Dựa vào miêu tả của Khương Dực sau chuyện này thì lúc ấy Hướng Giản Đan khóc đến nỗi không thở được, Khương Vinh Diệu cũng lặng lẽ gạt nước mắt, nhưng vẫn không quên chọc tức bạn già của mình vài câu: “Ban đầu bà còn không cho con gái học thêu, xem đi, con bé ưu tú như vậy đấy! Tầm nhìn này, tấm lòng này, khí thế này, không học thêu thì có lẽ không được thế đâu!”
Hiếm khi Hướng Giản Đan không cãi lại, vừa khóc vừa bảo: “Được được được, ông thắng rồi được chưa.”
Vì cuộc thi này mà bao nhiêu người hao tổn sức lực.
Trác Dụ bao bữa khuya, để đáp ơn mọi người và cũng bởi vì anh đang rất vui.
Tiểu Thủy như được mở ra một thế giới mới, lần đầu tiên cậu biết thịt nướng ăn ngon như vậy, một mình ăn như hổ đói, miệng dính đầy bột ớt.
Trác Dụ cười cười đưa khăn giấy cho cậu, sau đó cầm một xâu cuống họng vàng lên: “Nếm thử món này đi.”
“Ngon quá!” Tiểu Thủy đã cay đến nỗi mắt đỏ hoe, cứ hít hà không ngừng.
Trác Dụ bật cười, chờ cậu bé bớt cay mới hỏi: “Có phải chị với em đã thương lượng trước chuyện gì rồi không?”
“Anh đang chỉ cái người không được giải kia ạ?” Tiểu Thủy nói: “Em với chị không phải thương lượng mà bọn em ăn ý.”
“Nhóc con, biết dùng từ quá nhỉ.” Trác Dụ nhướn mày: “Nói anh nghe chút nào?”
“Từ sau khi mấy thím Cửu Hoa đồ không còn để chị bán sản phẩm thêu giúp họ nữa, em đã biết mấy ông chủ đến thu mua kia không có ý tốt.
Nhưng mấy người từng được chị giúp đỡ cũng chẳng có lương tâm.
Có tận mấy nhà ghen tị với gia đình chị ấy nên họ gây chuyện, nói xấu sau lưng chị.” Tiểu Thủy bảo: “Có hai người đàn ông đến hỏi em, cố ý dẫn dắt em, nói về chuyện chị tham gia cuộc thi rồi hỏi chị sẽ thêu cái gì.”
Trác Dụ hiểu ra: “Vậy là em cố ý tung tin tức giả.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tiểu Thủy gật đầu, cười để lộ ra tám cái răng trắng sáng: “Họ bị lừa thật anh ạ.”
Bên kia Lữ Lữ và Tạ Hựu Địch đang hăng say lướt bình luận cuộc thi với Khương Dực.
Hướng Khâm khi gọi video vẫn còn đóng kịch cùng Thịnh Lê Thư: “Người đẹp trai đó là em trai, còn người không đẹp trai mới là corgi chân ngắn nhà cậu.”
Trác Dụ nhìn xung quanh một vòng, không thấy Khương Uyển Phồn đâu bèn hỏi Hướng Khâm.
Cô bạn nói với anh: “Nghỉ ngơi trong xe ấy, có lẽ mệt quá.
Anh đưa cậu ấy về nhà đi, ở đây vẫn còn Tạ Hựu Địch mà.”
Lúc Trác Dụ tìm được người trong xe, cô đang ngủ thật.
Ghế phụ điều chỉnh nằm ngang ra, trên người cô đắp áo khoác mà Trác Dụ để lại ở ghế sau, mái tóc dài che đi nửa khuôn mặt, sợi tóc hơi lay động theo nhịp thở của cô.
Khương Uyển Phồn tỉnh giấc thì trông thấy Trác Dụ đang dựa vào cửa xe, để lại một bóng lưng.
Cô cau mày hạ cửa sổ xe xuống, khàn giọng hỏi: “Sao anh không gọi em?”
Trác Dụ cất điếu thuốc mới lấy ra chuẩn bị hút: “Sợ đánh thức em.”
“Bên ngoài lạnh thế này, không sợ đông cứng à.”
Trác Dụ ngồi vào ghế lái, khí lạnh theo đó len lỏi vào khoang xe khiến vai Khương Uyển Phồn run rẩy, ôm chặt áo khoác của anh hơn.
“Áo khoác đó có gì đâu mà ôm.” Trác Dụ rút nó ném ra ghế sau, sau đó vươn tay qua bảng điều khiển trung tâm và nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Ôm anh này.”
Khương Uyển Phồn cong môi, “ừ” một tiếng: “Anh ấm hơn áo khoác.”
Để cô ôm một lúc rồi Trác Dụ mới nhẹ giọng hỏi: “Sao em không nói cho anh biết chuyện người của Yến Tu Thành đến tìm Tiểu Thủy?”
“Thằng bé nói với anh à.” Khương Uyển Phồn tặc lưỡi: “Đúng là không giữ được miệng mồm.
Theo những gì em hiểu về Yến Tu Thành thì chắc chắn anh ta sẽ nghĩ đủ cách để đạt giải, em cùng lắm chỉ là biết thời thế thôi.
Anh ta rất giỏi thêu phong cảnh nhưng hình người thì khác.
Anh ta không muốn em thắng thì chắc chắn sẽ đánh đòn phủ đầu.
Vậy nên em chọc anh ta tức, để anh ta thua tâm phục khẩu phục.
Trác Dụ nhìn cô một lúc, đột nhiên hỏi: “Bà xã, em có vui không?”
Khương Uyển Phồn không muốn lừa dối anh: “Cũng bình thường.”
Trác Dụ hỏi như vậy chắc chắn là nhìn thấu được gì đó: “Nếu em không vui thì đừng để ý những chuyện sau đó nữa.”
Khương Uyển Phồn lại vươn tay muốn được anh ôm cái nữa.
Trác Dụ ôm lấy cô, cả cơ thể mềm nhũn dựa vào lòng anh khiến trái tim anh như tan chảy.
“Em không sao, chỉ là hơi mệt thôi.” Khương Uyển Phồn vùi đầu vào cổ anh ngửi ngửi một cái: “Anh mau vào đi, hai chúng ta dầu gì cũng phải có một người trong đó, em ở trong xe ngủ thêm một lúc.”
Trác Dụ đi vào trong, chẳng mấy chốc lại trở ra.
Khương Uyển Phồn không nói nhiều, vùi mình trên ghế nhắm mắt giống như một chú mèo.
Lúc lên nhà, cô còn nhõng nhẽo muốn được anh bế.
Về đến nhà, trong thời gian Trác Dụ tắm rửa thì Khương Uyển Phồn đã hoàn toàn ngủ say.
Trác Dụ lướt điện thoại một hồi, bị bình luận của các cư dân mạng có tài chọc cười.
Thứ này rất gây nghiện, phải đến khi Khương Uyển Phồn trở mình, anh mới hoàn hồn lại.
Trác Dụ nghiêng người qua, chống đầu bằng một tay nhìn cô: “Họ cũng gọi em là vợ.”
Hơi thở đều đặn, nhẹ nhàng.
“Có gì đặc biệt chứ.” Trác Dụ lầm bầm, đọ sức với các cư dân mạng vô danh: “Vợ của họ gọi anh là chồng mà.”
__
Đêm cuối mùa thu màn sương giăng kín se se lạnh, mưa bụi sương mù như phủ thêm một chiếc áo khoác hoen gỉ cho thế gian.
Hơi lạnh ùa vào khoang mũi, ngao du giữa hai lá phổi.
Ánh đèn neon phả lên cửa sổ như một tên lười biếng, rọi vào một cách qua loa.
Ánh sáng trong phòng chói mắt một cách đột ngột, chiếu lên khuôn mặt mỗi người khiến nó trong tái nhợt không chút máu.
“Rốt cuộc là sao đây, không được cúp thì thôi đi, bây giờ đến cả giải thưởng cũng không có cái nào?! Trước đó chúng tôi bỏ nhiều như vậy, tốn bao nhiêu tâm huyết vào cậu, tất cả đều mất hết rồi!”
Người đại diện đi vòng quanh Yến Tu Thành, vênh mặt hất hàm sai bảo, [email protected] tiết cơn giận dữ.
Yến Tu Thành như tượng gỗ, ngồi thẳng tắp và không hề tức giận.
“Cậu thua thì thôi, sao lại thua quá mức như vậy, toàn hại mình khiến người khác có lợi!” Người đại diện thiếu điều thốt nên những lời xui xẻo, đoạn anh ta dịu giọng lại, nói một cách quái gở: “Nếu trạng thái cậu không ổn thì nói sớm chứ, cậy mạnh làm cái gì, lần này không tham gia nhưng sau này vẫn có cơ hội.”
Yến Tu Thành nhắm mắt, bàn tay buông thỏng bên chân lặng lẽ siết chặt thành quyền.
Thấy anh ta ngay cả việc nhận lỗi lấy lòng cũng không chịu làm, người đại diện lười giả vờ nữa, xụ mặt lạnh lùng bảo: “Trên mạng đã có nhiều người khui chuyện hàng loạt bản thiết kế cậu làm cho dự án “Tô Chi” của Triệu Lâm rồi.”
Yến Tu Thành ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu thẳm: “Ký hợp đồng giấy trắng mực đen, có vấn đề gì được?”
Người đại diện lạnh giọng nói: “Nếu tự mình nói ra thì sao? Chuyện này không được minh bạch, trong lòng cậu biết rõ cơ mà.
Thêm một đợt sóng gió này nữa thì dư luận có thể sẽ hủy hoại cậu.
Đến lúc đó cậu đừng hòng trở mình được nữa!”
__
Sau khi cuộc thi kết thúc, độ hot của Khương Uyển Phồn không giảm mà trái lại còn tăng mạnh.
Lượt chia sẻ một số hình ảnh động khi cô đang tập trung thêu tại trường quay và video phát biểu đã hơn 10 ngàn.
Nỗ lực hành động làm việc sẽ luôn lay động lòng người hơn những lời nói hoa mỹ.
Trước khi trở về Lâm Tước, Hướng Giản Đan và Khương Uyển Phồn nói chuyện riêng nửa đêm.
Tâm sự về cuộc sống, về người yêu, tán gẫu về hiềm khích và sự bướng bỉnh giữa hai người họ trong quá khứ.
Hướng Giản Đan thở dài: “Nói trắng ra là giữa mẹ con với nhau không có cái gì mà ân với oán cả.
Mẹ không thể yêu cầu con đền ơn, vì con là con gái mẹ, cơ thể chúng ta chảy cùng dòng máu, là một nhất thể.
Càng không nhắc đến oán và thù hận, về luật pháp hay về luân lý tam cương ngũ thường thì con sẽ luôn là người thân mà mẹ không thể chia cắt được.”
Khương Uyển Phồn cười cười: “Thân hơn cả với ba con ạ?”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Cái này khác chứ, ông ấy là bạn già, gọi là “bầu bạn” cùng, chữ người chia làm hai nửa, vốn dĩ là hai người kết hợp với nhau, muốn đi hay muốn thay đổi không phải là chuyện chỉ trong giây lát.” Hướng Giản Đan cúi đầu, vuốt v3 tóc Khương Uyển Phồn: “Nhưng con là do mẹ sinh ra, chúng ta có chung huyết mạch.
Nói khó nghe chút là nếu phải hiến máu thì con vẫn là lựa chọn thích hợp nhất.”
Khương Uyển Phồn nhẹ nhàng đáp tiếng “vâng”: “Nếu con bị bệnh, chắc chắn con sẽ không đòi mẹ hiến máu đâu.
Mẹ lớn tuổi rồi, cơ thể không chịu nổi.”
“Nói bậy bạ gì đó?” Hướng Giản Đan không khách sáo búng trán cô một cái: “Trẻ con ăn nói không kiêng kỵ.”
“Con là trẻ con sao?” Khương Uyển Phồn ngẩng đầu lên, đôi mắt cong cong.
“Con có 80 tuổi thì với mẹ vẫn là trẻ con thôi.” Hướng Giản Đan nghiêm trang nói.
Cuối cùng Hướng Giản Đan kể với cô một chuyện: “Bà con mắng cho nhóm thím Cửu Hoa một trận dữ ơi là dữ, nói họ thấy lợi quên nghĩa, không biết phân biệt đúng sai.
Có vài người xúc động, nghe đâu là muốn hỏi ý kiến luật sư.”
Khương Uyển Phồn nhắm mắt, dáng vẻ buồn ngủ biếng nhác giống như một chú mèo chưa ngủ đủ giấc: “Tùy họ ạ.”
__
Như vậy có thể thấy rằng những thứ được bàn tán xôn xao trên mạng không phải không có lửa làm sao có khói.
Có thể chỉ ra những vấn đề trong bản thảo thiết kế của Yến Tu Thành ở dự án “Tô Chi” của Triệu Lâm một cách chuẩn xác thế kia chắc chắn là có nguyên nhân.
Hướng Khâm nói với cô: “Một người bạn làm ở công ty truyền thông của tớ bảo Triệu Lâm chi tiền xóa bài.
Chắc là có tật giật mình, xảy ra sơ suất trong mấy chuyện như này là đả kích không nhỏ đối với một công ty thời trang đấy.”
Mọi chuyện đều có nhân quả, không có gì ngạc nhiên khi Lâm Diên tìm đến Trác Dụ.
Lâm Diên mượn cớ lúc trước có chuyến đi công tác ở Ý nên mang ghim cài áo bản giới hạn đến cho Khương Uyển Phồn.
Trác Dụ cụp mắt nhìn thoáng qua, thứ này không tiện nhận: “Cô ấy không thích bạc, cậu mang về tặng bạn gái đi.”
Lâm Diên cười cười, nịnh hót anh: “Anh cả ơi, lâu rồi anh không về nhà ăn cơm đó.”
Trác Dụ không trả lời, chỉ nhìn anh ta.
Lâm Diên không kiên nhẫn được, sắc mặt suy sụp, vội vàng nói ra mục đích chính: “Anh cả, anh có thể năn nỉ chị dâu chút, đừng bám mãi chuyện bản thảo “Tô Chi” không buông thế nữa ạ.”
Trác Dụ cau mày: “Đừng có cái gì cũng lôi kéo quan hệ với cô ấy, cô ấy không có bất kỳ quan hệ gì với gia đình bên cậu cả.”
“Chị ấy không có quan hệ nhưng chị ấy có thể lên tiếng mà, những người đó đều nghe chị ấy.”
Trác Dụ giễu cợt: “Đừng thần thánh hóa cô ấy như vậy, cô ấy chỉ là chủ một tiệm thêu nhỏ, không lo được nhiều việc lớn.
Do các cậu tự mưu cầu đường tắt, ban đầu cần phải nghĩ đến hậu quả, nếu không thành công sẽ thành nhân, trước kia dượng vẫn thường nhắc đến đạo lý này.”
Lâm Diên nuốt nước bọt, khí chất phong lưu buông thả quần là áo lụa ngày xưa nay đã bị hủy hoại không ra thể thống cống rãnh gì nữa.
Từ sau khi Trác Dụ đi, tất cả những việc lớn nhỏ ở công ty đều gặp vấn đề khiến anh ta bận rộn sứt đầu mẻ trán.
“Đó là do Yến Tu Thành tự làm!”
“Chẳng lẽ cậu không biết chuyện?” Trác Dụ nheo mắt, giọng trầm trầm lạnh rét: “Bây giờ vung tay làm chủ có phải muộn rồi không.”
“Bộ sưu tập “Tô Chi” này bán không đắt hàng, anh có biết áp lực của em lớn đến thế nào không.
Em, em cũng hết cách rồi!” Lâm Diên kìm nén cơn bực bội, mất kiên nhẫn lên tiếng.
“Cậu nổi nóng với tôi làm gì?” Giọng Trác Dụ lại trầm xuống.
Anh ngậm điếu thuốc lá, làn khói trắng mong mỏng tản ra từ đôi môi mỏng, che đi sắc mặt càng thêm phần sắc bén của anh.
Lâm Diên không giữ nổi thể diện nữa, vênh váo cất giọng cầu xin: “Anh cả, bây giờ “Triệu Lâm” không chịu nổi chút sóng gió nào cả.
Nếu xuất hiện kiểu tin tức tiêu cực này thì thật sự toang mất.
Thị trường đang không tốt, thu hồi vốn cũng chậm mà thời gian trước đó lại bỏ ra số tiền lớn đến thế, chỉ có lô hàng này của “Tô Chi” là có chút khởi sắc.
Em xin anh, năn nỉ chị dâu giúp em được không?”
Trác Dụ thật sự không thích Khương Uyển Phồn bị nhắc đến trong miệng anh ta, sự kiên nhẫn của anh đã cạn kiệt: “Tôi nhắc lại lần nữa, những chuyện xấu cậu gây ra đừng đổ hết lên đầu cô ấy.
Cậu tự lựa chọn thì tự gánh vác tất cả.
Tôi còn có việc, cậu cứ tùy ý.”
Anh đứng dậy định đi, hộp thuốc lá và bật lửa cầm trong tay.
“Anh cả!” Lâm Diên chợt đứng lên, lòng bàn tay áp mạnh trên mặt bàn: “Ban đầu khi thành lập “Triệu Lâm”, ba anh cũng có cổ phần, anh nhẫn tâm nhìn tâm huyết của ông ấy sụp đổ sao?! Anh có thể khoanh tay đứng nhìn thật sao? Anh vẫn gọi mẹ em một tiếng cô, quan hệ này sẽ luôn không thay đổi!”
Trác Dụ hút xong hơi thuốc cuối cùng, anh dùng đầu ngón tay dập tắt tàn thuốc, khói dày đặc lượn một vòng quanh phổi, thần kinh cũng theo đó mà giật giật.
Sau đó anh quay đầu: “Đừng có dùng đạo đức bắt cóc tôi, rất thiếu đánh.”
__
Buổi tối, Khương Dực đến nhà ăn lẩu, vì cho nhiều ớt khiến Khương Uyển Phồn bị sặc nước mắt chảy đầm đìa.
Khương Dực đổi cho cô một nồi nước suông.
Khương Uyển Phồn che mũi chỉ huy: “Thêm nhiều ngó sen chút, thịt mềm chưa, em xem giúp chị đi.”
Khương Dực quay đầu tố cáo: “Anh rể, anh nuôi chị em yếu ớt như này hả.”
“Yếu ớt à?” Trác Dụ nghiêm túc ngẫm nghĩ: “Cảm ơn lời khen ha.”
… Không thể hiểu được tình cảm giữa vợ chồng son thời nay.
Lúc dọn dẹp chén đũa, Khương Dực liếc qua thư phòng rồi khẽ khàng bảo: “Em thấy tâm trạng anh rể không tốt lắm, ăn không được mấy miếng.” Nói đoạn, cậu nhỏ giọng hơn nữa: “Chị, hôm nay em họ anh ấy đến câu lạc bộ, hai người họ nói chuyện lâu lắm.
Chị nói xem có phải vì chuyện đồ thêu kia không?”
Khương Uyển Phồn không nói năng gì, suy tư một phen mới bình tĩnh bảo: “Bất kể anh ấy có cảm xúc thế nào cũng bình thường, Lâm Diên đến tìm anh ấy, về lý trí thì không thể trụ vững được nữa.
Về tình cảm chẳng qua là dùng tình cảm ràng buộc mà thôi.”
Khương Dực tức giận: “Có ý nghĩa gì không, lúc nào cũng thế cả!”
“Đúng là rất vô nghĩa.” Khương Uyển Phồn thản nhiên bật cười: “Dù vô nghĩa đến mấy cũng không thay đổi được.
Nếu đó chỉ là bàn công việc thì đơn giản hơn nhiều.
Nhưng trên đời này vốn dĩ có quá nhiều ràng buộc, chữ “tình” này là khó nói rõ nhất.”
Khương Dực nghe mà sững sờ, sau một hồi lâu nhìn cô chằm chằm, cậu nói: “Chị này, có phải gần đây tâm trạng chị cũng không tốt không?”
“Có à?” Khương Uyển Phồn mở to mắt nhìn cậu.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Nhìn lại thì hình như không có.” Khương Dực rầu rĩ nói.
Ngày mai được nghỉ nên Khương Uyển Phồn để em trai ngủ lại tối nay.
Cô lấy một bộ quần áo mới đưa cho cậu: “Chồng chị em mua đấy.”
Khương Dực khiếp sợ: “Anh ấy yêu em vậy sao?”
Khương Uyển Phồn liếc cậu: “Không phải yêu em mà là yêu ai yêu cả đường đi lối về.
Đi tắm đi, nhẹ nhàng thôi, anh ấy đang ở thư phòng, đừng làm phiền.”
Khương Dực tắm rửa xong đi ra, tóc ướt sũng nhỏ nước, áo phông trắng cực kỳ hợp với cậu, nom thiếu niên giống như một cây tùng bách mạnh mẽ.
Gu thẩm mỹ chọn quần áo của Trác Dụ khá ổn.
Khương Uyển Phồn đang ngồi xổm dưới sàn dọn đồ đạc, Khương Dực vội vàng đi đến: “Để em dọn cho.”
Hộp trang sức nặng trĩu, trong đó toàn là đồng hồ đeo tay của Trác Dụ.
Ở khu vực dưới cùng của tủ quần áo đều là đồ trang sức, Khương Uyển Phồn lấy chúng ra và sắp xếp lại lần nữa, giữa những món đồ nhỏ nằm lung tung trên sàn, tờ báo cũ trông cực kỳ bắt mắt.
Khương Dực tùy ý nhìn lướt qua, bỗng kêu lên: “Thành phố Thần sao?”
Là trang “Nhật báo thành phố Thần” mà Trác Dụ vẫn luôn giữ kỹ.
Khương Dực chua xót nhớ lại hồi ức ngọt ngào ấy: “Danh hiệu người tốt việc tốt của em năm đó là nhờ thành phố Thần đó.”
Khương Uyển Phồn đang bận rộn sắp xếp lại cà vạt, chỉ “ừ” một tiếng.
“Qua loa vậy à.” Khương Dực không vui.
Khương Uyển Phồn cong cong môi, quan tâm hỏi han không qua loa nữa: “Biết mà, lần đó do em phát hiện ra vụ tai nạn xe và báo cảnh sát đầu tiên, có đúng không?”
Khuôn mặt Khương Dực tràn đầy vẻ thỏa mãn “cái này thì tạm được”, cậu vừa mói vừa cầm tờ báo lên lật xem: “Hôm ấy em chả muốn đi đâu, mà do giáo viên tìm đến tận nhà, thế là lão Khương cầm chổi đuổi em ra ngoài.
Hầy! Đúng là một nơi gần gũi.”
Khương Uyển Phồn có thể hiểu được, dù sao đó cũng là lần đầu tiên thiếu niên từ bé đã học dở được khen ngợi.
Hai chị em câu có câu không tán gẫu với nhau: “Chỗ em phát hiện vụ tai nạn là chỗ nào?”
“Em không nhớ tên là gì, dù sao cũng cách nơi thăm quan không xa.
Em thấy chán nên lén chạy ra ngoài, bên đó có suối và rất nhiều cây, cứ như cánh rừng ấy.” Khương Dực ngồi xếp bằng dưới sàn, nghiên cứu đồng hồ đeo tay của Trác Dụ, cầm đại một chiếc lên cũng kinh ngạc bảo: “Thương hiệu này đắt lắm, mẫu cơ bản cũng phải hơn 200 ngàn tệ.”
Chuyện nói được một nửa đã khơi dậy lòng tò mò của Khương Uyển Phồn: “Nói tiếp đi.”
“Ồ.” Khương Dực vuốt v3 mặt đồng hồ, đến bây giờ vẫn nhớ như in cảnh tượng ngày ấy: “Chiếc xe đó thảm lắm, vốn dĩ vẫn có thể cứu được.”
Khương Uyển Phồn quay đầu: “Hửm? Tại sao?”
“Trong xe có hai người, một người tài xế và một người phụ nữ ở ghế phụ.
Chiếc xe kia va chạm cũng lạ lắm, có lẽ là đường ngoằn ngoèo lái nhanh không kịp thắng hoặc bỗng nhiên chuyển vô lăng, hướng thẳng xuống vách đá, bị kép giữa hai cây lớn.
Đầu xe va chạm biến dạng hết cả, tay người tài xế kia toàn là máu.
Còn cái cô ở ghế phụ cũng bị kẹp cứng người không nhúc nhích được.
Lúc em qua đấy, cô đó ngất tại chỗ, mặt mày đầy máu không nhìn rõ được gì.”
Khương Dực khua tay múa chân mô tả lại tình cảnh lúc đó, hai cái cây là điểm chống đỡ, đầu và đuôi xe nhỗng lên, đầu xe mất thăng bằng nhiều hơn một chút.
Khương Uyển Phồn từ từ buông cà vạt xuống: “Sau khi phát hiện em báo cảnh sát ngay chứ?”
“Khi đó em không có điện thoại.
Người tài xế muốn ném điện thoại của ông ấy cho em nhưng thử mấy lần, chỉ cần ông ấy hơi động đậy nhẹ là thân xe sẽ lắc lư ngay.”
Khương Dực: “Em cũng không thể đến gần vì xung quanh toán là đá lở.
Tài xế sợ liên lụy đến em nên cứ bảo em né xa ra, nhờ em đi tìm người đến giúp.
Thật ra nếu có thể giữ thăng bằng chiếc xe thì sẽ có cơ hội.
Trước khi em đi còn nghe tài xế bảo với cô ngồi bên ghế phụ tỉnh dậy đi, đừng ngủ, sẽ có người đến cứu ngay.”
“Sau đó trong lúc chờ em gọi người đến, chỉ còn tầm bảy tám mét nữa là đến nơi rồi, ai ngờ nghe một tiếng vang rất lớn.” Đến tận bây giờ Khương Dực vẫn nhớ rõ và vẫn cảm thấy tiếc nuối: “Chỉ thiếu một lúc nữa thôi, dù giữ vững thêm một phút thôi cũng sẽ có hy vọng.”
Khương Uyển Phồn hỏi theo bản năng: “Không cứu được ai sao?”
“Cứu được một người.” Khương Dực bảo: “Lúc bọn em qua đó chỉ thấy cái cô ngồi ghế phụ nằm bên vách núi, từ mặt đến nửa người dưới toàn là máu.
Nghe một ông cụ bảo chắc là bị gãy chân.
Chuyện sau đó thì em không biết nữa, một tuần sau có chú cảnh sát địa phương tìm đến trường, hỏi thăm một số tình hình rồi khen em người tốt việc tốt.” Khương Dực sờ đâu, cười ngây ngô.
Đầu óc Khương Uyển Phồn hơi mơ màng, bật thốt lên: “Tuổi hai người kia có lẽ không hơn 40 đâu.”
“Em không thấy rõ cô kia vì lúc đó chảy nhiều máu quá, mặt bị che kín hết.
Nhưng người đàn ông lái xe hình như là một doanh nhân, ngoại hình khoảng hơn 40.” Nói đoạn, Khương Dực bỗng cảm thấy kỳ lạ, đưa tay ra quơ quơ: “Chị, chị ngơ ngác gì thế?”
Chợt có một nhận thức trong đầu, trong cảnh tượng ác liệt ở cõi lòng lạnh rét, muốn nói nhưng lại không dám nói, tựa như một khúc gỗ bị dính keo.
Khương Dực hơi hoảng, đang định đi gọi Trác Dụ.
Nhưng vừa quay đầu lại thì cậu phát hiện anh đã đến đây không biết từ lúc nào, đang đứng ở ngoài cửa phòng ngủ khép hờ.
“Anh rể.” Khương Dực ngẩn ngơ cả người.
“Chỗ đó có phải gần thung lũng thác nước Cam Lâm không.” Trác Dụ hỏi.
“Sao anh biết ạ?!” Khương Dực càng khiếp sợ hơn.
Đêm đông không mất quá nhiều sức để dập tắt mặt trời, gió rét thấu xương thổi qua tạo nên những cái bóng có hình thù kỳ lạ trên cửa sổ sát đất.
Trác Dụ chậm rãi quay đầu nhìn ra ngoài.
Thời tiết lạnh lẽo tuyết rơi nhẹ, trời đã nhá nhem tối..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...