y cũng liền đã hiện ra một màn hình 3D trong suốt mà chỉ mình y có thể nhìn thấy.
Nội dung bên trên đại khái chính là!
[ Nhiệm vụ: Minh hôn đã hoàn thành, công năng của hệ thống đã chính thức mở ra.
]
Đúng vậy, đây chính là bàn tay vàng của Lạc Vân sau khi đến thế giới này.
Vì để hệ thống thức tỉnh, y đã phải nhẫn nhục chịu đựng sự quản thúc của liên bang trong suốt mười tám năm qua.
Bởi vì y biết, bằng vào thực lực của bản thân, muốn tự mình tiến vào Linh Vực, hơn nữa còn kết thành minh hôn với lệ quỷ, đó căn bản chính là chuyện không thể nào!
Chỉ là không biết, công năng của hệ thống này, có đáng để y chờ đợi bao năm như vậy hay không!
Ngay khi Lạc Vân không kịp chờ đợi, chuẩn bị kiểm tra chức năng của hệ thống, thì đúng lúc này, một luồng âm phong cũng đã lần nữa cuốn tới, "ầm" một tiếng, hất tung cửa phòng.
Hai cánh cửa đập mạnh vào trên vách tường, truyền đến âm thanh nặng nề, khiến Lạc Vân nhất thời cũng không khỏi giật mình sửng sốt.
Ngay sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của y, một ngọn gió nữa cũng đã lập tức ùa vào, nhẹ nhàng lướt qua từng ngỏ ngách trong phòng, thổi tắt tất cả ánh nến đang lập loè thiêu đốt ở đây.
Chứng kiến một màn này, Lạc Vân liền nín thở theo bản năng.
Đồng thời, cả người cũng hơi co lại, nhẹ nhàng lùi về trong góc giường, cảnh giác quan sát động tĩnh trong phòng.
Tuy rằng mười tám năm chưa từng ra khỏi khu an toàn, càng đừng nói chi là tiếp xúc với lệ quỷ, nhưng chưa ăn thịt heo, vẫn từng thấy qua heo chạy, Lạc Vân trước kia cũng đã xem qua không ít tư liệu về lệ quỷ.
Y biết rất rõ, ở trước mặt lệ quỷ, càng sợ hãi, càng hoảng loạn, càng hô to gọi nhỏ, liền sẽ chỉ chết càng nhanh.
Trong phòng rất tĩnh lặng, gần như tiếng kim rơi cũng đều nghe.
Dưới bóng đêm, gương mặt quái dị với nụ cười lạnh lẽo của đám người giấy kia, lại càng trở nên ghê rợn hơn bao giờ hết.
Hơi nheo mắt lại, lại cẩn thận nhìn quanh một vòng, sau khi xác định trong phòng cũng không có mấy thứ tà dị nào khác tiến vào, Lạc Vân liền không khỏi nhíu mày, không những không thả lỏng cảnh giác, trái lại, còn cảm thấy nghi ngờ.
Tại sao nhiệt độ trong phòng vẫn còn hạ thấp không ngừng như vậy?
Cho đến khi, sườn mặt cảm thấy có chút ngứa ngáy, tựa như là có vài sợi tóc lạnh lẽo nhẹ nhàng lướt qua, Lạc Vân mới biết, hơi lạnh mà mình cảm nhận được, chính là phát ra từ nơi nào!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...