Minh Hoa Thiên Tuệ

Đột nhiên không gian xung quanh vỡ nát, từng tiếng gọi “tỉ tỉ”, “nữ nhân” cứ vang vọng bên tai cô. Thiên Tuệ lờ mờ mở mắt ra thì có một bóng hình ôm chầm lấy cô. Mùi hương nhàn nhạt, an toàn khiến cô thanh tỉnh hẳn. Là Minh Hoa

“Minh... Hoa.” Thiên Tuệ đưa tay lên định ôm lấy Minh Hoa thì có một tiếng “ai da” ở phía trước truyền tới.

Tiếng nói ấy là của Chí Trung, trước đó Đào đại nhân đã can ngăn hai người lại rồi giải thích với Chí Trung về sự xuất hiện của Minh Hoa rồi, sau đó thì ông chuồn đi mất luôn.

“Ngươi...” Thiên Tuệ định nói gì đó với Chí Trung thì cô lại nhớ tới sự việc kia, đôi má không hiểu sao trở nên phiếm hồng.

Chí Trung vừa xoa xoa đầu vừa đáp lại: “Nữ nhân, nàng tỉnh rồi.”

Minh Hoa hơi che trước người Thiên Tuệ, cô nghiêm túc lên án: “Tỉ tỉ, cái tên đó định bắt tỉ đi, may mà ta không quản đường xa tới đây cứu.”

Chí Trung cắt ngang: “Này này, ai bắt cóc hả, chớ nói bừa, rõ ràng là ta cứu nàng ấy mà.”

Minh Hoa hừ lạnh: “Nếu cứu tỉ ấy mà tỉ ấy lại xuất hiện ở đây, có quỷ mới tin ngươi. Ta còn chưa tính toán với ngươi đâu.” Nói rồi Minh Hoa nắm các ngón tay “răn rắc” lại như muốn khai chiến vậy.

Chí Trung cũng không chịu ngồi yên nói: “Nãy ta không kịp phòng bị chứ ta sợ cô chắc.”

Trên mặt hai người lúc này viết rất to hàng chữ “thích va chạm”.

“Này Minh Hoa, hắn là người đã cứu ta.” ý của Thiên Tuệ rất rõ ràng, cô muốn Minh Hoa thu tay lại.

Minh Hoa hừ lạnh, cô vẫn nhìn hắn bằng ánh mắt không hề thân thiện.


Thiên Tuệ cảm thấy hơi khó chịu ở phía dưới, hình như vùng chân của cô không hề có cảm giác gì hết, động động một hồi không được, cô bèn cắt ngang hai người kia: “Chân... Chân ta làm sao vậy?”

“Chân nàng...”, ngừng lại một chút, Chí Trung nói tiếp: “Thái y nói phải mất ít ngày nữa mới lành lại được.”

Nói rồi hắn nhìn chằm Minh Hoa, rồi nhìn chằm Thiên Tuệ khiến cô hơi né tránh, cô lí nhí hỏi: “Sao vậy?”

“Nàng có biết bà ta không, Đỗ Thích ấy?” Chí Trung khuôn mặt nghiêm túc hỏi, hắn hơi lo lắng khi biết được đáp án.

Thiên Tuệ hiểu là hắn đang nói tới cái bà lão kia, cô đáp ngay: “Không, ta không quen bà ta, ta và muội ấy chỉ trọ lại một đêm ở nhà bà ta thôi.”

Thiên Tuệ sực nhớ ra một điều vô cùng quan trọng, cô vội hỏi: “Ta vẫn chưa biết tên huynh, huynh tên gì?”

“Phải đó, ngươi tên gì?” Minh Hoa cũng tò mò hỏi.

Đột nhiên có những cánh hoa vàng rực rỡ tuôn rơi trong phòng, Chí Trung đứng giữa những làn hoa, hắn lấy tay phất tóc lên, giọng điệu phát ra từ đôi môi khô hòa cùng bức tranh sắc màu khiến người ta phải xao xuyến: “Tên sao, nếu hai người đã thành tâm muốn biết, thì ta xin sẵn sàng trả lời.”

Hắn giơ hai tay ngang vai, đầu ngửa lên trời, giọng nói xen kẽ trong làn hoa: “Kẻ bảo vệ nền hòa bình cho thiên hạ, kẻ giúp cho muôn dân an cư lạc nghiệp, vị hoàng đế đẹp trai nhất, ta, Lê Chí Trung.”

“Thế nào, tên đẹp nhỉ.” Hắn nhếch miệng tự tin với hai cô. Mái tóc phất phơ bồng bền cộng thêm cái khuôn mặt hại nước hại dân kia càng tôn lên vẻ tự tin, yêu nghiệt của mình.

Nhìn hai cô ngớ người đúng là không uổng công hắn đầu tư cùng Trịnh công công chuẩn bị rất nhiều hoa, phụ nữ mà, ai chẳng thích hoa và mĩ nam chứ. Hắn đang “ha ha” cười đắc ý trong lòng vì màn giới thiệu hoành tráng này.


“Không hiểu sao muội rất muốn in dấu lên cái bản mặt đó.” Minh Hoa nói nhỏ với Thiên Tuệ. Nhìn cái tên tự luyến này làm tay cô rất ngứa, khuôn mặt đẹp đó sẽ thật hoàn mĩ nếu có thêm vết xước.

Thiên Tuệ cũng gật đầu đồng ý.



Buổi trưa là giờ mà mặt trời lên cao nhất trong ngày, là giờ có nhiệt độ nóng nhất, nhưng ở hoàng cung này do có những bóng cây xum xuê mà không khí mới thoáng mát hơn bên ngoài nhiều.

Đào đại nhân đi xa khỏi Dưỡng tâm điện, ông đổ mồ hôi quay đầu nhìn lại đó thì thở gấp tự an ủi mình, ông đang rất lo sợ bệ hạ sẽ trừng phạt mình. Nghĩ đến mình từng này tuổi rồi mà phải nhìn mặt một tên nhóc chưa trải sự đời chỉ vì đó là hoàng đế lại khiến ông thêm bực tức mà đỏ mặt, mảng nhỏ như cho mình nghe: “Đồ hôn quân.”

“Hạ quan thật khâm phục sự dũng cảm của Đào đại nhân.” Một giọng nói nhẹ nhàng trầm thấp truyền tới khiến Đào đại nhân giật mình mà bịt miệng lại.

“Là Thân vệ à, cậu suýt thì hù chết cái mạng già này.” Đào đại nhân cảm thấy may mắn vì người nghe được là vị Thân vệ này.

Thân vệ uy quyền càng ngày càng lớn mạnh, tính tình cũng theo đó mà trầm đi qua năm tháng nhưng vẫn toát ra vẻ cao quí, uy nghiêm của một kẻ đứng đầu, kẻ sinh ra để làm đại sự.

Ông thở một hơi, thấy tập tấu chương trong tay Công Uẩn thì hỏi: “Cậu lúc nào cũng bận rộn nhỉ, chẳng bù cho kẻ kia.”

“Ừm, ta mới điều tra thêm về những vụ án mất tích của ngài, càng ngày càng có nhiều người dân mất tích một cách bí ẩn, đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu suy giảm.” Công Uẩn nhìn vào tập tài liệu mà nói với Đào đại nhân.

“Thân vệ, lão có một bước phát hiện liên quan đến vụ này không biết có nên nói cho cậu không?” Ông lại gần nói nhỏ.


“Xin lắng tai nghe.” Công Uẩn thấy vẻ thận trọng trong mắt Đào đại nhân thì lòng có hơi mong chờ. Đó chắc hẳn là tin tức rất quan trọng.

“Ta nghe người dân đồn rằng ở làng Diên Uẩn có một cây gạo bị sét đánh, trên đó có khắc thiên thư với những lời như sau:

Thụ căn điểu điểu

Mộc biểu thanh thanh

Hòa đao mộc lạc

Thập bát tử thành

Chấn cung kiến nhật

Đoài cung ẩn tinh

Lục thất niên gian

Thiên hạ thái bình.” *

Công Uẩn là người thông minh tuyệt đỉnh, Đào đại nhân đọc bài thơ hắn đã hiểu ngay ra dụng ý trong đó, hắn bèn quát lớn: “Đào đại nhân... Những lời như thế này mà ngài dám nói ra sao, ngài có tin rằng ta sẽ nộp ngài cho hoàng đế xử phạt không?”

Đào đại nhân nhe lời đe dọa, không chỉ không sợ mà mặt mày càng cười lớn: “Ha ha ha ha, nếu cậu muốn giao nộp thì đã giao nộp ta từ lâu rồi.”

Bất quá Đào đại nhân càng xác định một việc rằng trong mắt Công Uẩn thật sự cũng có chút ý nghĩ đó, vậy ra những người trong phe phái của ông đã đoán đúng rồi. Vị này làm người chính trực, không giao du với bất cứ quan lại nào, văn có thể trị quốc, võ có thể an bang, chẳng phải hắn thì ai đương nổi nữa.


Ông còn đoán là Công Uẩn ở trong triều ngoài mặt không thể hiện chứ chắc chắn là có qua lại với ai đó, nhưng là ai thì ông không biết. Ít nhất nếu hắn nắm được thiên hạ này sẽ không có cảnh người dân phải sống trong thấp thỏm lo âu, hoàng đế đam mê tửu sắc, bỏ bê triều chính.

Cả Đào đại nhân cũng có ý phò trợ ta, chẳng lẽ ta có thể sao? Bỏ qua ý nghĩ đó, Công Uẩn nghiêm mặt nói: “Ý của ngài rằng bệ hạ có thể đã phát hiện ra lời đồn này, nên bắt đầu cho người hạ thủ sao?”

Quả không hổ danh là Thân vệ, chỉ một câu thôi đã có thể suy ra trọng điểm, ông vừa táng thưởng sự nhạy bén của Công Uẩn vừa nói: “Ừm, nếu cậu để ý thì trong bản danh sách này phần lớn đều là người mang họ Lý cả. Ta không nghĩ đây là một sự trùng hợp.”

Nghe đến đây Công Uẩn mới sực nhìn đến những cái tên trong bảng danh sách, hắn đổ mồ hôi lạnh trong lòng. Phải, bọn họ đa phần đều mang họ Lý cả... giống như hắn.

Ông ta nhìn Công Uẩn với một ánh mắt đầy ác liệt: “Thân vệ, đây là lời cảnh cáo của bệ hạ, hắn đang dùng những sinh mạng của người dân, nếu cậu không làm gì thì chẳng mấy chốc...”

Công Uẩn giơ tay cắt ngang: “Đủ rồi, ta sẽ tự có cách, ngài chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của mình là được rồi.” Nói rồi hắn ngoảnh mặt đi không thèm nhìn lại.

Đào đại nhân bực tức, những cảm xúc kìm nén quá lâu làm ông ta hơi đỏ mặt lên, hét lớn: “Thân vệ chúa thượng ngu tối và bạo ngược, giết anh soán ngôi, làm nhiều việc bất nghĩa, muôn dân sẽ vào cảnh lầm than... Cậu... Cậu nỡ lòng nào đứng ngoài nhìn mà không định làm gì sao... Thân vệ?”

Nghe thấy tiếng quát Công Uẩn càng đi nhanh hơn. Dẫu có biết như thế nhưng hắn vẫn có một tia chần chừ, càng tiếp xúc với Chí Trung làm định kiến ban đầu của hắn về vị hoàng đế này dần thay đổi. Vẻ mặt tự tin, ung dung tự tại, vẻ bất cần đời kia khiến trong thâm tâm của hắn không thể ra tay được, hoặc chí ít đó là những điều mà vị hoàng đế kia muốn cho hắn thấy. Nhưng nếu chỉ vì trả thù mà lại chọn con đường đó chẳng khác nào làm hắn trở thành một kẻ như vậy.

Trong lòng Công Uẩn bây giờ đang cực kỳ mâu thuẫn, mâu thuẫn về đạo quân – thần, mâu thuẫn về đạo làm người của hắn. Hắn biết có rất nhiều người đang ngầm hỗ trợ mình mưu toan việc lớn, nếu không làm thì tấm chân tình của bọn họ, nhưng nếu làm vậy thì hắn lại cảm thấy trái với nhân cách của chính mình.

Những tia nóng ban trưa chiếu qua từng khẽ lá, chiếu sáng tới những nơi sầm uất nhất, nhưng hắn lại cảm thấy lạnh lẽo, cảm thấy tương lai quá u tối.

“Công Uẩn, đây là món quà của ta. Nếu có một ngày cậu trầm luân, không biết phương, không biết hướng, hãy mở nó ra. Còn có... Sinh nhật vui vẻ, he he.” Tiếng cười cùng khuôn mặt lương thiện, chất phác của người ấy cứ vang vọng mãi trong tâm trí hắn.

Hắn lẩm nhẩm nói nhỏ: “Nam Phong vương gia...”, khoan đã, hình như hắn đã bỏ qua điều gì đó. Đúng rồi, là cái hộp vào đêm tổ chức tiệc sinh thành của hắn. Hắn đã giữ cái hộp đó hơn 5 năm rồi, có lẽ đây là lúc để mở món quà đó ra chăng?

Chú thích: *: Đây là bài thơ sấm trên cây gạo làng Diên Uẩn, nguồn trích dẫn: Wikipedia


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui