Minh Hoa Thiên Tuệ

Chí Trung phi thân lên nóc nhà, mượn nhờ bóng đêm mà đi. Hắn vừa suy nghĩ về báo cáo sáng nay. Không ngờ một thế lực bí ẩn nào đó đã ra tay diệt trừ đám sơn tặc kia. Phải biết là đám sơn tặc đó sống rất dai, hắn đã mấy lần phái quân đi lẫn đích thân ra trận mà bọn chúng luôn có thể bảo toàn lực lượng.

"Rốt cuộc thế lực bí ẩn đó là của ai chứ?" Mải suy nghĩ nên hắn đạp phải một cái ngói khiến hắn suýt té.

“Ai?” Một giọng nói ngọt ngào nhưng sắc bén của nữ nhân phát ra khiến hắn cảnh giác, hắn nhìn đến hướng phát ra âm thanh đó.

Trước mặt hắn là một cô gái mặc chiếc áo giao lĩnh lam nhạt, dáng người cân đối. Cô ta rất đẹp, nhưng thứ khiến hắn e dè là cặp mắt kia, nó khá là thanh lãnh nhưng lại vô tình.

Hắn dùng linh lực quét qua một lượt thì không thấy có linh lực dao động trong người cô, chỉ là một cô gái bình thường mà thôi.

Nếu ai hỏi Hiếu hoàng đế ghét gì nhất thì mọi người sẽ trả lời là người tốt, còn hắn thì là mĩ nữ. Nữ nhân với hắn càng đẹp thì lòng dạ càng rắn rết, trừ vị tiên nữ mà hắn cứu về. Hắn hừ nhẹ rồi bịt mặt lại phi nhanh đi để thăm vị tiên nữ của mình nữa chứ.

Minh Hoa nghĩ nghĩ: “Tối thế này mà còn lập lò ở đây thì chỉ có thể là người xấu thôi.” Mà người xấu thì phải giết...

Bọn sơn tặc đều là kẻ xấu cả, bọn chúng hà hiếp phụ nữ, tuy lúc đó Minh Hoa không cảm thấy gì nhưng khi tiếp xúc với Đào gia cô mới nhớ là những người phụ nữ đó có khi đều có gia đình, người thân mà vì lũ ác bá đó họ mới bị chia lìa. Phải giết hết người xấu mới được.

Cô phi thân, mượn lực triệu hồi ngọn đá làm bàn đạp để tăng tốc. Cô tung một nắm đấm với lực khá lớn nhắm thẳng đầu hắn.


Chí Trung chinh chiến nhiều năm nên cảm thấy nguy hiểm, hắn hơi quay đầu lại thì nắm đấm của Minh Hoa đã cách hắn khá gần rồi, hắn chỉ có thể tránh chỗ yếu hại mà ăn hết một cú ngay má.

Hắn té xuống đất còn cô thì đáp xuống vững vàng.

“Ai da, này cô nương kia... Ta đã làm gì cô đâu chứ, sao tự nhiên tấn công ta?” Hắn ôm má khó hiểu hỏi. Cô nàng này ra tay cũng mạnh quá rồi.

“Người xấu, giết.” Nói rồi Minh Hoa lại xông tới tung đấm.

Hắn vội né đi, nhưng ngay lúc đó thì một ngọn đá trồi lên hướng ngực hắn mà đâm tới. Theo bản năng sinh tồn hắn liền sử dụng linh lực cản lại, bảo toàn tính mạng. Do va chạm nên hắn phun miếng nước bọt.

“Tên này phản xạ nhanh thật.” Minh Hoa nghĩ nghĩ.

Hắn đứng lên từ từ, không còn dáng vẻ ngả ngớn, thay vào đó là sắc mặt nghiêm túc, ánh mắt lạnh lẽo: “Ngươi là phù thủy?” Mấy ngày nay phù thủy sao lại nhiều như hàng đóng thuế thế nhỉ.

Nhưng khá kỳ quái rằng hắn không hề cảm thấy có sự dao động linh lực trong Minh Hoa, chỉ có hai cách giải thích, cô ta là một dân thường hoặc cô ta ẩn giấu tu vi. Hắn mặc định theo suy nghĩ thứ hai của mình.

Tu vi của cô ta cao thấp ra sao, hắn phải dò xét mới được, để một phù thủy còn sống thế này ở trong dân gian không biết là sẽ gây ra bao nhiêu tai họa cho người dân nữa.


Hắn tập trung linh lực vào tay mình, tấn công Minh Hoa. Ám nguyên tố có khả năng xâm thực rất mạnh, tu vi của người tu luyện càng cao thì khả năng ấy càng lớn, nhưng đồng dạng tâm trí của họ rất dễ bị cắn trả.

“Đó là... Ám hệ.” Theo như những gì Minh Hoa học được thì ám hệ có khả năng xâm thực, nguy hiểm nhất trong mười nguyên tố. Cô cũng tập trung tinh thần bao bọc tay của mình trong đá, đỡ lấy công kích của hắn.

“Ầm...” Tiếng va chạm vang lên rất lớn.

Hai luồng công kích va chạm, tạo ra tiếng động lớn. Sau khi cô bé Thanh Loan về phòng ngủ chợt nghe thấy tiếng động phát ra từ cửa sổ trong phòng Minh Hoa. Cô gõ cửa hỏi thăm nhưng không có ai trả lời.

Chí Trung bị Minh Hoa đấm một cú nữa ngay chính bụng khiến hắn ôm bụng ngã lăn quay ra xa.

“Quái đản, tại sao ám nguyên tố lại không thể ăn mòn được cánh tay đó chứ?” Hắn đã giết rất nhiều phù thủy tu luyện thổ hệ, nhưng chưa có ai mà ám hệ của hắn không thể ăn mòn, trừ cô nàng trước mắt này.

“Vong Linh Cảnh Địa.” Chí Trung niệm chú, tạo ra một vùng hắc vụ mờ ảo, những cánh tay, những vong linh từ dưới đất tranh nhau bò dậy. Hắn đã có ý định tung ra con bài mạnh nhất của mình hóng chấm dứt nhanh việc này.

Minh Hoa liên tiếp triệu hồi đất đá lên ngăn chặn, xé xác bọn chúng nhưng bọn chúng cứ một tên chết thì tên khác lại mọc lên, đoàn vong linh bắt đầu trở nên dày đặc rồi.


Thấy tình hình không ổn, Minh Hoa khuôn mặt vẫn nghiêm túc mà triệu hồi chuôi kiếm kia ra. Ngay vào lúc lưỡi lam kiếm xuất hiện, phát ra lam quang thì đột nhiên cả đoàn vong linh kia như thấy thiên địch của mình mà biến mất đi. Cả hắc vụ cũng nhanh chóng bị xua tan.

Minh Hoa sững sờ, cô chỉ định rút kiếm ra chém bọn chúng thôi mà bọn chúng tự động tan biến hết rồi. Cái gì đang diễn ra vậy?

“Cái quỉ gì thế này?” Không chỉ có bọn vong linh kia, Chí Trung cũng cảm thấy có một nguồn sức mạnh áp chế hắn phát ra từ thanh kiếm cổ quái kia.

“Kẻ xấu, xem kiếm của ta.” Minh Hoa chém một kiếm sắc bén về phía Chí Trung. Hắn từ nhỏ đã tiếp xúc với kiếm đạo, giao đấu với nhiều kiếm sư nên những đòn kiếm của Minh Hoa tuy rất nhanh nhưng khá thô sơ, hắn có thể dễ dàng tránh né.

Hắn cũng liên tục dùng linh lực tấn công Minh Hoa nhưng chả ăn thua gì cả, linh lực của hắn như một quả trứng chọi với lớp da cứng như đá ấy.

“Nếu không giết được cô ả, e rằng người dân sẽ gặp họa mất.” Sức mạnh lẫn thế chất của Minh Hoa hoàn toàn trên cơ hắn, hắn đành phải liều một phen thôi.

Hắn bắt đầu tập trung phần lớn sức mạnh của mình vào trong tay, hô lớn: “Hắc Huyết Chi Nhận.” Rồi hắn phóng một loạt công kích về phía Minh Hoa.

Từng đạo hắc nhận công kích vào người Minh Hoa, tới một đạo thì cô đỡ lấy một đạo.

“Minh Hoa tỉ tỉ.” Giọng nói của Thanh Loan vang lên phía sau khiến Minh Hoa quay lại, đột nhiên có một đạo hắc nhận phóng tới trúng phải kiếm của Minh Hoa nên bị chệch hướng nhắm tới Thanh Loan.

Thanh Loan khi thấy hắc nhận bay tới cô bé run quá nên nhắm tịt mắt lại.


“Thôi chết rồi, đứa nhỏ kia.” Chí Trung thốt lên một tiếng. Ở khoản cách này quá xa, đứa nhỏ kia nếu trúng phải e rằng...

Hắn vừa tự trách vừa vội vàng phi thân đến, nhưng Minh Hoa nhanh hơn hắn. Cô triệu hồi ngọn đá lên đẩy chân cô, mượn lực phóng nhanh tới chỗ cô bé, ôm lấy cô nhanh nhẹn dùng cánh tay mình đỡ lấy đạo hắc nhận kia.

Đạo hắc nhận kia xé rách cả băng quấn ở cánh tay Minh Hoa, để lại một vết sẹo nhỏ trên đó rồi biến mất.

“Không sao chứ cô bé?” Minh Hoa nhìn đến cô bé trong vòng tay mình, quan tâm hỏi.

“Đáng... Đáng sợ quá tỉ tỉ.” Thanh Loan làm một mặt òa khóc rồi vùi đầu vào trong ngực của Minh Hoa cầu an ủi. Nơi này rất ấm nha.

Minh Hoa xoa đầu cô bé nói: “Không sao rồi, có ta ở đây, ta không để tên người xấu đó làm gì muội đâu.” Phải rồi, tên người xấu kia.

Minh Hoa nhìn đến chỗ Chí Trung đứng, ở đó chỉ còn là một khoản trốn không, hắn đã trốn đi từ lúc nào rồi. Cô có thể cảm nhận được sự lo lắng thoát hiện ra lúc nãy của hắn. Cô nghĩ chắc hắn cũng không phải kẻ xấu đâu nhỉ, nhưng tại sao lại nghênh chiến với mỉnh? Thật là mâu thuẫn mà.

Chí Trung hắn núp ở trên một nóc nhà nhìn cảnh tượng Minh Hoa che chở an ủi cô bé kia, hắn lẩm bẩm: “Hừ, tha cho ngươi đấy.” Hắn phi mình vào màn đêm đen.

“Đã trễ rồi muội nên về ngủ đi thôi.” Minh Hoa ẵm cô bé ra trước cửa nói.

“Ưm, chúc tỉ ngủ ngon nhé, ta về phóng trước.” Cô bé quay lưng đi, cánh cửa đóng lại. Cô bé vừa đi vừa nắm nắm đôi bàn tay, vừa sờ mặt mình, má hồng hồng lẩm bẩm: “Không biết đến lúc đó mình có phát triển được như tỉ ấy không nhỉ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui