Minh Hoa Thiên Tuệ

Những tưởng kết quả đã ngả bài nhưng không...

Cơ thể Minh Hoa ngã ra sau khi chịu nắm đấm trời giáng ấy, nhưng cô dùng động tác tay vươn theo luồng khí lưu động, hất thẳng vào cằm ông khiến ông ngã trước cô một cách bất ngờ, còn cô thì vẫn đứng vững vàng.

Sự việc khiến cả võ trường vỡ òa:

“Cái gì, cô ta vẫn có thể phản đòn sao?”

“Trúng rồi, cô ấy lại đánh trúng tướng quân rồi.”

“Trận đấu vẫn chưa ngả ngũ...”

“Cả cuộc đời ta thật may mắn khi có thể chứng kiến trận đấu đỉnh cao như vậy...”

Từng tiếng nói, từng tiếng bàn luận vang lên. Bầu không khí lại lần nữa cao trào. Nguyên Kiệt thấy vui vì cô vẫn chưa hề bại. Nhưng đồng thời trong tâm trí hắn sinh ra bức tường, cô ấy còn trẻ như vậy mà có thể đánh ngang với phụ thân như thế, còn hắn dù có luyện tập chăm chỉ vẫn chỉ có thể chém xước một con người gỗ mà thôi, sao có thể được cô ấy chú ý chứ. Cảm giác tự ti yếu kém này khiến hắn hơi khó chịu.


“Chuyện gì đã xảy ra?” Trong một phút chốc Nguyên Lê như bất tỉnh thoáng qua. Lúc đó ông thấy được động tác tay của cô vô cùng yếu ớt nên không phòng bị. Kết quả là vừa đụng vào cằm khiến ông có cảm giác như cả cơ thể mình đang đè lên chính mình vậy, thật kỳ quái.

Ông sờ sờ cằm mình, dư âm của một kích đó vẫn còn đây, ông nhả ra một hơi. Ông phải nhanh chóng đứng dậy, ngã như thế này vô cùng khó coi. Nghĩ rồi ông lại đứng bật trở lại. Những kẻ cược cho ông rất nhiều, thế nên khi ông đứng trở lại thì những tiếng ồn một lần nữa vang lên.

“Đứng dậy rồi...”

“Không hổ là tướng quân...”

“Cố lên, hãy hạ gục cô nương đó đi...”

Từng tiếng hò reo tung hô khiến ông cảm thấy ong ong cả đầu, thực phiền phức. Ông quát lớn với mọi người: “Yên lặng.”

Tiếng quát có uy lực chấn nhiếp của một vị tướng quân vừa ra khiến bọn họ ai nấy đều câm nín. Nguyên Lê hài lòng gật nhẹ, tiếp tục trận đấu với Minh Hoa. Trong lúc luận võ, chỉ thua cuộc khi một bên không còn sức chống trả hoặc đầu hàng trước, đó là luật bất thành văn ở đây rồi.

Minh Hoa vừa nhìn tay cô vừa thẫn thờ. Cô không thể tin được lực đạo của đòn vừa rồi lại mạnh lẽ đến như vậy. Cô rõ ràng chỉ vươn tay nhẹ theo dòng khí chảy qua nắm đấm của ông mà hất chúng về phía nguyên chủ mà thôi. Cô không thể che giấu kinh ngạc, nhìn bàn tay đầy vết thương mà lẩm nhẩm: “Thiên Di quyền pháp, lợi hại vậy sao?”


Việc đầu tiên trong lĩnh hội Thiên Di bí kỹ mà Minh Hoa đang nắm giữ là lướt theo những con sóng, thả lỏng thân mình trôi nổi để cảm nhận mọi thứ xung quanh, muốn phá huỷ những con sóng chỉ có đánh vào sóng vực, nơi yếu nhất của sóng.

Vừa rồi Minh Hoa đã thả tay mình lướt theo luồng sóng của Nguyên Lê, gặp phải sóng vực đen xám cô liền phóng chút lực mà lại có lực sát thương đến kinh người như thế.

“Hãy xem đây...” Nguyên Lê gồng lên, gân cơ bắp nổi lên từng đợt trông ông rất hung hãn. Ông xông tới như vũ bão, phát ra nắm đấm với một tốc độ kinh cùng uy lực kinh người mà cho rằng Minh Hoa không thể nào đỡ nổi.

Minh Hoa nhắm mắt lại, cô thả lỏng người để cảm nhận luồng khí dao động trong từng động tác của ông.

“Cô ta sao lại nhắm mắt lại?”

“Phải đấy, không mở mắt sao mà phòng thủ được?”

“Hay là cô ta đầu hàng rồi?”


“Này, mở mắt ra đi chứ?”



Từng tiếng người nhận xét nói nói vang lên. Họ đang không thể lí giải hành động của Minh Hoa. Nguyên Kiệt cũng rất hối hả trong lòng, hắn cũng không biết Minh Hoa đang suy tính điều gì.

Nắm đấm gần chạm vào người Minh Hoa thì cô bắt đầu di chuyển tay mình, lách nhẹ người qua, lướt theo cơn sóng, nhấn mạnh vào điểm đen.

“Hực...” Bị bất ngờ phản công khiến Nguyên Lê phun một ngụm nước bọt. Ông thấy Minh Hoa vẫn còn đang nhắm mắt nhưng động tác vừa rồi cực kỳ nhẹ nhàng nhưng vô cùng dứt khoát, không thừa thải, nó khác hẳn khi nãy.

Lúc này ông đã không còn suy nghĩ nhiều nữa, máu nóng trong người đang liên tục sục sôi lên khi có cảm giác thất bại, cái cảm giác này đã rất lâu rồi không còn xuất hiện nữa, một cảm giác thật khó chịu nhưng lại vô cùng kích thích. Ông biết để làm dịu cảm giác này chỉ có thể hạ cô gái đang đứng trước mặt thôi.

Ông lại lần nữa xông lên tấn công. Có thể mọi người cho rằng ông chỉ muốn luận bàn võ thuật, hay lòng dạ hẹp hòi ăn thua đủ với cô nương này nhưng không. Ông chỉ đơn giản là muốn đánh tan cái sự tự tin tuyệt đối trong ánh mắt của cô, một sự tự tin ngạo mạn. Cho dù có bị rơi xuống hạ phong, bị thất thủ nhưng ánh mắt đó vẫn chẳng hề dao động, vẫn tin tưởng vào chiến thắng của bản thân.

Người trẻ tự tin là tốt, nhưng quá mức tự tin như vậy thì lần đầu tiên ông mới thấy. Ông luôn vì quốc gia này nên luôn tìm kiếm nhân tài trấn quốc, sự tự tin quá mức sẽ làm cho con người trở nên kiêu ngạo, coi thường tất cả, phá huỷ tương lai. Ông phải cho cô nếm chút thất bại thì sau này mới có thể đối mặt được với những trọng trách lớn chứ.

Nhưng mỗi cú đấm của ông nhắm vào Minh Hoa liên tục bị né tránh đi ở khoảng cách suýt sát, thậm chí đến cả những cú đá uy lực cũng bị hóa giải như vậy. Ông luôn đánh hụt vào khắc cuối nên cho rằng tốc độ chậm hơn Minh Hoa một chút nên đẩy nhanh tốc độ công kích hơn, vô hình chung tốc độ càng gần tới cực hạn, thể lực tiêu mòn đi nhanh hơn.


Dù cho xuất bao nhiêu đòn vẫn không thể đánh vào đối phương. Ông tung một đấm, Minh Hoa liền trả lại một, hắn tung hai Minh Hoa trả lại hai. Lúc này Minh Hoa như một cơn gió nhẹ mà hắn không thể nào chạm vô, nhưng lại nhận sát thương từ nó.

Ông liên tiếp phải chịu những công kích có lực lượng như chính thân thể hắn khiến cho toàn thân đau đớn, các vết thương liên tiếp xuất hiện và ngày một nặng hơn. Nhưng điều đó chỉ càng làm cho ông ta điên cuồng hơn, bất chấp cả thể lực của bản thân sắp đến cực hạn. Động tác cũng nhanh hơn, nhưng công kích của ông nhanh bao nhiêu thì Minh Hoa luôn duy trì khoảng cách né đòn vừa đủ để tránh thoát công kích.

Thân thể nhỏ nhắn của cô linh hoạt xuôi theo dòng chảy mà né tránh, đồng thời phản kích lại những đòn tấn công ấy. Quyền pháp của mình lúc này vô cùng biến ảo, trong công có thủ, trong thủ có công. Một động tác xuất ra đều mang theo công kích sắc sảo nhưng lại có thể linh hoạt thủ hộ, mượn lực của chính đối phương để phản kích nhưng cũng vừa thủ hộ chính mình.

Đây là lần đầu tiên ông lại gặp môn pháp kỳ lạ như vậy, ông muốn thủ nhưng lại không thể thủ, muốn công thì sẽ bị chính tấn công của mình phản kích. Trong lòng ông đã đổ mồ hôi rất nhiều rồi, đột nhiên ông bị loạn trí cộng thêm thể lực hao mòn khiến cho động tác trở nên trì trệ, có phần chậm đi.

Minh Hoa dễ dàng tấn công vào xương đầu hai vai, xương bên đầu chân trái, bên chân phải mà ông lại chật vật đỡ lấy. Ông không thể ngờ được Minh Hoa lại xuất ra thân pháp quỷ dị như vậy, trong suy nghĩ ông cho rằng nãy giờ cô đang che giấu để thăm dò thôi, giờ mới là lúc đánh thật. Tình hình quá bất lợi cho ông rồi, bởi thể lực đã hoàn toàn cạn kiệt.

Ông lờ mờ nhìn ra hướng công kích của Minh Hoa, cảnh tượng này làm ông nhớ đến năm đó hắn đã ăn đủ trên tay của Lê tiên đế. Tấn công vào bốn điểm mấu chốt trên tứ chi của thân thể, sau đó dồn một đòn tất sát vào giữa trung tâm. Nếu ông không lầm thì đòn tiếp theo sẽ là...

Ngay giữa tâm ngực. Không sai hướng tay của Minh Hoa đang nhắm ngay giữa tâm ngực của ông, vì ở đó điểm sóng vực đã vô cùng nồng đậm. Minh Hoa có cảm giác nếu đánh trúng tất cả sẽ kết thúc.

Ông đã nhìn ra hướng đánh, tin chắc mình có đủ sức lực để đỡ được, ông co hai tay tạo thế thủ thì có một tiếng nói xẹt qua cắt ngang: “Dừng tay...”

Tiếng nói đột xuất khiến ông rối loạn, trúng phải một cú trọng kích khiến toàn thân như nát ra từng mảnh nhỏ, ông thổ huyết mà vô lực ngã cả cơ thể xuống, trong đầu ông có một ý niệm xẹt qua: “Tứ trọng điểm nhất kích sát, cô nương này... Là quái vật...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui