Sau khi cô họ của Khương Uyển Phồn cưới chồng và chuyển đến đây, bà gần như không qua lại thường xuyên với bên nhà họ Khương nữa.
Đầu năm nay nghe bảo Khương Uyển Phồn đã kết hôn, song cụ thể ra sao thì bà ấy không biết.
Ba của Lâm Mễ Dữu càng không rõ tình hình, vừa nghe có người muốn thuê sân trong 20 năm thì vui sướng vỗ đùi.
Sau đó ông kể lại chuyện này cho cả nhà nghe, Lâm Mễ Dữu hơi nhạy cảm với người đến từ thành phố B, hỏi theo bản năng: “Tên gì ạ?”
Ây dà, đúng là bánh xe định mệnh rồi.
“Vậy chuyện thuê sân này có thể thương lượng lại không?” Vừa gặp lại Lâm Mễ Dữu, Trác Dụ đã hỏi thẳng, còn gọi người ta một tiếng hệt như bổ dao: “Em họ.”
Lòng Lâm Mễ Dữu ngứa ngáy chết mất: “Chị!”
Khương Uyển Phồn phục luôn đấy, đành kéo tay áo anh, nhỏ giọng trách: “Xin người ta mà tỏ thái độ như vậy à.” Vừa đen tối vừa thiếu đánh.
Trác Dụ nói khẽ bên tai cô: “Em đến rồi, anh không sợ nữa.”
Lâm Mễ Dữu che mắt, không thèm nhìn hai người.
Cô ấy cũng không phải muốn làm khó Trác Dụ, cái gọi là trả thù kia cùng lắm chỉ là mồm miệng nhanh nhạy chút thôi.
Bây giờ cô ấy và bạn trai đang ở bên nhau rất hạnh phúc, đã bàn bạc chuyện cưới xin trong nửa năm tới.
Hồi học đại học, Trác Dụ quá nổi tiếng, thuộc nhóm trai đẹp, ngành học lại là môn trượt tuyết có yêu cầu cực cao, là môn thể thao có độ khó lớn, gia đình bình thường sao có thể đủ khả năng chi trả được.
Thật ra rất nhiều người thích Trác Dụ, Lâm Mễ Dữu chỉ đơn giản là người cuồng nhan sắc và thích tham gia náo nhiệt chứ không đến mức si mê quá.
Cô ấy định nghĩa màn tỏ tình dưới ký túc xá nam kia là lịch sử đen tối lớn nhất trong cuộc đời mình.
Con gái ấy mà, tự chủ động làm thì có làm gì cũng không hối hận.
Nhưng Trác Dụ của khi ấy quá kiêu căng, không xem ai ra gì, từ chối người khác cũng không thèm để ý cách thức.
“Em rất tức giận đấy, sao anh còn kiêu ngạo hơn cả em thế?” Lâm Mễ Dữu phẫn uất, bất bình bảo: “Lúc em về nghĩ ra cách mắng lại anh ấy thì anh ấy đã sang Thụy Sĩ thi đấu mất rồi.”
Khương Uyển Phồn không khỏi buồn cười, đồng tình nói: “Đúng là không tốt gì cả.”
Câu này thì Lâm Mễ Dữu không dám thừa nhận.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nếu mà thừa nhận thật thì chẳng phải đang mắng khéo Khương Uyển Phồn thu mua đồ đồng nát sao.
Cô ấy khịt mũi bảo: “Chị, đừng tưởng em không hiểu nhé, chị đang bao che anh ấy thì có.”
Khương Uyển Phồn bảo Trác Dụ về phòng lấy đồ, cố ý để anh rời đi.
Sau khi người đi, Lâm Mễ Dữu kìm lòng chẳng đặng thở dài một hơi: “Hồi em học năm tư có nghe bạn học bảo anh ấy từ bỏ trượt tuyết, đổi nghề làm kinh doanh.
Bọn em thật sự không hiểu luôn đó.
Chị à, chị chưa từng thấy anh rể lúc ở đại học đâu, vô cùng rạng rỡ chói mắt.
Dùng một từ thô bỉ hơn để hình dung là cảm giác thiếu niên bồng bột ấy ạ.”
Khương Uyển Phồn chưa từng thấy, song chỉ dựa vào một chi tiết là cô đã có thể tưởng tượng ra.
Từ sau khi nghỉ việc ở “Triệu Lâm”, Trác Dụ rất hiếm khi mặc âu phục, bao giờ cũng là áo khoác thoải mái, mở rộng.
Theo tâm tư Khương Uyển Phồn đánh giá thì cô thích phiên bản Trác Dụ trong trang phục thoải mái hơn, trông tự do và phóng khoáng hơn cả, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều toát lên khí phách không đè nén nổi.
Trác Dụ cầm đồ quay lại từ phía xa xa, nom thấy anh, hai người ăn ý nhìn nhau cười rồi kết thúc cuộc bàn tán sau lưng.
Lâm Mễ Dữu nhỏ giọng bảo: “Chị, chị tìm cơ hội bảo đàn anh biểu diễn trượt tuyết cho chị xem đi, không lỗ đâu ạ.”
Khương Uyển Phồn cười đáp: “Được.”
“Cười cái gì đó?” Trác Dụ đến gần, đưa ví tiền cho cô rồi mới khó hiểu hỏi.
“Cười anh phong lưu ong bướm đấy.” Lâm Mễ Dữu ung dung vô lo gập đầu ngón tay: “Hoa khôi khoa giáo dục này, em gái học viện vũ đạo bên cạnh này…”
Vẻ mặt Trác Dụ bình tĩnh cứ như chuyện này chẳng liên quan gì đến mình.
“Ồ?” Khương Uyển Phồn liếc anh: “Lật sổ sách kìa, không căng thẳng à?”
Trác Dụ nắm tay cô, vô cùng tự tin nói: “Không căng thẳng, dù sao bây giờ anh cũng là của em mà.”
Chuyện thuê sân hoàn thành thuận lợi, thuê thời hạn 20 năm, Trác Dụ rất có thành ý trong lần hợp tác này.
Sau khi ký hợp đồng, Lâm Mễ Dữu cười tít mắt nói: “Cảm ơn anh rể ông chủ!”
“Thay đổi thái độ nhanh thế à?” Trác Dụ hỏi trêu.
Sắc mặt Lâm Mễ Dữu xị xuống chỉ trong tích tắc: “Đồ đàn ông tồi.”
“…”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Giải quyết bên này xong, Trác Dụ lại cùng Khương Uyển Phồn đến mấy địa phương ở thành phố.
Lần này cô vội vã đến đây cũng không hoàn toàn vì bắt gian gì cả.
Khương Vinh Diệu cần lấy mấy chiếc gối thêu về, vốn dĩ ông định tự mình đi nhưng Kỳ Sương bỗng không khỏe trong người, đưa đến bệnh viện khám mới biết là bệnh tim mạch cũ, chỉ cần sử dụng ít thuốc là ổn rồi.
Khương Vinh Diệu không phân thân được, vì vậy Khương Uyển Phồn đi thay ba mình.
Sau khi nhận được gối thêu, Trác Dụ cẩn thận nghiên cứu hồi lâu, có lẽ đây là tác phẩm lâu đời rồi bởi trông nó có phần cũ kỹ, lớp vải xanh đen hơi bạc màu.
Nhưng hoa văn trên đó lại đẹp tuyệt vời.
“Bây giờ rất ít thợ thêu loại gối này, anh nhìn hoa văn này, có chim, có người, có non nước và cả chữ viết nữa, khá khó đó.
Nếu không phải vì vải hơi bạc màu thì giá sẽ còn cao hơn nữa.” Khương Uyển Phồn giải thích theo thói quen.
Trác Dụ hỏi: “Cái này thu mua giá bao nhiêu?”
“Lão Khương đưa ra con số này.” Khương Uyển Phồn giơ ngón tay lên.
“Cao vậy à?” Trác Dụ thật sự kinh ngạc, lại hỏi: “Ba mua về để làm gì vậy?”
“Sưu tầm thôi, nhìn nó thấy vui.” Khương Uyển Phồn cười: “Lão Khương không thiếu tiền đâu, chỉ là hơi sợ vợ, số tiền lớn quá phải lén lút.”
…
Những việc cần làm đã làm xong, tối hôm đó họ hẹn Thịnh Lê Thư cùng đi ăn tối.
Sức khỏe Tạ Hựu Địch thuộc kiểu cậu ấm, không thể thích nghi với khí hậu hơi này, uể oải nằm ườn trong khách sạn hai ngày liền.
Sau khi thấy anh ấy, Thịnh Lê Thư hỏi khẽ: “Chơi hăng quá à? Người trẻ phải biết giữ gìn sức khỏe.”
Gương mặt Tạ Hựu Địch tái nhợt, đang định nói cảm ơn vì cô đã quan tâm.
Thịnh Lê Thư: “Chi phí ở bệnh viện thú y đắt lắm đấy, mama không muốn uổng phí tiền đâu.”
Tạ Hựu Địch bị bệnh không còn chút sức lực nên đành kêu “Gâu gâu!” hai tiếng, sau đó níu lấy đuôi sam nhỏ của Thịnh Lê Thư lại, cô ấy hét lớn rồi tránh né ngay: “Đánh sao nữ đấy hả!”
Trác Dụ che tai lắc đầu không ngừng.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Khương Uyển Phồn ngoắc ngoắc ngón tay, đảo mắt, cười tít mắt hỏi: “Anh có cảm giác Tạ Hựu Địch với Tiểu Thư giống đôi oan gia vui vẻ không?”
Không cần phải giải thích thêm, Trác Dụ đã hiểu được ý của cô, chỉ lời ít ý nhiều đáp: “Hai người họ không thành đâu.”
“Tại sao thế?”
Trác Dụ nói với sắc mặt thờ ơ: “Tạ Hựu Địch có người mình thích rồi.”
…
Kết thúc công việc ở đây, ngày tiếp theo, ba người bay về thành phố B.
Câu lạc bộ trượt tuyết được đẩy mạnh sửa chữa vô cùng thuận lợi, ban ngày Trác Dụ quan sát trực tiếp tại chỗ, buổi tối thì lập các phương án chi tiết hơn.
Lựa chọn vải may đồ trượt tuyết, sắm sửa thêm đồ trang trí.
Mỗi lần nhắm mắt, Trác Dụ đều nằm ở trên xe trượt tuyết, lớp băng tuyết lạnh buốt có thể xoa dịu sự kích động và mệt mỏi của một ngày dài, đem đến cho anh một giấc ngủ sâu ngon lành.
Chiều hôm ấy, Trác Dụ đang ở trong sân thi công nhận một lô đồ dùng tủ bàn các thứ, thời điểm dỡ hàng xuống không đủ nhân viên, thế là anh không e ngại xắn tay áo lên hỗ trợ.
Chiếc bàn nặng hơn 200 cân đè nặng nên tốn kha khá sức lực, đúng lúc này, một giọng nam vang lên bên cạnh: “Bên này để tôi.”
Trác Dụ quay đầu, nhướn mày kêu: “Chu Chính?”
Chu Chính gật đầu: “Sếp Dụ.”
Dỡ hàng xong xuôi, Trác Dụ đưa anh ấy một chai nước: “Ra ngoài làm thêm à?”
Chu Chính đứng thẳng lại hỏi: “Anh không phát hiện tôi không mặc âu phục sao?”
Dĩ nhiên Trác Dụ đã thấy từ lâu, anh cười bảo: “Cậu mặc âu phục trong ổn hơn đấy.”
Chu Chính cũng cười: “Cũng tạm được, sếp Dụ này, tôi từ chức bên Triệu Lâm rồi, tôi muốn đi theo làm cùng anh.”
Trác Dụ nhíu nhẹ mày, hỏi: “Lâm Diên làm khó cậu à?”
“Không có, bây giờ người anh ta tận dụng được không nhiều, mỉa mai tôi mãi thế là bị chủ tịch Lâm mắng cho một trận, sau đó thái độ với tôi cũng khá hơn.” Chu Chính lại uống một ngụm nước, ánh mắt bình tĩnh: “Là bản thân tôi không muốn làm.
Sếp Dụ, làm việc bên anh cần nộp những tài liệu gì? Tốt nhất anh nên quyết định nhanh lên, anh biết mà, nhiều công ty mời tôi về làm lắm đấy.”
Trác Dụ nhìn anh ấy với sắc mặt chăm chú và nghiêm túc: “Bên tôi chỉ mới bước khởi đầu thôi, mọi thứ đều chưa biết trước, không thể hứa hẹn cam kết cho cậu nhiều thứ được.”
Chu Chính cười cười, kiên định đáp: “Có anh ở đây đã là sự cam kết tốt nhất rồi.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Chu Chính học về nhân sự, điều kiện mọi mặt đều tốt cả, quả thật rất có năng lực trợ thủ, có thể chia sẻ không ít công việc với Trác Dụ.
Chuyện đặt các đồ nội thất bên trong kết thúc tại đây, Trác Dụ dự định sẽ nghỉ ngơi hai ngày, vừa khéo đưa Khương Uyển Phồn đi xem một buổi triễn lãm đồ thêu luôn.
Lúc anh thay quần áo xong và đến tiệm đón cô, Khương Uyển Phồn kinh ngạc hỏi: “Hôm nay anh có thời gian à?”
Nhìn vẻ mặt này, Trác Dụ không khỏi đau lòng, nghĩ kỹ lại thì đúng là lâu rồi không ở bên cạnh cô.
“Xem triển lãm xong anh đưa em đi ăn đồ ngon.” Trác Dụ tiến tới nắm tay cô: “Ngày mai muốn đi đâu chơi? Có muốn gọi Tạ Hựu Địch đến núi Kim Lâm làm tiệc nướng ngoài trời không?”
Trong lòng Khương Uyển Phồn vui lắm, khoác lấy tay anh, sắc mặt mừng rỡ: “Được đó! Vậy cả ngày hôm nay của anh là của em tất hả?”
Trác Dụ mở cửa xe cho cô: “Ừ, tối nay cũng là của em.”
Buổi triển lãm thêu lần này do vợ chồng Dư Hải Lan tự tổ chức, một tháng trước, bà Mạnh Viên đã gửi thư mời đến cô.
Bà Mạnh vẫn luôn tiếc nuối vì lần trước không thể hợp tác với nhau, thành thử đã dặn dò cô nhất định phải đến buổi triển lãm lần này.
Triển lãm tổ chức trong phòng triển lãm lớn nhất của viện bảo tàng mỹ thuật A3 ở thành phố, nơi tập hợp các tác phẩm và để các công ty liên quan quảng bá văn hóa.
“Đây là gấm Tô Châu, cái này chắc có lẽ là hàng thêu của dân tộc Thổ.
Anh xem phương pháp đi kim của nó này, những đường may trái phải đan chéo nhau.
Loại này gọi là thêu thắt bím đó.”
Khương Uyển Phồn vừa xem vừa nhẹ giọng giới thiệu với Trác Dụ: “Xuân như tùng hạc, phúc ngay trước mắt.
Cái này dùng cho hôn lễ, đặt may một bộ trải giường như vậy tốn chi phí không rẻ đâu, thời gian làm lâu nhưng rất ý nghĩa, theo thời gian thì giá trị của nó cũng tăng, thích hợp để sưu tầm.”
Cô hiểu biết rất nhiều, trước bất cứ tác phẩm nào cũng có thể nói được đôi ba câu về nó.
Đây chính là sức hút của một người chuyên nghiệp, khiến người ta ung dung và tự tin hơn biết bao.
Một Khương Uyển Phồn như vậy khiến Trác Dụ không thể rời mắt đi được.
Khi cô giới thiệu cũng thu hút kha khá ánh mắt của những người đang xem triển lãm khác.
Một đứa trẻ nói với mẹ mình: “Mẹ đi theo chị này đi ạ, chắc chị ấy là hướng dẫn viên đó.”
Khương Uyển Phồn nháy mắt với Trác Dụ, vẻ mặt kiêu ngạo sinh động được phô bày ra.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Hai người đi xem khu triển lãm khoảng hai tiếng, bên cạnh khu triển lãm là sân khấu tuyên truyền cho các công ty có liên quan.
Khi Trác Dụ thấy người quen, muốn kéo Khương Uyển Phồn rời đi thì không còn kịp nữa rồi.
Lâm Diên lên tiếng gọi trước, giọng điệu ngạc nhiên vui mừng: “Anh cả!”
Triệu Lâm cũng tham gia buổi triển lãm lần này, là một phần trong hoạt động tuyên truyền sản phẩm mới.
Năm ngoái chi một số tiền lớn ký hợp đồng với Yến Tu Thành, đập bao nhiêu là tiền tài vào dự án “Tô Chi”, cuối cùng lượng tiêu thụ sản phẩm không được như ý, khiến lợi nhuận trong bốn quý của công ty tuột dốc 40%.
Nghe Chu Chính bảo Lâm Diên đã bị các nhân viên lên án, thế là nổi cơn lôi đình ở công ty, bắt công nhân viên bình thường báo cáo, đúng là sai lầm hết mức.
Nhưng chuyện này xảy đến với Lâm Diên thì lại cảm thấy không có gì là không thể.
Khi gặp nhau, Trác Dụ vẫn chào hỏi anh ta đàng hoàng: “Cậu đích thân đến đây à?”
Lâm Diên than vãn: “Ba bảo em đến, đứng hai ngày nay rồi đó.”
Khương Uyển Phồn nhích sang bên cạnh hai bước để tránh đi, thuận tiện ngắm nghía phòng triển lãm của Triệu Lâm.
Vị trí tốt, cũng rất rộng rãi, dày công bố trí, thậm chí còn biểu diễn thêu trực tiếp tại đây.
Ba cô gái trẻ mặc sườn xám cách tân đang thêu sản phẩm.
Lâm Diên hất cằm chỉ về bên này: “À, Yến Tu Thành tìm đến cho em đấy, đắt đỏ chết được, mời một người tốn tận 100 ngàn tệ, cái gì mà học trò cuối cùng, truyền nhân của thợ lâu năm, khoa trương thấy ghê.”
Anh ta vô cùng bất mãn về Yến Tu Thành: “Anh, anh nói xem có phải anh ta cố ý bắt em bỏ tiền không! Mấy cái thiết kế của anh ta còn chẳng đẹp bằng chị dâu cơ.”
Trác Dụ mím môi, không lên tiếng nhưng cảm xúc trong mắt đã trở nên thờ ơ và lạnh nhạt.
Lâm Diên ngượng ngùng im miệng, biết anh thật sự không vui.
Khương Uyển Phồn đứng bên cạnh ba người kia quan sát một lúc, biết rõ ba người họ đang làm gì.
Cô giả vờ như chỉ là người đi đường cảm thấy hứng thú, hỏi thử: “Cô đang dùng kiểu may gì vậy?”
Thợ thủ công nữ đáp: “May viền.”
“Tác phẩm trên tay cô là sơn thủy, có lẽ không dùng kim may làm nền, đường may phải sát với vải thêu để làm giảm đi cảm giác có viền xung quanh, như vậy mới chú trọng vào hoa văn.”
Khương Uyển Phồn không nhanh không chậm nói: “Hơn nữa trật tự đi kim của cô cũng không đúng, lá rụng, lông chim, những cảnh vật động này hẳn là nên dùng chỉ tơ, sử dụng chỉ bông không thích hợp.
Nếu có vật mà vô hình thì cả tác phẩm này chẳng còn sinh động nữa.”
Thợ thủ công nữ kia nghe cô nói mà mặt đỏ tận mang tai, chột dạ đến nổi tay cầm kim run rẩy.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Khương Uyển Phồn dời mắt nhìn lên bàn tay cô ấy, trắng trẻo nhỏ nhắn, lại thon dài như cây hẹ.
Cô cười bảo: “Cô hợp làm người mẫu tay đấy.”
Tay của một người thợ thêu rất dễ bị thương, tay cô dày đặc các vết chai, đốt ngón tay cũng không quá bằng phẳng.
Bình thường Hướng Giản Đan luôn than phiền chê bai tay cô giống người phụ nữ lao động nặng nhọc, xấu xí không tả được.
Nhưng Khương Uyển Phồn không ngại mà trái lại còn cảm thấy vinh quang, đây là thành tích chói lọi của cô mà.
Lâm Diên ở bên cạnh nghe cô nói, sự nghi ngờ của mình được chứng thực nên anh ta tức khắc tức giận: “Em biết ngay mà! Yến Tu Thành lừa tiền em! Tìm ba người gì đâu thôi!”
Khương Uyển Phồn làm như không nghe thấy, cũng không muốn ở lại lâu.
Chỉ một ánh mắt của cô mà Trác Dụ đã hiểu.
Trên đường đến địa điểm ăn, Khương Uyển Phồn hào hứng nghiên cứu thực đơn, thỉnh thoảng lại hỏi ý kiến của Trác Dụ.
Trác Dụ chỉ không ăn món có rau thơm, còn lại đều chiều theo ý cô.
Qua nửa chặng đường, khi gặp đèn đỏ, Trác Dụ vươn tay qua khỏi hộp điều khiển, nhẹ nhàng bao phủ tay cô.
Khương Uyển Phồn ngơ người: “Sao vậy anh?”
Trác Dụ nói: “Cảm ơn em.”
Đều là người thông minh, lúc không muốn giấu lời thì cứ phóng khoáng.
Khương Uyển Phồn không giả vờ không hiểu nữa nhưng cô cũng không muốn trò chuyện sâu hơn về vấn đề này, thế là rẽ hướng, cười yêu kiều hỏi: “Muốn sốt cà ri hay sốt phô mai.”
Lúc ở buổi triển lãm, cô nói năng một cách vô tư nhưng thật ra là cố ý nói cho người khác nghe.
Lâm Diên nghe được, chắc chắn sẽ đến gây chuyện với Yến Tu Thành.
Tối đó, Khương Uyển Phồn mất ngủ.
Lăn qua lộn lại mà cứ trằn trọc không ngủ được, thế là cô quyết định dậy, đi đến thư phòng xem show giải trí.
Tiết mục du lịch tràn đầy soup gà đời người, vốn tưởng rằng có thể giúp mình đi vào giấc ngủ dễ dàng hơn nhưng chẳng ngờ càng lúc càng khiến người ta phiền lòng.
Khương Uyển Phồn ngẩn ngơ nhìn chằm chằm trần nhà.
Lúc ở một mình, trong lòng có hai âm thanh khác nhau ồn ào cực kỳ, nhắc nhở mâu thuẫn do cô gây nên.
Ví dụ như đã xích mích với Lâm Diên nhưng hôm nay khi thấy rõ người thợ thêu thủ công kia đang chểnh mảng, cô vẫn kìm lòng không được phơi bày sự thật.
Một tiếng “cảm ơn” của Trác Dụ đã khiến Khương Uyển Phồn không khỏi thừa nhận một điều —-
Chỉ cần có ràng buộc tình cảm, dây dưa ân oán thì bất kể trong lòng có kiên quyết bao nhiêu, đưa ra quyết định vô tình nhường nào cũng không thể thật sự dứt bỏ và không màng đến.
Cõi lòng Khương Uyển Phồn suy sụp, thậm chí có xen lẫn đôi chút cảm giác thất bại.
Cô nhắm mắt hít thở sâu, bỗng nhiên một bóng đèn bật sáng trên đầu, một suy nghĩ kỳ dị hiện ra.
Cô cầm điện thoại lên nhắn tin cho Trác Di Hiểu: “Vụ tai nạn của ba em năm ấy thật sự là vì ông ấy uống say sao?”
__
Quá trình chuẩn bị câu lạc bộ trượt tuyết diễn ra vô cùng suôn sẻ, có sự trợ giúp của Chu Chính đúng là như hổ mọc thêm cánh.
Chỉ khi con người làm việc mình thật lòng yêu thích thì mới có thể vui vẻ, hơn nữa tất cả những chuyện tốt trên đời sẽ tự động tìm đến bạn cứ như có mắt vậy.
Đây không phải mê tín mà là một từ trường huyền học kỳ lạ.
Từ tháng 3 khi Trác Dụ chính thức quyết định tự lập nghiệp cho đến bây giờ là giữa mùa hè rạng ngời, mọi thứ đều được chuẩn bị ổn thỏa, quy mô lớn.
Khu vực sân trượt tuyết ngoài trời chưa khai trương gấp, vẫn đang trong quá trình tái xây dựng thi công đâu vào đấy.
Đó là một mục tiêu trong giai đoạn tiếp theo của Trác Dụ, hướng đến con đường chuyên nghiệp hơn, nơi rộng lớn hơn.
Sắp đến thời gian khai trương, bên phía nhà họ Khương cũng giúp đỡ hết sức mình.
Khương Vinh Diệu và Hướng Giản Đan đi hỏi thăm ngày lành tháng tốt, cả gia đình ăn chay nửa tháng trời, thắp hương cầu trời khấn Phật cho mọi việc được thuận lợi.
Hơn nữa họ còn tìm thầy bói nổi tiếng gần xa xem quẻ, chọn được một ngày đại cát.
Ngày 28 âm lịch, trời xanh như gốm sứ trong veo, mặt trời rực rỡ dâng cao, vạn vật sinh trưởng tràn trề sức sống.
Không khí ngày ấy còn náo nhiệt sục sôi hơn cả mặt trời chói chang.
Nào là bạn bè, các đồng đội sóng vai thi đấu năm xưa, thậm chí cả người thầy Từ Tá Khắc anh biết ơn cũng bay đến Bắc Kinh cổ vũ.
Múa rồng múa sư tử, điềm lành vui mừng, pháo hoa nổ tưng bừng, giấy màu tung bay đầy trời.
Sau khi thực hiện nghi thức cắt băng khai trương, mọi người cùng vào trong câu lạc bộ tham quan.
Trác Dụ đứng ngoài đám đông tìm kiếm Khương Uyển Phồn khắp nơi.
Bỗng nhiên lòng bàn tay nóng lên, Khương Uyển Phồn đi tới từ sau lưng và nắm chặt lấy tay anh, cười dịu dàng bảo: “Khai trương thuận lợi nhé ông chủ!”
Trác Dụ cười bảo: “Sau này không phải sếp Dụ nữa rồi.”
“Em thấy ông chủ có khí thế hơn đó, tiền kiếm được đều là của mình, muốn làm cái gì thì làm cái đó.” Khương Uyển Phồn giả vờ vỗ mu bàn tay anh một cái: “Yên tâm đi, ở phương diện làm chủ này em có nhiều kinh nghiệm hơn anh, sẽ dạy anh từ từ nha.”
Trác Dụ không lên tiếng, chỉ nhìn cô như vậy.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Hai người mặt đối mặt, cảm xúc trong anh dày đặc nồng nàn, sự cảm động chất lại nhiều hơn, tình yêu mãnh liệt không câu nào hình dung… Không cần dùng ngôn ngữ, Khương Uyển Phồn vẫn hiểu được.
Cô dang hai cánh tay ôm chặt lấy Trác Dụ, lồng ngực áp sát nhau, nhịp tim ngoan ngoãn hòa cùng tần số.
Khương Uyển Phồn vỗ nhè nhẹ tấm lưng rộng rãi thẳng tắp của anh, giọng điệu nhẹ nhàng: “Bất cứ lúc nào cũng không muộn, ước mơ là đáng quý nhất.
Giấc mơ vui vẻ nhé ông chủ Trác.”
Mắt Trác Dụ nong nóng, anh vùi đầu vào cổ cô, trầm giọng lẩm bẩm: “… Ừm, em đáng quý nhất.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...