Minh Châu


Edit: Đậu Xanh
May nhờ Triệu Đại Chí gọi điện thoại cho Minh Châu nên mới phát hiện ra có điều không ổn.

Minh Bảo om sòm đòi gọi điện thoại cho chị gái, Triệu Đại Chí lo lắng sẽ làm phiền đến hai người thân mật, chỉ cho Minh Bảo nói chuyện với Minh Châu một phút, Minh Bảo ngoan ngoãn gật đầu.

Minh Châu đang cúi đầu đọc sách ở ký túc xá, lúc nhận được điện thoại, cô cười cười nói chuyện với Minh Bảo một lúc, còn hỏi Minh Bảo, “Chú Cảnh Dực đã về đến nhà chưa?”
Minh Bảo lắc đầu, “Vẫn chưa ạ.


Điện thoại đang mở loa ngoài, mặt Triệu Đại Chí lập tức biến sắc, cậu ta chộp lấy điện thoại hỏi Minh Châu, “Bây giờ em đang ở đâu đấy?”
“Em đang ở ký túc xá.


” Minh Châu hỏi, “Sao thế ạ?”
Triệu Đại Chí vội vàng nói vài câu rồi cúp máy, cậu ta cầm áo khoác chạy thẳng ra ngoài, mẹ Triệu nhìn thấy dáng vẻ vội vàng gấp gáp của cậu ta thì mắng, “Mang giày ngược rồi kìa!”
Triệu Đại Chí giống như người mất hồn vậy, cậu ta đáp vội vài tiếng rồi lấy điện thoại ra gọi cho đám người Trang Phong, vừa mở miệng đã nói ngay, “Đại ca xảy ra chuyện rồi!”
Trong vòng chưa đầy năm phút mọi người đã tập trung tại ngã tư, Trang Phong lái xe nhanh như bay, trước đó bọn họ từng hỏi qua Cảnh Dực, có muốn đi trả thù không, Cảnh Dực nói không, anh đã hứa với Minh Châu sau này sẽ không đánh nhau nữa.

Mẹ nó, đồ lừa gạt!
Triệu Đại Chí không cần đoán cũng biết, Cảnh Dực chắc chắn là đi đánh nhau.

Người ta đông người như vậy, anh chỉ có một mình một ngựa, không biết sẽ bị đánh thành dạng gì đây.

Triệu Đại Chí đánh xe đi vòng vòng gần nơi lần trước đến đón Cảnh Dực, cậu ta nghe thấy tiếng còi cảnh sát và xe cứu thương mới tìm đến được vị trí sòng bạc, chiếc xe dừng lại, bọn họ lập tức nhìn thấy xe của Cảnh Dực đậu ở bên cạnh, trước cổng sòng bạc là một vũng máu.

Hai người Triệu Đại Chí và Cát Phong nhanh chóng nhảy xuống xe, trên người Triệu Đại Chí có chìa khóa xe của Cảnh Dực, cậu ta mở cửa xe ra nhìn thử, toàn bộ ví tiền và đồ đạc của anh ở trên xe, duy nhất không nhìn thấy người.

“Đi bệnh viện, đi bệnh viện!” Cát Phong lại sốt sắng chạy lên xe, “Chắc chắn đã được đưa đến bệnh viện!”
Đại Chí không hề động đậy, “Các cậu đi tìm xung quanh mấy cái thùng rác, Đại Hồng, cậu đến bệnh viện xem thử, có tin tức thì báo ngay cho bọn tôi.


Nói xong, sắc mặt của bọn họ đều trắng bệch ra, ba người Đại Hắc, Trang Phong và Cát Phong lục tìm tất cả các thùng các trước sau sòng bạc giống như phát điên, Triệu Đại Chí và Lý Ngõa thì đi vào sòng bạc.

Đại Hồng lái xe của Cảnh Dực lao như bay đến bệnh viện.


Đám người Trang Phong lục tung các thùng rác xung quanh, lúc đang định tìm đến cái thùng rác tiếp theo, bọn họ nhận được điện thoại của Triệu Đại Chí, “Tìm thấy rồi.


Trái tim Trang Phong run lên, “Vẫn còn sống chứ?”
Triệu Đại Chí không nói gì.

Trang Phong hét vào điện thoại, “Triệu Đại Chí, địt mẹ, cậu nói chuyện đi! Tôi hỏi cậu đại ca vẫn còn sống chứ?!”
“Tôi không biết…” Giọng nói của Triệu Đại Chí trở nên nghẹn ngào, “Mẹ nó, tôi không biết!”
Trang Phong lau nước mắt, theo hai người Cát Phong và Đại Hắc chạy lên xe, suốt dọc đường cả ba người đều đang khóc, lúc bọn họ đến cổng sòng bạc thì nhìn thấy hai người Triệu Đại Chí và Lý Ngõa vác một người đầm đìa máu.

Anh bị trùm bao tải vứt vào trong tủ lạnh trong bếp, trên người toát ra khí lạnh, tay Triệu Đại Chí run cầm cập, hoàn toàn không cảm nhận được Cảnh Dực có còn thở hay không, cậu ta ôm anh lập tức chạy ra ngoài, vừa đến cửa còn nhũn chân ngã nhào một cái, may mắn được Lý Ngõa đỡ, hai người hợp sức vác Cảnh Dực lên sau đó đi ra ngoài.

Người của sòng bạc không phải chạy mất thì chính là bị cảnh sát tóm gọn, mấy phát súng kia gây tiếng động quá lớn, nhân viên phục vụ chạy mất không thấy bóng dáng, trái lại ở đây vẫn còn hai người cảnh sát trông giữ, thấy Triệu Đại Chí ôm người từ trong tủ lạnh ra, vội vã dơ súng cản bọn họ, bảo bọn họ lấy lời khai.

Lý Ngõa quỳ xuống cầu xin hai vị cảnh sát, “Đại ca sắp chết rồi, anh để bọn tôi đưa anh ấy đi bệnh viện trước có được không?”

Ánh mắt của vị cảnh sát trở nên cảnh giác nhìn sang Cảnh Dực được bọn họ ôm trong lòng, khuôn mặt của anh loang lổ vết máu, hoàn toàn không thể nhìn rõ, chỉ có thể chắc chắn, đối phương quả thật đang trong tình trạng nếu không đưa đến bệnh viện sẽ chết ngay.

Bởi vì từ trong bếp ra đến ngoài cổng, dưới đất toàn là vết máu từ trên người anh chảy xuống.

Vị cảnh sát chỉ chần chừ một lát rồi thu súng, để bọn họ lên xe cảnh sát, một đám người ôm Cảnh Dực lên xe, trên người anh toàn là máu, khuôn mặt bị máu làm loang lổ, đến đôi mắt cũng không còn nhìn thấy.

Triệu Đại Chí khóc gào thành tiếng, Trang Phong ngồi bên cạnh hét lên, “Còn chưa chết! Cậu khóc làm gì!”
Nói thì nói như thế, nhưng không một ai dám vươn tay kiểm tra hơi thở dưới mũi của Cảnh Dực, bởi vì lồng ngực của anh không hề phập phồng.

 
------oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui