Minh Dực Kiến

Chương thứ tám

Cùng nhau liều mạng với hạn yêu, thiên cổ tái hiện Cung Xi Vưu

Chỉ thấy thân thể của Nữ Bạt đột nhiên uốn mạnh một cái như cung lên dây, cánh tay đang buông thõng cũng giơ lên, đầu dùng một tư thế bất khả tư nghị hướng lên trời, cuối cùng phát ra một tiếng rít gào đến người ta run rẩy. Tiếng thét chói tai như mũi kiếm sắc nhọn, truyền vào não tựa như thiên châm đâm tới, cho dù có là yêu quái như Phi Liêm cùng Cửu Minh cũng chịu không nổi mà bịt tai lại.

Cũng may Phi Liêm đã sớm phân phó Kim Phong bảo các mục dân kia rời đi, nếu không, chỉ cần một tiếng quỷ khiếu này, cũng đủ khiến phàm nhân mười dặm quanh đây nghe thấy mà tam hồn bay hết, sáu phách rời thân, không chết thì cũng thành kẻ điên.

Thế nhưng Nữ Bạt kia vẫn không chịu dừng lại, liên tục gào rít không ngừng, tiếng sau so với tiếng trước càng cao, chói tai đến mức khiến người ta chỉ mong có thể thu tai vào trong đầu, tiếng kêu gào mơ hồ chứa đựng một nỗi bi ai cực lớn, như quỷ khóc thần gào, quả thật vô pháp tưởng tượng một nữ tử quỷ mị như vậy cự nhiên lại là thượng cổ thần linh.

Cửu Minh thấy thanh âm của nàng không hề giảm bớt, liền biết ngay nang đang dùng yêu pháp. Đã là hạn yêu có khả năng khô cạn vạn vật trong thiên hạ, thì cũng sẽ có một loại yêu thuật tăng âm cực kỳ hiếm thấy, tuy rằng thứ này không thể đối chọi với thủy pháp, nhưng một khi đã sử dụng, tiếng kêu sẽ càng lúc càng cao, tựa như mũi kiếm bén nhọn từ màng nhĩ xuyên thẳng vào ngũ tạng, đem toàn bộ cơ quan bên trong chấn vỡ. Phải biết, cho dù yêu quái có lợi hại đến đâu, thân thể có thủy hỏa bất xâm lôi điện bất nhập đi chăng nữa, thì vẫn vô pháp tránh được âm thanh truyền qua.

Liếc mắt nhìn sang Phi Liêm bên cạnh, tuy đã bịt chặt hai tai nhưng hẳn nhiên vẫn không thể hoàn toàn chặn lại thanh âm kia, nhìn sắc mặt y dần dần trắng xanh, một dòng máu nhỏ vô thanh vô tức dọc theo khóe miệng rơi xuống.

Hồng phát yêu quái trong lòng kêu to không ổn, chuyển đầu nhìn thẳng xuống Nữ Bạt thanh sam bên dưới, đột nhiên mở miệng, thanh âm của hắn rất nhỏ, gần như bị tiếng kêu gào của Nữ Bạt át đi, nhưng lại cực nhanh truyền trong không gian, từ trầm chuyển cao, một âm cao vút cuối cùng nghe như dùng chày gỗ nện vào thạch khánh[1], cổ kính mà thâm trầm, như ẩn chứa trang nghiêm tự ngàn xưa

Nam thanh như khánh, tuy vô pháp áp xuống toàn bộ nữ âm chói tai của Nữ Bạt nhưng lại chậm rãi thẩm thấu vào bên trong, hòa lẫn vào nhau, làm tán đi sắc nhọn khiến người ta hồn phi phách tán.

Tiếng kêu gào đột nhiên ngừng lại, Cửu Minh cũng lập tức chậm lại thanh âm, cả đồng cỏ bát ngát tức khắc trở nên im lặng như tờ, ngay cả một tiếng gió thổi cũng tan biến sạch sẽ.

Thanh sam nữ tử hạ đầu, cũng không cử động, chỉ đứng tại đó, trừng mắt nhìn về phía Cửu Minh cùng Phi Liêm.

Cửu Minh phi thường không thích loại ánh mắt âm trầm cổ quái này, đặc biệt là khi lực lượng của đối phương sâu không dò được, thậm chí còn khiến nhị yêu như bọn hắn có cảm giác giống như con rắn trong bụi cỏ bị diều hâu nhìn trúng.


“Thật khó đối phó!” Cửu Minh lầm bầm nói, tâm tình có chút phiền muộn. Không phải vì hắn đánh không lại Nữ Bạt mà phiền, vớ vẩn, hắn cũng chưa bao giờ rêu rao bản thân là yêu quái vô địch thiên hạ, gặp địch thủ đánh không lại thì chạy chứ sao? Có điều, cái tên gia khỏa đứng bên cạnh hắn kia, đâu có phải cái loại biết lựa gió mà che, cho dù trước mắt có là vạn trường huyền nhai một khi y đã quyết thì nhất định sẽ thực hiện đến cùng, không buồn quan tâm bản thân y có thể ngã đến tan xương nát thịt. Mà nguyên nhân khiến hắn phiền muộn thật sự, lại bởi vì chính hắn không nỡ ……

Nữ Bạt phá hại thì làm sao? Bản thân hắn còn không phải nâng tay một cái liền khiến cả đại thành trấn khô hạn đến nửa giọt nước cũng không có suốt mười năm đấy sao? Việc gì phải xen vào việc của người khác mà chọc tới nữ yêu khó nhằn này?!

Cứ để Phi Liêm bị Nữ Bạt kia làm thịt đi, thế không phải càng tốt sao! Không cần tự mình ra tay, thù gì cũng báo được, vòng trên cổ cũng biến mất, có thể thiên địa tiêu diêu, chẳng phải càng vui vẻ sao?

Giống như vừa rồi, tiếng kêu Nữ Bạt cũng chẳng làm gì được hắn, chỉ cần hắn ngậm miệng thêm một lúc, Phi Liêm sẽ bị chấn đến lục phủ ngũ tạng tan nát, hộc máu thân vong. Thế mà hắn lại hết lần này tới lần tới khác không tiếc tiêu hao yêu lực, thậm chí còn không sợ Nữ Bạt chú ý mà đối nghịch với nàng ta.

Hắn càng ngày càng không hiểu, bản thân, rốt cuộc muốn làm gì ……

Còn không đợi hắn suy nghĩ sâu xa, Phi Liêm bên cạnh đã động đậy.

Phi Liêm cũng không định khoanh tay chịu chết, vừa rồi chẳng qua là không ngờ Nữ Bạt lại có một chiêu như vậy, để nàng chiếm được tiên cơ, nhưng lúc này thanh âm đã dừng lại, Phi Liêm ngay lập tức thi pháp tấn công. Liền thấy bốn phía mặt đất xung quanh Nữ Bạt rục rịch không ngớt, khi nàng còn chưa kịp phản ứng lại, măng đá đã như mũi khoan đã đột ngột đâm lên, mũi măng sắc bén không gì sánh được, vừa ngoan vừa chuẩn đâm vào cơ thể Nữ Bạt, thậm chí có một cái còn xuyên thẳng qua. Nữ Bạt bất ngờ bị đám măng đá giữ lung lẳng giữa không trung.

“Di?” Cửu Minh hoàn toàn không ngờ Nữ Bạt kia một kích cũng không chịu đựng được, rõ ràng có thể tránh thoát, thế mà nàng ta lại giống như xác chết ngây ngốc đứng đó, để mặc thạch nhũ xuyên qua cơ thể không chút phòng bị.

Thanh sam nữ tử bị treo giữa không trung toàn thân uốn thành một đường cong, đầu hạ thấp, mái tóc đen dài cũng từ đó rủ xuống, tứ chi hơi hơi lay động, giống như treo ở đó chẳng qua chỉ là một con bù nhìn không chút sinh mệnh mà thôi.

Nhìn Nữ Bạt giống như đã chết vẫn không hề nhúc nhích, Cửu Minh nhịn không được muốn tới gần xem thử, lại bị Phi Liêm một tay ngăn lại.

“Sợ cái gì?”


Phi Liêm không nhìn hắn, con ngươi xám trắng cẩn thận nhìn về phía nữ yêu trên đỉnh thạch nhũ: “Nàng không chảy máu.”

Cửu Minh nghe vậy liền kinh ngạc, quay đầu nhìn, quả nhiên thấy chỗ mũi đá đâm vào da thịt không hề có lấy nửa điểm máu hồng. Đúng lúc này, mấy ngón tay khô đen giật giật, phần thân trên chậm rãi nâng lên. Nữ Bạt vươn tới một bàn tay, đặt ngay trên măng đá, chỉ thấy một cỗ khói đen từ khe hở giữa những ngón tay nàng tràn ra, đá khối nơi hắc sắc tràn tới giống như bị ăn mòn, bất quá chỉ trong nháy mắt, thạch nhũ cực lớn trên mặt đất đã hóa thành một màu cháy đen, đột nhiên “Rầm” một tiếng vỡ thành bột mịn.

Măng đá vừa vỡ, thanh sam nữ tử liền rơi xuống mặt đất. Nàng cúi đầu, như đang nghi hoặc không hiểu vì sao bụng mình tự dưng lại thủng ra một lỗ, tò mò vươn tay thò vào bên trong sờ soạng đám nội tạng đã bị đâm đến không còn hình dạng, có điều tạng phủ đã mục nát từ lâu làm sao chịu được một trảo như thế của nàng, thịt ruột thối nát vụn vỡ cùng dịch mủ màu đen rơi rớt khắp bàn tay, thậm chí còn vài miếng rớt ra ngoài cơ thể.

Nàng nhìn nhìn đám chất nhầy màu đen trên tay, đột nhiên kêu khẽ một tiếng, đám hắc khí vốn vây quanh cơ thể lại càng thêm dày đặc, cát vụn trên mặt đất cũng theo đó bốc lên, người bên ngoài nhìn vào, giống như một khối đen đặc.

Cửu Minh trừng không chuyển mắt xuống nữ tử bên dưới, nhịn không được nuốt tiếp một ngụm nước miếng, hắn đời này gặp không ít nữ yêu, hồ yêu xà yêu – uyển chuyển quyến rũ, hổ yêu thụ yêu – thanh thuần đáng yêu, nhưng quả thật chưa từng gặp ai như thanh sam nữ yêu trước mắt này, có thể khiến hắn cả người mao cốt tủng nhiên, nếu giờ đang ở thực thân, chỉ sợ đến từng phiến vảy cũng dựng thẳng đứng.

Phi Liêm bên cạnh vẫn như trước trấn định tự nhiên, cách này không được, vậy tiếp tục nghĩ cách khác, mặt đất dưới chân Nữ Bạt lại biến thành một mảnh đầm lầy, bùn nhão màu đen không ngừng nổi lên bọt khí cuồn cuộn, hai chân Nữ Bạt bị hãm sâu, cả người chậm rãi lún xuống, nhìn như sắp bị bùn đen cắn nuốt.

“Soạt!” Hai tay Nữ Bạt đột nhiên hướng về phía trước, cánh tay vươn dài đến bất khả tư nghị cắm xuống mặt đất, mười ngón móc lấy đám đất đá vững chắc, nửa người trên cong lại, cánh tay lại thu ngắn, toàn thân được nhổ ra, giống như có một khí lực vô hình đem nàng kéo lên khỏi vũng bùn.

Cửu Minh phi thường hiểu rõ, yêu pháp hạn yêu vốn đã nằm ngoài ngũ hành, pháp thuật hệ thổ của Phi Liêm dù có lợi hại đến đâu cũng thể thắng nàng, hai bên giao đấu, nhất định phải có một bên, hoặc là sức mạnh cường đại hoặc là trí tuệ cao hơn mới có thể chiến thắng, mà hiện giờ, ưu thế lại không nghiêng về phía bọn họ.

Mắt thấy yêu khí màu đen trên người Nữ Bạt càng lúc càng nhiều, Phi Liêm đột nhiên nói với hắn: “Ngươi thu hút sự chú ý của nàng, ta dùng Thiên Ma Tỏa đem nàng khóa trụ.” Nói vừa dứt thân hình liền động, hướng sườn núi lao xuống.

Cửu Minh quả thực muốn chửi ầm lên, thu hút sự chú ý của Nữ Bạt?! Làm sao mà thu hút? Y không nhớ ra bọn họ đều là hạn yêu sao, muốn để hắn công kích, này còn không phải lấy hỏa công hỏa à, có cái rắm tác dụng a?!


Nhưng oán gì thì oán, nếu Phi Liêm đã động, hắn đương nhiên không có khả năng khoanh tay đứng nhìn.

Chỉ thấy yêu quái hồng phát xích y tiến về phía trước một bước, một chân dẫm lên tảng đá trên đỉnh núi, tay trái vươn ra trước mặt, hai đạo ánh sáng hình cung đột nhiên từ trong lòng bàn tay hắn vươn dài ra, biến ảo một lúc, hóa thành một cây huyền nguyệt cung cao đến nửa thân người. Đúng là cây Vãn Nguyệt Cung năm đó khi còn ở Thiên Vực yêu giới hắn đã lấy xương Xi Vưu mà làm thành kia!! Một cơn gió mạnh từ thân cung bùng lên, thổi phồng y bào xích hồng cùng mái tóc đỏ rực như lửa. Chỉ thấy tay phải hắn móc lấy dây cung màu bạc, kéo ra, một đạo ánh sáng thẳng tắp theo đường đi của ngón tay hiện lên, mũi tên đã trên dây, đầu tiễn thắng tắp nhắm ngay vào thanh sam nữ yêu bên dưới.

Cửu Minh liếc mắt để ý Phi Liêm đã sắp đến gần Nữ Bạt, lập tức dây cung bung ra, dồn dập liên hoàn phóng tên.

Ba mũi tên lao đi như điện, chuẩn xác vô cùng bắn về phía khuôn mặt Nữ Bạt.

Cho dù nàng ta thân thể bị thủng một lỗ cũng không để ý, kia chắc không đến nỗi ngay cả gương mặt cũng không cần đi?

Quả nhiên Nữ Bạt không hề dửng dưng trước đợt tấn công này, chỉ thấy nàng phẫn nộ há miệng điên cuồng gào thét, cánh tay dài quét quanh, cẳng tay khô như cành cây giống như trường thương vung một vòng, “Ba! Ba! Ba!” mấy tiếng đã dễ dàng đem ba mũi tên lao đến toàn bộ đánh rớt.

Cửu Minh quả thật không ngờ đối phương lại lợi hại như thế, Vãn nguyệt Cung trong tay hắn này, mỗi mũi tên đều nặng đến năm mươi thạch, chỉ cần biết ba mươi cân được một quân, bốn quân mới được một thạch đã biết tên này lợi hại như thế nào. Một mũi bắn ra, phá núi xuyên đá là chuyện dễ như trở bàn tay. Nhớ năm xưa, cho dù là thần tướng dũng sĩ thiên giới cũng không ai dám khinh thường mũi tên này của hắn!!

Nữ Bạt này, quả nhiên không hổ là thần tiên nổi danh cùng Ứng Long Đế Quân năm đó!

Thế nhưng Phi Liêm bên kia đã tiếp cận càng lúc càng gần, hắn chỉ đành nghiến răng một cái, liên tục lên dây, chỉ nghe hoạt loạt âm thanh “Tạch── tạch── tạch── tạch── tạch── tạch── tạch── tạch──” vang lên không ngừng, từng đàn mũi tên gào thét trong gió, không ngừng lao tới khuôn mặt Nữ Bạt.

Một mũi tên nặng năm mươi thạch, muốn liên tiếp bắn liên tục như thế, cho dù có thi pháp bảo hộ ngón tay kiên cố đến đâu thì cũng sẽ nát vụn, càng huống chi trong lúc vội vàng, hắn căn bản đâu có kịp dùng pháp gì bảo hộ, trên dây cung trắng bạc nháy mắt đã nhuộm thành hồng sắc, sợi gân làm dây như lưỡi đao bén nhọn cắt nát ngón tay, máu đỏ không ngừng ứa ra, nhuộm thành một màu hồng rực rỡ trôi theo dây cung rơi xuống, tụ lại thành giọt, thấm vào mặt đất.

Thế nhưng Cửu Minh vẫn không chịu dừng tay, càng kéo càng gấp, mũi tên mang theo tiếng gió ” Sưu sưu──” hàng loạt bay đi sao băng liên hoàn, như một chiếc roi dài trong không trung uốn lượn. Nữ Bạt chỉ còn cách liều mạng múa song trưởng, đánh văng những mũi tên lao tới, y tụ màu xanh dần dần bị cắt nát, lộ ra cánh tay khô gầy như chỉ còn xương, mà tay nàng cũng không phải dùng sắt thép luyện thành, vài mũi tên xoẹt qua làn da cháy đen, một đoạn da thịt bị cứa rách lộ ra xương trắng bên dưới.

Phi Liêm thấy Cửu Minh đang toàn lực ứng phó, cũng không dám chậm trễ, nhoáng một cái đã lủi tới bên người Nữ Bạt. Nàng ta còn đang bận đối phó với đám tên nhọn không ngừng lao đến, tâm trí đâu mà canh chừng xung quanh, quả thật đã cho y một cơ hội hiếm có. Không để phí phạm, Phi Liêm lập tức niệm động chú quyết, nháy mắt, xiềng xích từ trên mặt đất nhô ra như vạn xà rời động, đồng loạt hướng Nữ Bạt đánh tới.

Mắt thấy Nữ Bạt đã sắp bị dây xích bao vây kín kẽ, nhưng ngay trong khoảng khắc sắp tiếp cận cơ thể nàng, đám dây xích đột nhiên ngưng lại động tác, rồi bất ngờ nhũn ra, một đoạn lại một đoạn đứt gãy rơi xuống, chạm vào mặt đất liền tan thành cát bụi.


Phi Liêm cực kỳ sửng sốt, như không ngờ sự việc lại đến nước này.

Cửu Minh bên kia tình huống cũng tương đương nguy hiểm, hắn đã phi thường thành công đem lực chú ý của Nữ Bạt kéo lên người mình, nhưng đồng thời cũng đã hoàn toàn chọc điên nàng ta. Vì liên tục bắn cung, đầu ngón tay đã bị cắt đến huyết nhục mơ hồ, máu tươi đỏ thắm cả bàn tay, lại không dám tạm dừng, mũi tên bắn ra vì thế không còn nhanh như trước, tạo thành cơ hội cho Nữ Bạt lợi dụng.

Nữ Bạt kêu lên một tiếng thật cao, cánh tay dài mạnh mẽ duỗi ra, xương cốt lách cách rung động, vươn ra dài đến hơn mười trượng, “Rầm” một tiếng cắm vào đá, màu xanh quỷ mị theo độ đàn hồi của cánh tay bắn về phía trước, chỉ trong chớp mắt đã hạ xuống cách vách núi Cửu Minh đang đứng không đến nửa trượng. Khuôn mặt bị mái tóc đen che khuất giờ hiện lên rõ ràng, có điều Cửu Minh vẫn tình nguyện nhìn nàng từ xa như lúc trước hơn, ít nhất còn có thể tồn tại chút ảo tưởng, dù sao cũng là thượng cổ thần nữ, làn da dù có đen đến đâu, ít nhất tướng mạo hẳn vẫn là xinh đẹp.

Đáng tiếc, tới gần mới biết, gương mặt bên dưới mái tóc đã cháy đen như than, con mắt gần như lồi ra khỏi hốc mắt sâu hoắm, làn da khô quắt dán trên xương sọ sít sao đến mức ngay cả hình dạng hàm răng thế nào đều có thể nhìn đến rõ ràng, toàn bộ gương mặt không khác gì mặt của cái xác chết đói!

Không ngờ đối phương không những không bị chế trụ mà còn vọt lại đến tận đây, Cửu Minh nhẫn xuống xúc động muốn bỏ chạy, nghiến răng nghiến lợi hướng Phi Liêm kêu: “Sao ngươi nhẹ tay như vậy?!”

Phi Liêm bên kia mặt không chút thay đổi trả lời: “Mạnh nhất rồi.”

“Cái gì?!”

Cửu Minh cơ hồ sắp tức đến hộc máu. Giống như ra trận bị sai đi dụ địch, thật vất vả mới đem được địch nhân dụ vào bẫy rồi, trên đỉnh núi lại có người gào to: Đừng vội, gạch đá gỗ tên còn chưa chuẩn bị xong, hay là ngươi lại dẫn quân địch đi một vòng rồi quay lại đi!

Ánh mắt âm trầm của Nữ Bạt vẫn trừng trừng nhìn về phía Cửu Minh, từ trước tới nay, chưa từng có yêu quái nào dám ngăn cản nàng, hơn nữa màu đỏ rực rỡ kia phi thường chói mắt, hoàng loạt mũi tên vừa rồi cũng khiến nàng chật vật không chịu nổi, thế là nháy mắt, khuôn mặt cháy khô càng lúc càng dữ tợn, đủ khiến Cửu Minh biết, hắn đã triệt triệt để để chọc điên vị thượng cổ yêu thần này rồi.

====================

Tác giả có chuyện muốn nói: Thời điểm khảo nghiệm công lực của hủ nữ tới rồi, ám chỉ phối đôi công thụ ẩn dấu trong chương này a ~~~

============

[1] Khánh: một nhạc cụ cổ của Trung Quốc, thạch khánh là khánh làm từ đá


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui