Minh Hậu Thật Tùy Hứng (Minh Hậu Ngận Nhâm Tính)

Yêu quốc, hai năm sau khi nhân tài héo tàn, một đợt nhân tài mới đã được bổ sung, lần ân khoa này, không thiếu người có tài năng, ví dụ như tướng quốc mới mà hoàng đế mới phong hoặc tham tướng mà Cảnh vương gia mới thu. Nếu như Chung Ly Cảnh không thu vị tham tướng này thì tốt, vừa thu lại như thế, hoàng đế lại nổi lên lòng nghi ngờ, tìm hiểu khắp nơi xem tham tướng này đến cùng là người nơi nào. Kết quả dò thăm làm hoàng đế cả kinh vô cùng!

“Ngươi chắc chắn chứ?” Ngón tay hoàng đế không khỏi run lên.

“Theo như thuộc hạ tìm hiểu thì chính là như vậy.” Thị vệ hồi bẩm.

“Ngươi, lui ra đi.” Hoàng đế phất tay, thị vệ hành lễ lui ra, hoàng đế lấy tay bóp trán “Tướng quốc, phải làm thế nào bây giờ? Hắn dĩ nhiên tìm đến hậu nhân của Long Tĩnh.” Long Tĩnh đã từng là thần thoại của Nhân giới, được xưng là đánh đâu thắng đó!

“Bệ hạ, người kia không hẳn là hậu nhân của Long Tĩnh, cho dù là đúng thì cũng có làm sao, bệ hạ có thể biến thành của mình.” Âm Nhã Diệc thờ ơ, hoàn toàn mang bộ dáng của một bề tôi.

“Tướng quốc thật là tri âm của trẫm!” Hoàng đế nghe được lời nói của hắn thì đột nhiên hiểu ra, kích động duỗi ra móng vuốt với hắn, lại bị người không dấu vết né tránh.

“Bệ hạ quá khen.”

Cảnh vương phủ, Chung Ly Cảnh nhìn Long Ngọc không nháy mắt một chút nào, mà Long Ngọc lại trầm ổn nhìn sách trong tay, không nhìn hắn, khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều bao phủ bởi khí chất lạnh như băng. Nhưng dù là như vậy cậu mới có vẻ đặc biệt hấp dẫn người, làm cho Chung Ly Cảnh không khỏi cảm thán trong lòng, sắc đẹp hại nước, mỹ nhân hỏng việc nha!

“Vương gia xem đủ rồi?” mắt của Long Ngọc cũng không nhấc lấy một cái.

“A Ngọc, ngươi đừng như vậy, ngay cả xem cũng không cho ta xem.” Hắn duỗi ra móng vuốt muốn mò bàn tay Long Ngọc đặt lên bàn. Nhưng, một ánh mắt lạnh như băng của Long Ngọc phóng ra làm cho hắn không dám cứ thế mò đi xuống, chỉ được nửa đường liền thu tay lại, sờ sờ mũi của mình.

“Thời gian không còn sớm, Vương gia mời về đi, ta muốn nghỉ ngơi.” Long Ngọc không nể mặt mũi hạ lệnh trục khách “Tiểu Cảnh đưa Vương gia hồi phủ.” Tiêu Cảnh ở cửa đáp lời.

“Không cần, không cần! Chính ta đi, vương phủ của ta làm sao ta có thể đi lạc được.” Chung Ly Cảnh vừa thấy Tiêu Cảnh liền rụt cổ, Long Ngọc bình thường không để ý tới hắn, bị hắn làm phiền quá thì mở miệng trục khách, thế nhưng cái tên Tiêu Cảnh này không giống, từ trước đến giờ luôn động thủ không động khẩu, dám đem Vương gia là hắn đây xách cổ áo ra ngoài, có chút không tình nguyện rời đi phòng của Long Ngọc.

Tiêu Cảnh đóng cửa lại ra ngoài, Long Ngọc đặt sách lên bàn, biến mất ở trong phòng. Tiêu Cảnh đứng ngoài cửa chờ đợi, một bước không rời.

Đại nội hoàng cung, rõ ràng đã vào hạ, nhưng mà, bên trong ngự hoa viên vẫn là một mảnh tuyết trắng mênh mang, cả vườn mai trắng nở rộ trong đêm, giống như đem khuôn viên bên trong vườn tạo thành một thế giới mới. Long Ngọc xuất hiện trong vườn, mắt lạnh nhìn cả vườn mai trắng, tay vung một cái lên không trung, cả vườn mai biến mất, một bức tranh xuất hiện trong tay cậu. Đã không có linh khí vận hành, đây chỉ là một bức tranh phổ thông. Tay hơi dùng sức một cái, bức tranh liền biến thành bụi phấn bay khỏi ngón tay của cậu.

Quân tử vô tội, hoài bích có tội.

Ai có thể nghĩ đến tất cả bắt đầu chỉ vì bộ tranh này. Hoàng đế coi trọng bức tranh này, Dư Mộ Thành lại không muốn cho, liền xảy ra một hồi văn tự ngục. Hoàng đế phá hủy tranh cường lưu mai bên trong tranh ở trong vườn, lúc này mới thả ra họa mị. Thế nhưng, Long Ngọc mới là chủ nhân chân chính của tranh, chỉ có cậu mới có thể vận hành linh khí bên trong tranh, tự nhiên cũng chỉ có cậu mới có thể thu hồi. Nhìn vườn hoa trống không, cười lạnh một tiếng biến mất.

Năm năm, chỉ năm năm ngắn ngủi, đủ để Chung Ly Cảnh lật đổ Chung Ly Doanh trở thành hoàng đế, đương nhiên cũng không tránh khỏi có chút tiếc nuối…


************************

Cao ốc Hoa Viêm, phòng trà tầng trên cùng.

Chương Chung bưng cà phê đờ ra, Hạ Mạc Phàm đụng một cái vào cánh tay hắn, trêu đùa “Làm sao? Mất tập trung, dì cả của cậu đến rồi?”

“Cút! Anh mới dì cả đến rồi ý!” Chương Chung nguýt hắn một cái.

“Vậy thì làm sao? Xương sườn của cậu đã ngồi im không nhúc nhích hai giờ rồi đó.” Hắn rất muốn nói, nếu không phải là thương cho xương sườn nhỏ của hắn hắn mới không hỏi đâu!

“Tôi đang nghĩ một số chuyện.” Chương Chung ôm chén cà phê nhấp một hớp, cau mày, phát hiện cà phê đã lạnh từ lâu, tiện tay đổ đi.

“Nghĩ cái gì? Nghĩ đến người yêu sao? Cậu có người yêu lúc nào thế, anh đây sao không biết?” Hạ Mạc Phàm không đứng đắn nói, vừa nói vừa cười xấu xa.

“Nghĩ về chuyện của thiếu chủ.” Chương Chung đều lười đấu võ mồm với hắn.

“Không phải ngươi thích thiếu chủ đấy chứ? Hạ Mạc Phàm cười lên “Không đúng, anh nhớ là cậu thích Long Tĩnh.”

Nhắc tới Long Tĩnh, mặt Chương Chung lạnh lại “Anh nói một lần nữa xem.”

Mắt Hạ Mạc Phàm đột nhiên lạnh xuống, châm biếm nhìn hắn “Chủ cũ khó quên nha, không bằng nói với Minh vương, cho cậu sớm đi đầu thai.”

“Nói cứ như chủ cũ của anh không phải là trang chủ ý.” Chương Chung nhìn hắn với ánh mắt vong ân phụ nghĩa.

“A!” Hạ Mạc Phàm nở nụ cười, đưa tay bóp cằm của hắn “Chương Chung, chỉ có cậu lớn lên bên cạnh hắn, anh cùng Tiêu Cảnh đều là được thiếu chủ ‘kiếm’ về.”

Ngón tay dùng sức làm cho Chương Chung cau mày “Anh thật là không hiểu, hắn không đau con trai của mình nhưng lại quan tâm gấp đôi người ngoài, cậu nói cậu cùng hắn không có một chân thì ai tin? Hả?”

“Đùng!” Chương Chung mở ra tay hắn, trong mắt tràn đầy lửa giận. Từ nhỏ hắn là cô nhi, nếu không phải Long Tĩnh cứu giúp chắc hắn đã chết từ lâu rồi, vì thể hắn sẽ không thể để cho người khác vô tội trang chủ!

“Lúc cậu đang hưởng thụ tình yêu của cha kia, cậu có biết anh với thiếu chủ phải trải qua những tháng ngày như thế nào?” Hạ Mạc Phàm xiết chặt cái ly trong tay “Cậu có biết trong trang có một nơi luyện ngục như vậy?”

“Cậu ta vốn là nghịch tử ác độc từ nhỏ! Trang chủ giữ cậu ta ở lại trong trang nhưng cậu ta lại không sống yên!” Chương Chung nói ra lập tức cảm thấy không đúng!


“Độc ác? Ha ha ha ha…” Hạ Mạc Phàm cười to lên “Thiếu chủ hiện tại độc ác, thế nhưng có ai lại độc ác từ nhỏ? Thiếu chủ của anh cũng đã từng thiện lương, chỉ tiếc tất cả đều bị giết chết bên trong tòa trang viên này. Không độc ác làm sao có thể sống tiếp? Long Tĩnh bỏ mặc cậu ấy không quan tâm, để mặc thiếu chủ bị bắt nạt lẽ nào không độc ác! Hổ dữ không ăn thịt con, nhưng hắn thì sao? Cuối cùng những công tử tiểu thư kia chết như thế nào, cậu còn rõ hơn bọn anh!” Bây giờ Long Ngọc không còn là thiếu niên mặc người xâu xé như trong Ngọc trang trước kia nữa. Cậu có thể đoán trước được chuyện Ứng Thiên Vũ giết chết Thiều Lệ Na, nếu như cậu ra tay thì Thiều Lệ Na sẽ không chết, thế nhưng, cậu không làm như vậy. Có thể nói là cậu mươn tay Ứng Thiên Vũ loại bỏ Thiều Lệ Na. Thiếu niên đơn thuần thiện lương năm đó đã chết từ lâu, bây giờ sống sót chính là nửa người nửa Tu La Long Ngọc.

Nghe hắn nhắc đến những công tử tiểu thư kia, trong lòng Chương Chung đột nhiên nhéo lại, đau không thể thở nổi. Hắn nhớ sau khi Long Ngọc từ bỏ quan hệ với Ngọc trang, Long Tĩnh giống như già hơn rất nhiều chỉ sau một đêm, bên trong Ngọc trang ngoại trừ chết trẻ, gả ra ngoài, còn có mười mấy vị thiếu gia tiểu thư, cùng với bảy người con nuôi của hắn, không biết bắt đầu từ khi nào mà lần lượt xuất hiện chuyện ngoài ý muốn. Không phải bị trúng độc thì chính là bị đâm chết, có người còn mắc phải bệnh lạ. Chỉ mấy năm ngắn ngủi, mười mấy vị thiếu gia tiểu thư tất cả đều chết rồi, chỉ còn dư lại một mình hắn. Hắn nhớ rõ ngày ấy trang chủ gọi hắn vào nói chuyện, khi đó trang chủ đã già không mấy năm nữa liền tạ thế, nói về mấy chuyện gần đây xảy ra ở bên trong trang, giao cho hắn xử lý. Hắn đương nhiên sẽ không cự tuyệt, nhưng mà một đĩa Hoa đào tô kia lại lấy mạng của hắn, hắn nhớ tới trang chủ tựa ở trên xích đu nhìn hắn.

“Bên trong Ngọc trang chỉ có một thiếu chủ, ta làm sao có thể để cho các ngươi cản đường của Ngọc nhi.” Lời nói không có tí cảm tình nào làm hắn đau lòng. Hắn chưa từng nghĩ trang chủ sẽ nghĩ về hắn như vậy, nếu như trang chủ nói thì hắn nhất định sẽ làm. Chỉ đến lúc đó hắn mới biết, bất luận Long Ngọc có xấu xa đến mức nào, có hận trang chủ bao nhiêu, ở trong mắt của trang chủ, cậu mới là con trai duy nhất của hắn, thiếu chủ duy nhất của Ngọc trang. Cho dù Long Ngọc không cảm kích, trang chủ vẫn sẽ trải sẵn đường cho cậu, vì thế những chướng ngại vật như bọn họ đây nhất định phải chết!

Vốn tưởng rằng hắn sẽ mãi mãi không thấy được Long Ngọc, thế nhưng bên trong ngàn vạn linh hồn kia, Long Ngọc chọn ra ba người bọn hắn, chỉ vì là người quen. Nhưng mà đi theo bên người Long Ngọc mấy ngàn năm, đã hiểu được người này máu lạnh vô tình. Người như vậy đáng giá trang chủ làm nhiều như vậy sao? Lần lượt vạch trần bộ mặt thật của cậu ta, không thể hiểu đến mức nào, xấu xí ra làm sao, tàn nhẫn như thế nào, những hành động khiến người ta giận sôi kia, người như vậy hẳn là khiến người ta căm ghét mới đúng. Nhưng là, mỗi khi Long Ngọc nhuốm máu mà về, Minh vương đều ôn nhu tự tay tẩy rửa cho cậu ta, ôm lấy cậu động viên cậu, giống như bất luận cậu có làm sai cái gì thì ở trong mắt Minh vương cậu vẫn mãi mãi trắng tinh. Chương Chung hầu như không tìm được một chút hình bóng của Ngọc thiếu trang chủ năm đó trên người cậu, không đúng, chí ít nụ cười kia của cậu vẫn như thế, bộ dáng tươi cười hài lòng khi được Thất phu nhân ôm vào trong lòng vẫn như thế.

Hình như từ sau khi Thất phu nhân đi, thiếu chủ sẽ không nở nụ cười. khi Thất phu nhân chết cậu mới bao nhiêu tuổi? Là năm tuổi vẫn là sáu tuổi?

‘Chương Chung, cậu có bao giờ nghĩ đến một hài tử năm tuổi hẳn là sẽ có vẻ mặt như thế nào?” Hạ Mạc Phàm đặt chén cà phê xuống đến bên cạnh hắn. Năm tuổi hắn chí ít sẽ khóc sẽ cười, mà thiếu chủ của hắn lại không có vẻ mặt gì, bởi vì cho dù khóc hay là cười vẫn sẽ không có ai đáp lại. “Là trang chủ của cậu, biến thiểu chủ của anh trở thành một quá vật, một quái vật không máu không nước mắt, chỉ có một trái tim sắt đá.”

Bên trong Ngọc trang có một quái vật không máu không nước mắt, chỉ có một trái tim sắt đá. Đó chính là truyền thuyết bên trong Ngọc trang năm đó.

Bên trong phòng làm việc, treo một bức tranh lớn, một con mãnh hổ gào thét trên vách núi, bốn phía là núi sông san sát, cả bức tranh vô cùng khí thế.

“Tranh của Thiếu Mộ rất hiếm, Ngọc thiếu làm sao lại có được?” Thượng Hoàn Viễn nghiêng đầu nhìn Long Ngọc.

“Hiếm thấy cũng không phải là không thể có.” Long Ngọc nhìn tranh không nhìn hắn, nói ra đáp án vô nghĩa.

“Đúng vậy.” Hắn giống như là bị Long Ngọc hút lại ánh mắt, làm thế nào cũng không thể rời mắt được. Mãi đến tận khi Long Ngọc liếc hắn một cái hắn mới lúng túng thu hồi ánh mắt, thế nhưng trong lòng lại có cảm giác là lạ, dường như tình cảnh đó đã từng xảy ra “Ngọc thiếu, không biết…” Hắn muốn hẹn cậu cùng nhau ăn bữa tối, thế nhưng cửa lại bị đẩy ra.

“Thiếu chủ, Âm tiên sinh đến rồi.” Tiêu Cảnh đẩy cửa ra, đứng cạnh cửa nói.

“Bảo hắn cút đi!” Tiêu Cảnh gật đầu, còn không lui ra liền bị người khác đẩy sang một bên.

“Anh lăn tới đây, thân ái, đừng nóng giận a!” Âm Nhã Diệc cười hì hì bước nhanh tới, chuẩn bị ôm lấy người, thế nhưng tay lại bị Long Ngọc vỗ bỏ.

“Cút sang một bên!” Long Ngọc trừng hắn “Ai bảo anh vào! Đi ra ngoài cho em!” Dám không về nhà mấy ngày, quang điện cũng không tiếp, Hừ! Thiếu chủ ta có thể dễ dàng tha cho ngươi hay sao!

“Ai nha! Thân ái, đừng như vậy mà! Em nói như vậy lòng của anh đều nát!” Âm Nhã Diệc làm động tác ôm lấy tim, phối hợp với vẻ mặt bị vứt bỏ, thật là có mấy phần đáng yêu.


“Phốc—–!” Thấy bộ dáng này của hắn Long Ngọc không khỏi cười ra tiếng. thầy người kia nở nụ cười Âm Nhã Diệc cũng thở ra một hơi, đem người ôm vào trong lồng ngực “Đừng nóng giận, là anh không đúng, mấy ngày nay bận quá lạnh nhạt thân ái, không có lần sau.” Nói xong liền hôn một cái trên mặt Long Ngọc, lấy lòng chà xát. Vẫn là không cần nói cho thân ái biết quang điện của hắn đã bị tên kia quăng đi, một tên tiểu tốt như vậy không xứng để cho thân ái của hắn ra tay!

“Nếu có lần sau, thiếu chủ ta không nói hai lời liền hưu ngươi!” Long Ngọc vươn ngón tay đâm trán của hắn.

“Tuyệt đối không có!” Âm Nhã Diệc nắm lấy tay của cậu hôn nhẹ. Tên đáng chết nào dám dạy thân ái nhà hắn như vậy! Đâm trán hắn mạnh như thế nếu như làm cho tay nhỏ của thân ái bị đau thì làm sao! “Hả? Đây là ai nha?” Thượng Hoàn Viễn đang không biết làm gì thì Âm Nhã Diệc nhìn lại.

“Thượng Hoàn Viễn của Trục Lộc.” Long Ngọc nói ngắn gọn, trong tay lật lên quang điện “Nhã Diệc, em muốn ăn món Thái.”

“Được, đến nhà ai?” Âm Nhã Diệc gật đầu một cái với Thượng Hoàn Viễn, coi như chào hỏi, quay đầu lại thương lượng chuyện cơm tối với Long Ngọc.

“Trong trung tâm thương mại dưới tầng có một nhà hàng mới mở, bên trên quang võng bình luận không sai, có thể thử xem.” Long Ngọc thèm chua cay không phải là chuyện ngày một ngày hai, nhân lúc hắn làm cậu tức giận liền yêu cầu, như vậy hắn cũng không dám từ chối.

“Được rồi, vậy thì ăn ở đó đi.” Dứt lời hắn liền ôm lấy eo của Long Ngọc ra ngoài, còn không quên dặn dò Tiêu Cảnh “Tiêu Cảnh tiễn Thượng tiên sinh ra ngoài.”

“Thượng tiên sinh đừng chê cười, cảm tình của Âm tiên sinh và thiếu chủ của tôi rất tốt.” Tiêu Cảnh đưa tay làm thủ thế mời.

“Bạn trai của Ngọc thiếu rất thú vị.” Thượng Hoàn Xa tìm một bậc thang cho mình.

“Không phải bạn trai.” Tiêu Cảnh lắc đầu, đưa người ra ngoài.

“Đó là?” Hắn có một cảm giác xấu.

“Bầu bạn hợp pháp.” Quả nhiên lời Tiêu Cảnh vừa nói làm cho trái tim của hắn trầm xuống.

“Nghe nói Ngọc thiếu không phải mới tỉnh lại mấy năm gần đây sao?” hắn không từ bỏ hỏi.

“Vâng, trước khi thiếu chủ ‘ngủ’ đã ở cùng với Âm tiên sinh rồi.” Tiêu Cảnh phá hỏng con đường của hắn.

“Như vậy a.” Hắn cảm thán không nói chuyện, Tiêu Cảnh nhàn nhạt liếc hắn một cái.

Làm sao có khả năng ta sẽ đem thiếu chủ của ta vào trong tay ngươi, thiếu chủ của ta không phải lại người như ngươi có thể nghĩ tới.

Thailand Thailand là một nhà hàng kiểu Thái, trang trí theo phong cách Thái rất có phong tình nước ngoài, phòng nhỏ dành cho tình nhân không có ghế ngồi, mà là làm thành những cái đệm mềm cùng với bàn thấp, ngồi ở trên đệm mềm làm người ta rất muốn ngủ một giấc thật đẹp.

Trên bàn xếp đầy các loại món ngon, súp tôm hùm, cháo gà nước cốt dừa, bánh cá cà ri, cà ri gà đậu xanh, thịt nước, tôm nướng, thịt heo, cơm cà ri cua vị xoài vân vân. Long Ngọc mặc kệ việc dùng cơm kiểu Thái hay kiểu Pháp, trực tiếp cầm chiếc đũa lên, trái một miếng phải một miếng ăn ngon lành, Âm Nhã Diệc uống rượu malibu nhìn cậu, vẻ mặt hạnh phúc, nhìn cậu ăn so với việc tự mình ăn còn vui vẻ hơn

“Người nắm quyền của Trục Lộc không phải Thượng Hoàn Viễn đúng không?” Âm Nhã Diệc nhìn cậu bị cay đến nỗi chảy cả nước mũi, đưa cho cậu một cốc nước chanh mát lạnh.

“Có gì quan trọng sao?” Long Ngọc uống một hớp rồi tiếp tục phấn khởi chiến đấu với con cua nướng trong tay.


“Sẽ lỗ, không lo lắng sao?” Âm Nhã Diệc giải cứu con cua đã bị tàn phá nặng nề từ trong tay cậu, ba hai cái liền tách nó ra, gắp một miếng thịt cua ở trong đưa đến bên miệng cậu.

“Em đã có bao giờ làm thâm hụt tiền buôn bán chưa?” Cậu há mồm gầm gừ một cái rồi ăn thịt cua, há miệng chờ Âm Nhã Diệc bón.

“Giờ Trục Lộc làm theo ý mình, cũng đừng để tiểu tử kia coi trọng, anh sẽ không nhịn được mà làm thịt hắn.” Âm Nhã Diệc híp mắt nói, đút cho cậu từng miếng một.

“Thiết!” Long Ngọc phiên  hắn mắt, “Lúc trước anh chịu đựng kiểu gì?”

“Không nhớ rõ.” Hắn nhún nhún vai, trong lòng cũng rõ ràng, không nhớ rõ? Có thể sao? Mỗi ngày đều giựt dây Chung Ly Doanh, để hắn bức Chung Ly Cảnh động thủ, nếu không thì chuyện kia cũng không xảy ra nhanh như vậy, muốn thay đổi cũng phải đợi mười năm nữa, nhưng hắn đau lòng lão bà, kết quả không tới năm năm liền thay đổi.

“Chỉ cần Trục Lộc không đánh chủ ý lên Khuynh Ngọc thì em cũng sẽ không chủ động ra tay” Long Ngọc nghịch ngợm  cắn đũa của hắn, làm cho hắn không thể rút đũa ra được.

“Tiểu bại hoại, có vẻ em đã ăn no rồi.” Âm nhã cũng sủng nịch  nhìn cậu.

“Không có, đừng có biếng nhác, làm việc tiếp đi!” Cậu buông lỏng miệng ra.

“Vâng, phu nhân.” Âm Nhã Diệc tiếp tục bóc vỏ tôm.

Trên tầng cao nhất của một tòa nhà, một nam nhân đứng bên bệ cửa sổ, nhìn ngoài cửa sổ  ngựa xe như nước, lạnh mặt nở nụ cười.

Chẳng qua chỉ là lũ giun dế ngu ngốc! Đã định trước bị vận mệnh nắm giữ!

Hắn xem thế nhân như giun dế, thế nhưng người đứng ở trên đỉnh làm sao lại không coi hắn là giun dế, nhất định bị trêu đùa ở trong lòng bàn tay.

… Ngươi đã từng quan tâm đến trẫm sao? …

… Ngươi sẽ quan tâm ý nghĩ của giun dế sao? …

… Không biết….

… Vì thế ta cũng không sẽ quan tâm ngươi, ngươi chỉ coi ta như như giun dế….

… Quả nhiên là trẫm coi khinh  ngươi….

Thượng Hoàn Mặc ngửa đầu nhìn lên bầu trời, trí nhớ mơ hồ, thoáng chốc hiện lên rồi chợt biến mất, thường xuyên như vậy khiến cho hắn không phân biệt được đâu là thật, đâu là giả, có lẽ là thật, cũng có lẽ là giả, nhưng quan trọng ư?

Không, đều không quan trọng...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui