Anh không chữa lành cho em, anh yêu em.
—- “Mình cưới nhau đi”
_
Tiết trời đang độ tiết thu phân, nắng nóng gay gắt hệt như một thiếu niên phản nghịch.
Quãng đường từ công ty ra cứ như một nồi nước sôi, Trác Dụ vừa lên xe lập tức cởi áo vest ném ra ghế sau.
Chờ nhiệt độ giảm xuống đôi chút, anh mới bắt đầu khởi động xe.
Cuộc gọi của Tạ Hựu Địch đến: “Thế nào rồi, ngả bài chưa?”
Trác Dụ đeo kính râm vào, trước khi rẽ trái quan sát qua kính chiếu hậu: “Buổi chiều họp, không rảnh nói.”
“Bây giờ mới 4 giờ, nói một câu thì chậm trễ bao lâu đâu chứ? Cậu vốn không muốn đi đúng không?” Giọng Tạ Hựu Địch cất cao: “Cậu yêu cô cậu nhiều bao nhiêu?”
Trác Dụ thắng gấp xe lại, cau mày nói: “Nói năng đàng hoàng.”
“Cậu có còn muốn làm chính mình không?” Tạ Hựu Địch xuy một tiếng: “Sao, cậu định làm tấm bia cho “Triệu Lâm” cả đời à? Dọn dẹp đống hỗn độn cho gia đình cô cậu cả đời?”
Trác Dụ không nói gì, chỉ cười cười, đuôi mắt có nếp nhăn nhẹ hệt như đuôi mặt trăng cong lên.
Tạ Hựu Địch: “Cậu cười cái rắm ấy, do cậu mặt dày mày dạn lừa gạt cầu xin tôi nhập cổ phần, trở thành đối tác của cậu.
Nói nhảm câu nào với cậu thì tôi không phải họ “Tạ”.”
“Được, Trác Hựu Địch.”
“Cút cút cút.” Tạ Hữu Địch mắng liên mồm.
Đám mây đen nặng trĩu trong lòng Trác Dụ tạm thời di dời, chờ đối phương mắng xong anh mới thôi cười nói: “Cho tôi thêm chút thời gian.”
“Cũng được.
Cậu nghĩ đi, một khi nói ra chuyện này tôi đã có thể tưởng tượng được vẻ mặt của hai cha con Lâm Diên.
Trong lòng tôi có một ý tưởng đen tối này, lúc cậu ngửa bài đưa tôi theo, tôi quay lại cho hai người họ.” Tạ Hựu Địch xem náo nhiệt không chê chuyện lớn: “Nhưng nói đi thì cũng nói lại, cô cậu bảo vệ con trai mình như vậy, cậu không thể đi dễ dàng thế đâu.”
Trác Dụ ở “Triệu Lâm” năm năm, giúp cái xưởng gia đình nhỏ không tên tuổi của họ đạt được danh hiệu “tiên phong xuất sắc trong nhiệm vụ đóng thuế”, “Dự án làm mẫu của thành phố”.
Lâm Cửu Từ rạng rỡ vô hạn, Lâm Diên cũng vì thế mà trở thành “Một trong mười doanh nhân trẻ của thành phố Minh”.
Về sau, Lâm Diên gọi Trác Dụ một tiếng “anh”, Trác Dụ gọi Lâm Lâu Từ một tiếng “dượng”.
Nhưng trước đó, họ là “Tiểu Lâm tổng” và “chủ tịch Lâm” của Trác Dụ.
Ngàn cành vạn lá, hoa nở ủ mật ngọt trước giờ chưa từng thuộc về Trác Dụ.
“Đúng rồi, chuyện nghiêm túc nè.” Giọng Tạ Hựu Địch bật cao lên 3 tông.
“Dừng lại.” Trác Dụ cắt ngang lời anh ta, đánh vô lăng sang phải nửa vòng tránh chiếc xe điện nhỏ vượt qua mình trái quy định: “Tạ Hựu Địch, cậu có thể đàn ông chút được không? Bớt giới thiệu bạn cô gái hàng xóm của mẹ chị họ cậu đi.”
“Lần này không phải.” Tạ Hựu Địch nói: “Là cô gái ở bên cạnh trường mẫu giáo của tôi ấy.”
Nơi cổ họng Trác Dụ như nghẹn một miếng táo: “Cố chấp bảo tôi đi xem mắt, cậu bị làm sao vậy?”
Tạ Hựu Địch quen biết Trác Dụ 17, 18 năm nay.
Hai người ngồi cùng bàn từ tiểu học cho đến tận lớp 12.
Tạ Hựu Địch cảm thấy vô cùng căm phẫn, nói rằng chuyện tình cảm của mình đến muộn là do Trác Dụ phá hoại —- trước giờ chưa từng được ngồi chung với con gái.
Từ bé Trác Dụ đã có dáng vẻ anh tuấn nghiêm túc.
Bất kể là già trẻ gái trai, khi thấy người này thì ấn tượng đầu tiên luôn giống như: Khuôn mặt thanh tú, không chỉ điển trai mà còn có duyên.
Có một anh đẹp trai bản mẫu sách giáo khoa như vậy ngồi bên cạnh, Tạ Hựu Địch nào còn có cơ hội nhận thư tình, chỉ có suất nhận thư tình hộ mà thôi.
Sau đó thi đại học, vào đại học, đi làm, Trác Dụ không những không thay đổi mà khí chất càng thêm mạnh mẽ.
Về sau, khi bước sang ngưỡng gần 30, Trác Dụ trưởng thành, phóng khoáng, còn thấp thoáng vẻ thong dong, hệt như khí chất một tên cặn bã vô cùng thiếu đòn.
Thời điểm làm việc, anh có thói quen đeo mắt kính, số độ thấp, tròng kính mong mỏng.
Chỉ một khoảng khắc anh ngẩng đầu —- Xong đời rồi.
Có thể dán lên cái nhãn lưu manh tri thức rồi đấy.
Nhưng Tạ Hựu Địch cảm thấy tuy đẹp trai thì có đấy nhưng cái sức sống hăng hái và phấn chấn của thời thiếu niên lại như quả bóng bị xì, từ từ bay hơi đi mất.
Một lần nọ, Tạ Hựu Địch vừa dỗ vừa lừa Trác Dụ ra ngoài ăn cơm, kết quả đồ ăn còn chưa được dọn lên đủ thì cô gái kia đã đi mất.
Lửa giận trong lòng Tạ Hựu Địch bốc cao ngút: “Cậu có thể có chút phong độ lịch sự không! Chí ít cũng phải ăn xong bữa đã chứ!”
Trác Dụ lười biếng ngồi trên ghế sofa, chân dãi hơi duỗi về phía trước, lồng ngực hạ thấp, vẻ mặt tủi thân: “Là cô bạn của cậu bỏ rơi tôi trước mà.”
Sau đó Tạ Hựu Địch hỏi thăm thì đúng là như vậy.
Cô gái đó bảo: “Sớm biết là anh ta thì tôi còn lâu mới đến.
Người này đổi bạn gái còn chăm chỉ hơn thay đồ, hơn nữa còn đam mê đào góc tường, đi chung với mấy người nổi tiếng trên mạng.
Thấy ai đẹp là khen ngay, có biết “Lễ hội Carnival” không? Ba ngàn tệ một người, nhắm mắt quẹt thẻ là được ngay một anh trong bảng.”
“Đúng vậy, tôi thích kiểu người lưu manh có văn hóa nhưng tôi không thích kiểu người cặn bã.”
Cặn bã không phải phong lưu, mà là bỉ ổi đê tiện.
Một cô gái đầu óc bình thường sao dám thích người đàn ông như vậy?
Nhưng chỉ có Tạ Hựu Địch biết rõ, thật ra Trác Dụ không hề dính dáng gì đến hai từ này.
Anh vừa định giải thích đôi câu cho người anh em của mình thì cô gái kia vuốt sợi tóc dính bên quai hàm, khéo léo nói: “Địch Địch à, tuy tôi từng từ chối anh nhưng cậu cũng không thể vì thù hận mà trả thù tôi như thế.”
“??”
Nói vớ vẩn gì đấy!
“Tôi không bảo cậu đi xem mắt, chuyện nghiêm túc thật.” Vài tiếng còi xe dồn dập lọt vào tai, Tạ Hựu Địch vừa nhấn còi vừa mất kiên nhẫn nói: “Bên tôi đang két xe, mười phút rồi không nhúc nhích tẹo nào.
Gửi cậu cái địa chỉ, đến đó lấy quần áo của mẹ tôi giúp với.”
“Còn sớm, chờ hết kẹt cậu đi là được.” Phía trước là đèn đỏ, Trác Dụ kéo cần số, hạ nửa cửa sổ bên cạnh xuống đón gió.
“Sớm cái gì mà sớm, cửa tiệm đó 5 giờ đóng cửa rồi.” Tạ Hựu Địch nói: “Hôm nay không lấy về là Manh Manh bổ tôi ra đấy.”
Manh Manh là nhũ danh của mẹ Tạ Hựu Địch, mỗi lần gọi như thế cậu ta sẽ bị mẹ đánh.
Không chờ Trác Dụ đồng ý, Tạ Hựu Địch đã gửi địa chỉ tới.
Trong bốn khung vuông, tên cửa tiệm vô cùng dễ thấy —–【Giản Yên.】
Trác Dụ chuyển tầm mắt trở về, thuận miệng hỏi: “Bà ấy mua quần áo gì vậy?”
“Chắc là áo yếm, kiểu uyên ương nghịch nước ấy.”
“…” Trác Dụ khó khăn gật đầu: “Ừ, bảo đao của chú Tạ không già.”
Quay đầu xe ở đường Quang Minh, chỉ lát sau đã đến đường Hải Hối.
Khu Hải Hối là khu kinh tế mới mà chính phủ đang đẩy mạnh phát triển mấy năm nay, phân phối kinh doanh hoàn thiện, trụ sợ chính của các tập đoàn tài chính đóng quân ở đây dày đặc.
Trác Dụ cũng thường xuyên đến đây làm việc nhưng anh không hề có chút ấn tượng với cửa tiệm này.
Từ đường chính rẽ ra một con đường một chiều rồi rẽ tiếp ở hai giao lộ nữa, hệ thống chỉ đường nhắc nhở đã đến gần địa điểm.
Trác Dụ giảm tốc độ xe, con đường này là một con đường chuyển khẩu, đường ngắn xe ít, hai bên đường hai hàng cây bào đồng mấy thập niên tuổi kéo dài.
Cửa tiệm không quá khó tìm, phía trước cũng chỉ có mỗi tòa nhà này, vừa khéo lại ẩn mình trong đám lá ngô đồng vàng ươm dày đặc.
Cửa kính mở hờ, thi thoảng lại có người ra vào, ánh sáng giữa khe hở hệt như một chiếc quạt gấp.
Tòa nhà này có hai tầng, hai mặt tiền cửa hàng thông nhau, tường bên ngoài bình thường không mới mẻ, bảng hiệu cửa hàng cũng đơn giản với hai chữ “Giản Yên” viết theo phong cách chữ Hán.
Vừa dừng xe ở chỗ đậu thì có hai tiếng còi ngắn vang lên.
Trác Dụ nhìn thử thì thấy Tạ Hựu Địch bước xuống từ chiếc Jeep màu đen thuần, sau đó gõ một cái lên nắp động cơ chiếc Cayenne: “Xe này đậu cùng chỗ với tôi cứ như đồ chơi ấy.
Đã bảo cậu đổi với tôi đi, oai biết bao.”
Trác Dụ xuống xe: “Có oai bao nhiêu thì lúc xuống xe cậu vẫn 1m70.”
“Phắn hộ, ai 1m70 cơ?” Tạ Hựu Địch tức giận: “9cm còn lại bị cậu ăn rồi à?”
Trác Dụ khoanh tay trước ngực, dựa hờ lên cửa xe: “Được, cậu 9cm thì 9cm, lấy vinh quang của cậu đi.”
Đây có lẽ không phải là lời khen nhưng Tạ Hựu Địch chưa kịp hiểu ra thì Trác Dụ đã chuyển chủ đề: “Không phải bảo kẹt xe à?”
“Vừa gọi cho cậu xong thì đường thông, tôi rẽ đường tắt đến đây.”
Trác Dụ đứng yên: “Thế sao không nói một tiếng, làm tôi phải đến đây?”
“Đưa cậu đi tăng thẩm mỹ, lọc sạch tâm hồn.” Tạ Hựu Địch giơ tay, chỉ về phía trước: “Lần tới phải đưa em gái tôi đến cửa tiệm này, có ích cho ngành học của con bé.”
Trác Dụ lấy kính mát xuống, thuận tay ném vào ghế lái: “Con bé học vẽ, không cần mua yếm.”
“Thợ của tiệm đâu phải chỉ may yếm.” Tạ Hựu Địch lớn tiếng, cô gái trẻ tuổi đi ngang qua lập tức nhích một bước lên sang bên cạnh, ánh mắt cảnh giác và chán ghét hướng về phía anh ta.
“Hiểu lầm gì chứ,” Tạ Hựu Địch cúi đầu lầm bầm, khoác vai Trác Dụ vừa đi vừa nói chuyện: “Tiệm này nhận may đồ.
Quần áo váy vóc đồ trang trí, cái gì cũng có, cái gì cũng tốt nhưng hơi khó đặt lịch hẹn, chờ cũng lâu.”
Trác Dụ theo lời anh ấy ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía “Giản Yên”.
Ở khoảng cách gần, có thể thấy loáng thoáng bóng người đi đi lại lại bên trong.
Tạ Hựu Địch cười xấu xa: “Lần trước cái cô siêu sao đi tham dự hoạt động dính scandal với cậu mà báo viết ấy, bộ lễ phục cô ta mặc lên hotsearch cũng đặt may ở đây.”
Trác Dụ gật đầu: “Sao chỉ là bạn gái tin đồn? Đã lâu vậy rồi chẳng phải tôi nên có con riêng rồi à?”
“Đậu xanh.” Tạ Hựu Địch thả vai anh ra, chê bai đẩy anh một cái: “Cậu lại tự viết kịch cho mình đấy à.”
Trác Dụ tuy cười nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh.
“Cậu chả thú vị gì cả, không hề có tinh thần của người trẻ tuổi.
Tôi hỏi cậu nhé, nếu thật sự có người cậu thích thì cậu định làm gì?”
Trác Dụ đi nhanh hơn mấy bước, đã đẩy cửa đi vào tiệm.
Cảm giác đầu tiên đó là rất thơm.
Hương thơm thoang thoảng tựa như bờ hồ vào sẩm tối giữa hè, hòa lẫn vào gió, bao bọc lấy hơi ấm của ánh chiều tà còn sót lại, bên cạnh đó là cảm giác ẩm ướt của thực vật dưới nước, xa lạ mà bình yên.
“Anh Địch tới rồi ạ?” Một cô gái trong tiệm chào hỏi Tạ Hựu Địch, vóc dáng nhỏ con, tươi cười mắt cong cong: “Đồ của dì Mạnh đã đóng gói xong rồi, anh ngồi chờ một lúc nhé, chị Uyển Phồn đang ở bên trong đo đồ.”
Tạ Hựu Địch cười nói: “Không sao, để cô ấy làm đi đã.”
Lúc này Trác Dụ vẫn đang cẩn thận quan sát xung quanh, cửa tiệm sáng sủa, lối trang trí không quá phức tạp, trên trần nhà là hai vòng đèn mờ mờ ảo ảo, ánh sáng ấm áp phả vào mấy kệ quần áo dài.
Hai hàng bên trái là vải vóc, ở góc chếch bên phải là giá để sườn xám may sẵn.
Ngoài ra còn có những chiếc tủ âm tường chứa đồ tranh trí phong cảnh, cá cảnh các thứ.
Ánh mắt di chuyển đến đâu cũng có thể dừng lại rất lâu.
“Đẹp chứ? Không lừa cậu đúng không? Lần sau đưa Di Hiểu đến đây, chắc chắn con bé sẽ thích.” Tạ Hựu Địch niềm nở nói: “Đây là đồ thêu thủ công, nhìn đường thêu với kỹ thuật này đi.”
Trác Dụ hơi cong eo, nhìn chằm chằm một chiếc quạt hình lá bào đồng.
“Còn có cái này nữa.” Điện thoại bỗng reo chuông, Tạ Hựu Địch cầm điện thoại đi đến cạnh cửa, vừa đi vừa chỉ Trác Dụ: “Lữ Lữ, đưa đồ cho cậu ta, anh ra ngoài nghe điện thoại.”
Cô gái chào hỏi anh ấy lúc mới vào cửa đáp tiếng “Được”, sau đó cười với Trác Dụ: “Xin hòi anh họ gì ạ?”
“Họ Trác.”
“Vâng vâng, để tôi lấy cho anh.” Lữ Lữ đi vào trong nhanh như một làn khói.
Cuộc gọi của Tạ Hựu Địch không thể kết thúc ngay được nên anh ấy định đi ra ngoài nghe máy.
Cửa mở rộng ra, gió chiều lùa vào chậm rãi mơn tr0"n đoạn vải lụa mỏng ở gần cửa.
Tấm vải nhẹ nhàng bay bay, màu sắc chuyển từ đậm sang nhạt giống như một luồng ánh sáng ngắn ngủi phát ra từ máy ảnh.
Trác Dụ lơ đãng.
“Anh Trác, chào anh.”
Giọng nói dịu nhẹ lọt vào tai, ngũ quan và sáu giác quan bị kéo trở về.
Trác Dụ nghiêng người theo bản năng, quay đầu nhìn lại.
Hai đôi mắt đối diện nhau, hệt như nối đường ray.
Giọng nói của Khương Uyển Phồn ấm áp, khuôn mặt dịu dàng, dáng vẻ thiên về nhu hòa nhưng khi nở nụ cười, ánh mắt lại sáng như vì sao, vẻ mềm mại mất đi tựa như mở một chiếc hộp kín ra, bên trong là một viên dạ minh châu rạng ngời.
Trác Dụ hơi sửng sốt, bỗng nhiên nhớ lại câu hỏi vừa nãy của Tạ Hựu Địch —- “Nếu thật sự có người cậu thích thì cậu định làm gì?”
Một giây này, câu trả lời như bị ma quỷ ám: Đưa về nhà, gặp ba mẹ tôi.
__
Lời tác giả:
Đã lâu không gặp, một câu chuyện cưới trước yêu sau sống qua ngày
7 giờ mỗi ngày, hoan nghênh mọi người đến xem Trác Dụ chìm đắm yêu vợ nha (#^.
^#).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...