Minh Hôn Bất Đắc Dĩ
Đoàn người vẫn đứng bên ngoài cánh cửa mà chưa dám bước vào, một người trong nhóm đã biến mất, đây rõ ràng là ngõ cụt, cơ quan của cánh cửa có âm thanh lớn như vậy thì làm sao bọn họ không nghe thấy được nếu như người kia đi qua bên kia.
Chuyện này thật sự rất kỳ lạ, một người làm sao có thể vô thanh vô tức mà biến mất được.
Trần Quân cũng đang có một ý nghĩ cực kỳ trầm trọng, mặc dù cửa đã mở nhưng ông ấy không cho mọi người bước vào mà bấm vào nút trên bộ đàm rồi hỏi:
"Trần Tiến sĩ ngài có nghe thấy chúng tôi không."
"Có. Làm sao vậy." Trần Tiến sĩ bên kia bộ đàm nhanh chóng đáp lại.
"Ngài có thấy Võ Lâm trong đội tôi hay không."
Trần Tiến sĩ ngập ngừng đáp lại: "Đợi tôi một chút, tôi thử liên lạc với cậu ấy. Camera theo dõi đã mất tín hiệu rồi."
"Được." Trần Quân nghe vậy càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình.
Đoàn người chúng tôi cũng nghe thấy đối thoại của bọn họ vì vậy ai nấy đều cảm thấy lo lắng. Một người như thế nào mới bị mất tín hiệu của camera.
Chỉ có bộ đàm một khi mất sóng mới ngắt kết nối nhưng camera này lại khác, đây là loại đặc chế dành riêng cho những người đi dò la những nơi không có tín hiệu, vì vậy ngoại trừ người sử dụng tắt nó đi thì chỉ còn một khả năng chính là người giữ camera đã xảy ra chuyện khiến nó đã hỏng rồi.
Năm phút sau, trong không gian im ắng tiếng nói của Trần Tiến sĩ cuối cùng cũng vang lên:
"Trần Quân, chúng tôi hoàn toàn không thể liên lạc với cậu ấy, đến cả định vị cũng không thể bắt được."
"Lúc nãy ngài có thấy cậu ấy đi thắp nến không." Trần Quân cau mày hỏi.
"Có, nhưng sau đó màn hình hoàn toàn tối đen. Anh cũng biết chỉ có ba camera quay hết toàn cảnh, còn lại là loại nhỏ gắn trên người, vì vậy chúng tôi hoàn toàn bất lực nếu như màn hình tối đen."
Trần Quân nghe câu trả lời của Trần Tiến sĩ cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, trong lòng ông ta đã có dự cảm chẳng lành, chỉ mong người huynh đệ đó của ông ta vẫn còn sống.
Giáo sư đi đến bên cạnh đưa tay vỗ vai ông ta ăn ủi, chưa thực sự vào mộ đã mất tích một người, rốt cuộc ngôi mộ này hung hiểm bao nhiêu.
"Đường đi lúc nãy có khi nào có cơ quan không. Nghe nói những kẻ làm lăng mộ rất thích tạo cơ quan, mục đích chủ yếu khiến những kẻ trộm mộ có đi không có về." Hà Tĩnh nhỏ giọng nói với hai người bạn bên cạnh.
Anh ta cũng nghe thấy nhóm người lớn đang nói gì, người đi đầu đốt đuốc khi nãy đã biến mất một cách khó hiểu, đến nỗi những người theo dõi bên ngoài cũng không biết rốt cuộc người quân nhân đó đã đi đâu.
Cánh cửa cơ quan hiện tại mới mở ra, nhưng đây cũng là con đường duy nhất để đi vậy người quân nhân kia làm sao có thể biến mất một cách không ai phát hiện ra, chỉ có thể có một suy đoán. Con đường khi nãy nhóm bọn họ đi có cơ quan dẫn đến một nơi khác.
Đào Ánh cũng có cùng suy nghĩ, cô ấy gật đầu nhỏ giọng nói: "Cơ quan của lăng mộ luôn rất bí hiểm cùng khó tìm thấy. Rất có thể anh ta đụng nhầm vào nơi nào đó rồi bị rớt xuống một con đường khác cũng nên."
Quan Khê lại nghĩ khác, anh ta lắc đầu nhỏ giọng phân tích: "Hai người quên rồi à, đây là dưới mặt đất, cũng được xem là không gian hẹp. Nếu như thật sự bị bất ngờ rớt xuống nơi nào đó thì quán tính của một người chính là hét thất thanh."
"Mà hai người nghĩ với không gian như thế này thì làm sao không có vọng âm được."
"Cậu nói cũng đúng, cho dù xa đi nữa thì khi chúng ta đứng ở lối đi đó vẫn có chút âm vang." Hà Tĩnh suy nghĩ cẩn thận lại cũng cảm thấy mình sai sót.
"Nhưng một người sống sờ sờ sao có thể biến mất một cách vô thanh vô tức được." Đào Ánh trầm tư, nếu có thể làm được chuyện như thế thì chỉ có thể là thứ đó mà thôi.
Quan Khê phì cười khi nhìn Đào Ánh, anh ta nhe răng đùa giỡn: "Này bà lại nghĩ thứ đó chứ gì, được rồi thời buổi khoa học đừng suy nghĩ viễn vong. Làm sao có thể có ma mấy ngàn thập kỷ xuất hiện đến hiện tại được."
Đào Ánh bị cười nhạo liền bĩu môi, hiện tại thầy bói còn đó thì làm sao không có những chuyện huyền huyễn được. Nhưng cô ấy không phản đối lời nói của anh ta, bởi vì cô ta cũng cảm thấy mình suy nghĩ thật vớ vẩn.
Lý Khanh Ly cùng tôi đứng phía sau ba người đều nghe hết cuộc nói chuyện của họ, hau người thoáng nhìn nhau rồi khẽ cười. Đúng vậy trong nhóm người này ngoại trừ hai người cùng giáo sư thì còn có ai tin chuyện quỷ thần thật sự tồn tại.
Thời đại ngày nay người có thể theo ngành thiên sư đã thật sự khan hiếm, người có mặt âm dương càng hiếm hơn. Con người luôn cảm thấy thời đại khoa học thì làm gì còn có chuyện ma quái nữa.
Cũng vì vậy mà một khi chuyện kỳ lạ phát sinh sẽ chẳng có một ai nghi thần nghi quỷ mà luôn cảm thấy mọi chuyện đều do người làm. Nhưng cũng vì vậy mà những loại người giả thần giả quỷ mới không thể thực hiện thành vi lừa gạt của mình.
Lý Khanh Ly cảm thấy thế giới này như vậy cũng được, suy nghĩ thoáng hơn tích cực hơn, ngành nghề của bọn họ chỉ cần còn người kế thừa thì sẽ còn lưu truyền, không cần thiết phải như khi xưa gầy dựng môn phái, cực cực khổ khổ tìm kiếm ác quỷ để diệt trừ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...