“Cha, mẹ...” Thanh Loan hét lên vì sung sướng khi nhìn thấy phụ mẫu của mình.
Người phụ nữ có phần không tin vào mắt mình, giọng trầm không kịp phát ra tiếng, bà ấy khóc nói nhỏ: “Loan... Loan nhi.” Bà ấy vừa khóc vừa chạy lại ôm chặt Thanh Loan vào ngực mình.
“Loan nhi của ta, Loan nhi của ta.” Người phụ nữ ôm rất chặt, như thể sợ rằng mình sẽ tỉnh mộng.
Người đàn ông thì bình tĩnh hơn, song ông cũng không thể giấu nổi vẻ xúc động sau ánh mắt, ông lại ôm lấy hai mẹ con, nói: “Loan nhi... Là con... Thật sao?” Ông cũng rất sợ đây chỉ là giấc mộng.
“Vâng, là con đây ạ.” Cô bé nước mắt trào ra, thật tốt khi gặp lại được mọi người. Cô bé cảm thấy may mắn vì mình liều lĩnh đi theo Minh Hoa.
Phải rồi, cả ba mãi chìm trong cảm xúc tương ngộ mà quên mất Minh Hoa đang đứng nhìn họ.
Cô bé hơi đẩy đẩy tay mẹ cô ra, chỉ về hướng Minh Hoa đứng, nói: “Cha, mẹ, tỉ ấy là người đã cứu con thoát khỏi bọn cướp đấy ạ.
Nghe cô bé nói họ mới chú ý đến Minh Hoa, đó là một cô gái mặc lam y sẫm màu, hai tay quấn băng vải dính đầy máu, nhưng cái quan trọng nhất là đôi mắt dửng dưng thanh lãnh của cô khiến cho họ có cảm giác áp bức. Đứng dưới ánh lửa mờ trong đêm tối khiến Minh Hoa trong mắt họ chẳng khác nào là yêu nữ.
Người đàn ông trung niên hơi chắn trước người Thanh Loan, Minh Hoa thấy trong ánh mắt họ hiện lên tia cảnh giác nhưng không quan tâm, cô hỏi Thanh Loan: “Chỗ của tỉ tỉ ta ở trong đây à?”
Cô bé kể sơ cho họ qua việc tìm tỉ tỉ của Minh Hoa, cha của Thanh Loan tên là Đào Trung Kiên, hắn lúc này mới hiểu ra, hắn nói: “Mấy ngày trước ta có nhìn thấy bóng dáng của một cô gái bạch y rất giống với tỉ tỉ của cô nương.”
Dừng lại một chút, hắn nói: “Bất quá người đó được bệ hạ bế trong tay được cấm vệ quân hộ tống nên ta không thấy rõ dung mạo. Bọn họ e rằng đã đi vào kinh thành rồi”
Minh Hoa trầm mặc, cô hỏi: “Có thể nói cho ta vị trí của nơi đó không?”
“Ừm, có thể, nhưng trời cũng đã tối rồi, e rằng lúc này lên đường không tiện, hay đêm nay cô nương cứ trú tại phủ ta, sáng lên đường sớm cũng tiện.” Trung Kiên hắn rất muốn mời vị nữ hiệp này ở lại một đêm để cảm tạ việc Minh Hoa cứu lấy đứa con gái độc của họ.
Minh Hoa muốn từ chối thì cô bé Thanh Loan nói: “Đi mà tỉ, chỉ ở lại một đêm thôi, không phải tỉ cũng rất mệt sao?”
Nhìn đến ánh mắt long lanh của cô bé làm Minh Hoa cân nhắc. Cũng đã nhiều ngày rồi cô không nghỉ ngơi, cô cũng chưa có gì bỏ bụng nữa chứ. Cô đã biết được tỉ tỉ cách cô không còn xa nữa, nên cô cũng không cần vội nữa, cô đồng ý lời mời của Đào gia mà ở lại một đêm.
“Hoan hô.” Thanh Loan nhảy lên vì vui sướng. Mẹ của cô bé ở bên cạnh nhìn trìu mến, bà bảo: “Chắc cô nương và Thanh Loan cũng đói rồi nhỉ, sao không vào dùng bữa với chúng ta nào.”
“Ừm.” Cô đáp lại.
“Đi nào con yêu.” Trung kiên cùng phu nhân mình hai người dắt tay cô bé.
Minh Hoa đi phía sau nhìn đến hình ảnh cha mẹ Thanh Loan dắt tay cô bé không hiểu sao vô vô thức sờ tay lên tim mình, nó có cảm giác gì đó xuất hiện trong cô.
Ở trên bàn ăn Thanh Loan nói rất nhiều về những ngày bị nhốt qua, cô bé nói về những bọn cướp mà nghe đến Trung Kiên hắn đã muốn đập bàn ngay, còn khi cô bé nói về những việc Minh Hoa làm với bọn cướp thì hai người có chút hả hê cùng cảm kích nhìn Minh Hoa.
Đàm phu nhân để ý cách Minh Hoa ăn rất tùy ý nhưng lại vô cùng từ tốn, động tác nhẹ nhàng giống như là tiểu thư đài các. Cảm giác như có sự pha trộn giữa quân vô lại và phường thanh cao vậy. Nhìn Minh Hoa ăn bà có cảm giác đói bụng theo cô luôn rồi.
Không nhịn được bà hỏi: “Chắc cô cũng là tiểu thư của gia tộc nào đó hả?”
Nghe đến đây Minh Hoa dừng lại một chút, cô hỏi: “Tại sao ngài lại hỏi vậy?”
Bà liền đáp: “Tại cô nương rất khác những hiệp khách mà ta từng gặp, trông cô càng giống một tiểu thư nhà nào đó hơn là nữ hiệp đấy.”
Trung Kiên cũng gật đầu tán thành, tuy cô ăn hơi thô lỗ chút nhưng khí chất của cô phát ra vô cùng nhẹ nhàng, thanh cao giống như những tiểu thư được nuôi nấng trong kinh thành.
Thực ra họ đoán không sai, chẳng qua là do ở cùng Thiên Tuệ hai năm trời nên Minh Hoa có khí chất hơi hướng giống với Thiên Tuệ như vậy. Chứ trước kia cô ăn uống khá thô lỗ khó coi.
Minh Hoa nhắm hờ mắt lại, nói nhẹ: “Ta đã mất nhà rồi... Xin đừng hỏi về vấn đề này nữa.” Nói xong cô tiếp tục ăn.
“Xin... Xin lỗi, bọn ta không biết.” Đàm phu nhân cùng lão gia cảm thấy rất áy náy vì họ động chạm vào chuyện buồn của cô.
“Ta đã ăn xong, ta xin phép đi nghỉ ngơi trước.” Minh Hoa đứng dậy nói.
Đàm phu nhân vội ra lệnh cho hạ nhân dẫn Minh Hoa tới phòng ngủ dành cho khách.
Một nhà ba người họ ngồi trong bàn nói nói cười cười vui vẻ cùng nhau, Minh Hoa nhìn vào không khí đầm ấm đó thì quay đầu đi ngay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...