Minh Hà Chi Cao Sí

Trên đường phố Nam Kinh người đến người đi, xe ngựa thường thường xình xình đi qua , sát đường , chủ tiệm thét to sinh ý , nhóm tiểu quán bán hàng rong thì cầm trong tay đồ chơi thú vị , hoặc mở ra nắp nồi của những món ăn ngon  .

Rất xa, một nam tử cao đại anh tuấn đi tới , nam tử ôm một tiểu nam hài trắng noãn tròn tròn đang nhếch miệng cười.

Nam tử vẻ mặt sang sảng, mặt mày mang theo lơ đãng uy nghiêm.

Nam tử ôm tiểu nam hài tùy ý đi đường , phía sau còn đi theo vài nam tử có vẻ là tùy tùng .

Khi đi qua một tiểu quán bán bánh nướng, nhãn tình của tiểu nam hài sáng lên.

Nam tử liền dừng lại cước bộ, nhướng mày hỏi “Sí nhi  , muốn ăn sao ?”

Tiểu nam hài vừa nghe lời này, vội lắc đầu nghiêm nghị nói “Cha, con không đói bụng. Chỉ là cha ôm con đi lâu như vậy rồi, nhất định đói bụng đi?” Ánh mắt tiểu nam hài sáng long lanh nhìn chằm chằm nam tử.

Nam tử tựa tiếu phi tiếu nhìn tiểu nam hài “Nga? Sí nhi  không đói bụng nha, Sí nhi  thực ngoan, biết cha mệt mỏi, nhưng cha không đói bụng đâu.”

Tiểu nam hài còn nghiêm túc nói “Cha, để bụng đói cũng không phải là thói quen tốt đâu .”

Nam tử bị kiềm hãm, tà liếc tiểu nam hài một cái, liền ý bảo nam tử đi theo phía sau mua một khối bánh nướng, nhưng không có đưa cho tiểu nam hài đang ánh mắt lượng lượng, mà là đối tiểu nam hài hắc hắc cười đắc ý, liền há to mồm cắn bánh nướng một ngụm, cũng chậc chậc thở dài “Bánh nướng này có hương vị thật đúng là không tồi a.”

Tiểu nam hài bị kiềm hãm, ánh mắt ảm đạm xuống , liếc nhìn nam tử một cái, liền quay đầu, nhìn tiểu bán hàng rong ven đường.

Trong lòng thở dài, lão cha hắn sao thích trêu người như thế chứ ? Vốn tưởng rằng cha đi ra chiến trường một lần thì sau khi trở về, nhất định sẽ uy nghiêm và nghiêm túc rất nhiều, hoặc là vừa khéo uy nghiêm thêm ít nhiều là được .

Thật không rõ A Hú cùng A Toại  sao lại sợ hãi cha nha ? Lão cha hắn sau khi từ chiến trường trở về, hắn liền sắp xếp để cho cha dẫn bọn họ đi dạo phố , kết quả, a Hú cùng a Toại lại một đường sợ hãi mà cũng không dám nhiều lời……

Chu Cao Sí  hắn giống như là cho dù cha thế nào cũng không sợ , bất quá, là vì cha hắn đối hắn cho tới bây giờ đều không có uy nghiêm cùng nghiêm túc nha .

Chu Cao Sí   miên man suy nghĩ, hai má tê rần, lấy lại tinh thần, liền thấy cha hắn nhíu mày nhìn hắn.

“Cha……”

“Sí nhi  suy nghĩ cái gì?” Vừa mới bị hoàng gia gia ban thưởng , cha hắn, Yên vương Chu Lệ , rất là không hờn giận nhíu mày.

Tiểu tử này sao lại ngây người như thế ?

“Cha…… Con suy nghĩ, bánh nướng này khi nào thì con mới có thể ăn……” Chu Cao Sí   nghiêm túc nói , mắt cũng nhìn bánh nướng trên tay cha hắn .Lấy lại tinh thần, mới phát hiện bọn họ đã vào một gian trà lâu , cha hắn đưa hắn ôm ngồi ở trên đùi.

Chu Lệ  liếc nhìn Chu Cao Sí  một cái, nhéo một khối nhỏ ở trên bánh nướng rồi đưa qua “Không thể ăn nhiều, biết không?”

Chu Cao Sí   tiếp nhận, dạ một tiếng, liền cười tủm tỉm , chậm rãi nhấm nuốt .

Chu Lệ  mang theo ánh mắt sủng nịch nhìn Chu Cao Sí  , trong lòng bật cười, tiểu tử này rõ ràng chính là tham ăn , lại nể mặt mũi mà không chịu thừa nhận, cần gì phải nói mấy lời vô nghĩa cơ chứ ?

Tiểu tử này hiện tại bất quá mới bảy tuổi, tiểu hài tử ham ăn thì sợ cái gì? Thật sự là! Cả ngày thích giả bộ làm đại nhân nha .


Khi Chu Cao Sí vẻ mặt thỏa mãn ăn bánh nướng, ở trong trà lâu , không biết là ai bắt đầu khởi xướng câu chuyện , chỉ nghe:

“Nghe nói Yên vương  ở Mạc Bắc đả bại bọn Thát Đát ?”

“Hừ! Đám Thát Đát này thì tính cái gì ?! Yên vương  oai hùng, đả bại bọn Thát Đát đó thì cũng chỉ giống như giết một đám ruồi nhặng thôi a ?”

“Ai, dân chúng Mạc Bắc là đáng thương nhất , đáng tiếc Yên vương  không thể xuất chinh sớm hơn .”

“Ta nghe nói, nhóm dân chúng Mạc Bắc chạy trốn tới Bắc Bình, Yên vương  đem bọn họ an trí , còn phân cho bọn họ ruộng đất , nói là cho bọn họ mượn ba năm, ba năm miễn trừ hết thảy thuế má đó……”

……

Chu Cao Sí   cắn bánh nướng lão cha uy , trong lòng cảm khái,  dân chúng Nam Kinh thật sự là đáng yêu, miễn trừ hết thảy thuế má? Sao có khả năng? Cha hắn cũng không phải là hoàng đế nha! Chỉ là miễn trừ thuế sử dụng đất thôi , muốn giao bạc hay lương thực cũng được .

Bất quá…… Nghe nhóm dân chúng nói cha hắn hảo , Chu Cao Sí   trong lòng vẫn là mĩ tư tư , rất là vui vẻ.

Không khỏi mặt mày hớn hở lên.

Chu Lệ  nhướng mày cười khẽ “Sí nhi , thực vui vẻ?”

“Ân!”

Chu Lệ  xoa xoa tay , nhu nhu đầu Chu Cao Sí   , cười cười nói “Sí nhi , ăn xong bánh nướng chúng ta trở về nhà đi.”

“Hảo!”

Bọn họ cũng đi ra đã lâu .

Từ giờ mẹo lúc sáng sớm đã bị Lão cha hắn đem ra , tuy nói thời tiết lạnh, cha cũng khó lòng buông tha cho hắn , không bắt hắn luyện võ , nhưng giờ mẹo vẫn phải rời giường thức dậy .

Kỳ thật…… Hắn thức dậy cũng chỉ là ở một bên chậm rãi tản bộ , thuận tiện nhìn cha luyện võ.

Mà hôm nay , tâm tình cha hắn giống như đặc biệt hảo, luyện võ xong , liền ôm hắn đi ra ngoài dạo phố.

Từ sau khi trở về, đây là lần đầu tiên cha ôm hắn đi dạo phố.

Ở Nam Kinh, cha hắn tựa hồ có điều cố kỵ, vài lần đi dạo phố, cũng để tự hắn đi , nhưng sau vài lần hắn tự đi rồi lại té sấp xuống , cha hắn liền giảm bớt số lần đi dạo phố , nhưng vẫn  phải đi dạo phố, giống như muốn làm việc ấy cho người khác xem vậy ?

Kết quả……

Lão cha hắn trước khi đi dạo phố, liền mặt âm trầm, khi đi dạo phố liền hờ hững nghiêm mặt, khi hắn ngã sấp xuống thì hắc nghiêm mặt , trở lại viện của mình ở vương phủ , cha liền ôm hắn thì băng nghiêm mặt, giáo huấn hắn tham ăn thì sẽ thành tiểu bánh bao, ngu ngốc, đi đường mà cũng vấp ngã được ! Nhưng miệng huấn , buổi tối lại cầm thuốc mỡ giúp hắn bôi lên vết bầm tím vì ngã , ở trong lòng hắn , thì miệng vết thương căn bản không cần bôi thuốc mỡ đâu nha ……

Đi ra trà lâu, Chu Cao Sí   từ chối “Cha, con muốn tự mình đi.”


Chu Lệ  thản nhiên lắc đầu “Cha ôm ngươi.”

“Cha, con sẽ không ngã tiếp nữa đâu .” Chu Cao Sí   nói, giật nhẹ quần áo trên người “Cha, con hôm nay mặc quần áo không nhiều lắm nha .”

Chu Lệ  cũng nhíu mày, đưa hắn ôm vào “Khó trách tay ngươi hôm nay lạnh như vậy!”

“Cha……”

“Câm miệng!”

Chu Cao Sí   trong lòng phát sầu, hôm nay hắn đi đường không cần dùng hai chân chạm đất thật sao  ??

Trở lại vương phủ, Chu Lệ  mới buông Chu Cao Sí  .

Chu Cao Sí   đá đá tuyết , trong lòng cảm khái, đến nơi này cảm giác thiệt không tồi .

“Sí nhi ……”

“Cha?”

Chu Lệ  ngồi xổm xuống, mỉm cười sờ sờ đầu Chu Cao Sí  “Chờ hết năm, chúng ta là có thể hồi Bắc Bình .”

Chu Cao Sí   nhãn tình sáng lên.

Đây mới là nguyên nhân mà hôm nay cha tâm tình tốt sao ?

Bởi vì rốt cục có thể khẳng định được rồi sao ?

Trước đây khi cha khải hoàn trở về , nhưng nhiều ngày rồi , cha hắn cũng chưa đề cập qua chuyện hồi Bắc Bình, cả ngày đều mang khuôn mắc hắc nghiêm , chỉ có thời điểm ở cùng mình , mới miễn cưỡng cười một cái.

Trong lòng Chu Cao Sí biết, là hoàng gia gia bên kia không chịu thả bọn họ đi, tuy rằng nói cái gì chờ sau lễ mừng năm mới rồi trở về, nhưng lại phái người nghiêm mật trông coi vương phủ bọn họ…… Nói cái gì bảo hộ!

Chu Cao Sí   cung kính hành lễ  , liền lắc lư thân mình đi hướng viện của mình .

Chu Lệ  nhìn Chu Cao Sí   đi xa, đôi mắt nhu hòa mang theo một tia không tự giác sủng nịch.

Chu Khả lúc này từ bên ngoài tiến vào, thấy Chu Lệ  đứng ở đại môn nhìn bóng dáng Chu Cao Sí , trong lòng không khỏi cảm khái, khắp thiên hạ này , người Vương gia thích nhất đại khái cũng chỉ có thế tử đi?

Chu Khả thấy thực rõ ràng, thời gian này tâm tình vương gia có bao nhiều kém , cũng chỉ có ở trước mắt thế tử mới cười một cái .

Tất cả mọi người trong vương phủ đều hận không thể cách xa Vương gia lúc ngài đang cáu kỉnh , cũng chỉ có mình thế tử mới dám đến gần thôi .


Chu Khả trong lòng nghĩ, trên mặt cung kính hành lễ.

Chu Lệ  quay đầu, thu liễm nhu hòa sủng nịch trong mắt, thản nhiên nói “Nói đi.”

“Bẩm Vương gia, trong cung truyền đến tin tức, thân thể thái tử tựa hồ có chuyển biến hảo .” Chu Khả hạ giọng nói.

Đôi mắt Chu Lệ  chợt lóe, lập tức hơi hơi trào phúng cười.

**********

Phụng Tiên điện .

Chu Nguyên Chương nhìn chằm chằm nam nhân lạnh run quỳ rạp trên đất , lạnh lùng nói “Ngươi nói…… Thái tử nhiều nhất chỉ có thể sống thêm năm năm??”

“Hoàng, Hoàng Thượng tha mạng a , Hoàng Thượng tha mạng !” Nam nhân liều mạng dập đầu.

Chu Nguyên Chương hờ hững nghiêm mặt, lạnh lùng phất tay “Dẫn đi!”

Nam nhân vì thế khóc la rồi bị mang đi .

Chu Nguyên Chương lại phất tay ý bảo nhóm nội thị ở Phụng Tiên điện đều đi xuống.

Đợi tất cả mọi người lui ra sau, Chu Nguyên Chương mệt mỏi nhắm mắt lại.

Năm năm a .

“Ai……” Chu Nguyên Chương mệt mỏi thở dài.

Năm năm…… Hắn có thể an bài , cũng chỉ có thời gian năm năm mà thôi.

***********

Sau đó, rất nhanh, lễ mừng năm mới .

Nhìn trên trời pháo hoa rực rỡ . Chu Cao Sí   chắp hai tay sau lưng, từ từ cười.

Lúc này, bọn họ đang ở trong hoàng cung .

Hoàng gia gia hạ chiếu, triệu hồi tất cả vương gia , vương phi cùng các thế tử , khi giao thừa , mọi người cùng nhau tụ họp .

Ăn uống căn bản là không đủ no , hắn cũng không thích mấy đồ ăn kia , nhìn ca múa dễ làm người ta buồn ngủ , Chu Cao Sí cảm thấy mình khẳng định sẽ vừa đói vừa lạnh , pháo hoa lại bùng lên  .

Nhìn pháo hoa , nhãn tình hắn sáng lên.

Tại bầu trời đêm đang có tuyết , đột nhiên nở rộ một tràng pháo hoa xinh đẹp , đốt sáng lên thời không hắc ám .

Đột nhiên một đôi tay to hữu lực ôm lấy hắn.

Chu Cao Sí quay đầu, lập tức nhếch miệng cười, nhỏ giọng gọi “Cha……”

“Cha ôm ngươi, ngươi có thể nhìn xa hơn .” Chu Lệ  cũng hạ giọng nói.


Chu Cao Sí  dạ một tiếng, lập tức quay đầu cười tủm tỉm xem pháo hoa .

Nhớ tới trước khi yến hội bắt đầu , hoàng gia gia gọi hắn tiến hậu điện.

Hoàng gia gia để hắn vào hậu điện rồi  , liền nói những lời mà hắn cũng ngoài ý muốn ……

“Cao Sí , hoàng gia gia có việc cần kính nhờ ngươi.”

“Hoàng gia gia thỉnh giảng, tôn nhi có thể làm thì nhất định sẽ làm.”

“Doãn Văn ca ca của ngươi  mặc dù có chút cố chấp, có chút cổ hủ , nhưng hắn là người tốt  , nếu tương lai…… Có cái gì vạn nhất, ngươi phải giúp Doãn Văn ca ca ngươi, biết không?”

……

Hoàng gia gia vì cái gì đột nhiên nói như vậy? Là vì biết cái gì sao ? Hay là để ngừa vạn nhất? Nhưng vì sao lại nói với mình ?

Hắn bất quá chỉ là một tiểu hài tử bảy tuổi …… Tuy rằng trong lòng là đại thúc ……

Ai, hoàng gia gia, hắn chỉ có thể giúp cha hắn , hắn chỉ có một cha, tuy rằng cha hắn có thiệt nhiều tật xấu , nhưng cha đau hắn như thế , cho dù không đau hắn, hắn cũng chỉ có thể đứng về phía cha ……

Mà Chu Doãn Văn phỏng chừng tương lai sẽ chỉ có thể là địch nhân của cha .

Huống hồ…… Hoàng gia gia nha, nếu cha hắn thua thì làm sao bây giờ? Chu Doãn Văn sẽ bỏ qua cho cả nhà bọn hắn sao ? Hoàng gia gia ngươi sẽ giống như hôm nay , sẽ đi dặn dò Chu Doãn Văn sao ?

Ân, nghĩ như thế nào cũng không có khả năng ……

Cho nên…… Hoàng gia gia, ta chỉ có thể nói, hành sự tùy theo hoàn cảnh thôi . Chu Cao Sí   trong lòng tính , ngẩng đầu tiếp tục nhìn pháo hoa, nghĩ rất nhanh là có thể hồi Bắc Bình , không khỏi nhếch miệng ngây ngốc cười.

Nhìn Chu Cao Sí   nhếch miệng ngây ngô cười, trong lòng Chu Lệ  mềm mại, nghĩ vừa nãy nghe được tình báo , ở hậu điện , tiểu tử này lại như vậy nói lại hoàng gia gia của mình  –

“Hoàng gia gia…… Đối với ta , cha vô cùng trọng yếu , mà cả đời này , ta cũng chỉ một người cha thôi .”

Tiểu tử này! Cũng không sợ nhạ  hoàng gia gia để người lại đánh hắn sao ?

Tùy tiện nói vài câu ứng phó , chẳng lẽ không thể sao ?

Bất quá…… Tiểu tử này xưa nay đều rất thành thực , phỏng chừng cũng không muốn lừa gạt hoàng gia gia của mình ……

Xem ra tiểu tử này tuy rằng bị phạt trượng hình cũng không sinh ra oán hận với hoàng gia gia .

Hừ!

Tuy rằng đối tiểu tử nói lời thành thực như thế cũng có chút bất mãn , nhưng trong lòng Chu Lệ  lúc này tràn đầy mềm mại sung sướng nói không nên lời .

…… Phi thường trọng yếu sao?

“Sí nhi , ngày mai chúng ta có thể về nhà .” Chu Lệ  mỉm cười nói nhỏ .

Chu Cao Sí   vừa nghe, nhếch miệng cười.

Lần này là chân chính về nhà  !


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui